Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Được làm tình với Mộ Gia Niên trong bộ đồng phục, đó là chuyện Lãnh Nham đã ảo tưởng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng từ sau khi cô tỏ ý từ chối ở lần thuê phòng đầu tiên thì anh cũng không hề nhắc lại nữa.
Thế nhưng anh không ngờ được cô lại chủ động nhắc tới ở ngay lúc này, thậm chí cô còn mặc sẵn đồng phục tự mình tới đón anh tan làm.
Trong lòng rạo rực háo hức, dưới thân lại càng hưng phấn, chỉ cần tưởng tượng tới cảnh ấy thôi là nơi đó đã sưng to đến phát đau.
Dọc cả đường đi, Mộ Gia Niên thì chăm chú lái xe còn anh thì chăm chú nhìn cô.
Anh không kiểm soát được ý nghĩ của mình, hình ảnh ấy cứ luôn hết lần này đến lần khác hiện lên trong đầu anh. Thân thể lại càng không chịu nghe lời anh, vật giữa hai chân vẫn luôn ngóc đầu từ ban nãy và đến tận giờ cũng chưa bình tĩnh lại, vẫn luôn dựng thẳng tắp bí bách dưới lớp quần khó chịu.
Đối với anh, quãng đường này chính là sự tra tấn, mỗi giây mỗi phút đều là sự tra tấn vô cùng vô tận.
Gian nan trở về tới chung cư của cô, anh còn chưa kịp đẩy ngã cô thì Mộ Gia Niên đã nói: “Đi tắm đi.”
Muốn chết, anh thật sự không chờ nổi.
Lãnh Nham phụng phịu đáng thương ngóng cô, “Cùng nhau tắm.”
Mộ Gia Niên nghiêng đầu cười, “Em tắm xong mới thay đồng phục tới đón anh, không cần tắm lần thứ hai.”
Được rồi, Lãnh Nham chỉ đành nhận mệnh đẩy cửa vào phòng tắm.
Kết quả, anh vừa chuẩn bị đóng cửa lại thì Mộ Gia Niên lại chống tay ở ngạnh cửa, nói với anh một câu: “Nhớ tẩy kỹ phía dưới, chốc nữa, em muốn ăn.”
Lãnh Nham trực tiếp bùng cháy.
Nếu ngày hôm nay anh không tránh trong toilet tự an ủi rồi, anh thề, chỉ với một câu này thôi anh có thể trực tiếp bắn tinh cho cô.
Tuy cả hai đã làm không ít lần, anh cũng từng dùng miệng giúp cô, nhưng cô thì chưa bao giờ làm vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ dùng miệng giúp anh.
Cái hình ảnh ấy, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh ấy thôi là cả người anh đều tê dại.
Thế là dù anh đã cực lực khắc chế lúc tắm rửa nhưng mỗi khi đôi tay sơ ý đụng tới nơi dựng thẳng tắp giữa háng kia, nó không biết cố gắng mà bắn ra tới.
Chỉ bằng điều này, anh cơ hồ có thể kết luận, đời này của anh, khẳng định là thoát không khỏi bàn tay cô.
Quấn khăn tắm bước ra ngoài, trong phòng khách đã không còn hình bóng của Mộ Gia Niên, nhưng từ phòng bếp lại truyền ra tiếng va chạm của dụng cụ, đến bây giờ anh cũng không biết là cô cũng có lúc xuống bếp nấu ăn.
Mộ Gia Niên quay đầu nhìn anh một cái, sắc mặt như thường nói: “Em đói bụng, ăn cơm trước.”
Quả thật Lãnh Nham phải bị bức điên rồi.
Anh không phải kiểu suy nghĩ bằng nửa dưới như động vật, nhưng nếu cô không khơi gợi chơi đồng phục với anh, không buông lời trêu chọc muốn “ăn” nơi đó của anh, thì tuyệt đối anh sẽ không trở nên hưng phấn như bây giờ, cũng tuyệt đối có thể bình tĩnh phụ giúp cô, cùng cô nấu một bữa tối.
Nhưng hiện tại, dục hoả đã sớm bị cô khơi mào, rồi cô lại chậm chạp không chịu cho anh, anh rất rất muốn…
Muốn trực tiếp xông lên phác gục cô, mặc kệ tất cả mà hung hăng nện cô một trận.
Nhưng anh không dám. Sợ cô nổi giận, và cũng không đánh lại cô.
Nhìn bộ mặt sắp khóc đến nơi của anh, Mộ Gia Niên đột nhiên cười phá lên.
Cởi tạp dề ra rồi rửa tay kỹ càng, lúc này cô mới tiến lên ôm cổ anh, hé miệng hôn môi anh.
Lãnh Nham cảm thấy anh như một thùng thuốc nổ, một châm liền bốc cháy.
Rõ ràng dương v*t đã sưng tới rất to nhưng chỉ bởi một nụ hôn của cô thế nhưng còn có thể to hơn một vòng, cứng rắn chống bụng nhỏ của cô không ngừng kêu gào.
Buông môi anh ra, Mộ Gia Niên cười tủm tỉm nhìn anh, nhẹ giọng nói, “Em rất đói bụng, có điều, không phải muốn ăn cơm, mà là, muốn ăn nơi này.”
Lúc nói chuyện đôi tay đã luồn xuống dưới cầm lấy phân thân cực đại của anh.
Lãnh Nham bị chạm bất ngờ, bỗng chốc hít sâu một hơi, suýt thì bị cô niết bắn.
Nhìn anh thở dồn dập, Mộ Gia Niên liếm liếm môi, “Qua sô pha.”
Hôm nay cô cố ý đánh son đậm, đỏ sậm màu mận chín, nhìn thoảng qua trông như yêu tinh mê hoặc.
Chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng mật này thôi là cũng đủ cho Lãnh Nham cửng, huống chi còn thêm động tác gợi cảm như vậy.
Lãnh Nham như người mất hồn bị cô đè xuống sô pha, chờ đến khi thoảng thốt tỉnh lại thì cô đã ngồi xổm, quỳ gối giữa hai chân anh, đôi bàn tay kéo xuống khăn tắm anh.
Nhìn cô khí thế, oai phong trong bộ đồng phục, nhìn gương mặt sắc sảo lạnh lùng khi không cười của cô, nhìn hành động tương phản với ngày thường cô quỳ gối trước mặt anh, ảo tưởng ra cô sắp giống như một nô lệ bị anh thuần phục quỳ gối dưới háng liếm láp anh, tim Lãnh Nham đập càng lúc càng nhanh.
Anh cũng không rõ, vào giờ khắc này rốt cuộc anh đang hưng phấn hay vẫn là kích động.
Dương v*t cực đại nổi rần rần gân xanh, to dài dữ tợn, bàn tay nõn nà của Mộ Gia Niên phủ lên, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay khẽ khàng lướt qua đỉnh đầu quy, một sợi tơ nước trong suốt bị kéo dài.
Cô cười khẽ, “Anh cũng~ ướt.”
Một chữ “cũng” bị cô nhấn mạnh, kéo âm thật dài, chui vào trong tai Lãnh Nham, so với bất cứ lời trêu chọc nào đều phải câu hồn.
Ý cô là, cô cũng đã ướt sao? Cô cũng muốn anh phải không?
Tầm mắt anh không nhịn được chuyển tới nơi giữa cặp chân dài của cô.
Rõ ràng là chiếc quần đồng phục rộng thùng thình, rõ ràng chẳng nhìn tới cái gì, nhưng trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh nơi đó, phớt hồng xinh xắn, non nớt mấp ma mấp máy, sẽ phun nước, sẽ chảy ra ngoài…
“Ưm…”
Xúc cảm ướt át mềm mại đột nhiên đánh gãy ảo tưởng của anh, bởi vì Mộ Gia Niên đã há miệng ngậm lấy dương v*t anh vào trong miệng, từng chút từng chút đi sâu vào yết hầu.
Tận mắt chứng kiến cánh môi cô dán lên dương v*t thô tráng của mình, nhìn khuôn miệng nhỏ của cô biến dạng, thị giác mãnh liệt khiến cả người Lãnh Nham căng lên, không nhịn nổi lại gầm lên một tiếng.
“Hư… Gia Niên…”
Mộ Gia Niên vẫn luôn nắm lấy nửa cây dương v*t thừa bên ngoài, xoa dịu trong lòng bàn tay, chốc chốc sẽ còn lướt xuống phía dưới an ủi hai túi nặng, nghe được tiếng thở của anh ngày một trầm trọng thì tiếp tục ve vuốt nửa thân gậy bên ngoài lan dần ra mạn sườn hai bên đùi.
Cực lực nuốt dục vọng của anh vào sâu hơn một ít, sau đó cô lại từ từ phun ra, đầu lưỡi cong lên đánh vòng quanh đầu quy, liếm vài vòng, sau đó lại mút vào, mỗi lần so với một lần càng sâu hơn.
Lãnh Nham đã không biết Mộ Gia Niên làm tới bước nào rồi, dương v*t của anh đã đi được sâu bao nhiêu. Có thể chạm tới cổ họng chưa? Là thâm hầu trong truyền thuyết sao?
Khi bộ phận mẫn cảm nhất bỗng chốc chạm tới nơi mềm mại nào đó trong khoang miệng cô, cả người anh đột nhiên run lên, mất khống chế gầm một tiếng, lập tức bắn sạch ra ngoài.
Tinh d*ch đặc sệt bắn hết trong miệng cô. Mộ Gia Niên hơi sặc nhổ vật cứng trong miệng ra, chất lỏng đặc quánh cũng theo vậy rớt xuống, chạy dọc một đường từ môi xuống đến cằm.
Lãnh Nham giật mình, sợ cô trách không nói một tiếng đã bắn, sợ cô trách phun thứ này vào miệng cô. Anh đang cố bình phục hô hấp, chuẩn bị xin lỗi cô, ai ngờ cô lại nhìn chăm chú vào anh, vươn đầu lưỡi quệt lấy tinh d*ch trên môi, chậm rì rì nói: “Bây giờ đã no.”
Lãnh Nham thật sự điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Anh cảm thấy, dù sau này Mộ Gia Niên có đánh anh, đá anh, mắng anh, thậm chí cầm dao đuổi giết anh, anh cũng quyết không rời khỏi cô.
Bởi vì không thể nào rời đi được!
Linh hồn của anh đều cmn bị cô câu mất rồi!