Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giả Quan Huyện Đấu Địa Chủ
  3. Chương 1: Láng giềng tranh giành
Trước /12 Sau

Giả Quan Huyện Đấu Địa Chủ

Chương 1: Láng giềng tranh giành

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“A – nhẹ chút, nhẹ chút!” Cởi quan phục thất phẩm, Tiếu Sắc tựa vào ghế cầm gương đồng, nha hoàn Tiểu Tứ ăn mặc như thư đồng đang vội vàng giúp tiểu thư nhà mình gỡ ria mép dính ở gần miệng.

Nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của tiểu thư nhà mình, nha hoàn Tiểu Tứ đau lòng nói: “Tiểu thư, thật ra ngài lớn lên rất giống đại công tử, chỉ cần mặc quan phục vào, người bình thường đều không nhận ra, sao tiểu thư phải chịu tội như vậy, mỗi ngày dính hai cái ria mép này?”

Khi nói chuyện nha hoàn Tiểu Tứ cuối cùng cũng gỡ xong ria mép, Tiếu Sắc lấy gương soi, trên môi hơi hồng, vẻ mặt khoe khoang nói: “Tiểu Tứ, ngươi không cảm thấy tiểu thư nhà ngươi dính thêm râu vào càng oai phong, càng giống ông lớn sao?”

Trong lòng Tiểu Tứ vụng trộm xem thường, cho dù thật sự râu dài ra, tiểu thư nhà nàng cũng không thể thành ông lớn được!

”Không được, ta phải nghiên cứu một lát, tìm râu dễ gỡ, không dễ rớt. Nếu không như vậy sẽ rất đau.” Tiếu Sắc lẩm bẩm.

”Cô cô, nương bảo người và Tiểu Tứ ra ăn cơm. Không ăn nhanh, cơm nguội mất!” Một tiểu nha đầu ba bốn tuổi không biết tiến vào lúc nào.

”Được, cô cô liền ra ăn cơm, Liên nhi của chúng ta thật ngoan!” Tiếu Sắc vừa nói chuyện vừa để nha hoàn Tiểu Tứ giúp mình đổi y phục. Kéo tiểu chất nữ đi tới phòng khách.

”Tiểu cô, hôm nay ở nha huyện nhiều việc sao? Có mệt không? Nhanh đến đây, ngồi xuống ăn cơm! Không biết khi nào ca ca muội mới trở về?” Một phu nhân diện mạo đoan trang, đưa cho tiểu cô nhà mình một chén canh mở miệng nói.

Trên bàn ăn bày một canh, một mặn, hai chay. Một đĩa đậu xào thịt, một đĩa cải trắng đậu hủ, một đĩa đậu hủ trộn hành lá. Còn lại là một bát canh trứng gà. Bên cạnh là cái giỏ nhỏ đựng mấy cái màn thầu. Sau khi Trương thẩm mang cơm nước bưng lên, liền hồi tiền viện cùng lão nhân nhà mình ăn cơm.

”Tẩu tẩu, tẩu đừng nói về ca ca bạch nhãn lang* của muội nữa, đem cục diện rối rắm trong nha môn ném cho muội. Chính mình thì chạy ra ngoài tiêu dao. Thật sự muội không hiểu tẩu coi trọng ca muội ở chỗ nào?” Tiêu Sắc nhìn tẩu tẩu vất vả lo liệu vì cái nhà này, liền muốn mắng ca ca Tiếu Tường không đáng tin cậy nhà mình.

*: Chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Trương thị nghĩ đến tướng công nhà mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Bởi vì năm đó tướng công Tiếu Tường thi tới Tam giáp, rõ ràng có thể làm quan lớn.

Chính vì mình vừa sinh ra nữ nhi, cự tuyệt Hoàng thượng tứ hôn. Nói sẽ không cưới quận chúa gì đó. Có thể biết, kết cục là bị điều tới vùng khỉ ho cò gáy Vạn Huyện, làm một quan huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ.

Tiếu Tường nản lòng thoái chí với triều đình. Ngẫu nhiên phát hiện muội mình rất có thiên phú phá án. Dứt khoát để muội muội cải trang thành mình, mỗi ngày thăng đường thẩm án. Còn hắn thì ba ngày hai bữa lại ra ngoài dùng võ kết bằng hữu, kết giao anh hùng thiên hạ.

Nhìn bộ dáng tẩu tử nhà mình. Tiếu Sắc khinh thường biu môi, haizz! Nữ nhân rơi vào bể tình, thật là chịu không nổi.

”Ca muội là một người có trách nhiệm, là một nam nhân tốt!” Vẻ mặt tẩu tẩu Trương thị hạnh phúc nói. Tiếu Sắc chỉ có thể thầm than một tiếng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

”Tẩu tẩu, sau này tẩu đừng làm đậu hủ bán cùng Trương thẩm nữa! Tẩu nhìn tẩu xem gầy như vậy, khi ca ca muội trở về nhìn thấy lại đau lòng!” Tiếu Sắc vừa ăn cơm vừa nói.

Tẩu tử Trương thị ở nhà cùng một nhà Trương thẩm làm đậu hủ. Sau đó Trương bá đẩy đi trên đường bán, tiền này dùng để bù vào chi phí sinh hoạt trong nhà.

”Nào, Liên nhi, ăn nhiều thịt một chút!” Tiếu Sắc gắp thịt để vào chén tiểu chất nữ.

Nghe xong tiểu cô nhà mình nói, trong lòng Trương thị chua xót. Tiểu cô và tướng công không quản việc nhà, không biết củi gạo quý như thế nào. Bổng lộc huyện lệnh thất phẩm một năm chỉ có hơn mười lượng bạc. Muốn nuôi sống một nhà vài khẩu thật sự không đủ. Tướng công lại thường xuyên mang thư đồng Trương Tam đi ra ngoài. Nghèo như vậy, mỗi lần ra ngoài không mang theo lộ phí.

Hơn nữa, trong nhà Huyện thái gia Tiếu Tường có tổng cộng bảy khẩu. Có thê tử Trương thị của Tiếu Tường, nữ nhi Tiểu Liên, muội muội Tiếu Sắc.

Còn một nhà bốn người Trương thẩm. Trương thẩm và Trương bá có nữ nhi là Tiểu Tứ, làm nha đầu bên người muội muội Tiếu Sắc. Nhi tử Trương Tam làm thư đồng của Tiếu Tường. Trước đó Trương thẩm còn sinh được hai đứa nhỏ nhưng đều bất hạnh chết non.

Xã hội cũ đều nói tên tốt dễ nuôi, Tiểu Tam và Tiểu Tứ lại không cần như thế. Cứ gọi như vậy, liền trưởng thành.

___

Chuyển tới ngày khác, trong nha môn Vạn Huyện lại có người đánh trống kêu oan. Tiếu Sắc giả làm huyện lệnh hai chân bắt chéo ngồi trên công đường. Mộc kinh đường* trong tay gõ xuống vang trời. Nhìn hai lão phu nhân tranh cãi ầm ĩ phía dưới, đầu hơi đau.

*: dùng để gõ xuống bàn khi xử án

”Lý bà tử, chính bà trộm trứng gà nhà ta, bà còn không dám thừa nhận sao?”

”Thúi lắm, Vương bà tử con mắt nào của bà nhìn thấy lão nương trộm trứng gà nhà bà. Là gà mái nhà bà chạy đến nhà ta đẻ trứng!

Hồ lô nhà ta có thể dài qua tường bò đến nhà bà được chắc! Bà còn hái trộm một quả hồ lô nhà ta đấy!”

”Lão nương ở trong viện nhà mình hái hồ lô, sao có thể tính là trộm?” Trên công đường hai lão phu nhân cãi nhau ầm ĩ.

”Yên lặng, yên lặng! Một người nói xong lại đến người kia nói tiếp, cẩn thận bổn thái gia trị tội các ngươi gào thét trên công đường!” Tiếu Sắc cầm mộc kinh đường, tức giận quát. Nha dịch hai bên cầm côn, không ngừng gõ xuống đất, trong miệng kêu: “Uy ~ võ!”

Tiếu Sắc nghĩ thầm đây là chuyện gì? Hiện tại là quan huyện thất phẩm, tốt xấu gì cũng đứng đầu một huyện, là huyện trưởng đại nhân. Tới cổ đại, mỗi ngày đều làm những việc như vậy. Việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, dân chúng đều nháo đi lên công đường.

Rốt cuộc đã hiểu, vì sao nha môn Triều Nam có lệnh, muốn thưa kiện phải đưa tiền tới! Xem ra mình cũng phải nghĩ cách trị một chút những người mỗi ngày ăn no nhàn rỗi, không có chuyện gì làm.

Hai lão phu nhân vừa thấy Huyện thái gia phát hỏa. Trong lòng hơi sợ hãi. Lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tiếu Tường giả khụ một tiếng, Tiểu Tứ giả trang thư đồng lập tức đưa qua một chén trà nóng. Tiếu Sắc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Lúc này mới mở miệng nói: “Nguyên cáo nói trước, đợi nguyên cáo nói xong thì bị cáo nói!

Còn từ ngày mai, bên ngoài nha môn sẽ có một cái rương công lý. Ai muốn cáo trạng phải bỏ mười đồng vào rương công lý trước. Khi tích cóp được nhiều, có thể giúp mọi người sửa đường, cũng có thể làm kinh phí đào mương.

còn hai bên công đường viết tám chữ thật to “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.” Sau này phàm là phạm nhân, đều phải đọc một lần trước. Nếu không bổn thái gia cho các ngươi nếm thử hương vị của đại côn!”

Hai lão phu nhân nghe Huyện thái gia nói xong. Trong lòng không khỏi“Hồi hộp”, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đến trước một ngày. Bằng không mười đồng thật sự hơi tiếc! Sau này việc nhỏ, vẫn nên tự mình lén giải quyết. Bởi vì việc nhỏ này mà tốn mười đồng thật sự là không đáng giá.

”Lão gia, là như vầy, lão bà tử ta phát hiện, hai ngày nay gà mái nhà ta không đẻ trứng. Kết quả là hôm qua ta nhìn thấy Lý bà tử thản nhiên ăn trứng gà. Nhà bà ta rõ ràng không nuôi gà. Ta hoài nghi Lý bà tử trộm trứng gà nhà ta.” Vương bà tử thở phì phì mở miệng nói.

”Lão gia, là gà nhà Vương bà tử chạy sang đống cỏ khô nhà ta đẻ trứng. Lão bà tử ta nhặt trứng gà trong nhà mình, sao có thể tính là trộm được chứ? Nếu tính là trộm, bà ta còn hái hồ lô nhà ta đấy!” Lý bà tử cũng mở miệng biện giải.

Tiếu Sắc nhìn thoáng qua hai phu nhân quỳ gối trên công đường, đột nhiên nảy ra ý hay. Mở miệng nói: “Vương bà tử, Lý bà từ, các ngươi là hàng xóm nhiều năm như vậy, suy nghĩ kĩ xem đối phương có từng giúp ngươi không?”

Hai lão phu nhân không hiểu vì sao Huyện thái gia lại hỏi như vậy? Nhưng mà Vương bà tử suy nghĩ một lát, lúc này mới nói: “Lão gia, lúc lão bà tử ta còn trẻ, sinh Cẩu Đản nhi nhà chúng ta. Lúc ấy cha hài tử đang làm việc ngoài ruộng không có ở nhà. Là Lý bà tử giúp ta tìm bà mụ, còn cùng bà mụ giúp ta sinh nhi tử Cẩu Đản.”

”Lý bà tử, người có nghĩ ra được gì không?” Tiếu Sắc quay đầu hỏi Lý bà tử.

”Lão gia, lão bà tử ta cũng nghĩ tới. Năm đó bà bà ta còn sống, luôn khí dễ nhà mẹ đẻ ta không có ai, thường xuyên không cho ta ăn cơm no. Là Vương bà tử thường xuyên vụng trộm đưa cho ta hai quả trứng gà.” Lý bà tử và Vương bà tử nhớ lại chuyện năm đó, mắt hơi đỏ.

Tiếu Sắc vừa thấy đã đến lúc, lúc này mới nói tiếp: “Các ngươi bởi vì một ít việc nhỏ này, oán trách người khác, muốn nàng đối tốt với ngươi. Câu cửa miệng nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhỡ đâu trong nhà thật sự phát sinh chuyện gì, không thể thiếu hàng xóm hỗ trợ.

Ngươi nhặt hai quả trứng gà nhà bà ấy, bà ấy hái một quả hồ lô nhà ngươi, chuyện này coi như xong. Có câu hòa khí sinh tài, ngẫm lại nhiều năm tình cảm như vậy, còn tính chút chuyện này sao? Nghĩ kỹ, liền cùng nhau trở về!”

Vương bà tử và Lý bà tử nghe xong Huyện thái gia nói, trên mặt đều lộ ra vẻ áy náy. Cùng kêu lên nói: “Lão gia, chúng tôi biết sai rồi. Sau này sẽ chung sống thật tốt, không bao giờ tới làm phiền Huyện thái gia nữa.” Hai lão phu nhân nói xong, khấu đầu với Huyện thái gia, đỡ nhau đi ra ngoài.

Tiếu Sắc nhìn đồng hồ cát bên cạnh, vừa định kêu bãi đường, có một nha dịch vội vàng đi đến, hành lễ với mình, mở miệng nói: “Lão gia, đã xảy ra chuyện. Ở khúc ngoặt Trương phát hiện một khối thi thể nữ không đầu!”

Tiếu Sắc vừa nghe nhíu mày, “Đi chuẩn bị ngựa! Kêu Ngỗ tác (Người khám nghiệm) đi cùng.”

Khúc ngoặt Trương tọa lạc ở chỗ giao nhau giữa Chương Hà và Loan Hà. Nước sông chảy xiết, chảy tới một khúc ngoặt. Vốn dĩ tên là “khúc ngoặt Chương”, sau đó bởi vì họ Trương tương đối nhiều, nên đổi thành “khúc ngoặt Trương“.

sáng sớm hôm nay có mấy phu nhân ra bờ sông giặt quần áo, phát hiện từ trên thượng du có một thi thể nữ không đầu trôi xuống. Qủa thực sợ hãi, lúc này thông tri người trong thôn sai người đến huyện nha báo án.

Ngỗ tác cầm dụng cụ chuyên dụng, cẩn thận kiểm tra thi thể. Lúc này thi thể đã bị ngâm vào trong nước sông hơi sưng to trắng bệch. Dân chúng đứng rất xa xem náo nhiệt, quan sát hiện trường.

”Đại nhân, thi thể nữ này khoảng mười bảy mười tám tuổi. Thời gian ngâm trong nước quá dài, căn cứ vào miệng vết thương trên người, có thể là sau khi bị xâm phạm xong dùng dây thừng siết cổ đến chết. Hung thủ đã giết người rồi, vì sao lại còn cắt đầu làm gì?” Ngỗ tác Lưu Thành An vừa kiểm tra vừa nói.

Tiếu Sắc nhìn vòng tay trên cổ tay thi thể nữ, lâm vào trầm tư. Tuy rằng không hiểu về ngọc lắm, nhưng Tiếu Sắc có thể nhìn ra vòng tay trên cổ tay thi thể nữ này, không thích hợp. Hung thủ không tháo vòng ngọc quý này xuống, như vậy có thể nhìn ra đối phương không phải giật tiền, cướp sắc giết người.

”Lý bộ đầu, ngươi mang người đi lên thượng du điều tra, xem có nữ nhân nào mất tích không. Trọng điểm là nhà những địa chủ, hương thân!” Tiếu Sắc mở miệng nói.

Lý bộ đầu liền dạ, mang theo nha dịch theo đường sông đi lên trên. Tiếu Sắc bảo người mang thi thể nữ không đầu đến nghĩa địa, sau đó mới mang theo người về huyện nha.

Hôm sau Lý bộ đầu tới báo cáo nói tức phụ (con dâu) nhà địa chủ Vương mất tích. Địa chủ Vương và nhi tử mang theo hạ nhân tìm đến nghĩa địa nhìn thi thể nữ không đầu, khóc đến chết đi sống lại. Khóc còn đau xót hơn cả mẫu thân chết. Nhi tử của Vương địa chủ chỉ rơi vài giọt nước mắt tượng trưng.

”Tức phụ của ta hiền đức, sao mệnh lại khổ như vậy! Cứ như vậy bị tặc nhân giết hại...” Địa chủ Vương khóc rất lâu, yêu cầu Huyện thái gia nhất định phải bắt được hung thủ, báo thù cho tức phụ mình. Hơn nữa nguyện ý bỏ ra mười lượng bạc, bỏ vào rương công lý vì dân của Huyện thái gia.

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyết Ngục Giang Hồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net