Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thường Trạch im lặng không nói năng gì, ánh mắt dừng ở trên người Khương Thành. Bị con Gà kia nhìn chằm chặp, toàn thân Khương Thành phát run, có chút cuống cuồng. Đây là lần đầu cậu giả gái ở ngoài nhà, đối diện ánh mắt ngạc nhiên của Thường Trạch, Khương Thành càng thêm bất an. Lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao? Mất mặt thì không nói, quan trọng là cậu và Thường Trạch còn phải sống chung dưới một mái hiên trong hai năm chín tháng nữa, nếu chuyện này bị lộ ra, e là sẽ mang lại nhiều lúng túng cho hai người trong tương lai.
Khương Thành không thèm vào nhà vệ sinh, quẳng luôn cả đám siêu tên lửa, hoảng hốt quay đầu rời đi. Lấy cớ nhà có việc gấp, cậu nhanh chóng gửi một tin nhắn ngắn gọn vào nhóm chat streamer rồi bước vội ra khỏi hộp đêm.
Cảnh chạm mặt tại cửa nhà vệ sinh nam vẫn luôn lởn vởn trong đầu Khương Thành. Cậu cảm thấy lo lắng, không biết làm gì cho phải, trong lúc rối loạn, một cái tên đột nhiên lóe lên trong đầu.
Khương Thành lại lấy điện thoại ra, quyết định nhắn tin cho Nhậm Vĩnh Hiên cầu cứu.
【Khương Thành】: Anh Hiên, ban nãy em gặp Thường Trạch trong hộp đêm
【Khương Thành】: Lúc đó em giả gái xuất hiện trước mặt anh ấy, em cảm thấy hình như anh ấy nhận ra em rồi.
【Khương Thành】: Làm sao bây giờ?
Nhậm Vĩnh Hiên trả lời rất nhanh.
【Anh Hiên】: Tối nay anh cùng nó đến FOX uống rượu, có phải em ở “943” không?
【Khương Thành】: Vâng, nhưng em đã rời đi rồi. Anh ấy có nói gì với anh không?
【Anh Hiên】: Nó đi vệ sinh chưa về, em đừng lo, lát nữa để anh hỏi xem thế nào, nếu thật sự có gì thì anh sẽ cố gắng giúp em giải quyết.
Khương Thành chưa kịp gửi lời cảm ơn, đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng gọi với: “Em gì ơi!”
Quay đầu nhìn lại, là một chàng trai trẻ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, ăn mặc thời trang, cầm một cây gậy selfie, ống kính hướng thẳng về phía Khương Thành.
Khương Thành chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận streamer của đối phương. Cậu từng xem nhiều nam streamer ngoài trời như vậy trên Ngân Hồ TV. Mỗi khi tối đến bọn họ thường lảng vảng xung quanh hộp đêm, tìm kiếm, lựa chọn những cô gái xinh đẹp để bắt chuyện, dùng lý do muốn đưa đối phương về nhà đồng thời tám chuyện để tăng tương tác, cuối cùng không chừng có thể lấy được wechat, tiến hành phát triển thành mối quan hệ ngoài đời.
Kiểu livestream ghẹo gái, bắt chuyện nửa đêm ở bên ngoài này rất được ưa chuộng. Chẳng biết ai là kẻ tiên phong ở mảng này, dù sao bây giờ càng ngày càng có nhiều streamer tranh nhau bắt chước.
“Chào em, bọn anh đang làm một chương trình livestream về an ninh ở bên ngoài, em có cần đi nhờ xe không? Anh có thể đưa em về nhà miễn phí.” Đúng như dự đoán của Khương Thành, đối phương vừa mở lời đã nói rõ thân phận của mình. Hắn là một streamer ngoài trời của nền tảng đối thủ “Phí Điểm TV”. Hiển nhiên tên streamer này bị vẻ ngoài của Khương Thành che mắt, nhìn dáng người cao gầy và khuôn mặt đẹp mắt của cậu, hắn nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã tiến lên bắt chuyện, hoàn toàn không nhận ra giới tính thật của Khương Thành.
Khương Thành không muốn xuất hiện trong livestream của người khác theo cách này, lịch sự từ chối: “Xin lỗi, bây giờ tôi không tiện xuất hiện trên màn ảnh, tôi có việc gấp phải về.”
“Em muốn bắt xe à? Anh có thể đưa em về miễn phí. Nếu em lo về vấn đề an toàn thì cứ yên tâm, bây giờ trong phòng livestream của anh có mấy trăm nghìn người xem, anh đảm bảo sẽ không làm chuyện gì khác với em.” Streamer đảm bảo với Khương Thành.
Thấy Khương Thành không muốn nói chuyện, hắn ta than thở: “Lại bị gái xinh từ chối rồi. Tối nay tôi đã đợi ở FOX hơn bốn tiếng mà chẳng ai thèm để ý đến tôi.”
Khương Thành: “…”
Streamer vẫn bám theo: “Em gì ơi, có phải em từ chối anh vì anh xấu không?”
“Không phải, không phải.” Khương Thành chẳng biết làm sao, không thích thái độ đeo bám của đối phương song cũng không muốn tỏ ra thô lỗ, vẫn giữ giọng điệu ôn hòa từ chối: “Bây giờ tôi thật sự không tiện, anh tìm người khác đi.”
Cuộc đối thoại của hai người vô tình lọt vào tai của một cặp nam nữ đi ngang qua. Cô gái lạ mặt lắm miệng chen vào: “Lo cái gì chứ? Người ta là streamer có mấy trăm nghìn người xem, hằng ngày ngồi xổm ở đây, không phải gái đẹp thì còn lâu mới bắt chuyện. Bắt chuyện với cô là vì người ta để mắt đến cô đấy.”
Giọng điệu của người kia khiến Khương Thành khó chịu, cậu không khách khí độp lại: “Bọn tôi nói chuyện liên quan gì đến cô?”
Đối phương mang theo ánh mắt khinh bỉ, liếc nhìn váy ngắn và áo hở lưng trên người Khương Thành, cười khẩy: “Cô ăn mặc hở hang đến đây không phải để tán tỉnh đàn ông à?”
“Bạn ơi, nói chuyện chú ý một chút, đừng nói kiểu vậy.”
Nam streamer thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra hoà giải.
Khương Thành cố nén cơn tức, song cô gái kia lại càng quá hơn: “Tôi vừa thấy cô trong 943, ngồi ở quầy bar, đám con trai lũ lượt đến xin số điện thoại, cô còn cười đùa thả thính với người ta cơ mà. Tất cả mọi người đều đến đây chơi, đừng giả bộ thánh khiết nữa.”
“Cô nói gì cơ? Nói lại lần nữa thử coi?” Là đàn ông, Khương Thành vốn không tính so đo với phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt cứ ba lần bốn lượt gây sự, nói toàn những lời sỉ nhục khiến cậu không thể chịu nữa.
Bạn trai của cô gái đứng bên cạnh hóng drama nãy giờ không nói lời nào, thấy Khương Thành bước tới, tưởng cậu định động tay động chân, gã lập tức đứng ra ngăn cản: “Cô ấy uống say nói bậy thôi, cô so đo với cô ấy làm gì?”
“Tất cả đều là con người, cô ta nói quàng nói xiên hết lần này đến lần khác mà bắt tôi phải nhịn sao? Nếu không muốn tranh cãi, sao ban nãy anh không mở mồm ngay khi cô ta vừa nói bậy?”
Hai bên mày một câu tao một câu cãi vã, tên thanh niên kia đột nhiên lên cơn, cùng bạn gái mình chỉ trích Khương Thành: “Nói mày mấy câu thì làm sao? Bố tổ, nói đéo đúng à? Cái loại đĩ điếm giả bộ thanh cao trước ống kính của streamer nổi tiếng.”
Lời mắng chửi này hoàn toàn chọc cho Khương Thành nổi điên, cậu đếch nhịn được nữa rồi. Trước mặt đám người đi đường vây xem, cậu giật lấy cốc cà phê từ tay nam streamer bên cạnh, mở nắp rồi hắt thẳng vào mặt đôi nam nữ bỗ bã kia.
Đến khi xoay người bỏ chạy, cậu vẫn nghe thấy tiếng cô gái tức điên lên gào thét chửi rủa thô tục “Con điếm vô liêm sỉ” “Mả tổ nhà mày”. Nhưng với Khương Thành, sau khi trút được cơn giận, mọi thứ chẳng còn quan trọng gì nữa.
“Đúng là không nên nghe ông vào cái quán này, giá thì cắt cổ mà phục vụ còn tệ nữa, ra cái gì hả?”
“Thôi thôi, quán sau tôi mời nhé?” Từ 943 bước ra, Nhậm Vĩnh Hiên đùa nói, đẩy vai Thường Trạch một cái, chuẩn bị đến quán bar khác chiến tiếp. Mải cười đùa nên bọn họ không để ý, va vào một người đang chạy.
Cả ba đều ngơ ngác, Nhậm Vĩnh Hiên phản ứng nhanh hơn Thường Trạch, lập tức vươn tay đỡ lấy cô gái trước mặt, lo lắng hỏi: “Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Khi Khương Thành ngẩng đầu lên, cả hai đều nghệt mặt, Nhậm Vĩnh Hiên suýt gọi tên cậu, may kịp dừng lại, đổi giọng: “Đào Đào?”
Khương Thành nhanh trí, nghe Nhậm Vĩnh Hiên gọi vậy thì đoán được rằng mình chưa bị lộ, thế là lập tức vào vai, hạ thấp giọng chào đối phương.
Chẳng biết tóc giả có bị lệch không, cậu cẩn thận chỉnh lại.
“Đi đường cẩn thận một chút, như vừa rồi rất nguy hiểm. Lúc nãy may mà là đụng trúng hai thằng đàn ông, nếu là con nít hay mấy cụ bán hoa bên kia thì gặp hoạ đấy.”
“Em xin lỗi…” Khương Thành áy náy. Vừa rồi cậu chỉ lo chạy nên không nhận ra mình đã quay lại đường cũ.
Một bàn tay đưa tới trước mặt Khương Thành, Thường Trạch đưa cây son TF trong tay cho cậu: “Đồ của em rơi này.”
Khương Thành cúi đầu lục lọi túi xách, phát hiện son môi đúng là đã mất, bèn chậm rãi chìa tay nhận.
“Cảm ơn anh.” Lúc nói chuyện cậu luôn cúi đầu, cẩn thận tránh tiếp xúc với ánh mắt của Thường Trạch.
Thường Trạch thật sự không nhận ra Khương Thành, hoàn toàn coi cậu là người khác.
Nữ, streamer, Momo-chan.
Mông mẩy, Party Train, thêm Gatling.
Thường Trạch không nói lời nào, mang theo suy nghĩ hỗn loạn đầu đầy, cứ thế nhìn Khương Thành vươn tay ra trước. Khoảnh khắc đối phương chạm vào son môi, một cảm giác xao động khó lý giải đột nhiên ngoi lên trong lòng. Hắn vô thức nắm tay Khương Thành, song ngay lập tức bị Nhậm Vĩnh Hiên gạt ra.
“Làm cái gì đấy?! Muốn nhân cơ hội sàm sỡ đấy à?” Nhậm Vĩnh Hiên cảnh cáo.
Cuối cùng Thường Trạch cũng tỉnh lại, hành động thất thố khiến hắn hơi lúng túng, hắn khẽ nói lời xin lỗi với Khương Thành.
Ngẫm lại, có lẽ hắn nên bổ sung thêm gì đó, hắn chỉ vào 943 đằng sau, bảo: “Ban nãy em vào nhầm nhà vệ sinh nam rồi.”
Má nó cái này…
Khương Thành thực sự không muốn tiếp lời, nhưng lại lo lắng bầu không khí sẽ trở nên ngượng ngập, cho nên đành căng da đầu đáp: “Đúng vậy, có lẽ do em uống nhiều quá nên nhìn nhầm…”
“Đào Đào, chẳng phải ban nãy em bảo đi gặp bạn à? Mau đi đi, đừng để bạn phải chờ lâu.” Nhậm Vĩnh Hiên không chịu nổi nữa, nhanh chóng kéo Thường Trạch đi trước khi hắn có thể làm thêm bất cứ hành động gì không lường được, cưỡng chế kết thúc cuộc trò chuyện này, xoay người rời đi.
Tưởng rằng mọi chuyện đã xong, nhưng khi đến quán bar tiếp theo, Nhậm Vĩnh Hiên còn chưa kịp ngồi xuống thì Thường Trạch bỗng nhiên hỏi: “Ông với Momo-chan quen nhau lắm à?”
“Má ơi.” Nhậm Vĩnh Hiên khá kinh ngạc: “Sao ông lại biết Momo-chan?”
“Lần đó tôi xem ông livestream, ông còn nối mic với cô ấy.” Thường Trạch thản nhiên trả lời. Nói thật cũng không đúng lắm, lúc đó hắn đang xem phòng livestream của Momo-chan, tình cờ nhìn thấy Nhậm Vĩnh Hiên.
“Cũng tạm, dù sao cũng đều là streamer mà.”
“Vậy ông có WeChat của cô ấy không?”
“Không.” Nhậm Vĩnh Hiên đáp ngay tắp lự.
“Không phải ông nói tàm tạm hả, sao đến cả WeChat của cô ấy cũng không có?”
“…” Tên kia tinh ranh cả đời, sao đến chuyện này lại ngu vậy nhỉ?
Nhậm Vĩnh Hiên thật sự rất muốn hỏi hắn một câu: Không phải ông xem livestream rồi à? “Ngân Hồ đệ nhất trap” có dấu tích đỏ to đùng như thế ông không nhìn thấy hả? Em Momo-chan đó chẳng những là trai mà còn là “chồng hờ” của ông đấy. Bây giờ ông hỏi xin Wechat “chồng hờ” nhà mình từ anh em tốt của ông? Ông đang nghĩ cái đéo gì vậy?
Nhậm Vĩnh Hiên quay mặt đi, liếc xéo một cái: “Tôi không có WeChat của em ấy, ông muốn thì tự mình nhắn tin xin đi.”
“Còn có cách này sao?”
“Dĩ nhiên là có, trước tiên gửi cho người ta mười siêu tên lửa rồi tính tiếp.” Dứt lời, Nhậm Vĩnh Hiên chạy đi gọi đồ uống, không thèm quan tâm đến tên kia nữa.
Thường Trạch ngồi suy nghĩ một hồi, móc điện thoại ra, vào Ngân Hồ TV, kiểm tra lịch sử chi tiêu của mình.
Một, hai, ba, bốn, năm…
Đếm đi đếm lại, vừa đủ mười quả siêu tên lửa.
Hắn mở trang chủ của Momo-chan, bấm vào biểu tượng góc trên bên phải, gửi một tin nhắn riêng qua: Có thể kết bạn WeChat với em không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");