Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh viện.
- Thế nào rồi, cả hai đều không sao chứ?
Phong Bác Thần khuôn mặt đầy lo lắng kéo cánh tay Âu Dương Dị hỏi. Hắn thật sự không thể ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
- Dì Paula bị thương không nặng lắm nhưng còn người dì kia của mày thì cơ hội sống sót quá thấp, bệnh nhân mất máu quá nhiều.
Âu Dương Dị tháo khẩu trang tay lau mồ hôi trán, thở dài trả lời. Anh đã rất cố gắng, tình trạng Orla Vega phải nhờ đến phép màu cứu giúp. Qua mấy tiếng phẫu thuật vô cùng căng thẳng bà tạm thời qua cơn nguy kịch, về tỉ lệ bệnh nhân hồi phục anh không dám chắc.
Phong Bác Thần thừa biết kết trước quả của Orla, nhưng hắn vẫn muốn hy vọng những điều tốt đẹp xảy ra với bà. Sự thật luôn là sự thật, hắn không thể lừa dối bản thân được. Phong Bác Thần ngồi xuống ghế chờ, hắn đưa hai bàn tay dính máu Orla che phủ gương mặt mệt mỏi. Hắn bây giờ nên chuẩn bị tâm lí hay cứ duy trì niềm hy vọng nhỏ nhoi này đây? Âu Dương Dị đi tới vỗ nhẹ vai hắn.
- Không biết an ủi mày như thế nào nữa, tao biết mày rất quan tâm đến người thân mình. Dì Orla bị như vậy, có lẽ là do ông trời thay pháp luật trừng phạt. Dù sao, bà ấy cũng đã giết người. Mày nên chấp nhận hiện thực.
- Tại sao mày biết dì Orla là hung thủ?
- Lăng Sở Phàm, cậu ta là thám tử. Dì mày từng sử dụng hai tên giả để mua cùng lúc hai tòa chung cư sát bên. Sau đó, bà ấy thuê thợ xây một cánh cửa bí mật kết nối hai căn hộ lại với nhau. Tao nói tới đây, mày cũng hình dung thủ thuật bà ấy di chuyển thi thể Trác Cửu Minh từ phòng 504 sang phòng 360 chứ.
Phong Bác Thần im lặng.
Thì ra, mọi chuyện là như vậy...
Hắn cứ tưởng có mỗi mình hắn biết ai là thủ phạm, hắn quên mất Lăng Sở Phàm là thám tử giỏi. Không có vụ án hóc búa nào mà anh không phá được. Phong Bác Thần đứng dậy nói vài lời với Âu Dương Dị rồi một mình đi trên dãy hành lang. Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên kỳ lạ, nhất là cặp mắt. Hắn bước vào thang máy, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Hắn bắt đầu hành động rồi sao?
"Phải. Trong khoảng thời gian này, mày nên nâng cáo cảnh giác đi. Tao nghĩ mục tiêu tiếp theo mà hắn hướng đến là Tạ Vô Song."
- Khoan đã, tại sao lại là cô ấy?
Phong Bác Thần cau mày.
Không phải, hắn luôn giả vờ đối xử tệ với Tạ Vô Song sao? Hắn làm như vậy, tên đó sẽ tin rằng cô không quan trọng gì trong cuộc đời hắn. Tạ Vô Song vì thế mà sẽ không gặp nguy hiểm. Phong Bác Thần biết kẻ bí mật đấy vẫn theo dõi cuộc sống hắn bấy lâu nay. Hắn đang đợi thời cơ thích hợp để lộ diện.
"Mày thử xem lại bản thân, mày đã làm tốt vai diễn người chồng tệ bạc này chưa?"
Hắn siết chặt tay.
"Nếu không làm được, mày nên chọn cách buông tay cô ấy. Cuộc chiến đẫm máu phía trước, mày không thể kéo theo những người vô tội. Đặc biệt, là người con gái mày yêu."
Phong Bác Thần dùng sức đấm mạnh liên tiếp lên cửa thang máy. Hắn làm sao có thể để Tạ Vô Song rời xa mình được chứ. Trong suốt thời gian hôn nhân, hắn đã đối xử với cô như thế nào, hắn không quên. Hằng đêm, hắn tự dằn vặt bản thân. Phong Bác Thần không muốn nhìn thấy Tạ Vô Song tổn thương vì những hành động vô tâm của hắn. Nhưng thật sự hắn không còn cách nào an toàn khác bảo vệ, hắn giả vờ hiểu lầm cô là hạng phụ nữ dâm đãng, hắn thật sự rất đau.
"Khi nào có tin tức về hắn, tao sẽ thông báo."
Tắt máy.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, một bóng đen phóng vào bên trong tay cầm con dao lao đến Phong Bác Thần. Cũng may, hắn tránh kịp. Cửa thang máy bị tên kia bấm số khép lại. Không gian chật hẹp, Phong Bác Thần gần như thất thủ. Người đàn ông áo đen một lần nữa xông tới. Hắn nhanh chóng bắt được cổ tay, trực tiếp quật ngã đối phương. Tên này, hình như không biết võ. Phong Bác Thần tính rút con dao khỏi tay hắn thì gã đột nhiên cầm dao tự đâm mình.
Phong Bác Thần kinh ngạc.
- Mẹ kiếp!
Hắn mắc bẫy rồi.
Đối phương tự đâm đến tử vong.
Thang máy mãi một lúc mới dừng, Phong Bác Thần đứng vô cảm nhìn thi thể trước mặt. Hắn vội vàng rời đi, nhưng bước chân bỗng ngưng lại. Phong Bác Thần ngẩng đầu thì thấy camera quay hình. Hắn chửi thề.
Phong Bác Thần đành gọi cho Mạc Tử Lâm.
Màn đêm tối nhấn chìm căn biệt thự to lớn, Tạ Vô Song đứng đợi chồng trước cổng. Cô không biết, đã trễ thế này rồi sao hắn vẫn chưa về. Là công việc trên tập đoàn còn chờ hắn giải quyết hay là đêm nay hắn ngủ lại nhà lớn Phong gia. Tạ Vô Song đã nấu một bữa cơm đợi Phong Bác Thần nhưng có lẽ...
Cô nét cười buồn bã quay người đi vào trong nhà.
- Tạ Vô Song.
Một tiếng nói thân thuộc vang lên đằng sau cô. Tạ Vô Song hơi rùng mình, chậm chậm xoay nửa người nhìn. Trong phút chốc, cả người cô cứng đờ. Đôi mắt Tạ Vô Song nhất thời mở to, tay vô thức mà che miệng lại.
- Phong...
Phong Hiểu Tinh.
- Tạ Vô Song, tại sao cô lại giết tôi. Cô thật độc ác! Ấy thế anh Thần vẫn mù quáng yêu cô sâu đậm thậm chí còn cưới cô về làm vợ. Anh ấy có phải, không còn thương yêu đứa em gái này nữa đúng không. Tôi chết một cách oan ức, là tại cô hết. Tạ Vô Song, tôi nhất định sẽ giết chết cô đền mạng cho tôi.
Tạ Vô Song như người mất hồn ngồi bệp xuống đất. Toàn thân trở nên run rẩy, co rúm.
- Không, không phải mà. Á!
Cô bịp tai hét lớn.