Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Cậu chắc là cậu sẽ ổn cả chứ? - Bliss nhìn quanh căn phòng bẩn thỉu của khách sạn. Cô chưa bao h vào trong phòng. Dylan luôn khăng khăng rằng họ nên gặp nhau trong tiền sảnh của khách sạn Chelsea. Khách sạn đổ nát này là một trong những tiêu điểm lúc xưa của New York với một quá khứ văn học đầy tai tiếng. Chelsea là nơi kẻ nghiện heroin điên loạn Sid Vicious bị cáo buộc đã đâm Nancy Spungen, là nơi mà Dylan Thomas chết vì nghiện rượu. Đây cũng là nơi đã tạo cảm hứng cho Bob Dylan "Sara" ("Sống cho ngày tại khách sạn Chelsea ...") và là nơi Allen Ginsberg đã sáng tác một số bài thơ.
Cô đi lại quanh phòng, nhìn chăm chú ra đường phố trong cơn mưa qua tấm rèm cửa. Đây là đêm đầu tiên anh trở lại bên cô, cô bị sốc và quá hạnh phúc. Cô chưa bao h thực sự tin rằng anh đã ra đi, đó là suy nghĩ thổi vào tâm trí cô để tin rằng anh vẫn còn sống.
Đêm đó cô đã van xin anh ở lại bên cô, nhưng anh khăng khăng đòi về khách sạn. Ở trong thành phố anh cảm thấy an toàn hơn, anh đã nói như vậy. và anh rùng mình khi nghĩ phải trải qua một đêm nữa ở một trong những dãy phòng khách sạn năm sao sang trọng mà Hội đồng đã đặt phòng cho anh trong khi họ điều tra về cái chết của Aggie Carondolet.
Cái đêm mà anh trở về, cô muốn được gần gũi với anh, cảm nhận cơ thể anh bên cạnh cô. Cô cảm thấy mối quan hệ gần gũi hơn khi biết anh cũng như cô, 1 ma cà rồng, hơn là 1 Máu Đỏ mà cô có thể hút cạn. Trước khi anh rời đi, họ sẽ có...không hẳn là một mối quan hệ, tán tỉnh thì đúng hơn. Họ sẽ bắt đầu...Cô vẫn còn nhớ mùi hương của cơ thể anh, cảm giác bàn tay anh bên dưới váy cô.
Nhưng Dylan không thể hiện mối quan tâm nào với cô. Mặc dù anh không từ chối thẳng thừng nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị khước từ 1 cách nhẹ nhàng. Đêm đầu tiên, cô đã cố gắng ôm anh nhưng anh chỉ ôm cô 1 cách sốt ruột, rồi nhanh chóng như thể anh từ chối chạm vào cô. Anh đã yêu cầu cô với anh đi tìm Schuyler để đương đầu với cậu ấy, và Bliss đã dành nhiều thời gian nói chuyện để anh oại bỏ kế hoạch của mình. Họ đã tranh cãi, rồi cô bỏ anh lại khách sạn này, 1 nơi để anh ẩn náu cho đến khi...
Căn phòng này thật dơ dáy và hôi thối. Chẳng lẽ họ không có tạp vụ hay sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Báo chí xếp chồng lên nhau cao ngang thắt lưng, lon trống rải rác khắp phòng, tàn thuốc tràn ra ngoài gạt tàn.
- Xin lỗi vì sự lộn xộn.
Cô ngồi xuống mép ghế sofa kẻ sọc bị bao phủ bởi phần còn lại của tờ báo Sunday Times. Đột nhiên cô cảm thấy thật mệt mỏi. Cô đã chờ đợi anh trở lại, mơ về điều này quá lâu và bây giờ anh đã ở đây, nhưng nó không có gì giống như cô tưởng tượng cả. Tất cả mọi thứ đều sai, sai, sai. Anh đã cố làm tổn thương Schuyler, anh cũng đã cố làm tổn thương cô.
Như thể anh biết cô đang nghĩ gì, Dylan nói - Bliss, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Em biết là anh sẽ không bao h...không bao h...
Bliss gật đầu cộc lốc. Cô muốn tin anh, nhưng sức mạnh của anh vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Anh đã làm điều đó với cô, chém cô bằng 1 con dao - trong tình trạng điên loạn, nhưng điều đó thì chẳng làm giảm đi độ sắc bén của lưỡi dao.
Dylan ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế dài và kéo cô vào lòng. Anh đang làm gì vậy? Bây giờ anh muốn hôn cô ư? Bây giờ anh muốn họ ở bên nhau sao? Khi anh không làm gì khiến cô tin rằng anh muốn điều này?
Cô đã phải đồng ý với Schuyler và Oliver. Dylan thật nguy hiểm. Anh đã thay đổi. Anh đang trở nên hư hỏng. Chẳng lẽ anh đã trở thành Máu Bạc? Có phải anh đã bắt cóc Aggie không? Sau cuộc gặp mặt tại Odeon, trong khi Dylan ngồi ở băng ghế sau của taxi, Bliss đã có 1 cuộc nói chuyện thì thầm 1 cách nhanh chóng với Sky và Ollie.
- Cậu ấy không thể ở 1 mình.
- Mình sẽ ở lại với anh ấy - Cô hứa.
- Hãy cẩn thận. Cậu ấy trông còn giống như trước đây nữa đâu.
- Cậu ấy không được bình thường đâu.
- Mình biết - Bliss thừa nhận.
- Chúng ta nên làm gì đây?
- Chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện này. Chúng ta luôn làm như vậy. - Đúng là Oliver. Luôn luôn lạc quan.
Và giờ thì cô ở đây, trong căn phòng dơ bẩn hôi thối này, với chàng trai cô từng hết lòng yêu thương. Trái tim cô đau đớn từng đêm khi anh mất tích.
Dylan cởi bỏ áo khoác ngoài. Đó là chiếc áo gió màu be nhạt được làm bằng ni lông, loại mà người ta bán tại kho của các cửa hàng mà bạn có thể mua lốp xe ở cùng chỗ với đồ lót. Cô nhớ mang máng là mình đã nhét chiếc áo khoác da dính đầy máu vào thùng rác. Dù sao đi nũa cũng phải đốt nó thôi.
Cô cứng cả người khi bàn tay anh vuốt nhẹ cánh tay cô.
- Anh đang làm gì vậy?
Cô hỏi, nhưng thay vì tức giận thì lại là cảm giác nôn nao, phấn khích. Anh thật quá khác với những gã Máu Đỏ mà cô có. Mimi đã đúng - có 1 cảm giác kì lạ khi ở bên người củng loại với bạn.
Anh áp vào má cô - Bliss...
Cách anh gọi tên cô thật nhẹ nhàng, thân mật, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô.
- Hãy ở lại với anh - Anh nói.
Trước khi cô kịp giả vờ lên tiếng phản đối, anh đã khéo léo cử động khiến họ nằm dài trên chiếc ghế. Đầu gối cô bên dưới anh, đùi anh ép sát vào người cô, tay anh bện chặt vào tóc cô, và tay cô vuốt ve khắp ngực anh - anh thật khẳng khiu nhưng cơ bắp nổi lên ở những chỗ trước đây không có - sau đó lưỡi anh trong miệng cô...và thật ngọt ngào... Cô có thể cảm thấy những giọt nước mắt sau đôi mắt cô lăn xuống má, và anh hôn lên chúng. Ôi Chú ơi, cô đã rất nhớ anh. Anh đã làm tổn thương cô, nhưng có lẽ bạn chỉ làm tổn thương người bạn yêu?
Anh lúng túng cởi nút áo sơ mi của cô, cô giúp anh cởi nó ra; anh vùi mặt vào chỗ lõm dưới cổ cô, và sau đó dột nhiên anh nhảy ra, như thể bị đốt cháy.
- Em vẫn còn đeo cái đó à? - Anh nói, lùi xa ra khỏi cô, tực người vào mép bên kia của chiếc ghế, xa khỏi cô.
- Palma Diabolos …
Anh đang nói một ngôn ngữ cô không thể hiểu được.
- Cái gì? - Cô hỏi, vẫn còn ngây ngất vì những nụ hôn. Vẫn còn say đắm vì mùi hương của anh. Cô nhìn vào nơi mà anh đang chỉ.
Cái vòng cổ. Lucifer's Bane. Viên ngọc lục bảo ngay phía trên tim cô. Bằng cách nào đó cô đã không trả lại cho cha cô. Bằng cách nào đó cô đã có thói quen đeo chiếc vòng ở mọi nơi.
Thật an tâm khi biết nó ở đó. Khi cô chạm vào nó, cô cảm thấy ... tốt hơn. An toàn. Giống như được là chính bản thân mình.
Dylan nhìn chằm chằm - Anh không thể hôn em với cái thứ đó quanh cổ em được.
- Cái gì? - Bliss kéo áo xuống. Anh tiếp tục nhìn như thể anh bị đầu độc.
- Em đã đeo nó suốt. Đó là lý do tại sao anh không thể...Anh biết có 1 lý do gì đó nào đó
Sau đó anh lại bập bẹ. Lần này là ngôn ngữ khác, nghe có vẻ như tiếng Trung Quốc vậy.
Bliss cài lại cúc áo sơ mi. Thật không thể hiểu nổi. Cô hoàn toàn là 1 con ngốc. Được thôi, bởi vì cô đã hứa với Schuyler và Oliver là sẽ trông chừng anh, h anh có vẻ không còn nguy hiểm nữa. Anh đã biết Schuyler không phải là 1 Máu Bạc rồi, thêm vào đó anh đủ lớn để tự chăm sóc bản thân mình.
Cô chắc chắn mình không thể ở đâu thêm 1 giây nào nữa. Cô đã bị bẽ mặt. Cô không biết anh thực sự cảm thấy cô như thế nào. Anh lúc thì nóng bỏng, lúc lại lạnh lùng. Phút trước đó anh cởi bỏ quấn áo cô, thế nhưng chỉ 1 phú sau anh co rúm lại tránh xa cô như thể cơ thể cô là thứ ghê tởm nhất mà anh từng thấy. Cô đã mệt mỏi với trò chơi này rồi.
- Em đi sao? - Anh hỏi khi cô đang thu gom lại đồ đạc và quay đầu về phía cửa.
- Ngay bây h.
Anh nhìn cô 1 cách buồn bã - Anh sẽ rất nhớ em khi em đi rồi.
Bliss gật đầu như thể anh ta chỉ nói với cô điều gì đó vô thưởng vô phạt về thời tiết. Dylan có thể sử dụng cặp mắt ra vẻ hổ thẹn và giọng nói gợi cảm của mình ở nơi khác. Cô chỉ muốn được ở một mình.