Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Vi nói đến vân đạm phong khinh, Tống Triết nắm chặt tay, cảm giác mình gần như hít thở không thông.
Anh đột nhiên đặc biệt hy vọng người trước mặt này có thể làm gì đó với anh, đánh anh, mắng anh, điên cuồng cự tuyệt anh —— hoặc bất cứ một hành động nào chứa cảm xúc, đều có thể. Ít nhất điều đó chứng minh ở trong lòng cô, anh vẫn là người có thể tác động đến nội tâm cô.
Dương Vi nhìn anh trầm mặc không nói gì, cô ôn hòa nói “Trở về, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”
Nói xong, cô đóng cửa lại “Ngủ ngon.”
Tống Triết nhìn cửa đóng lại, anh hít sâu một hơi, trở lại phòng mình, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon tới cô.
Buổi sáng ngày hôm sau anh rời giường, đến tập đoàn Tống thị họp xong, Cao Lâm nhắc nhở anh đã thời gian hẹn gặp Võ Luân rồi, Võ Luân đã đến văn phòng chờ anh.
Anh gật đầu, từ phòng họp tới văn phòng, đẩy cửa văn phòng ra, liền thấy Võ Luân đang ngồi trên ghế chơi di động, thấy anh tiến vào, cô ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói “Anh Triết anh đến rồi?”
Vóc dáng Võ Luân không là tính cao, ngũ quan lập thể tinh xảo, nhìn qua giống như mang trên mình 2 dòng máu phong cách ngọt ngào,mái tóc màu nâu cuộn sóng tùy ý vương trên áo khoác, cả người nhìn qua trông như một con búp bê Tây Dương.
Tống Triết nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống vị trí của mình, Cao Lâm đi pha trà cho hai người, Võ Luân ngồi trên ghế cao giọng sai bảo Cao Lâm “Cà phê của tôi thêm một chút sữa!”
Cao Lâm mỉm cười gật đầu đi xuống, Võ Luân quay đầu lại nhìn về phía Tống Triết, thở dài nói “Cảm giác rất lâu rồi anh Triết không gặp em.”
“Em có công việc của em, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không có việc ít gặp cũng là chuyện bình thường.”
Tống Triết lạnh nhạt mở miệng, sau đó nói “Lần này tìm em tới là muốn nói với em môt chuyện.”
“Hử? Có yêu cầu gì cần em hỗ trợ?”
“Ba năm trước ,em bị paparazzi chụp được cảnh đang lôi kéo cùng bạn trai, em nói thân phận người kia không tiện để lộ, cho nên không được anh cho phép em đã nói thẳng với bên ngoài người kia là anh. Em mang lời nói thả ra ngoài, lại tới nhờ anh giúp đỡ, anh vì mặt mũi mọi người đều chơi với nhau, nên mới giúp em.”
Nghe được lời này, thần sắc Võ Luân giật giật, nhưng cô khống chế rất tốt sắc mặt, mỉm cười nói “Chuyện này, lâu như vậy, tại sao lại đột nhiên nhắc tới?”
“Anh hy vọng em đưa ra lời thanh minh, đem chuyện năm đó nói cho rõ ràng.”
Lời này của Tống Triết vừa ra, ngay lập tức sắc mặt Võ Luân có chút khó coi, Tống Triết nhìn cô, lạnh nhạt nói “Lúc ấy người kia là ai, em phải nói cho rõ ràng.”
“Anh Triết ……”
“Em giống bọn họ, gọi anh là Tống Triết.” Tống Triết ngắt lời Võ Luân , rũ mắt nói, “Đều là người trưởng thành, em gọi anh như vậy, không tốt lắm.”
Võ Luân bị anh ngắt lời, nhất thời có chút không xuống nước được, cô nghẹn rất lâu, cuối cùng nói “Anh có thể nói với em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Chuyện này đã qua rất lâu rồi, đột nhiên nhắc tới có chút kỳ quái. Năm đó người kia đích xác không thích hợp ……”
“Anh cũng không thích hợp.”
Tống Triết quyết đoán nói “Kỳ thật hôm nay anh không phải tới để thương lượng với em,” anh bình tĩnh nói, “Nếu em không đăng bài thanh minh, vậy anh sẽ đăng.”
“Tống Triết!” rốt cuộc Võ Luân nhịn không được nâng cao âm lượng “Anh cứ một hai phải ép em như vậy sao?! Đều đã qua ba năm rồi, anh lại lật lại món nợ cũ là muốn làm cái gì?! Anh như vậy sẽ huỷ hoại em anh biết không?!”
“Võ Luân, nếu em thật sự bị hủy hoại, thì người hủy hoại em cũng không phải anh.” Tống Triết giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt tinh xảo tất cả đều là lạnh nhạt, “Ở bên cạnh người không thích hợp đó không phải anh, bị chụp ảnh cũng không phải anh, không hỏi ý kiến người khác mà đã kéo người ta xuống nước cũng không phải anh. Năm đó anh không hiểu chuyện,” Tống Triết hít sâu một hơi, “Anh không nghĩ tới vì giúp em, mà anh đã làm tổn thương người không nên tổn thương. Hiện tại anh ý thức được, muốn đền bù……”
“Lấy tiền đồ của em ra đền bù sao?!” Võ Luân đề cao âm lượng, cô không thể tin được nhìn Tống Triết, “Vì đền bù cho Dương Vi, mà anh phải đối xử với em như vậy sao?”
Lời này khiến Tống Triết dừng động tác, anh giương mắt nhìn Võ Luân, trong mắt tất cả đều là lạnh lẽo.
“Lúc trước thời điểm cô làm chuyện này,” anh phát hiện ra, “Đã biết sẽ làm tổn thương Dương Vi.”
Võ Luân nhanh chóng phản ứng lại , hốc mắt cô phiếm hồng, cúi đầu nói “Anh Triết, đây đều là chuyện đã qua, em đang thử vai trong bộ phim mới của một đạo diễn lớn , hiện tại là thời kỳ mấu chốt , anh đừng như vậy…… Có phải Dương Vi tìm anh gây phiền toái hay không? Em đi giải thích với cô ấy, em……”
“Cô không cần giải thích với cô ấy.” Tống Triết cảm giác có một cơn buồn bực trong ngực, anh khắc chế cảm xúc, anh tự dặn lòng không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng nói, “Cô cách xa cô ấy một chút, hiện tại việc cô phải làm, chính là đem chuyện năm đó nói cho rõ ràng. Có hậu quả gì, đó đều là những thứ năm đó cô phải gánh vác. Nếu cô không làm như vậy, đêm nay tôi sẽ thanh minh.”
Võ Luân nghe Tống Triết nói, cô nắm chặt tay, ánh mắt dừng trên mặt anh, cắn răng không cho nước mắt rơi xuống.
“Cô viết lời thanh minh trước, viết xong gửi cho Lãnh Mân xem, tôi sẽ dặn bọn họ phối hợp với cô, tận lực đem sự tình……”
“Có phải Dương Vi không cần anh nữa hay không.”
Võ Luân đột nhiên lên tiếng, Tống Triết dừng động tác, anh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Võ Luân.
Anh rất muốn hỏi vì sao cô ta biết, chuyện anh và Dương Vi ly hôn cũng không truyền ra ngoài. Nhưng khi nghĩ đến Dương Vi đang livestream, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Ánh mắt Võ Luân dừng ở chiếc nhẫn trên tay Tống Triết, cười ra tiếng nói “Trước kia hai người còn tốt thì anh không mang nhẫn cưới, hiện tại cô ta không cần anh, anh mang lên, anh không cảm thấy buồn cười sao?”
“Võ Luân,” Tống Triết lạnh lùng, “Nói cẩn thận.”
“Tôi nói cẩn thận?” Trong mắt Võ Luân tất cả đều là trào phúng, “Lời không nên nói nhất anh còn bắt tôi phải nói, giờ anh còn trông cậy vào tôi nói cẩn thận? Hiện tại anh làm những việc này thì có ý nghĩa gì? Anh bắt tôi làm sáng tỏ tai tiếng, anh cho rằng tôi làm sáng tỏ tai tiếng, Dương Vi sẽ trở về sao?!”
“Phí công!” Võ Luân hét lớn, “Anh gây tổn thương cho cô ta qúa nhiều , cô ta không có khả năng quay lại, người như Dương Vi, anh cho rằng anh xin lỗi nhận sai, cô ta sẽ trở về? Hiện tại làm sáng tỏ không có bất cứ ý nghĩa gì, cô ta không để bụng!”
“Liên quan gì đến cô?” Tống Triết khắc chế cảm xúc của mình, dặn lòng không cần nghe Võ Luân nói.
Nhưng trong nội tâm anh lại sóng cuộn biển gầm.
Anh không biết, vì sao tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, vì sao tất cả mọi người xung quanh đều biết anh thích cô, duy chỉ có anh không biết.
Anh ra vẻ bình tĩnh, giữ gìn phần kiêu ngạo cuối cùng trước mặt người khác ,giương mắt nhìn về phía Võ Luân, lạnh lùng nói, “Cô chỉ cần làm chuyện cô nên làm là đủ rồi, tôi làm gì, không có quan hệ với cô.”
“Được thôi ” Võ Luân cười rộ lên, gật đầu nói, “Anh muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm, tuy nhiên Tống Triết, tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi.”
Cô ta tới gần anh, trong giọng nói mang theo vài phần thương xót, dịu dàng nói “Dương Vi đã sớm chịu đựng anh đủ rồi, anh đừng cả ngày làm mấy chuyện khiến mình cảm động nữa, nếu anh thật sự thích cô ta, phải cách cô ta thật xa mới đúng.”
“Loại người rác rưởi như anh sẽ không có ai thích, cả đời anh chỉ biết đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, anh đâm cô ta một đao, hiện tại vì cô ta mà đâm lại tôi một đao, anh cho rằng cô ta sẽ thích loại người như anh?”
“Anh đừng mẹ nó nằm mơ!”
“Thế thì sao?” Tống Triết nghe cô ta nói, giương mắt nhìn cô ta, gian nan cười rộ lên, “Chuyện làm tổn thương cô ấy, tôi có trách nhiệm, cô cũng có. Cô nói nhiều với tôi như vậy, đơn giản là muốn đem lời nói dối năm đó kéo dài thêm, nhưng dựa vào cái gì?”
“Tôi không để bụng hiện tại cô ấy còn để ý chuyện này hay không, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng , tôi cũng cho cô ấy biết rõ ràng lúc trước đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi không muốn thời điểm nghe thấy tên của Tống phu nhân sẽ nghe thấy tên của cô, tôi cũng không muốn người tôi cưới hỏi đàng hoàng lại bị coi như tiểu tam.”
“Vậy còn tôi?” Võ Luân đỏ mắt, “Vì một phần vạn khả năng để ý của cô ta, mà anh hy sinh tôi như vậy sao? Anh biết tôi vì anh mà đã làm bao nhiêu việc không? Anh cho rằng vì sao tôi phải làm minh tinh, vì sao phải ký hợp đồng ở truyền thông Tống thị ? Những việc tôi làm vì anh so với cô ta còn ít sao?!”
Lời này khiến Tống Triết sửng sốt, Võ Luân lau nước mắt, cô ta xoay đầu đi, nắm chặt tay, không nói gì.
Tống Triết không nói gì, rất lâu sau, anh mới nói “Cho nên, có quan hệ gì với Dương Vi?”
“Cô vì tôi mà hy sinh, cô vì tôi làm rất nhiều chuyện, cho nên cô có thể làm tổn thương người khác sao?”
“Lúc trước có phải cô thật sự không có lựa chọn hay không?” Tống Triết nhíu mày, nhìn cô ta “Cô biết rõ tôi đã có vợ, cô cũng biết rõ chuyện này sẽ làm tổn thương cô ấy, nhưng cô vẫn lựa chọn làm. Hôm nay tôi muốn cô làm sáng tỏ, rất quá phận sao?”
“Tống Triết……” Võ Luân ngơ ngác nhìn anh, “Anh không có nửa điểm cảm động sao?”
“Nếu tôi bởi vì cảm động mà yêu một người,” thanh âm Tống Triết bình tĩnh, “Thì người đó cũng không phải là cô.”
Nói xong, anh cúi đầu, bình thản nói “Nếu trong quá khứ tôi có bất cứ hành động gì khiến cô hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng tôi cẩn thận nghĩ lại, cô thật sự là yêu đơn phương. Tôi đối xử tốt với cô, đều xem ở mặt mũi anh trai cô, không khác gì những người khác, nếu ngay cả chuyện này cũng làm cô cảm thấy tôi đối với cô có ý tứ, tôi xin lỗi, nhưng đây đích xác không phải trách nhiệm của tôi.”
Lời này nói ra rất bình tĩnh, lại làm người ta cảm thấy càng thêm nhục nhã, cả người Võ Luân tức giận đến run rẩy “Sao anh có thể như vậy……”
“Làm thế nào tôi có thể thích người như anh……” cô ta khó chịu nói “Tại sao tôi ……”
“Bởi vì cô bị mù.”
Tống Triết bình tĩnh lên tiếng, quyết đoán nói “Mù phải chữa trị thật tốt, mới có ngày thấy được ánh mặt trời. Trở về đi” trong thanh âm của anh mang theo thở dài, “Làm sai đều phải nỗ lực đền bù, chúng ta giống nhau. Trước đêm mai phải thanh minh, nếu 12h đêm mai mà cô không đăng, tôi sẽ đăng.”
Nói xong, Cao Lâm bưng cà phê cùng trà gõ cửa , anh ta mới vừa tiến vào, liền nghe thấy Tống Triết nói “Tiễn khách.”
Không đợi Cao Lâm mở miệng, Võ Luân xách túi xách, lau nước mắt xông ra ngoài.
Chờ Võ Luân ra ngoài rồi, rốt cuộc Tống Triết mới có cơ hội thở dốc, anh nhìn Cao Lâm đưa trà tới, còn chưa uống xong , đã cảm giác vị đắng lan tỏa trong miệng. Nó khiến cả người anh đều cay đắng, một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này anh mới phát hiện, càng đi tìm hiểu, càng cảm giác được sự vô năng của chính mình.
Kỳ thật Võ Luân nói không sai,tất cả những tổn thương của Dương Vi, người khác đều chỉ là tòng phạm, mà anh mới là thủ phạm chân chính.
Là bởi vì anh không thèm để ý, không chú ý, không để bụng, cho nên mới khiến người thích mình , mình đầy thương tích.
Anh không dám tưởng tượng cảm giác năm đó của Dương Vi là gì, anh chỉ hơi đụng vào một chút, đã cảm thấy trái tim giống như bị búa đập lên ngàn vạn lần, vừa chua chát lại đau đớn.
Anh hít sâu một hơi, nhắc nhở mình không cần tưởng tượng quá nhiều, hiện giờ việc duy nhất anh có thể làm, chính là đối xử với người kia thật tốt.
Anh cúi đầu, nói với Cao Lâm “Cậu thu thập những tai tiếng trước kia của tôi, liên hệ những phóng viên này, để bọn họ đem chân tướng năm đó làm sáng tỏ một lần.”
“Việc này không tốt……” Cao Lâm do dự nói, “Kỳ thật mọi người sẽ không nhớ rõ, ngài làm sáng tỏ như vậy, cũng không có ai tin.”
“Tôi không để bụng bọn họ có tin hay không,” Tống Triết cúi đầu làm bộ như nhìn vào các hạng mục trong bản kế hoạch , khàn giọng nói, “Tôi chỉ để ý tôi có làm hay không.”
Năm đó nếu anh mở miệng làm sáng tỏ, Dương Vi sẽ không khổ sở như vậy.
Hiện giờ tuy rằng đã muộn, nhưng anh vẫn làm.
Buổi tối khi về nhà, anh cảm giác mình chưa bao giờ mỏi mệt như vậy.Anh tính thời gian trở về của Dương Vi, đến cổng giải trí Gạo chờ cô. Chờ đến thời gian bình thường Dương Vi hay tan tầm, Dương Vi vẫn chưa ra, anh suy nghĩ, sau đó nhắn tin cho Dương Vi nói “Em chưa tan tầm sao?”
Lúc này Dương Vi vừa mới xuống bãi đỗ xe, Chu Văn đang ở bãi đỗ xe chờ cô , cô ngồi lên xe Chu Văn , đoán Tống Triết muốn tới đón cô, trực tiếp trả lời nói “Cùng bạn bè đi ăn cơm.”
Tống Triết thấy Dương Vi nói “Bạn bè”, theo bản năng liền nhớ tới Chu Văn, chặn lại nói “Không phải Chu Văn chứ?”
Dương Vi biết Tống Triết là người có dụ.c vọng chiếm hữu , anh mới đánh nhau với Chu Văn một trận, nếu giờ phút này biết mình cùng Chu Văn ra ngoài ăn cơm, đoán chừng chuyện phiền toái sẽ có một đống. Cô không muốn trả lời anh, lại thấy Tống Triết tiếp tục truy vấn “Có phải Chu Văn hay không?”
Dương Vi biết nếu không trả lời sợ là anh sẽ không để yên, vì thế theo bản năng trả lời một câu “Không phải, là Cố Lam.”
Nhìn thấy tên Cố Lam, cuối cùng Tống Triết cũng yên tâm.
Anh suy nghĩ, mình không thể bức bách cô quá chặt, vì thế thập phần tri kỷ trả lời một câu “Đi chơi vui vẻ, về nhà sớm một chút.”
Không nhận được câu trả lời của Dương Vi, Tống Triết muốn trước tiên trở về nhà. Anh suy nghĩ , nhân lúc rảnh rỗi, phải ở trong phòng bếp học nấu ăn.
Dương Vi thích ăn xuyến xuyến lạnh(*), anh bỏ giá cao để mua lại công thức xuyến xuyến lạnh, ở nhà tự mình học.
(*)xuyến xuyến này là mấy món thịt xiên, chả cá xiên que và mấy món tương tự vậy
Anh tưởng tượng đến một ngày mình có thể làm tất cả món Dương Vi thích ăn, liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vì thế khi học anh thập phần ra sức.
Mà lúc này Chu Văn dẫn Dương Vi tới một quán bar.
Quán bar này là Dương Vi đề cử, nó mang phong cách thanh nhã, ánh đèn mờ nhạt, giai điệu thong thả, Dương Vi và Chu Văn ngồi bên cạnh quầy bar mờ ảo, quen cửa quen nẻo gọi chút rượu, sau đó cô giới thiệu với Chu Văn “Quán bar này là một người bạn của tôi đầu tư.”
Chu Văn gật đầu, nghe Dương Vi tích cực giới thiệu các loại rượu trong quán , sau khi cô nói xong, thấy Chu Văn không có phản ứng gì, Dương Vi mím môi, nói “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Mộ Nhu nói, cô ấy muốn kết hôn với tôi.” Chu Văn mở miệng, khiến Dương Vi ngẩn người.
Kỳ thật cô cũng không hiểu biết mối quan hệ giữa Chu Văn và Mộ Nhu, vì thế cô cũng không tiện mở miệng. Chu Văn uống ngụm rượu, chua xót cười rộ lên “Tôi sẽ không đồng ý, những ngày đó trong quá khứ tôi nhớ quá rõ ràng, cuộc sống dài như vậy , tôi không cần nghĩ cũng biết, nếu tôi kết hôn với cô ấy, cả đời này, tôi đều phải lo được lo mất phần tình cảm này.”
“Tôi hiểu.”
Dương Vi uống ngụm rượu, ôn hòa nói “Anh nói đúng.”
Sắc mặt cô bình tĩnh, khiến Chu Văn nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô, người phụ nữ dưới ánh đèn tối tăm, ánh mắt bình thản thong dong, hoàn toàn nhìn không ra nửa phần oán giận cùng không cam lòng.
Cái này khiến cho nội tâm anh chậm rãi bình tĩnh trở lại, anh cảm thấy ở trước mặt người này, phảng phất như tình cảm của mình đang đi trên đường một con đường đầy ánh sáng, cô chỉ dẫn anh, chiếu rọi anh.
Anh cầm chén rượu, nhẹ nhàng đụng vào chén rượu của cô.
“Cảm ơn.” anh nghiêm túc nói, “Lúc này đã ở bên tôi.”
Dương Vi quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười.
“Nên làm.”
Dương Vi và Chu Văn trò chuyện chuyện trên trời dưới đất, còn Tống Triết đang ở nhà vớt xuyến xuyến lạnh ra khỏi nồi. Nhìn qua có chút thảm thiết, Tống Triết có phần ghét bỏ.
Lúc này Giang Hoài An đột nhiên điện thoại cho anh, anh ta có chút do dự “Cái kia, A Triết……”
“Hử?”
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Làm xuyến xuyến.” Tống Triết kẹp di động, “Có chuyện gì nói nhanh đi, tôi còn phải rót dầu.”
Giang Hoài An trầm mặc một lát, vẫn nói “Vừa rồi bạn tôi ở Một Độ nhìn thấy Dương Vi.”
“Ừ, đêm nay cô ấy đi ăn cơm với Cố Lam.” Tống Triết không chút để ý,câu nói tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, anh đã nghe thấy Giang Hoài An nói “Không phải Cố Lam.”
Tống Triết ngẩn người, sau đó nghe thấy một cái tên.
Giang Hoài An nói: “Là Chu Văn.”