Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xế chiều.
Thanh Dương loay hoay trong bếp làm công việc nấu nướng như mọi ngày,tuy nhiên con mẹ lại không thể nào tập trung vào nồi canh đang sôi ùng ục hay miếng thịt thái dở mà tâm trí cứ lơ lửng trên chín tầng mây để mặc cho gió cuốn đi xa tít tắp.
“Con khốn nạn này,mấy giờ rồi mà chưa cơm nước gì hả?”
“Quân mất dạy,mày lại đi đánh nhau với ai bẩn hết cả quần áo thế này?”
“Mày có thích sưng cái mặt lên không?Tao vả chết mẹ mày bây giờ?”
“Con kia mày lại đây,LẠI ĐÂY!”
Hơi thở nóng rát phả vào gáy làm con bé rùng mình,bàn tay nham nhúa thô bạo lùng sục khắp người làm nó vừa đau vừa xấu hổ.
“Dạo này lớn nhanh ghê nhỉ.”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm Thanh Dương bừng tỉnh,mái tóc mềm mại như nhung len vào kẽ tay khi con bé rụt rè chạm vào đầu mình.
“Nếu còn dám đụng đến tiểu bảo bối của ta thì ta cũng không biết sẽ giết nó bao nhiêu lần đâu.”
Con bé không ngờ sẽ có ngày quả tim bé nhỏ này đập rộn ràng khi nhớ về lão,bóng lưng cao lớn kia bất ngờ xuất hiện một cách phi thường khiến nó cảm giác như mình vừa nằm mơ,đã vậy còn là một giấc mơ quá sức hão huyền...
Ùng ục~
Nồi canh réo ầm ĩ làm nó giật thót,lưỡi dao vô tình cứa lên ngón tay nhỏ xinh một vệt dài,những giọt máu đua nhau nhuộm miếng thịt thái dở bằng một màu đỏ quạnh.
Thanh Dương rên khẽ,nó vội đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng rồi lóng ngóng mở cái nắp vung đang giận dữ rung lên bần bật vì sự thờ ơ của người nấu.
Một luồng khói nóng cuồng bạo phả vào không khí...
- Ra là vậy...
Hắn ngã ra giường,đương nhiên là ga giường đã được thay mới hoàn toàn sạch sẽ thơm tho.Qua hơn nửa giờ tìm hiểu thì hắn cũng nắm được cơ bản thân thế của chủ nhân cái xác này và tình trạng hiện giờ của mình.
Người mà hắn nhập xác là giám đốc của một công ty tư nhân chuyên về công nghệ,làm ăn cũng khấm khá lắm,sắp phá sản thôi.Tuổi gần bốn mươi,đã li dị vợ cách đây một tháng,bồ nhí thì hắn tìm được gần chục số điện thoại lưu là “Vk1”,“Vk2”,“Emyeu”...
Tất nhiên là hắn không có ý định tìm hiểu toàn bộ chỗ đấy đâu.
Rất may là tài khoản ngân hàng,thẻ căn cước và giấy tờ các thứ đều được đặt trong một cái tủ,chứ nếu nhét trong két sắt mà không có mật mã thì hắn chỉ có nước ăn gạo sống uống nước lã.
Cơ mà dù muốn để vào két sắt cũng không dễ dàng vì tại ba mươi năm trước két sắt ở nước hắn cũng chẳng hơn một cái hộp nhôm có khoá là bao.
Chính là vậy,hắn đã quay ngược thời gian trở về hơn ba mươi năm về trước,đó mới là thứ giật gân nhất mà hắn tìm được.
(Vậy có nghĩa là gã họ Kim đó giờ mới mười tám tuổi?)
Nhớ lại cái đêm bị truy sát sắc mặt hắn tối sầm lại,thù này không trả trẻ con nó khinh.Nhưng hắn phải làm thế nào đây, khi thân thể của tên này xem ra không hợp với đánh nhau,chưa kể còn là đánh với người thừa kế của một tập đoàn cực lớn của nước ngoài.
Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên làm hắn giật mình suýt thì ngã khỏi giường.Vội vã chạy ra xem có chuyện gì thì hắn tái mặt khi thấy con bé nằm rũ rượi dưới sàn,máu tươi vương lên chiếc áo đồng phục tạo nên những nét chấm phá rất độc đáo,còn trên bếp thì cái nồi canh đang phát ra một mùi gay mũi.
- Ba...
Thấy hắn sầm sập lao ra,lại nhìn nồi canh đã cháy khét lẹt,khuôn mặt Thanh Dương thoáng hiện vẻ lo lắng.
- Cái con bé này!
Hắn vội chạy lại gần con bé giật lấy bàn tay mà nó đang giấu khư khư trong lòng,từ cái áo phông ngắn tay xé ra một mảnh vải ở ống tay áo cẩn thận buộc kín vết thương.
- Con nít con nôi mò xuống bếp làm gì,ra chỗ khác chơi!
Bị đuổi thẳng cổ,Thanh Dương ngoan ngoãn đứng xích qua một bên xem hắn chuẩn bị bữa tối.Ném cái nồi đã cháy đen kịt vào bồn rửa,hắn hỏi cộc lốc:
- Muốn ăn gì?
-...
Hắn bưng cái trán thở dài,thực sự kiệm lời,thực sự khiến người khác mệt mỏi.
- Cơm trứng.
Con bé bỗng lên tiếng làm hắn thoáng ngỡ ngàng,sau đó khẽ gật đầu rồi bắt đầu đặt chảo lên bếp.
Từ ngày đặt chân đến nhà này Thanh Dương chưa từng thấy lão nấu cái gì,thậm chí cái nút trên nồi cơm cũng chưa từng động,hôm nào xui xẻo phải luộc một quả trứng thôi thì nhất định sẽ mặt nặng mày nhẹ suốt cả ngày.Từ những quan sát của mình con bé đã cho rằng lão cũng giống như bao người đàn ông khác,coi việc bếp núc là việc “đàn bà”,là loại người thà chết cũng không chịu tự tay chiên quả trứng,rửa chén cơm.
Nhưng hôm nay con bé mới nhận ra mình đã sai rồi,thậm chí còn là sai trầm trọng.
Đặt chảo,trải dầu,rắc muối,tiếp đó hắn đập trứng vào quấy lên và trước khi trứng kịp thành hình thì đổ cơm trắng vào.Động tác đã quen thuộc tới mức ngẫu hứng,cái chảo mà nó cầm hai tay còn chật vật mà hắn lắc qua lắc lại như món đồ chơi thỉnh thoảng lại đổi tay như đang làm xiếc.
Nhưng cầm chảo,múa chảo,vung chảo hay phi chảo thì chỉ cần chút sức khoẻ là làm được,cái khó ở đây là hắn vừa múa may mà cơm vẫn được rang đều và khi đảo cơm thì không làm vãi hạt nào ra bếp – một lỗi rất hay gặp khi rang cơm số lượng lớn.Điều này khiến con bé thực sự nghi ngờ không biết có phải trước đây lão giấu nghề hay không?
Câu trả lời đương nhiên là không,vì cha của ngày hôm nay đã không phải cha của ngày hôm qua.Nấu nướng với hắn giống một hành vi bản năng hơn là công việc thuần tuý,như là khi đói thì phải ăn,khi khát thì phải uống,khi buồn thì phải xả...nó chỉ đơn giản là một kĩ năng sinh tồn xuất hiện khi không còn được ai quan tâm chăm sóc.
Tại thời đại này người đàn ông vào bếp có thể là điều gì đó kì lạ,nhưng với một kẻ làm việc với máy móc ở nơi sâu hàng trăm mét dưới lòng đất như hắn nếu không nấu được gì ra hồn thì chỉ có đinh ốc với dây điện để nhét vào mồm,thế thôi.
Rất nhanh một mùi thơm giản dị thân thuộc truyền ra,hắn xúc cơm ra đĩa trước ánh mắt thèm thuồng của con bé.Hắn chưa từng có dịp nấu cho ai,vậy nên khi thấy những biểu cảm sinh động của Thanh Dương trong lòng hắn bỗng cảm thấy vui vui,cũng hơi bất ngờ khi một chút cơm có thể khiến con bé bồn chồn đến vậy.
- Thật nhớ những lần chúng ta ăn món này cùng nhau.
Dựa trên những suy luận cực kì chặt chẽ và logic hắn khá là chắc kèo phát ngôn một câu mở đầu cho cuộc nói chuyện thân thiện trong bữa ăn đầu tiên với con gái.
- Chúng ta chưa từng ăn món này cùng nhau bao giờ.
Con bé lạnh lùng đính chính,câu chuyện đi vào ngõ cụt.
Đó là bữa ăn im lặng nhất đời hắn,hơn cả những ngày đông trùm chăn kín mít vừa ăn cơm vừa loay hoay xoá lịch sử duyệt web trong các kho dữ liệu trên thế giới.
Thanh Dương ngủ ở tầng gác mái,một nơi tối tăm và chật chội như cái nhà kho cũ nhưng con bé nói là cảm thấy an toàn hơn khi ngủ ở đó,rằng người lớn sẽ khó có thể tóm được nó trong không gian chật hẹp ấy.Hắn không hiểu lắm,nhưng nếu đó là điều con bé muốn thì hắn cũng không ép.
Nửa đêm con bé bỗng mơ màng tỉnh dậy,hoảng hồn khi thấy một bóng đen to thù lù ngồi cạnh mình.Quá sợ hãi để di chuyển hay bỏ chạy,con bé với quả tim hồi hộp nằm im quan sát như một cách tự vệ cuối cùng.
Bóng đen tháo miếng vải trên tay con bé ra rồi bôi lên vết cắt thứ nước mát lạnh,sau đó dịu dàng quấn vào tay nó miếng băng cá nhân.Xong xuôi,hắn không một tiếng động bước xuống giường,lù lù biến mất khỏi căn gác như một con ma đen.
.................................
- Ba,đưa con đi học.
Sáng sớm con bé mắt nhắm mắt mở kéo lê cái cặp vào phòng nói một câu khiến hắn không dám tin vào tai mình.Giây phút tò mò qua đi,hắn hơi nhíu mày hỏi:
- Ở lớp có còn thằng nào như thằng hôm qua không?
Con bé mím môi lắc đầu,rồi lại gật đầu,sau đó ngẫm nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu.Nếu để cha biết được ở trường vì màu da trắng bệch mà nó bị gọi là “Yêu quái” thì nhất định sẽ lại có một vụ ồn ào.
Nhưng biết đâu cha có thể trừng phạt chúng như đã làm với thằng Tèo hôm qua!?Không được,nếu có lần thứ hai,thứ ba thì dễ cha nó vào tù vì bạo hành trẻ em lắm.
- Không có học hành gì sất,muốn học gì ba dạy cho!
Hắn lắc đầu dứt khoát nói.
Thanh Dương tròn xoe mắt nhìn hắn,cứ nghĩ lời hôm qua chỉ là nóng giận nhất thời không ngờ hắn lại muốn làm thật.Há miệng định nói gì đấy nhưng rồi lại thôi,mắt con bé đảo một vòng rồi vui vẻ quay lưng bỏ đi.
- Hử,đi đâu thế?Không phải nói là muốn học sao?
Quay lại nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu,rõ ràng con bé muốn truyền đạt tới hắn một thông điệp là:Lão bị thần kinh à?
- Ơ...Con nghĩ là không cần đâu.
- Không cần là sao?Đừng nghĩ xinh đẹp là được quyền lười biếng.Qua đây!
Hắn bước xuống giường và sải bước tiến về phía con bé.
- Không cần thật mà!
Nhưng hắn làm bộ không nghe không thấy,sấn tới với vẻ mặt nguy hiểm đủ để khiến bất cứ đứa trẻ nào mơ trúng cũng đều khóc thét.Con bé sợ hãi bước lùi nhưng vẫn bị ma trảo của hắn dễ dàng tóm được,sau đó nhấc bổng ném lên giường.
Thanh Dương còn đang loay hoay ngồi dậy thì hắn nhảy chồm lên giường lại khiến con bé chới với ngã ngửa,tấm đệm lò xo mua khi đi công tác nước ngoài từng được giám đốc Cao xem như báu vật thì giờ bị hai cha con hắn đối xử chẳng khác gì cái nhà phao.
Bất ngờ ba ôm lấy nó,đôi tay rám năng dễ dàng chỉnh nó ngồi ngay ngắn trong lòng hắn.Con bé hơi cựa quậy nhưng hắn làm như không nhận ra,nói:
- Vậy ở trên lớp có gì không hiểu?
- Dạ,cái gì cũng không hiểu.
Con bé đáp,ngây ngô và ngoan ngoãn như một nữ tu không biết nói dối.
Nhìn vào cặp mắt lanh lợi của Thanh Dương khó mà tin được lực học của con bé lại ở mức trung bình kém,nếu không phải giám đốc Cao cũng là mặt hàng hét ra lửa,mửa ra khói thì chắc nó không bao giờ tốt nghiệp mẫu giáo được.Cũng không thể trách con bé khi mà thầy cô nào cũng bỏ cuộc chỉ sau vài tuần cố gắng,bởi phần lớn thời gian nó chẳng thèm nói tiếng nào,phần còn lại là nói những cái ngớ ngẩn mà không một ai hiểu nổi.
- Ây dà,vậy thử chút Toán đi.
Hắn lấy trong cặp ra một cuốn sách nhỏ và giở ra trước mắt con bé,chỉ tay vào một con tính,hỏi:
- 5x5 bằng mấy?
- Bằng...bằng...
Thanh Dương ngắc ngứ trong lòng hắn,cặp chân mày thanh tú nhíu chặt dường như đang cân nhắc điều gì,sau đó con bé ngoái lại ra điều kiện:
- Con nói thì ba phải hứa là sẽ không giận nhé.
- Ừmmmmm...ô kê?
Hắn không khỏi tò mò trước thái độ nghiêm túc của Thanh Dương,con bé nói cứ như là đang ngồi trên bàn đàm phán vậy.
- Ngũ giới đồng quy,quỷ thần chung lộ,thiên địa thảm sắc,nhật nguyệt vô quang.
Đọc xong con bé ngoái lại nhìn hắn hồi hộp chờ đợi kết quả,vẻ mặt buồn bã khi thấy hắn đang nhìn nó bằng ánh mắt kì quái y như những giáo viên kia.
Nếu trưởng thành hơn chút nữa thì có lẽ con bé sẽ nhận ra đây không phải ánh mắt kì quái mà là ngạc nhiên,thậm chí kinh hãi.
Quá nửa dân số thế giới khi nghe Thanh Dương lẩm bẩm điều tương tự sẽ lập tức nghĩ rằng nó đã xem phim chưởng quá nhiều rồi,không thì cũng cấp ngay cho con bé một vé điều dưỡng dài ngày tại viện tâm thần.Nhưng hắn lại không nằm trong số đó,lợi thế cũng như tác hại của việc kết nối với dữ liệu mạng toàn cầu là biết được nhiều mẩu chuyện và giả thuyết ngớ ngẩn,và trùng hợp làm sao lại có một giả thuyết khá tương đồng với những lời của con bé.
Xuất hiện tại thời kì mông muội khi con người hãy còn mặc khố kết bằng lá,giả thiết này ủng hộ thuyết Đa Chiều Không Gian và suy đoán rằng khi năm chiều không gian cùng bị bẻ cong thành một điểm thì thần và ma sẽ xuất hiện trên mặt đất,gây ra một trận chiến thứ sẽ đặt dấu chấm hết cho thế giới này.
Vậy...bạn sẽ làm gì khi đứa con bé bỏng của mình bỗng nhiên lại có những kiến thức bất thường đến mức biến thái như vậy?An toàn và bảo đảm nhất là tống vào cái viện nghiên cứu nào đấy cho chính phủ làm việc,rồi xếp hình để đẻ ra đứa khác bình thường hơn.
Nhưng đấy là khi bạn không lạc quan thái quá như một kẻ có kiến thức của “Chị Google”,và lại thường xuyên nghĩ rằng người khác hẳn cũng biết những gì mà hắn biết.
- Giỏi lắm con gái,tuy có chút lạc đề.
Hắn mỉm cười xoa đầu Thanh Dương:
- Nhưng bài này không tính như vậy được,phải làm thế này...
Bàn tay của hắn xoa dịu cả tâm linh non nớt của con bé,nó ngây dại trước lời ngợi khen từ một người mà nó từng ghê sợ hơn cả những con ma nấp trong góc tủ.Lời khen của hắn có thể chỉ là một câu nói khi hứng lên,nhưng đối với một đứa trẻ mà sự tự tin và lòng tự trọng bị bóp tới méo mó bởi những mặt tối trong gia đình thì nó lại giống một luồng gió mát,không có diệu dụng gì,nhưng lại giúp con bé xúc động trở lại.
(Có lẽ...cha cũng không có xấu lắm...)
Con bé nghĩ vu vơ,vòng tay ấm áp và thanh âm của hắn lùng bùng bên tai làm mí mắt nó nặng dần rồi từ từ buông xuống.
-...rồi bằng cách cộng dồn giá trị của các tầng năng lượng thì sự chuyển pha sẽ xuất hiện,bằng cách đó thu được kết quả cuối cùng.
Thao thao bất tuyệt một hồi lâu,tới khi kết thúc thì con bé đã ngủ gục trong lòng hắn từ bao giờ,phiến môi hồng nhoẻn cười yên bình đẹp đẽ đến mức hắn không thể nổi giận dù bài giảng tâm huyết đã trở thành tự nói tự nghe.
Thanh Dương mơ màng tỉnh dậy thì đã quá trưa,và con bé nhanh chóng nhận ra bản thân đang nằm ở đâu.Vội vàng lật chăn lên,nó thở phào nhẹ nhõm khi quần áo vẫn nguyên vẹn.
Vậy là cha không còn muốn chơi cái trò kì quái đó nữa.
Lật đật ra khỏi phòng,nó thấy cha ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa,không ngừng nhìn ngó khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì.
- Con mẹ nó cái nhà này là vampire một bầy hay sao mà không có tép tỏi nào thế này?
- Để con lấy cho.
Hắn ngại ngùng nhường chỗ cho nó,thì ra tỏi được để trong một cái hộp in đầy hình siêu nhân đặt kín đáo trên kệ tủ bảo sao tìm mãi không được,đụng phải thứ xốn mắt đó thì ánh nhìn của hắn sẽ lập tức trượt qua chỗ khác như cái cách tụi học sinh bây giờ mang đầu rỗng tuếch đi thi vậy.
Vì kệ tủ khá cao nên con bé phải kiễng chân hết cỡ,đang lảo đảo thì ba bất ngờ ôm eo nhấc bổng nó lên.
- Đừng lo,ba giữ chắc lắm.
Hắn tự tin nói khi bắt gặp ánh nhìn ngỡ ngàng của Thanh Dương.
Nó thảy cái hộp nhôm cho cha và chủ động lui xa ra vài bước,hơi ấm từ bàn tay hắn vẫn còn lưu lại trên da khiến nó cảm thấy cực kì lúng túng.
Dù với kĩ năng nấu nướng đã được Google đánh giá 5 sao thì hắn vẫn không thể xua đi không khí im lặng ngượng ngùng trong bữa ăn,thật không biết lão Cao Đông Hiếp kia đã làm gì để con bé bài xích lão tới mức này nhưng trên cương vị một kẻ lĩnh tai bay vạ gió thì phải nói thật là hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Mang trong mình tính cách cố chấp đến cực đoan,hắn có thể huỷ hoại bản thân trong chế độ “không ăn uống ngủ nghỉ” để chế tạo liền tay một phát minh vô dụng nào đó như máy gọt tăm,hoặc dằn vặt cả tiếng đồng hồ cho đến nhớ ra một chi tiết nhỏ nhặt tại mấy chục năm trước mà hắn vô tình nghĩ đến.Cho dù bất khả thi đến đâu,một khi bắt tay vào làm thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Thế nhưng hắn lại rất dễ từ bỏ trong mối quan hệ người – người,bởi hắn cảm thấy vạn vật đều có nguyên tắc nhưng con người thì không,và nguyên nhân là vì chúng có một thứ rất mỏng manh và nhanh hao gọi là “cảm xúc”.Đó là một ngọn nến lùn,thứ lụi tàn chỉ sau một thời gian ngắn sau khi châm lên,bởi vậy tình yêu của con người chính là thứ không đáng tin nhất.
Có thể hắn cố chấp,có thể hắn là một thằng ngu,nhưng là một thằng ngu biết tự lượng sức.Hắn sẽ không cố sống cố chết để bắt một đám mây - thứ có đầy trời - nhưng lại sẽ lụi tàn ngay khi vừa chạm vào.
Níu kéo và gượng ép không thể nuôi lớn “cảm xúc”,và hắn tôn trọng quyết định của Thanh Dương,dù sao thì hắn cũng không nghĩ mình có năng khiếu để trở thành người đàn ông của gia đình.
Hắn cười nhạt nói ra nỗ lực cuối cùng của mình:
- Con gái này,chiều nay chúng ta đi chơi chứ?
-...
Không ngoài dự đoán của hắn,con bé ngay lập tức phũ phàng lắc đầu.Thấy vẻ mặt hắn giống như sắp tự sát đến nơi,nó hảo tâm nhắc nhở:
- Hôm nay ba phải đi gặp mẹ mà?
Hắn thộn mặt ra,vậy là không chỉ có một đứa con từ trên trời rơi xuống mà còn thêm cả một bà vợ tự dưới đất chui lên?Mọi thứ càng lúc càng thú vị một cách lố bịch.
- Ừmmmm...Không đi một bữa thì cũng đâu có sao.
Hắn nhún vai nói,dù là đang rảnh rỗi tới phát chán thì hắn cũng không có hứng thú rước thêm bất cứ phiền phức nào nữa.
- Tuỳ ba!
Con bé cũng thẳng thừng buông một câu,sau đó ngẫm nghĩ rồi cúi mặt,rụt rè nói:
- Con muốn đi bơi.
Hơi ngoài ý muốn khi nó không đòi lên bar sàn,tới vũ trường,đi hút cỏ,thăm làng đập đá,ghé mỏ kẹo ke...hay bét nhất là vào sòng bạc – những nơi mà hắn đã trở thành bậc thầy,mà lại muốn đến bể bơi.
Hơn bốn chục năm cuộc đời và hàng ngàn năm tri thức từ Internet vẫn không giúp hắn thấy được niềm vui từ cái trò nhảy vào hồ nước vùng vẫy như sắp chết đuối,trong khi chỉ hít một hơi cỏ Mỹ là đã phê đéo thấy mặt trời rồi.
- Nếu ba không thích thì thôi.
Nó vội nói,tuy nhiên vẻ mặt thất vọng lại bán đứng con bé.
- Thôi được,ăn xong rồi đi.
Nghe hắn nói vậy con bé lập tức phấn chấn hơn hẳn,bỏ bữa cơm chạy tung tăng về phòng.
Hắn cười nhạt lắc đầu,lớn bé gì cũng vậy cứ thích gì cho nấy liền vui vẻ ngay được,xem ra nó cũng chỉ là một con người tầm thường.
Còn đối với con người không tầm thường như hắn thì tuyệt nhiên không thể nào cao hứng khi kẻ giết mình vẫn còn lảng vảng bên ngoài,trở về quá khứ là cơ hội tốt để tiêu diệt gã một lần và mãi mãi.
Công kích kinh tế,ám sát,khủng bố...hắn nên dùng cách gì?
Không lâu sau Thanh Dương chạy ra hào hứng đến lạc cả giọng:
- Đi thôi ba ơi!
Hắn đang suy nghĩ đến xuất thần thì bị câu nói này thức tỉnh,phủi mông đứng dậy đi về phòng lấy đồ bơi:
- Chờ ba một...Ối trời đất quỷ thần ơi!
Hắn hét toáng lên khi thấy con bé chỉ mặc độc một cái quần lót màu đen,mái tóc dài không thể che hết thân thể nhỏ xinh yêu kiều đang bị phơi bày một cách trắng trợn,cảnh xuân chói lọi chiếu ra khắp phòng khiến cặp mắt hắn phát đau,bất giác lùi lại một bước.
- Ai dạy con ăn mặc thế này?
Con bé không hiểu vì sao ba đột nhiên lại vội chạy tới cởi áo trùm lên người nó,càng không hiểu vì sao nó không còn thấy sợ mỗi khi ba đến gần,nhưng nó biết người đàn ông trước mặt sẽ không hại nó.
Thanh Dương nhận ra điều ấy trong từng giác quan và tin vào nó một cách vô điều kiện,như con người ta tin rằng khi màn đêm qua đi thì mặt trời sẽ ló rạng.
- Ai dạy con ăn mặc kiểu này!?
Hắn phát hoảng trước cách giáo dục của cái nhà này,cứ cho là bộ ngực con bé còn đang phát phát dục thì cũng đâu thể ăn mặc như một thằng con trai chứ?Mặc dù đôi lúc hắn cũng muốn hoà mình với thiên nhiên nhưng...Một bé gái ư?Quá xốn mắt rồi!
Con bé đỏ mặt ngượng ngùng nói:
- Tại...con thấy xấu hổ lắm nếu không mặc gì.
- Hử?
- Trên TV là vậy mà,đi ra biển chẳng ai mặc gì cả.
Hắn bật cười:
- Con bé ngốc,đó là phong tục của thổ dân.
Thanh Dương cứ nhất quyết là không phải,đã vậy còn dắt tay hắn vào phòng của con bé rồi đổ trong túi nilon ra một đống đĩa CD.Nó cầm một cái lên rồi đưa ra trước mặt hắn:
- Chính tay ba mua mà ba còn không biết à?
Hắn câm nín khi thấy dòng chữ “Kì Nghỉ Thiên Đường – 18+ - Không Che” in trên mặt đĩa.Làm ơn đi,con bé chỉ mới 12 tuổi thôi,các người cho nó xem cái mẹ gì vậy?
Sau một hồi múa mép hắn cũng khiến con bé tin rằng đĩa CD đó là sự kiện khoả thân để phản đối phân biệt chủng tộc,đồng thời dặn dò con bé phải biết ăn mặc kín đáo,bằng không sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Hắn dẫn con bé tới một tiệm bán đồ bơi để nó tự chọn lấy vài món bởi hắn không dành lắm về đồ nữ,sau đó đi thẳng tới bể bơi.Đang là mùa hè nên bể bơi khá là đông và phức tạp,dắt tay con bé tới phòng thay đồ,hắn nói:
- Con đợi chút nhé,ba đi thuê đồ bơi.
Đồ bơi này đương nhiên là thuê cho hắn.Tại sao ư?Các người đã từng mở tủ đồ nam và thấy một loạt quần lót sọc da báo,quần lót đính lông,quần lót kim tuyết,quần lót có ren...bao giờ chưa?Nếu thấy rồi thì tốt nhất là nên phắn khỏi chỗ đấy ngay,vì trong nhiều trường hợp biến thái có thể lây qua đường thở đấy.
Hắn cũng không tìm được cái quần đùi nào ra hồn,toàn một mớ đỏ tím hồng da cam loè loẹt không chịu nổi.Cũng may cậu nhỏ của lão không lớn lắm,chứ như cái của hắn mà thả rông đến bây giờ thì chắc đã bị mấy nhà sản xuất AV khủng bố điện thoại rồi.
- Cho tôi...
- Ngài vẫn lấy như mọi khi phải không ạ?
Hắn tròn mắt nhìn cô nhân viên,không lẽ lão giám đốc là khách quen ở đây?Nhìn cái thái độ phấn khích của con bé làm hắn cứ nghĩ đây hẳn là lần đầu nó được dẫn đi bơi.
- Ừ,cứ lấy cho tôi như mọi khi.
Cô nhân viên hơi bất ngờ khi lão khách hàng khó tính hôm nay lại trả lời mình một cách tử tế như vậy,kinh ngạc đến mức hai tay cô cũng phát run.
- Của ngài đây.
Ném ra cái bao cao su,cô nhân viên ghé sát vào tai hắn hảo tâm nhắc nhở:
- Ngài nên cẩn thận một chút,làm với cô bé nhỏ tuổi như vậy chẳng may bị phát hiện thì phạt nặng lắm đấy!
Cô ta vừa nói vừa đánh mắt về phía Thanh Dương đang đứng ngơ ngác ở phía xa.