Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"DÌ...!Dì Dương, chuyện này là sao?"
Ngưu Hoan Hỉ nhìn thấy cái đầu hói của Dương Nguyệt Như, hoảng sợ như thể anh ta nhìn thấy một con ma quỷ vậy.
Chưa kể, giờ phút này Dương Nguyệt Như còn dữ tợn hơn quỷ.
Lý Thư Yếu bị dọa đến nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt, vô thức nhích lại gần người Triệu Phong.
Mà Ngưu Hoan Hỉ cũng hoảng sợ đến mức há hốc miệng, cả người nổi hết da gà.
Chỉ có Triệu Phong là vẫn còn bình tĩnh ung dung.
Anh đã đoán được từ lâu rằng Dương Nguyệt Như sẽ trở nên như thế này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế này.
Dương Nguyệt Như bị dáng vẻ như ma quỷ của mình dọa sợ, vội vàng nhặt cái mũ lên, đội lên đầu một lần nữa, sau đó hốt hoảng giải thích: "Người thợ cắt tóc này là người mới vào nghề, kỹ thuật của anh ta quá kém nên mới làm tóc tôi trở nên giống như bị chó gặm vậy."
Nghe được hai từ "chó gặm", Triệu Phong không nhịn được cười, cái từ này miêu tả quá đúng rồi!
"Cậu cười cái gì? Cậu có tư cách gì mà cười!" Dương Nguyệt Như thật sự muốn trút hết tất cả lửa giận lên người Triệu Phong.
"Làm sao, tôi còn không có cả tư cách để cười sao? Bà biến thành bộ dạng như vậy, nhất định là ác giả ác báo đấy!" Triệu Phong cười nhạt đáp lại.
"Cậu đợi đấy cho tôi! Mới vừa rồi cậu tát tôi một cái tát, tôi đã ghi nhớ rồi.
Sau này nếu cậu muốn cưới hỏi với nhà họ Lý chúng tôi ấy, không có cửa đâu!" Đội lông mày của Dương Nguyệt Như nhếch lên như sắp chạm được đến trần nhà rồi.
Đối với vấn đề này, Triệu Phong cũng chỉ cười trừ mặc kệ.
Kết hôn với nhà họ Lý sao? Anh căn bản không hề nghĩ tới, hôm nay đi tới đây cũng chỉ là phối hợp diễn kịch với Lý Thư Yểu thôi.
"Dương Nguyệt Như, bà đừng có nói linh tinh nữa.
Bà không có tư cách can thiệp vào những chuyện quan trọng trong cuộc đời tôi, bà không phải là mẹ tôi!" Lý Thư Yểu kích động, không muốn nhẫn nhịn nữa.
Cô ta đã nhẫn nhịn vì bố của cô ta rất nhiều rồi.
Ngày hôm nay tới bàn rượu này cũng là bị bắt ép đi, cho nên giờ phút này thấy hành động của Dương Nguyệt Như, cô ta sẽ không im lặng.
"Thư Yểu, cô không thể nói những lời như vậy.
Mẹ kể cũng là mẹ, dù sao cô cũng là những người ở dưới, không nên nói những lời như vậy với bà ấy, rất vô lễ." Ngưu Hoan Hỉ tiến lên nói.
Ngưu Hoan Hỉ biết rất rõ ràng rằng việc lấy lòng Dương Nguyệt Như dễ hơn lấy lòng Lý Thư Yểu.
Mà Dương Nguyệt Như thấy Ngưu Hoan Hỉ đứng ra nói giúp bà ta nên bà ta càng tin rằng sự lựa chọn của mình là chính xác.
Trong mắt bà ta, tuy rằng Ngưu Hoan Hỉ chỉ là nhà giàu mới nổi nhưng có tiền tài vững mạnh, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, hợp tính hợp ý bà ta.
Không ai có thể làm con rể của bà ta tốt hơn anh ta.
"Vẫn là Hoan Hỉ hiểu chuyện, vừa còn trẻ vừa có nhiều tiền lại rất bao dung, tôi thật sự muốn cậu trở thành con rể của nhà họ Lý!" Dương Nguyệt Như đột nhiên mở miệng.
"Di Dương, điều này có thích hợp không? Nghe nói Thư Yểu với Triệu Phong đã có hôn ước với nhau rồi." Ngưu Hoan Hỉ đạo đức giả nói.
"Có hôn ước thì làm sao chứ, bây giờ đang ở thời đại nào rồi, đầu như xã hội ở thời đại cũ nữa đâu chứ? Có tôi hỗ trợ ở đằng sau, cậu cứ yên tâm tự tin theo đuổi đi, chuyện của nhà họ Lý do tôi quyết định!" Dương Nguyệt Như vỗ ngực bảo đảm.
"Bà nói không được tính! Ngày hôm nay tôi là người quản lý nhà họ Lý.
Bà chỉ là người ngoài thôi, không có quyền tham gia chuyện kết hôn của tôi.
Từ lúc cho bà mua căn biệt thự kia trở đi, bà không có quyền tham dự vào chuyện trong nhà nữa!" Lý Thư Yếu tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này can thiệp vào.
"Cần gì phải nổi giận như vậy chứ! Nói thật, có chỗ nào Ngưu Hoan Hỉ không bằng Triệu Phong chứ? Nếu như hôm nay không có Ngưu Hoan Hỉ thì chúng ta sẽ có cơ hội vào khách sạn Sea Garden sao? Có thể uống rượu trên bàn rượu của cậu Khoát ở Giang Nam sao? Còn Triệu Phong đã mang tới cho cô cái gì chứ?"
Dương Nguyệt Như liên tục đặt ra một chuỗi câu hỏi, cố gắng hết sức để tạo cơ hội cho Ngưu Hoan Hỉ.
"Bàn rượu ngày hôm nay căn bản tôi không muốn tham gia, cũng chưa từng cảm thấy được đến nơi đây ăn cơm thì sẽ trở nên vượt trội hơn người khác.
Chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, nếu bà còn làm quá thì tôi có quyền thu hồi lại tòa biệt thự ở khu nhà giàu Giang Sơn đẹp như tranh vẽ kia"
Lý Thư Yểu mở đôi mắt đẹp như nước mùa xuân kia ra, nhưng trong mắt tỏa ra vẻ kiên định.
"Thư Yêu à, cô đừng có quên chứ, em rể tôi là luật sư, là đối tác của công ty luật Thanh Thiên.
Về mặt pháp luật, cô hoàn toàn không phải là đối thủ!" Dương Nguyệt Như cười lạnh, kì quái nói.
Dương Nguyệt Như luôn khoe khoang em rể của mình ra ngoài, có thể thấy rằng sức ảnh hưởng của luật sư Hà Bân ở thành phố Vân Thành là không hề nhỏ.
Lúc này, Triệu Phong nhìn Dương Nguyệt Như bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nói: "Sớm muộn gì bà cũng sẽ phải cầu xin tôi thôi."
"Ha ha, tôi cầu xin cậu sao? Trừ khi trời sập!" Dương Nguyệt Như cười nhạt, tay chỉ vào chiếc đèn chùm pha lê lớn.
Ngay vào lúc này, người phục vụ lần lượt đem món ăn đã được gọi lên, tất cả đều thuộc loại cao cấp nhất của khách sạn, vô cùng đắt tiền.
Sau khi đã phục vụ xong đồ ăn, nhân viên phục vụ lại bắt đầu dâng rượu lên.
"Xin chào ông, đây là hai chai rượu vang Chambertin năm 2015, còn có rượu sâm panh nữa"
Người phục vụ đặt rượu vang Chambertin và rượu sâm panh lên bàn ở trước mặt Ngưu Hoan Hỉ.
Nhưng không ngờ, Ngưu Hoan Hỉ trực tiếp đẩy hai chai rượu vang Chambertin sang một bên, liếc mắt khinh bỉ nhìn Triệu Phong.
"Đây, anh hãy tự mình uống loại rượu vang linh tinh này đi!"
Ngay sau đó, Ngưu Hoan Hỉ quay sang Dương Nguyệt Như và Lý Thư Yểu cười nói: "Đừng để ý đến anh ta, hãy để cho anh ta tự mình uống loại rượu phí tiền này đi, đợi cậu chủ Khoát ở Giang Nam đến, chúng ta cùng nhau khui rượu sâm panh".
Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lập tức ngây người ra.
Rượu vang linh tinh sao? Rốt cuộc vị này là ông chủ nhà ai vậy, chắc trong nhà phải có mười mỏ vàng.
Trong lòng người phục vụ tràn đầy kinh hãi, anh ta không khỏi nghi ngờ đời người, rõ ràng hai chai rượu vang Chambertin này có thể mua được mấy trăm chai rượu sâm panh, vậy mà ông chủ này lại chỉ uống rượu sâm panh, chẳng lẽ anh ta lại xin một hớp rượu bây giờ.
Không dám hỏi nhiều, người phục vụ đàng hoàng bê một đĩa trứng cá muối từ xe thức ăn lên.
"Thưa ngài, đây là món trứng cá muối được tặng kèm khi gọi rượu vang Chambertin.
Nó được lấy từ cá Caspi, được gọi là ngọc trai Caspian.
Kết hợp nó với rượu vang Chambertin cao cấp chính là tuyệt phối, mời ngài từ từ thưởng thức"
Người phục vụ nói xong, khom người xuống lui ra ngoài.
Nhưng mà Ngưu Hoan Hỉ hơi kinh ngạc, anh ta biết trứng cá muối rất đắt, hơn nữa anh ta mơ hồ nghe bạn bè nói trứng cá Caspi còn đắt hơn nhiều.
Tại sao hai chai rượu vang mà Triệu Phong gọi lại có thể được tặng kèm quà đắt như vậy chứ?
"Năm sao cao cấp chính là năm sao mà, quá hào phóng rồi.
Mua hai chai rượu vang mà còn có thể tặng kèm trứng cá muối.
Thật là giá trị!" Ngưu Hoan Hỉ khen ngợi không ngớt miệng như thể được lợi.
"Thưa ngài, đây không phải là loại rượu vang cấp thấp, một chai có giá hơn ba triệu tệ, hai chai là hơn 6 triệu tệ.
Đây là rượu vang Chambertin cao cấp thượng hạng, ăn kèm với trứng cá muối Caspi chính là tuyệt phối" Người phục vụ đột nhiên dừng bước, giải thích.
Khi Ngưu Hoan Hỉ nghe vậy, lập tức choáng váng.
"Cái gì? Anh vừa mới nói cái gì? Giá của hai chai rượu này lên đến hơn 6 triệu tệ sao? Định ăn cướp tiền à?"
Xe của anh ta mới chỉ có hơn 2 triệu tệ vậy mà giá của một chai rượu lại có thể lên đến hơn 3 triệu tệ, quả thực khiến anh ta giật bắn mình.
"Thưa ngài, đây cũng không phải là loại rượu vang linh tình, nó được sản xuất ở làng rượu Leroy Winery, là một trong những khu vườn rượu cao cấp nổi bật nhất ở Burgundy.
Thậm chí ngay cả Napoleon cũng gọi nó là "Rượu của vua", thưa ngài, có phải ngài nhầm lẫn gì không?"
Người phục vụ cho rằng Ngưu Hoan Hỉ đã nghiên cứu rất nhiều về rượu vang, nếu không anh ta cũng sẽ không gọi hai chai rượu này là loại rượu vang giá rẻ, bởi vì bình thường, loại rượu này chỉ có những người có phẩm vị mới gọi đến.
Giờ phút này, Ngưu Hoan Hỉ trợn to hai mắt, trong lòng chảy máu!.