Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khương Viễn Tước nghe cô gọi điện đã tức tốc từ thành phố A chạy đến. Hắn tìm thấy cô khi cô đang ngồi thẩn thờ ở trạm xe buýt vắng người. Vừa nhìn thấy hắn không hiểu sao cô lại bật khóc dữ dội.
Viễn Tước đau lòng không thôi ôm lấy cô vào ngực.
"Cha đã bỏ rơi em rồi. Ông ấy không muốn nhìn mặt em nữa. Em phải làm sao đây?"
Thịnh Hi vùi mặt vào ngực hắn khóc nức nở.
Cô chưa từng thể hiện bộ dạng yếu đuối thế này trước mặt ai.
Cha đã nhẫn tâm đuổi cô đi. Thịnh Hi cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại. Nên cô đã đi ra ngoài lang thang như vậy cho tới khi hắn đến.
Khi nãy nhìn thấy cô ngồi một mình, vẻ mặt cô đơn đáng thương, tim hắn lại nhói lên. Viễn Tước đã nghe cô nói trong điện thoại rằng cha đã biết được sự thật.
"Tính khí của cha, em hiểu rõ mà. Ông ấy rất nóng tính. Đợi đến khi ông ấy nguôi ngoai, ông ấy sẽ thay đổi quyết định thôi. Anh tin là cha rất thương em."
Người đàn ông xoa xoa lưng cô, giọng mềm nhẹ nói.
Thịnh Hi không trả lời, chỉ biết khóc. Cô biết cha nóng tính nhưng mà ông đã bị mẹ cô lừa gạt lâu như vậy, chỉ e là ông không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.
Sau khi đưa cô về Lâu Đài Trắng, Khương Viễn Tước ôm cô ngủ cả đêm. Tuy rằng Thịnh Hi đã ngưng khóc nhưng vẻ mặt cô vẫn cứ rầu rĩ. Sáng nay tỉnh dậy mắt cô đã sưng đỏ cả lên.
Khương Viễn Tước đau lòng vuốt ve mặt cô.
"Em xem đã khóc đến bộ dạng này rồi."
Tâm trạng không vui nhưng Thịnh Hi vẫn rất nghiêm túc dậy sớm để đi làm. Dù thế nào cô cũng không quên công việc của mình. Khó khăn lắm cô mới lấy lại được nên không thể lơ là.
Ăn sáng xong, Viễn Tước lại đưa cô đến chỗ làm.
*************
Thịnh Hi nhận được cuộc gọi của Khương Vệ Thành vào buổi trưa. Anh muốn gặp cô để hỏi rõ mọi chuyện. Ngày hôm qua khi về nhà, anh nghe quản gia kể lại mọi chuyện mà kinh ngạc. Vệ Thành thực sự không thể tin được chuyện mẹ đã ngoại tình.
"Thịnh Hi, chuyện này là thật sao?"
Vệ Thành ngồi trong quán cà phê gấp gáp hỏi cô.
"Đúng vậy. Em cũng mới biết chuyện gần đây. Em không phải là con của cha."
Cô nhỏ giọng nói.
Anh nhìn em gái cảm thấy đáng thương. Cha anh vậy mà lại nhẫn tâm đuổi cô đi.
"Em hãy trở về nhà đi. Anh sẽ nói chuyện với cha."
Thịnh Hi khẽ lắc đầu.
"Em không có tư cách để về đó nữa. Cha không muốn nhìn mặt em, em cũng không muốn làm cha tức giận hơn."
"Vậy bây giờ, em tính ở đâu?"
Vệ Thành lo lắng hỏi.
Thịnh Hi nhìn anh một lúc lâu mới chậm chạp lên tiếng.
"Em ở cùng Viễn Tước"
Cô rất thành thật nói.
"Gì chứ Thịnh Hi em điên rồi sao?"
Anh không vui mở miệng.
"Vệ Thành, em và Viễn Tước không phải chị em. Bọn em là thật lòng dành tình cảm cho nhau."
Thịnh Hi ánh mắt mạnh mẽ nhìn người đối diện.
Vệ Thành có chút tức giận.
"Nhưng thằng con hoang đó..."
"Vệ Thành, em cũng là con hoang mà..." Cô cướp lời anh, khó khăn nói.
Vệ Thành nhận ra mình vừa nói lời tổn thương cô vội nói.
"Anh xin lỗi, anh không có ý nói em."
"Không sao, em hiểu."
Cô biết Khương Vệ Thành không thích Viễn Tước vì hắn là con riêng. Hơn nữa, Vệ Thành vốn là người tham vọng. Anh ta không hề muốn chia sẻ Khương thị cùng với em trai mình.
Cô cũng không mong anh có thể ủng hộ chuyện hai người.
"Thịnh Hi, không nói đến thân phận hai người nhưng thằng nhãi đó suốt ngày ăn chơi phóng túng bên ngoài, loại người như vậy không xứng đáng với em đâu."
Anh lại giải thích.
Thịnh Hi chỉ nhẹ giọng nói.
"Em biết mọi người đều cho rằng Viễn Tước là người không tốt nhưng cậu ấy tốt đẹp hơn mọi người nghĩ nhiều. Cậu ấy thích hội hoạ, chẳng qua do bị cha bắt đi theo con đường kinh doanh nên cậu ấy mới nổi loạn như thế."
Vệ Thành cảm thấy cô đã quá mê mụi Khương Viễn Tước, cũng không cách nào khuyên ngăn cô.
*************
Trong nhà hàng sang trọng nằm trên toà nhà cao nhất thành phố A. Khương Viễn Tước ngồi dùng bữa cùng Andy.
"Xin lỗi, vì giờ này mới mời cậu ăn cơm."
Khương Viễn Tước có hơi áy náy nói.
"Không sao, là do tôi cũng bận."
Andy cười nói.
Khương Viễn Tước vốn muốn mời anh ta một bữa để cám ơn vụ lần trước nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên hắn chưa có cơ hội. Andy thì cũng bận rộn, suốt ngày bay đi khắp nơi săn lùng các bức hoạ. Bọn họ hiếm hoi mới tìm ra ngày hôm nay rảnh rỗi đi ăn cùng nhau.
"Nicolas, cậu không nghĩ đến chuyện tổ chức triển lãm cá nhân sao? Bức tranh đầu tiên của cậu ra mắt công chúng cũng đã 5 năm rồi."
Andy vừa ăn lại vừa nhấm nháp chút rượu vang nói.
Hoạ sĩ nào cũng sẽ tổ chức một buổi triển lãm cá nhân để đông đảo những người yêu thích tranh của hoạ sĩ đó có thể đến và ngắm tất cả các bức tranh của họ.
Thường thì sau khi hoạ sĩ ra mắt khoảng 2,3 năm sẽ tổ chức triển lãm cá nhân của riêng mình.
"Triển lãm cá nhân cũng đâu bắt buộc cậu lộ mặt."
Anh ta lại nói thêm.
Thật ra thì Khương Viễn Tước chưa nghĩ đến mấy chuyện này bao giờ. Giờ nghe Andy nói hắn mới nghĩ đến.
Khi bắt đầu làm hoạ sĩ, hắn đơn giản chỉ muốn vẽ tranh không muốn công khai danh tính. Vì nếu công khai sẽ rất rắc rối. Cho nên mọi người luôn nghĩ hắn không làm việc ở Khương thị thì chỉ lo ăn chơi không nghề ngỗng gì.
Nhưng hiện tại, hắn đã rời khỏi Khương gia. Thịnh Hi đã ở bên cạnh hắn. Hắn cũng muốn công khai, công khai như thế hắn mới xứng đáng với cô.
Buổi triển lãm cá nhân sẽ là cơ hội tốt.
"Về chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ."
Khương Viễn Tước thấp giọng nói.
"Nếu tổ chức triển lãm thì không được quên tôi đâu đấy."
Andy vội nhắc nhở hắn.
Người đàn ông trên khoé môi mang ý cười.
"Cậu không cần lo."
****************
Bầu trời về đêm ở vùng ngoại ô thành phố A cực kỳ lãng mạng. Vì nơi đây cách xa với trung tâm thành phố ồn ào tấp nập, gần gũi với thiên nhiên và những khu rừng. Vào ban đêm có rất nhiều sao và không gian thanh tĩnh.
Trong căn phòng ngủ tối mờ mịt, Khương Thịnh Hi nằm trên giường nương theo tiết tấu mạnh mẽ của người đàn ông phía trên. Khương Viễn Tước dùng cơ thể to lớn của mình chèn ép cơ thể nhỏ nhắn của cô. Đòi hỏi sự nhiệt tình của người phụ nữ.
"Viễn Tước... Chậm một chút..."
Thịnh Hi ôm lấy vai hắn, nỉ non bên tai người đàn ông.
Nhưng người đàn ông chỉ giảm tiết tấu một chút rồi lại tăng tốc. Cơ thể Thịnh Hi bị hắn dày vò đến đỏ ửng.
Đôi môi Viễn Tước khắc hoạ lại đường nét trên cơ thể hoàn hảo của cô. Cắn mút từng centimet da thịt trắng trẻo hoàn hảo. Hắn lại tiến đến hôn cô, tấn công hơi thở dồn dập của Thịnh Hi. Cơ thể to lớn luân động kịch liệt, hưởng thụ cảm giác mềm mại khiến hắn phát cuồng.
Bất thình lình, người đàn ông dừng động tác, ôm lấy cô, nhấc bổng thân thể cô lên trong khi phân thân của hắn vẫn nằm bên trong Thịnh Hi. Cô bất ngờ vội vàng ôm chặt lấy hắn.
"Viễn Tước..."
Thịnh Hi không biết hắn định làm gì.
Khương Viễn Tước bế cô đến gần cửa sổ, đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ. Sàn gỗ lạnh ngắt chạm vào da thịt cô làm Thịnh Hi có chút không quen.
Người đàn ông mở rộng chân Thịnh Hi ra, đem thanh sắt nóng bỏng của mình ủi sâu vào hang động chật hẹp của cô. Mỗi lần hắn tấn công đột ngột đều khiến cô chịu không nổi phải phát ra tiếng rên rỉ.
"Thịnh Hi, anh yêu em... Yêu em... Thực sự rất yêu em."
Khương Viễn Tước ôm lấy cơ thể mềm mại, cắn cắn vành tai tinh xảo của Thịnh Hi. Trong cơn kích tình mãnh liệt hắn không nhịn được mà nói yêu cô.
"Em cũng vậy... Uh..."
Cơ thể Thịnh Hi mang theo vẻ phong tình quấn lấy cơ thể màu đồng của người đàn ông. Cảm nhận toàn bộ sự thống khoái mà hắn mang lại.
Hắn lại không kiềm được mà ngậm lấy môi cô, sục sạo điên cuồng. Lưỡi của hắn như một con rắn tàn sát khuôn miệng nhỏ, trêu ghẹo thớ lưỡi thơm tho của cô rồi liên tục quấn lấy ma sát.
Mùi hoa cam Neroli thoảng qua khứu giác hắn càng làm người đàn ông động tình thêm kịch liệt.
Mảng cơ bắp trên bụng người đàn ông hung hăng va chạm vào làn da non mềm của cô. Mỗi lần rút ra rồi lại đâm vào đều tăng thêm vài phần lực đạo. Cơ thể Thịnh Hi bị hắn kéo đến cực hạn, thống khổ mà rên rỉ.
Khương Viễn Tước cũng sắp không chịu nổi, cuồng dã sáp nhập nơi tư mật của cô. Thịnh Hi bấu chặt lấy hắn, phần dưới cũng co bóp mãnh liệt, giữ chặt phân thân to lớn của người đàn ông.
Khương Viễn Tước gầm to như một dã thú, đem một luồng dịch bắn ra. Thân thể cả hai người ướt đẫm mồ hôi ôm lấy nhau chìm trong cơn mê ái tình. Đầu người đàn ông vùi sâu vào hõm cổ cô, giấu đi vẻ mặt tràn đầy sung sướng của mình.
"Có mệt không?"
Người đàn ông giọng trầm khàn hỏi bên tai cô.
Thịnh Hi có chút oán hận đấm vào ngực hắn.
"Anh còn hỏi nữa sao?"
Lại nhìn xuống phần thân dưới của người đàn ông vẫn chôn sâu vào cơ thể mình, Thịnh Hi ngay lập tức xấu hổ nói.
"Sao anh còn chưa chịu rút ra?"
Khương Viễn Tước nở nụ cười mê hoặc hôn lên cổ cô.
"Ai bảo em mê người thế này làm gì?"
Làm hắn đêm nào cũng dục vọng tăng cao, không thể kiềm chế nổi bản thân mình.
Thịnh Hi ở lại Lâu Đài Trắng cũng đã gần một tuần. Bây giờ, cô dường như đã chính thức dọn vào sống cùng Viễn Tước. Sau khi gặp mặt Vệ Thành, mẹ đã gọi điện cho cô. Vương Hạ Lan đã nghe con trai mình kể lại chuyện cô ở cùng Khương Viễn Tước.
Bà kịch liệt phản đối chuyện cô và hắn qua lại nhưng Thịnh Hi đương nhiên không nghe lời bà. Vương Hạ Lan chỉ có thể tức giận mắng cô. Nói rằng nếu còn qua lại với Viễn Tước thì đừng gặp mặt bà nữa.
Thịnh Hi rất buồn nhưng cô không thể làm theo ý bà. Cô muốn ở bên cạnh Khương Viễn Tước.
Sáng hôm nay khi Thịnh Hi tỉnh dậy đã không thấy người bên cạnh mình đâu. Hôm nay là cuối tuần mà không biết hắn lại đi đâu sớm như vậy. Cô vào phòng tắm, tắm rửa làm vệ sinh cá nhân một lát. Cô vừa rời khỏi nhà tắm, Sander đã đến gõ cửa phòng ngủ.
"Tiểu thư, bữa sáng đã xong rồi. Người có muốn dùng bữa bây giờ không?"
Tiếng Sander từ bên ngoài.
Thịnh Hi liền ra mở cửa, nhẹ giọng đáp.
"À, tôi muốn ăn bây giờ. Làm phiền ông."
"Tiểu thư đừng khách sáo, đây là nhiệm vụ của tôi."
Sander lịch sự đáp.
Khương Thịnh Hi trở vào phòng chải tóc, tết lại một bên gọn gàng rồi mới đi xuống dùng bữa.
Trong phòng ăn, Sander đã bày biện rất nhiều món ngon trên bàn. Thịnh Hi cả đêm qua đã bị hắn làm đến kiệt sức nên giờ cực kỳ đói bụng. Cô vừa ăn lại nhìn qua Sander.
"Sander, Viễn Tước đi đâu, ông biết không?"
Sander lắc đầu, cẩn thận đáp.
"Xin lỗi tiểu thư, cậu chủ không nói cho tôi biết."
Lúc trước khi cô mới đến đây, Thịnh Hi khá dè chừng Sander vì mối quan hệ tội lỗi của cô và Viễn Tước nhưng có vẻ Viễn Tước không hề lo lắng về người quản gia này, hắn không sợ ông ta biết chuyện hai người. Sau một khoảng thời gian ở đây, cô cảm thấy Sander là người rất biết chuyện, khi không cần nói sẽ không mở miệng, chỉ chú tâm vào công việc của mình.
Thịnh Hi hôm nay rảnh rỗi nên cảm thấy tò mò về ông ta.
"Sander, ông làm quản gia bao lâu rồi?"
"Thưa, đã 25 năm rồi."
Sander thấp giọng trả lời.
25 năm rồi? Lâu như vậy sao?
"Vậy trước đây ông làm ở đâu?"
Thịnh Hi lại tò mò hỏi thêm.
"Tôi làm việc cho mẹ của cậu chủ ở Paris. Sau khi bà ấy mất, cậu chủ đã kêu tôi đến đây làm việc cho cậu ấy."
Sander thành thật đáp.
Lời của ông làm cô ngạc nhiên. Thì ra ông là quản gia cũ của nhà mẹ Viễn Tước.
"Vậy ông làm ở đó bao lâu?"
Cô có biết hai năm trước mẹ hắn mất. Lúc đó hắn đã bay ra nước ngoài gần 2 tuần mới trở về nhưng khi đó Thịnh Hi không quan tâm mấy đến hắn.
Sander suy nghĩ vài giây rồi nói.
"Thưa khoảng 23 năm, ngay từ khi cậu chủ còn là một đứa bé sơ sinh, tôi đã chăm sóc cậu ấy."
"Vậy ông đã chăm sóc Viễn Tước khi còn bé sao? Lúc nhỏ anh ấy thế nào?"
Thịnh Hi đột nhiên muốn biết trước khi hắn đến Khương gia, cuộc sống của hắn như thế nào.
Sander có vẻ ngập ngừng một lúc rồi mới chậm rãi kể lại.
"Cậu chủ khi còn nhỏ đã rất đáng thương."
Thịnh Hi sửng sốt nhìn ông, gấp gáp hỏi.
"Sao ông lại nói vậy?"
"Tuy rằng cuộc sống trong nhà phu nhân Marceau rất sung túc vì có sự chu cấp từ cha cậu chủ nhưng mà bà chủ không quan tâm nhiều đến con trai mình. Bà ấy dành phần lớn thời gian ở Casino nhiều hơn là chăm sóc con cái. Ngay cả lễ tốt nghiệp tiểu học của cậu chủ bà cũng không tham dự vì lo đánh bài cùng với bạn bè mình. Cậu chủ thực sự rất thiếu thốn tình yêu thương của mẹ."
Vừa nói ông có chút thở dài.
Nói chuyện trong gia đình chủ cũ cho người khác nghe đã phạm phải qui tắc làm việc của Sander. Nhưng trong trường hợp này, ông muốn Thịnh Hi hiểu rõ cậu chủ hơn. Vì ông biết Viễn Tước rất yêu người phụ nữ này.
Nghe đến đây, trong lòng Thịnh Hi có cảm giác đau thương. Thì ra Viễn Tước lại đáng thương như vậy. Thế mà sau đó, mẹ của hắn còn đẩy hắn một mình cô độc đến Khương gia, chịu đựng sự chán ghét của gia đình cô.
"Cám ơn ông đã nói cho tôi biết."
Thịnh Hi cảm thấy rất cảm kích.
Sander chăm sóc hắn từ nhỏ, thảo nào Viễn Tước tin tưởng ông như thế.