Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhược Ý gấp gáp đẩy cửa vào, trên giường là Lăng Vân Ninh vẫn còn đang say ngủ.
Hắn đột nhiên không dám đối mặt với cậu nữa, sợ bắt gặp được ánh mắt chán ghét và căm hận ấy.
Chính hắn cũng biết mình đã làm ra những chuyện khốn nạn gì, nếu hắn là chú thì chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã hại mình ra nông nỗi này.
Lăng Vân Ninh từ khi Nhược Ý mở cửa thì đã tỉnh rồi, bởi vì bị bắt giam ở đây nên cậu ngủ càng dễ tỉnh giấc hơn và...càng cảnh giác hơn.
Cậu thấy thật nực cười, trước kia cậu là người dễ ngủ nhất, lúc đấy cho dù trời có sập xuống cậu cũng chẳng mảy may động đậy.
Không ngờ giờ lại thành ra như vậy, tất cả, đều là Nhược Ý ban tặng.
" Chú...chú tỉnh rồi!" Nhược Ý cảm nhận được tầm mắt thoáng qua của Lăng Vân Ninh thì nhỏ giọng nói.
Ô hay! Hôm nay chó con sao lại ngoan thế kia? Chuẩn bị đến tận thế rồi sao?
Cậu vẫn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Nhược Ý xem hắn đang có ý đồ gì.
Không có chuyện hắn thấy thương hại cậu nên dùng thái độ tốt hơn đâu, nếu hắn có lương tâm thì đã chẳng bắt cóc cậu.
Đúng là đồ chó.
" Chú, chú có muốn ăn hay uống gì không? Cháu lấy cho chú nhé?" Nhược Ý tràn đầy lấy lòng nhìn Lăng Vân Ninh." Nếu không chú muốn gì? Chú cứ nói với cháu."
" Tôi muốn cậu thả tôi.
Làm được không?" Lăng Vân Ninh cười lạnh, châm chọc nói.
Biết rõ hắn sẽ không cam tâm thả mình thì tại sao vẫn còn muốn hỏi hắn? Để cho mình càng thêm đau khổ sao? Thật ngớ ngẩn mà! Cậu âm thầm tự giễu.
Đúng như cậu đã nghĩ, Nhược Ý hoàn toàn không có ý muốn thả cậu.
Không phải hắn e ngại sẽ bị cậu và Lăng gia trả thù mà là không nỡ, hắn không muốn xa cách cậu.
Bây giờ hắn đã không thể quay lại những ngày tháng sống ở biệt thự Lăng gia nữa rồi, khoảng cách giữa hai người đã rất lớn.
Nếu hắn thả người thì sẽ không bao giờ được nhìn thấy cậu nữa.
Lăng Vân Ninh nói: " Không muốn thả thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi! Tôi thấy ghê tởm!"
" Ngoài việc cho chú tự do, bất kể chú muốn gì cháu đều có thể làm vì chú."
" Vậy lại đây." Lăng Vân Ninh vẫy tay gọi hắn.
Nhược Ý sửng sốt bước lại gần.
Có trời mới biết trái tim hắn đang đập bất thường cỡ nào, hắn không nhịn được lại nghĩ lung tung đôi chút.
Đợi đến khi Nhược Ý đến sát gần cậu, cậu mới từ tốn nhả ra mấy chữ.
" Giết tôi đi!"
" Chú điên rồi! Tại sao chú lại nói như vậy? Chú có biết mình đang nói cái gì không?"
" Tôi điên? Haha, đúng vậy! Tôi quả thật điên rồi! Cháu thấy sao, Nhược Ý thiếu gia?"
" Chú đừng nói nữa!" Nhược Ý đau khổ ôm đầu quỳ xuống bên giường, sắc mặt hắn tái nhợt như không có chút máu nào.
Hắn dường như còn có chút đáng thương! Đáng thương? Lăng Vân Ninh bỗng cảm thấy mình điên thật rồi, nếu không điên thì tại sao cậu lại thấy kẻ giam giữ mình đáng thương chứ, tại sao lại đồng tình với kẻ thù của mình.
Cậu...điên thật rồi sao?
" Nhược Ý, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cháu!" Cậu lạnh lùng nói một câu rồi nhắm mắt lại, không muốn nhìn khuôn mặt quen thuộc kia nữa.
Nhược Ý thất thần nhìn người trên giường, khóe mắt hắn như còn vương chút hơi nước, lông mi đen nhánh che mất thần sắc trong mắt.
" Không tha thứ? Tại sao chú là người gây ra mọi chuyện lại dùng thái độ dửng dưng như vậy với cháu? Ban đầu chú không phải người hại chết cha mẹ cháu thì tại sao lại nhận vơ ở trước mặt cháu? Tại sao lại làm giả chứng cứ? Tại sao lại cố tình để cháu nhìn thấy chứng cứ giả đấy? Tại sao lại cưu mang cháu suốt bốn năm? Tại sao lại cố gắng đẩy cháu ra nước ngoài? Tại sao lại làm những việc này? Chú nói đi!" Nhược Ý hung ác chất vấn, hắn nắm chặt lấy cổ tay gầy trơ xương của cậu.
Lăng Vân Ninh hơi run rẩy, cậu rất muốn hất văng bàn tay đang nắm cổ tay cậu của Nhược Ý.
Sao hắn lại đột nhiên phát hiện ra sự thật chứ? Trách không được lại về nhanh như vậy, lại còn gọi cậu là chú lễ phép như vậy.
Nhưng tại sao chứ?
" Là ai nói cho cháu?"
" Ông nội nói.
Chú thừa nhận rồi đúng không?"
" Thừa nhận ư? Có lẽ là vậy!"
Cậu đột nhiên thấy hoảng loạn quá, muốn được quay về đại trạch ôm lấy ông nội Lăng để được ông vỗ về.
Đã lâu rồi cậu không gặp ông, không biết bệnh tình ông ra sao rồi nữa.
Liệu sau khi biết cậu mất tích thì ông có lo lắng lắm hay không.
Tuy nghĩ vậy nhưng cậu biết ông nhất định là rất lo lắng, hoặc có lẽ là ông sẽ phát bệnh lần nữa.
Không biết thư kí của cậu có tận tâm chăm sóc ông thay cậu không nữa, cậu ta có vẻ không đáng tin cho lắm.
" Ba tôi...ông ấy khỏe không?" Cậu do dự mãi mới mở mắt hỏi Nhược Ý một câu.
Chỉ với một câu này của cậu thôi nhưng cũng đủ làm Nhược Ý thấy sung sướng rồi, hắn không sợ cậu lạnh nhạt, chỉ sợ phải đối diện với ánh mắt căm hận của cậu thôi.
May quá, trong đôi mắt ấy không có thù hận mà hắn sợ hãi, nó vẫn xinh đẹp như vậy.
" Ông nội...hẳn là rất khỏe."
Khỏe là tốt rồi! Không phát bệnh là tốt rồi! Lăng Vân Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đối thoại giữa hai người cứ như vậy mà kết thúc, đợi đến khi Nhược Ý hồi thần lại thì Lăng Vân Ninh đã ngủ say.
Hắn rón rén bước lại gần giường, chỉ khi chú hắn ngủ say hắn mới có cơ hội lại gần nhìn ngắm cậu, quanh minh chính đại mà nhìn.
" Tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này chứ?" Hắn buồn bã nói một câu rồi cẩn thận nằm xuống bên cạnh Lăng Vân Ninh, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cậu nên động tác của hắn rất nhẹ nhàng.
...
Giấc ngủ này của Lăng Vân Ninh cũng không yên ổn được, cậu mơ thấy Nhược Ý.
Trong mơ, Nhược Ý đã cưỡng ép cậu làm chuyện đáng xấu hổ kia.
Cậu giống như một khán giả được mời đến xem phim người lớn, hoảng hốt nhưng không làm gì được.
Nhìn người có khuôn mặt giống hệt mình nằm dưới thân Nhược Ý thừa hoan, cậu không biết nên nói gì mới tốt.
Lăng Vân Ninh kia cả người gầy yếu không có sức sống, bị trói chặt trên giường.
Có lẽ là vì giãy giụa quá nhiều mà tay cậu ta toàn những vết xước, máu còn nhỏ giọt trên ga giường màu trắng.
Lại thêm Nhược Ý đang cần mẫn trên người cậu ta, cảnh tượng này...dâm mỹ đến mức lòng người hoảng hốt.
" Tại sao lại không nói lời nào? Lăng Vân Ninh, tôi rất thích nghe chú rên rỉ, nó làm tôi hưng phấn đến lạ thường." Nhược Ý nắm lấy cằm Lăng Vân Ninh khàn khàn nói.
Là người xem, Lăng Vân Ninh chỉ biết trợn to đôi mắt, mở rộng đôi tai nghe mấy lời này của Nhược Ý.
Cậu chợt nhận ra, hai người trong mơ này rất có thể chính là Nhược Ý và Lăng Vân Ninh trong nguyên tác.
Nhưng không phải Lăng Vân Ninh sau khi bị Nhược Ý trả thù đã tự sát tại nhà trước khi bị bắt rồi sao? Chẳng lẽ có điều gì uẩn khúc ở đây? Mà...tại sao hai tên kẻ thù không đội trời chung là bọn họ lại có thể cùng xuất hiện trên một cái giường như vậy? Nhược Ý có còn đặt nữ chính ở trong mắt hay không? Hắn cắm sừng nữ chính? Âm thầm bao nuôi chú út?
Lăng Vân Ninh khóc không ra nước mắt, rốt cuộc cậu đã nhận phải cái kịch bản điên loạn nào đây.
Tác giả có thể viết ra loại tiểu thuyết này chắc chắn không bình thường, đáng sợ thật.
Cậu chú ý thấy dáng vẻ bất thường của Lăng Vân Ninh, xem ra là bị Nhược Ý bắt ép đến đây rồi.
Đù má, đụng phải nam chính biến thái rồi.
" Rên đi, nếu không tôi giết ông già kia." Nhược Ý cắn tai Lăng Vân Ninh, hắn một đường cắn xuống đến trước ngực cậu ta.
Trên thân thể trắng nõn ấy của Lăng Vân Ninh đã sớm bị bao phủ bởi những dấu hôn đỏ hồng, có nơi còn bị người cắn đến chảy máu, dấu răng rõ ràng.
Bắp đùi cậu ta dính đầy chất lỏng màu trắng đục nhớp nháp, ngay cả ga giường cũng đã nhăn nheo một mùi tanh nhẹ.
Nhược Ý lật người cậu ta lại, thành kính đặt lên trán cậu ta một nụ hôn, lại trượt dần xuống đôi môi nhạt màu mà hôn thật sâu.
Thấy người nọ không có phản ứng gì thì rốt cuộc cũng nổi giận, hắn điên cuồng cắn xé đôi môi ấy một cách mà hắn cho là tàn bạo nhất.
" Xem ra chú cũng cảm thấy ông già kia chướng mắt giống tôi.
Nếu vậy thì cứ giết đi, để ông ta đi gặp vợ con cho sớm."
Lăng Vân Ninh cuối cùng cũng chịu phản ứng lại, cậu ta mở to đôi hắn vô hồn nhìn Nhược Ý bằng ánh mắt châm chọc xen lẫn lạnh nhạt.
" Dù sao cũng đã giết hết nhà họ Lăng, chi bằng giết luôn tôi cho đủ số lượng."
Lăng Vân Ninh nghe được Lăng Vân Ninh nói ra câu này thì thấy không ổn.
Với tính cách điên rồ kia của Nhược Ý thì người chịu đau khổ chỉ có bản thân cậu ta.
Đã biết rõ điều này rồi thì tại sao lại còn tự tìm đường chết như vậy? Cậu ấy đã trải qua những gì mà từ một người kiêu ngạo trở thành cái xác không hồn như này.
Quả là như Lăng Vân Ninh đoán, Nhược Ý nhận được câu trả lời kia càng tức giận hơn, hắn càng ra sức cắn lên thân thể không còn chỗ nào nguyên vẹn kia.
Có lẽ là vì sự giận dữ bao phủ đi lí trí của một vị nam chính, hắn đã cắn Lăng Vân Ninh đến chảy máu.
Những giọt máu đỏ tươi kia nhỏ từng giọt xuống ga giường, nhưng chủ nhân của nó lại như không có cảm giác, đến cả một cái nhăn mày cũng không thấy.
" Tại sao cứ luôn đối nghịch với tôi như vậy? Thuận theo tôi một chút sẽ chết sao?" Nhược Ý sau khi lấy lại lí trí thì thấp giọng nỉ non bên tai Lăng Vân Ninh.
Lần này đừng nói là Lăng Vân Ninh trong mộng, ngay cả vị khách đứng xem nãy giờ là Lăng Vân Ninh cũng không nhịn được mà tức giận.
Cái thứ cháu trai hỗn láo này, đã làm người ta thì thôi đi, còn bắt ép người ta thuận theo hắn, nếu không thì sẽ giết người thân của người ta.
Người thân của Lăng Vân Ninh có mấy ai, chỉ có mỗi chú Trịnh, ông nội Lăng và quản gia Lăng.
Giờ hắn còn giữ lại mỗi ông nội Lăng là muốn bức Lăng Vân Ninh đi đến bước đường cùng sao? Hắn không sợ Lăng Vân Ninh sẽ bi thương quá mà tự sát đi theo người thân sao? Cái thứ láo toét!
Cậu vừa cúi đầu mắng Nhược Ý xối xả, chưa kịp mắng thêm câu nào nữa thì đã nghe thấy tiếng kêu của hắn.
Cậu lo lắng ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bị một màn trên giường làm cho ngây ngẩn.
Cái miệng cậu thật xui, vừa nghĩ cái gì là cái đấy đến thật.
Trên giường, Lăng Vân Ninh đã cắn lưỡi tự sát.
Máu từ khóe miệng cậu ta chảy xuống ga giường, chảy không ngừng, chảy qua cả kẽ tay của Nhược Ý.
Hình ảnh này đánh thật sâu vào thị giác của người khác, sẽ rất bi thương nếu không nhìn thấy nụ cười được giải thoát đấy.
Nụ cười ấy thật đẹp làm sao, nó không nhiễm bụi trần, giống nụ cười thời thiếu niên vô tư của Lăng Vân Ninh.
Thật đẹp! Lăng Vân Ninh, cậu được giải thoát rồi!