Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, Tạ Vô Song đã nghe phải một tin chấn động tinh thần. Âu Dương Dị là bác sĩ bệnh viện Đồng Ái, nơi Phong Bác Thần bị tai nạn xe hơi đêm qua được đưa vào. Đáng lẽ, Tạ Vô Song sẽ không hề biết chuyện này vì Paula không cho phép. Âu Dương Dị thì lại khác, anh đích thân tới biệt thự thông báo cho dì Nguyệt. Khi Tạ Vô Song trở về, nghe được tin này cô liền nhanh chóng đến bệnh viện xem hắn.
- Cô tới đây làm gì hả?
Paula cho người canh gác cửa phòng bệnh Phong Bác Thần, ban lệnh cấm Tạ Vô Song. Nhìn thấy sắc mặt vô cùng tức giận của Paula, cô đành không lên tiếng.
- Đúng là thứ sao hỏa mà. Từ khi có cô xuất hiện, cuộc sống cháu trai tôi ngay lập tức bị đảo lộn. Rốt cuộc, cô tiếp cận Thần vì mục đích xấu gì hả? Nếu vì tiền bạc, thì tôi đây có thể cho cô rất nhiều. Ngôn Tình Tổng Tài
Thông tin Phong Bác Thần gặp tai nạn truyền đến tai Paula. Bà thậm chí không đứng vững nổi, bà chưa bao giờ cảm thấy căm ghét ai như Tạ Vô Song hết. Phong Bác Thần là đứa cháu duy nhất mà bà yêu thương, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì. Ấy thế, vì một người phụ nữ luôn khiến bản thân bận tâm lại trở nên mất kiểm soát. Liệu có đáng không?
Paula ngàn vạn lần không thể chấp nhận Tạ Vô Song. Bà nhẫn nhịn cô cũng là vì muốn thấy Phong Bác Thần hạnh phúc. Nhưng, kể từ hôm vụ tai nạn năm xưa bà chưa từng nhìn thấy cháu trai mình cười.
- Tôi muốn vào thăm anh ta một chút. Dù gì cũng là vợ chồng. Tôi không nhẫn tâm tới mức ngó lơ sự sống chết của chồng.
"Chát!"
- Tại cô. Chính là tại cô. Thần nhận được cuộc gọi, sau đó thì đột nhiên phát điên gào thét chửi mắng cô. Tôi không quan tâm cô có bao nhiêu đàn ông bên ngoài. Nhưng, tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám một lần nữa lại làm tổn thương Thần.
Paula nói xong, xoay người vào phòng bệnh. Tạ Vô Song siết chặt bàn tay, gương mặt cô vẫn lạnh lùng. Phong Bác Thần, nếu hắn chịu ly hôn thì chuyện này sẽ không xảy ra. Tạ Vô Song cũng đã từng cảnh cáo Phong Bác Thần, đừng hy vọng gì một cuộc hôn nhân đẹp với cô.
Âu Dương Dị thấy cảnh cô bị Paula tát, anh chỉ biết đứng lặng quan sát. Một hồi lâu, anh chủ động đi tới chỗ Tạ Vô Song.
- Cô yên tâm đi. Khi thằng đó tỉnh dậy, trước sau gì cũng đòi gặp cô hỏi chuyện.
- Vết thương có nghiêm trọng không?
- Tôi còn tưởng cô không quan tâm đến Thần cơ đấy. Ayda, vết thương thì không sao, nằm viện khoảng một tuần là ổn.
Tạ Vô Song gật đầu.
"Két!"
Cánh cửa phòng bệnh trước mắt mở ra, Paula nhìn Tạ Vô Song. Cô không trốn tránh ánh nhìn. Hai người phụ nữ cứ vậy mà nhìn nhau. Tạ Vô Song thông minh hiểu được vấn đề, thầm cảm ơn bà. Bước chân nhẹ nhàng vào trong. Âu Dương Dị thở phào nhẹ nhõm, đi làm công việc.
Trong phòng, Phong Bác Thần ngồi dựa lưng lên gối. Tay đang vuốt ve chiếc nhẫn cưới. Tạ Vô Song kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
- Đêm qua, hẹn hò vui chứ? Tôi tưởng, cô cùng hắn vận động quá sợ sáng không còn sức thăm chồng mình. Tạ Vô Song, lần này tôi thật sự mất lòng tin về cô.
Phong Bác Thần giọng nói an tĩnh.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng cô đơn. Tạ Vô Song không nói gì, các ngón tay thon dài nhỏ nhắn đan xen với nhau. Phong Bác Thần, hắn lại hiểu lầm. Cô biết, nhưng ý định cô đến thăm hắn không phải vì muốn giải thích. Thấy cô chọn cách im lặng, hắn cực kỳ khó chịu.
- Nếu anh đã chết tâm như vậy, sao còn không chịu ly hôn tôi? Anh biết rõ hôn nhân của chúng ta, tình yêu chỉ xuất phát từ một phía, sẽ không có kết quả đẹp.
- Từ khi yêu cô, tôi thừa biết mình là kẻ thất bại rồi. Mặc dù là vậy, nhưng tôi vẫn muốn làm theo ý bản thân. Tôi chấp nhận để mình chịu đau khổ, ít ra cũng không muốn nhìn cô ở bên cạnh người khác.
- Phong Bác Thần. Tôi không hề lừa dối anh. Tôi từng thích anh là thật lòng. Tôi cũng chưa từng xem anh là kẻ thay thế.
Phong Bác Thần ngẩng cao đầu, để nước mắt không được rơi. Hắn không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt Tạ Vô Song. Giây phút này, hắn trông thật thảm hại. Hắn vì tình yêu mà lụi tàn cả thể xác lẫn tinh thần. Tạ Vô Song quay mặt chỗ khác, cô đưa tay lau vài giọt nước mắt trên khóe mi. Hành động này của cô không thể thoát khỏi được ánh mắt u buồn kia.
- Đi đi. Đừng để tôi thấy mặt cô. Tôi đang rất tức giận, tôi không đảm bảo được mình sẽ làm tổn thương gì cô đâu.
Phong Bác Thần nằm nghiêng xuống giường, hắn nhắm mắt. Giọt nước mắt cay đắng bắt đầu rơi xuống, thân thể hắn không ngừng run rẩy. Tạ Vô Song che miệng bỏ chạy nhanh ra ngoài. Cô chạy thật nhanh, thật nhanh. Tạ Vô Song dừng bước, dựa lưng lên tường từ từ trượt xuống. Cô khóc thành tiếng bi thương.
- Xin lỗi. Thật sự xin lỗi!
Kể từ ngày hôm đó, Phong Bác Thần không nhìn thấy cô xuất hiện. Hắn cứ như một cái xác không hồn, hắn tự dằn vặt bản thân hằng đêm. Hắn không ngủ được vì quá nhớ cô. Phong Bác Thần có đêm mơ thấy ác mộng, hắn mơ mình bị bỏ rơi, xung quanh hắn chỉ toàn là bóng tối. Giật mình tỉnh giấc nửa đêm, mồ hôi ướt đẫm.