Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Bố tổ sư mệt thấy ông nội bà ngoại luôn!
Kim Jug Eun mệt mỏi ném cái áo vest đã ướt nhẹp vì dính đầy tuyết và máu cho người hầu rồi nhận lấy một cái áo khác mới tinh mặc lên người.Những nhân viên cấp cao trong công ty đã đồng loạt đứng xếp hàng tại cửa và có vẻ tất cả trong số họ đều quen với việc trông thấy Kim Jug Eun cả người toàn máu trở về mang theo vài người đang trong tình trạng thân tàn ma dại.Một tên bước đến trước mặt Kim Jug Eun cung kính nói:
- Thưa chủ tịch,vẫn làm như mọi khi chứ ạ?
- Ừ,đem bốn đứa này vào tẩy não.Khi nào xong việc thì chú gọi điện cho anh.Ok?
- Vâng,thưa chủ tịch.
Kim Jug Eun lật đật trở về văn phòng rồi thả mình xuống cái ghế bành êm ái.Việc cướp dị năng tuy ngầu nhưng khiến cơ thể hao tốn rất nhiều năng lượng và gây áp lực rất lớn đến từng tế bào khiến gã chỉ muốn đánh một giấc,và gã từ từ chìm vào cơn mộng mị mà không thèm mở một mắt canh chừng như mọi khi.
Kim Jug Eun lại mơ về một vùng thảo nguyên xanh tốt,xung quanh là những người mặc áo vải đơn giản nhưng đẹp đẽ với những hoạ tiết lạ mắt mà gã chưa từng thấy ở bất cứ nền văn minh nào.Bọn họ là một tộc người rất đẹp,nam tuấn tú cường tráng,nữ yêu kiều ôn nhu và họ sống rất gần gũi với thiên nhiên chứ không chém giết bừa bãi rồi đóng hộp để giành như ở cái xã hội văn minh mà gã đang sống.
- Tộc trưởng,buổi sáng tốt lành.
- Ừm,buổi sáng tốt lành,Tiểu Kiều.
Bé gái tên Tiểu Kiều hôm nay mới vừa tròn mười lăm tuổi nghe vậy thì nhoẻn miệng cười rồi tung tăng chạy đi.Kim Jug Eun hau háu nhìn theo thân thể non nớt nhưng đầy mị lực của cô bé,gã theo thói quen định nói “Tối nay phợp nhau không bé?” nhưng không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại thành:
- Đi cẩn thận kẻo ngã đó.
- Dạ!
Kim Jug Eun buồn bực vả vào miệng mình,vậy là mất cha nó cơ hội chịch xoạc rồi.Đang buồn thối ruột thì một cô gái xinh đẹp bỗng bước đến.
Thề có chúa gã chưa từng thấy một đứa con gái nào ngon đến như vậy.Mái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt thanh tú,sóng mắt long lanh ướt át,môi hồng căng mọng,cánh mũi xinh xắn,da trắng đến độ không có nổi một vết muỗi đốt,vóc dáng thon mà không gầy,ngực lớn mà không xệ,eo thon được tôn lên bởi tấm lụa khảm ngọc buộc nơi thắt lưng khiến người ta càng thêm ham muốn tiến đến vuốt ve,còn mông thì lại càng là cực phẩm trong cực phẩm...
Kim Jug Eun không nghĩ nữa mà tập trung nuốt nước bọt cho nó khỏi chảy nhiễu nhão ra đằng miệng.Nghĩ đến đám minh tinh,siêu mẫu gì gì đó mà gã thường mang lên giường đột nhiên Kim Jug Eun cảm thấy con đại bàng của mình đã bị ngược đãi trầm trọng.
- Đại Kiều hôm nay lại có nhã hứng đi dạo sao?
- Cái gì mà đại đại tiểu tiểu,tên người ta là Gia Hân.
Thấy vẻ mặt buồn bực của Gia Hân thì gã cố gắng điều khiển bản thân tới vỗ mông nữ nhân này một cái nhưng mặc dù đã bỏ ra sức chín trâu hai hổ thì cái gã Kim Jug Eun trong mơ vẫn chỉ đứng một chỗ mà cười ngượng nghịu khiến vị chủ tịch Kim đang trong tình trạng t*ng trùng thượng não tức muốn thổ huyết.
Bố tổ sư,đã không ăn được LOLI mà giờ lại còn bắt tao xem MILF như đồ cúng không cho đụng vào à?Giấc mơ của tao mà lại không cho tao hưởng là sao hả mậy!?
Gia Hân không hề biết tới nội tâm đang bấn loạn của Kim Jug Eun,ung dung tiến đến đứng bên cạnh rồi cùng gã nhìn về phía chân trời:
- Dạo gần đây ngài cứ lo lắng không yên,có phải là do nội bộ Thiên Đình lục đục không?
- Đừng gọi ta là ngài xa lạ như vậy.
Nàng bật cười,hàm răng ngọc trắng sáng ẩn hiện sau bờ môi hồng như cánh hoa e ấp khiến người ta mê say:
- Sao vậy được,Kim Thần Thiên Quân đường đường là mãnh tướng Thiên Đình,loạn xưng thì sẽ bị trời phạt mất.
Kim Thần Thiên Quân cười khô khốc:
- Tình cảm của ta luôn chôn chặt trong lòng,vậy nên nàng không cần vì ta yêu nàng mà đối xử xa lạ với ta.
Chân mày của Gia Hân thoáng hiện nét buồn,nàng bĩu môi:
- Đầu gỗ,người ta không có ý đó.
- Ta biết nàng không có ý đó.Trượng phu của nàng là từng là huynh đệ vào sinh ra tử với ta,nàng đối mặt với ta đương nhiên không thể thoải mái như trước được.
Nhận ra lời nói của mình có chút không phù hợp,Kim Thần Thiên Quân vội chữa:
- Ta xin lỗi,ta không cố ý nhắc đến trượng phu của nàng.
- Không sao,chàng ấy dù gì cũng đã ra đi được gần mười năm,ta cũng đã thấy quen với việc không còn thấy hình bóng của chàng.
Nàng hít sâu một hơi,sắc mặt theo đó cũng tốt hơn một chút:
- Trước đây chúng ta là thanh mai trúc mã tốt biết bao,nếu không có ngày hôm đó thì ta còn tưởng sẽ gả cho huynh,thậm chí cả nhà ta đều từng nghĩ như vậy.
Kim Thần Thiên Quân đau xót nói:
- Nếu được trở lại,ta nhất định sẽ không bỏ nàng,nhất định không sẽ không làm thiên binh thiên tướng gì sất!
- Đồ ngốc,ước mơ cả đời sao có thể vì một nữ nhân mà gạt sang một bên,hơn nữa nếu huynh không trở thành thiên tướng thì tộc nhân cũng không thể sống thoải mái như vậy.Sống một cuộc sống yên bình không còn lo bị yêu ma quấy phá chẳng phải là ước mơ của chúng ta hồi bé sao?Giờ nhờ huynh mà ước mơ đã thành hiện thực rồi.
Gia Hân tuy nói vậy nhưng trong mắt lại hiện lên một tầng sương mờ.Chẳng phải người ta vẫn nói sao,rằng so với sinh ly tử biệt thì ở bên nhau nhưng không thể đến bên nhau còn đau đớn hơn nhiều.
Kim Thần Thiên Quân đưa tay gạt đi lệ nóng của Gia Hân,mỉm cười nói:
- Nàng nói phải.Tất cả vì thế hệ mai sau.
Nàng cũng gượng cười:
- Đúng vậy,tất cả vì thế hệ mai sau.
Uỳnh~
Một quả cầu lửa bất ngờ ập xuống trung tâm của Dạ Lang Thành khiến kiến trúc đổ nát,đất rung đất chuyển.Nơi ở của tộc Dạ Lang được chính Đức Phật ban cho khi Kim Thần Thiên Quân nhận trọng trách bảo vệ Cực Ám nên có thể coi là một phần của thiên đình dưới mặt đất,kẻ nào dám gây sự ở đây thì tội danh cũng ngang với đại náo thiên cung.
Ấy thế mà giờ đây một quả cầu lửa đột nhiên từ trên trời đánh thẳng xuống,còn là đánh vào nơi dân cư đông đúc nhất,đã thế đây còn là ngọn lửa đặc trưng của...Hoả Phụng Thiên Quân.
Khi hai người đến được nơi quả cầu lửa rơi xuống thì cuộc thảm sát đã diễn ra được một thời gian.Người của Dạ Lang tộc nằm chết la liệt trên mặt đất còn thiên binh thì xách vũ khí đi chém giết những người còn sống,khung cảnh hỗn loạn và máu tanh khiến thiên đường nhân gian bỗng hoá thành đáy cùng của địa ngục.
Kim Thần Thiên Quân hai mắt long sòng sọc chạy đến túm lấy chiến bào của Hoả Phụng Thiên Quân rồi gầm lên:
- Các người đang làm cái gì?Mau dừng lại!
Hoả Phụng liếc nhìn gã khinh bỉ rồi ngón tay khẽ động bắn ra một tia lửa xuyên thủng ổ bụng của đối phương.Cơn nóng rát lan khắp cơ thể như đang khuếch đại cơn phẫn nộ của Kim Thần Thiên Quân,nộ hoả công tâm khiến gã đau đớn rít lên một tiếng rồi ngã gục xuống,ngất đi.
Khi gã mơ màng tỉnh lại thì phát hiện tay chân đã bị dây thừng hoàng kim trói cứng,trước mặt đã có một nhóm người bị trói quỳ thành hàng dài trong đó có cả Gia Hân và Kiều Kiều,cô bé vừa khóc thút thít vừa cố gắng tựa sát vào người mẹ.
- Đây là mấy đứa cuối cùng rồi đúng không?Tốt lắm,vào vị trí và chuẩn bị sẵn sàng đi.
Nhận thấy gã đã tỉnh,Hoả Phụng ngồi xổm xuống mỉm cười nói:
- Tỉnh đúng lúc đấy,tao đang có chuyện muốn hỏi mày đây.
- Tại sao?Ta cả đời trung thành với Thiên Đình,tại sao...
Hoả Phụng làm gã câm họng bằng cách cho gã một đạp vào mặt:
- Đừng nhiều lời!Bọn mày cất Cực Ám ở đâu?
- Cực Ám?Các ngươi cần Cực Ám làm gì?
- Không phải bọn này cần,là Đế Thích Thiên.
- Ngươi nói láo.Nếu Đế Thích Thiên huy động tới Cực Ám thì đã thông cáo với tam giới...
Hoả Phụng cười gằn:
- Vậy mới nói là ngươi không hiểu chuyện,Đế Thích Thiên chính là vì không muốn thông cáo với tam giới nên mới cần các ngươi phải chết.
Tuy là chiến tướng nhưng trí tuệ của Kim Thần Thiên Quân không hề thấp,gã nhanh chóng hiểu Đế Thích Thiên muốn mượn cái chết của Dạ Lang tộc để độc chiếm sức mạnh của Cực Ám.Tuy không hiểu vì lí do gì một kẻ có quyền lực thuộc hàng bậc nhất trong tam giới lại có ý đồ với thứ sức mạnh thượng cổ này nhưng kẻ dám động tới tộc nhân của gã thì nhất định gã sẽ không tha thứ.
- Này,này,có đang nghe không đấy?Tao bảo giao Cực Ám ra.
Kim Thần Thiên Quân gằn giọng:
- Đừng có mơ.
- Tao cũng không tin là mày sẽ ngoan ngoãn giao ra.Đem một đứa tới đây.
Một tộc nhân của tộc Dạ Lang bị ném tới trước mặt gã,anh ta hoảng hốt cầu xin:
- Tộc trưởng,tộc nhân đã chết gần hết rồi,xin ngài...
Chưa nói hết câu thì đầu người này đã bị chém xuống,Hoả Phụng vẩy vẩy cây thương cho ráo máu vừa nói:
- Tao không thích giọng thằng này,để đứa khác đi.Mà khoan!
Hoả Phụng tinh tế đánh giá ánh mắt của Kim Thần Thiên Quân rồi lạnh lùng ra lệnh:
- Chém hết đi,chỉ để lại cái con ngực bự kia với đứa con gái thôi.
Hái đầu hơn một trăm người xuống mà gã nói như thể nhổ rau vậy.
Kim Thần Thiên Quân hoảng loạn gầm lên:
- Lũ khốn,các người dám...
Dám hay không thì hành động của bọn chúng đã trả lời,lời van xin của vài chục tộc nhân cuối cùng nhanh chóng bị lưỡi thép sắc bén của thiên binh chém đứt lìa rơi lộp bộp xuống đất.
Gã trừng mắt nhìn tộc nhân lần lượt ngã xuống,đau đớn cùng không dám tin khiến gã gần như phát điên khi những lời cầu xin đứt quãng và tiếng lưỡi thép cắt qua da thịt truyền vào tai.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?
Còn đang ngơ ngác thì Gia Hân đã bị ném tới trước mặt gã,nàng không khóc cũng không hoảng sợ,dường như cảm xúc của nàng đã chết theo những tộc nhân xấu số rồi.
Kim Thần Thiên Quân vội hỏi:
- Nàng có sao không?Bọn chúng có làm gì nàng không?
Hoả Phụng cười khẩy:
- Yên tâm,vụ này được kiểm soát gắt gao nên không có tiền gian hậu sát hay tiền sát hậu gian đâu.Mày nên bắt đầu biết ơn sự chuyên nghiệp của bọn tao đi.
Gã cố gắng vùng dậy đấm nát mặt thằng khốn này ra nhưng dây thừng hoàng kim đã khoá chết mọi thần lực của gã,nhìn gã cứ giãy nảy tại chỗ như con cá mắc cạn làm bọn thiên binh thiên tướng gần đó phá lên cười khinh bỉ.
Gia Hân giữ gã lại,nàng khóc ấm ức:
- Huynh đừng như vậy...
- Con này nói đúng đấy!
Hoả Phụng túm tóc nàng kéo ngược lại rồi kề thanh gươm vào cái cổ trắng nõn:
- Mày tốt hơn là ngoan ngoãn giao nộp Cực Ám ra đây,làm vậy thì tao có thể bỏ qua cho mày với người tình và...tao cũng chẳng biết con bé kia là con mày hay con của thằng xấu số bị tụi mày cắm sừng nữa.
Kim Thần Thiên Quân gầm lên:
- Đừng hồ ngôn loạn ngữ,bọn ta tuyệt đối trong sạch!
- Trong sạch?
Bàn tay của Hoả Phụng đặt lên ngực của Gia Hân vừa xoa nắn vừa nhại:
- Trong sạch cái kiểu phợp nhau như gà ấy hả?
Một tia sét khô khốc rạch ngang trời khiến Hoả Phụng sợ hãi thu tay về nắm vào tóc của Gia Hân,miệng lầm bầm:
- Nói chung là mày mau chóng giao Cực Ám ra đây,bằng không đừng trách tao hạ thủ vô tình.
Gã còn đang lúng túng thì Gia Hân lên tiếng:
- Huynh quên tộc nhân chúng ta chết vì cái gì rồi à?
- Con điếm này,ai cho mày mở mồm!Thằng nào lại tát nó hộ tao cái,tay tao bận rồi.
Một cái tát đánh thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Gia Hân,máu từ khoé miệng chậm rãi chảy ra nhưng nàng vẫn kiên cường nói:
- Kiếp này ta chưa cầu xin huynh điều gì.Nay ta xin huynh hãy bảo vệ Tiểu Kiều và trả thù cho tộc Dạ Lang,đem bọn Thiên Đình toàn bộ giết sạch,chó – gà – không – tha!
Nàng nhấn từng chữ sau đó lao tới lưỡi kiếm sắc bén tự vẫn,máu tươi từ cổ trào ra nhuộm đỏ mặt đất nơi Gia Hân gục xuống,khuôn mặt vẫn là tuyệt đẹp như vậy nhưng giờ đây đã không còn sinh khí.
- NƯƠNG!
Tiểu Kiều đau khổ kêu lên rồi vùng chạy về phía Gia Hân rồi gục đầu lên xác mẹ mà khóc tức tưởi,đối với một cô bé đang mong chờ quà sinh nhật thì cảnh tượng này thực sự là ngoài sức chịu đựng.
Hoả Phụng nhún vai:
- Hơi ngoài ý muốn,cơ mà kệ đi.Vậy giờ câu trả lời của mày ra sao?Giết nốt con bé này rồi bọn tao tự đi tìm,hay là...
- Tao đưa.
Gã nhẫn nhục nói.Không phải vì sợ bọn khốn này đe doạ,mà sợ nếu Tiểu Kiều cũng chết trước mắt gã thì gã sẽ thực sự phát điên mất.
Hoả Phụng reo lên đắc thắng:
- Có thế chứ!Nếu mà mày nói sớm thì có phải em vú to kia không phải chết không,tiếc thật chớ!
Gã không để ý đến những lời bẩn thỉu của Hoả Phụng mà chuyên tâm đọc chú ngữ,theo sự triệu hoán của hắn một vật thể từ phương xa phá không bay đến rồi ngừng lại trước mặt Kim Thần Thiên Quân.Đó là một vật thể đen đặc to bằng nắm tay đang không ngừng đung đưa như một ngọn lửa nhỏ.
Hoả Phụng đeo găng tay vàng vào rồi cầm vật thể kia lên cẩn thận đánh giá:
- Vậy đây là Cực Ám trong truyền thuyết?
Ngay khi vừa chạm thì một nguồn năng lượng kì lạ truyền khắp tứ chi khiến Hoả Phụng vừa sợ hãi vừa hưng phấn,cảm tưởng như không có chuyện gì là không thể làm.
Tiểu Kiều được một thiên binh cởi dây trói,cô bé vừa khóc vừa chạy vội về phía gã.Kim Thần Thiên Quân đau xót nhìn khuôn mặt non nớt xinh đẹp kia,vậy là từ nay con bé đã trở thành cô nhi không cha không mẹ,dù gã có võ lực để bảo vệ con bé thì sao chứ?
Cảnh tượng ngày hôm nay sẽ trở thành tâm ma quấy nhiễu con bé cả đời.
Chíu~
Một tia lửa loé lên,đầu Tiểu Kiều nổ tung,thân thể không đầu lảo đảo tiến lên nửa bước rồi đổ gục.
Máu tươi,não,xương,thịt văng đầy vào mặt,vào tóc của gã.
- Đại nhân,tại sao?
Thiên binh kia quay sang Hoả Phụng chất vấn,ngay lập tức anh ta cũng có chung kết cục với Tiểu Kiều.Hoả Phụng vừa nâng Cực Ám lên cao quá đầu vừa cười khinh bỉ:
- Tao bảo là bỏ qua chứ có nói tha mạng cho đứa nào đâu?
Chợt Cực Ám trên tay xảy ra dị biến,nó bị kéo dãn một cách kì dị rồi bay về phía Kim Thần Thiên Quân đang lảo đảo đứng lên.
- Khặc khặc khặc...
Gã cười,sau đó ngửa mặt lên trời mà cười như điên dại trong khi toàn thân phủ một tầng khí đen ngày càng dày.
Hoả Phụng sợ hãi la lên:
- Gi...
Uỳnh~
Lấy gã làm trung tâm,một vụ nổ khủng khiếp biến tất cả vật thể trong bán kính một trăm mét thành tro bụi,toàn bộ thiên binh thiên tướng,toàn bộ tộc nhân,thậm chí xác của Tiểu Kiều và Gia Hân cũng theo gió mà tan biến.
Bầu trời theo sự chuyển biến của Kim Thần Thiên Quân mà cũng trở nên u ám hẳn,rồi bất ngờ may đen rẽ làm đôi hiện ra vô số thiên binh thiên tướng,cầm đầu là Đế Thích Thiên đang đạp không mà đứng.
“Ngươi đã đi vào ma đạo,chúng ta buộc phải tiêu diệt ngươi và thu hồi Cực Ám.”
Giọng nói của Đế Thích Thiên vang lên từ bốn phương tám hướng nhưng không còn khiến gã cảm thấy sợ sệt nữa,gã ngửa mặt lên trời bi phẫn quát:
- Bố tổ sư!Cực Ám bây giờ chính là lão tử,các người có ngon thì tới mà lấy!
“Không biết sống chết.”
Đế Thích Thiên cười khinh bỉ rồi vung tay,thần lực khổng lồ hoá thành hình bàn tay phá không ập xuống mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa phả luồng không khí cuồng bạo vào mặt gã từng cơn đau rát.
- Tam giới nghe rõ đây,kể từ ngày hôm nay tên của lão tử là KIM THẦN MA QUÂN!
Uỳnh~~
Kim Jug Eun bật dậy thở hổn hển,mồ hôi ướt đẫm áo sơmi khiến gã phải vùng vằng xé cái áo ra ném xuống đất.
Gã rót vội một cốc nước hất vào mặt rồi thở dài:
- Bố tổ sư,vếu to thế mà lại chết uổng!
Ring~Ring~
Gã nhấc điện thoại lên,xem ra đám kia đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
.............................
- Này,có biết ta là ai không?
Kim Jug Eun vung vẩy tay trước khuôn mặt vô thần của SuSu.Cô nàng giật mình nhìn về phía gã,ngây ngốc hỏi:
- Anh là ai?
Gã thở phào,nếu con thông minh nhất đám cũng đã bị tẩy não thì hẳn chẳng có gì đáng ngại nữa:
- Nghe này,tao là chủ nhân của bọn mày,nói dễ hiểu thì là người tạo ra bọn mày vậy nên bọn mày phải tuyệt đối phục tùng nghe chưa!
SuSu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi chỉ qua ZuZu và LuLu cũng đang ngồi gần đó:
- “Bọn này” là bao gồm cả hai người họ sao?
- Chính xác!
- SuSu nghĩ là mình đã hiểu rồi.
Gã chỉnh lại cặp kính dâm cho nó trở lại nằm ngay ngắn trên sống mũi rồi quay lưng đi ra ngoài:
- Sẽ có người bố trí phòng cho chúng mày.Còn nữa,từ nay mày gọi là Huyền Vũ,đứa tóc trắng kia là Thanh Long,con bé mắt vàng là Bạch Hổ.Đừng có susu ruru cucu nghe nhức hết cả đầu!
Huyền Vũ ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của gã rồi đột nhiên hỏi:
- Vậy Chu Tước đâu?Tại sao đặt tên theo tứ linh nhưng lại không có đủ tứ linh?
Kim Jug Eun khựng lại,gã chép miệng nói:
- Hỏi ít thôi không ta tẩy não ngươi thêm lần nữa đấy.
Rùng mình nhớ lại những đau đớn khi bị cái máy lạnh ngắt kia úp lên đầu,SuSu ngay lập tức ngoan ngoãn ngồi im trên ghế.
Đang định về phòng mơ thêm một giấc xem có gặp lại được em Gia Hân vếu to không thì một nhân viên hốt hoảng chạy đến nói:
- Thưa chủ tịch,phát hiện dị vật trong bộ điều hoà không khí,mời ngài đến xem xét.
Gã nhíu mày bực bội nói:
- Bọn giám định đâu rồi?Một tháng trả lương cả chục triệu mà có mỗi việc cỏn con ấy cũng không làm được à?
- Đã giám định rồi nhưng không tìm thấy điểm đáng nghi nên mới nhờ ngài đến đưa ra quyết định cuối cùng là có nên tiếp tục sử dụng không.
Kim Jug Eun thở dài,đúng là chẳng thể trông chờ gì ở phường giá áo túi cơm này:
- Thôi được rồi,mau dẫn đường đi.
Nơi lắp đặt hệ thống điều hoà không khí chính là khu vực tra tấn gia đình Tiểu Phụng trước đây,khắp căn phòng vung vãi đầy những máu thịt và cả...chất bài tiết,thực ra đó chỉ là hậu quả ngoài ý muốn trong quá trình tùng xẻo thôi.
- Xê ra,xê ra cái coi,tránh đường cho chủ tịch Kim nào!
Gã nhân viên gạt đám người đang đứng túm tụm quanh đường ống của điều hoà không khí ra mở đường cho Kim Jug Eun,trông thấy gã ngay lập tức mọi người không hẹn mà cùng dạt sang hai bên,trên mặt ai cũng hiện lên vẻ kiêng dè sợ sệt.
Gã chắp tay sau mông ung dung tiến đến,không vội nhìn vào cái ống dẫn đã bị tổ giám định chia năm xẻ bảy mà hít hít không khí xung quanh rồi quay sang hỏi một tên nhìn có vẻ trí thức:
- Mùi tanh hết rồi,là do cái máy này làm à?
Gã cận bị chủ tịch hỏi đột ngột thì sợ sệt lùi lại một bước,chưa bao giờ gã nghĩ bản thân có thể nói chuyện thẳng mặt với chủ tịch tập đoàn Thần Toạ như thể đang đứng trước một anh trưởng phòng.Phải vất vả lắm gã mới giữ cho câu trả lời của mình được tròn vành rõ chữ:
- Dạ vâng,không khí đã được lọc sạch chỉ trong chưa đầy bốn tiếng.Nhưng chúng tôi phát hiện vài dị vật...
- Bốn tiếng...có lẽ phải gấp năm lần thời gian và cả chục triệu tiền thuốc khử mùi mới tẩy hết mấy thứ ô uế mà gia đình thằng khốn kia để lại.
Kim Jug Eun lẩm nhẩm tính toán trong khi ánh mắt đảo quanh căn phòng,nội tạng và máu thịt vẫn vung vãi đầy đất nhưng cả căn phòng thì toàn mùi Dạ Hương,đây chẳng phải là sự đột phá về công nghệ sao?
- Nhưng mà...
- Không cần nhiều lời,một thứ như thế này...
Kim Jug Eun chợt khựng lại,gã bình tĩnh hỏi đám người xung quanh:
- Vừa nãy nó có nhấp nháy không?
Cả bọn nhìn nhau rồi đều trả lời:
- Dạ không,thưa chủ tịch.
- Vữa nãy nó có kêu “Tít tít” mỗi tiếng cách nhau 0,75 giây không?
- Dạ...không...
Kim Jug Eun gật gù:
- Có tin tốt và tin xấu đấy:Tin tốt là chúng ta lần đầu có một cái máy lọc khí tử tế,tin xấu là chúng ta có một quả...
Uỳnh~Uỳnh~~
Một vụ nổ liên hoàn khiến cả thành phố run rẩy,mặt đất bị mở ra những hố to khủng khiếp dẫn thẳng xuống tầng hầm của tập đoàn Thần Toạ.
- JUG EUN,LẤY MẠNG ĐỀN MẠNG!
Tiểu Phụng cả người bao phủ bởi lửa từ trên trời lao thẳng xuống tầng hầm.Vì đang tại thời điểm vụ nổ mới diễn ra nên toàn bộ hệ thống đều bị tê liệt,những người bên dưới hoàn toàn bị cô lập với công ty bên trên tạo cơ hội hoàn hảo để ôm theo toàn bộ ân oán cùng chôn xuống lòng đất.