Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sao rồi? Tìm được vị trí cô ấy chưa?
Phong Bác Thần vừa tập trung lái vừa nói chuyện điện thoại thông qua tai nghe bluetooth. Hắn thừa biết trước nguy hiểm sẽ tìm đến Tạ Vô Song nên đã cho người thiết kế một đôi bông tai đặc biệt. Cũng may, cô luôn mang theo bên người. Quan sát qua kính hậu, ba bốn con xe đang đuổi theo hắn với tốc độ nhanh. Phong Bác Thần cười nhạt, không quan tâm bọn chúng định làm gì. Điều quan trọng ngay lúc này là hắn phải xác định được Tạ Vô Song và dì Paula đang ở đâu.
"Tây Thái Bình Dương."
Cái gì?
Phong Bác Thần cau mày.
Biển sao?
Hắn siết chặt vô lăng bẻ lái sang hướng khác. Bọn chúng thật không dễ bị cắt đuôi, nhưng hắn không có tâm trạng chơi đùa với đám người đó. Có lẽ, Phong Tử Mặc đã đưa hai người họ lên thuyền và di chuyển đến một nơi khác. Phong Bác Thần tạm thời đoán vậy. Hắn ta chọn đường thủy, thật là thông minh. Bây giờ đã quá muộn nếu hắn muốn chuẩn bị phương tiện để đuổi theo kịp Phong Tử Mặc.
"Không cần quá lo lắng. Hắn vẫn chưa đi xa. Tốc độ khá chậm, hình như hắn đang đợi mày tới. Chắc chắn, đây là một cái bẫy lớn."
- Có dò được địa điểm hắn ta đến không?
"Không. Không rõ hướng đi."
- Mẹ kiếp!
Phong Bác Thần tăng tốc độ, đánh bánh lái né vật cản phía trước. Chiếc siêu xe màu xám tro quay một góc 180 độ. Hết xăng. Phong Bác Thần tay cầm súng mở cửa xuống xe, hắn trực tiếp nổ súng liên tiếp vào bánh xe bọn chúng. Mội con xe khác từ hướng Đông xuất hiện vội chắn ngang hắn.
- Thiếu gia, lên xe.
"Là quản gia Lâm."
Phong Bác Thần nhanh chóng ngồi lên xe.
Đám người áo đen kia không thể đuổi theo vì bánh xe bị hỏng, họ chỉ biết đứng nhìn mục tiêu biến mất. Nhiệm vụ của bọn chúng là phải ngăn cản được Phong Bác Thần nhưng thật sự không dễ dàng hoàn thành việc khó.
Lâm quản gia lái xe đến một bến cảng, trước đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc siêu du thuyền. Phong Bác Thần không chần chừ leo lên nó. Hắn đích thân lái du thuyền, quản gia Lâm cũng theo sau. Trên thuyền còn có vài vệ sĩ chuyên nghiệp, phòng hờ trường hợp xấu xảy ra. Đúng lúc, hắn bắt được định vị hiện tại của Tạ Vô Song. Chiếc du thuyền khởi động, đuổi theo mục tiêu. Hắn thừa biết, Phong Tử Mặc là muốn dùng Tạ Vô Song làm mồi nhử. Hắn ta chưa thể hãm hại cô được. Chuyện này, tạm thời yên tâm. Hắn cố ý duy trì tốc độ chậm là đợi Phong Bác Thần.
Nhưng mà, Phong Tử Mặc còn bắt thêm dì Paula. Không lẽ, hắn ta tính bày trò gì nữa chứ. Phong Bác Thần đã nghĩ đến những yêu cầu có nguy cơ cao diễn ra. Hắn nhất định phải đảm bảo được sự an toàn hai người họ.
- Quản gia Lâm, ông luôn theo sát dì ấy. Sao lại sơ hở để tên Phong Tử Mặc bắt cóc người thân tôi? Tôi có gọi cho ông, sao không nghe máy? Rốt cuộc, thời điểm đó ông đã đi đâu?
Phong Bác Thần chất vấn.
- Tôi xin lỗi thiếu gia.
Lâm quản gia cúi người.
- Bỏ đi. Dù sao, dì Paula cũng xem ông là người trong nhà. Tôi không thể trách phạt ông được. Dì ấy rất tin tưởng ông, hy vọng ông sẽ không phản bội người đối tốt mình.
- Tôi, chỉ coi duy nhất bà Vega là chủ nhân.
- Được. Tôi tin ông. Còn nếu, ông phản bội dì ấy. Tôi đương nhiên không tha thứ cho ông.
Bỗng, điện thoại Phong Bác Thần để bên cạnh rung, là tin nhắn từ số Paula gửi tới. Quản gia Lâm xin phép thay hắn mở đọc.
- Sao vậy?
Phong Bác Thần sốt ruột hỏi.
- Hắn yêu cầu, chỉ một mình thiếu gia đến. Nếu cậu dẫn theo nhiều người, hắn ta sẽ ném cả thiếu phu nhân và bà Vega xuống biển.
- Hắn đang quan sát chúng ta. Xung quanh biển chắc chắn đã bố trí sẵn phục kích. Tên Phong Tử Mặc mẹ kiếp, tưởng giết được tôi dễ à. Được, chúng ta cứ chiều theo ý hắn đi.
- Thiếu gia, chuyện này rất nguy hiểm. Lỡ như cậu gặp chuyện không hay, bà Vega sẽ giết tôi. Hay là, cứ để tôi thay cậu được không?
- Ông bị điên sao. Ông đi thay tôi, không khác gì đẩy hai người họ vào nguy hiểm không? Cuộc chơi chỉ mới vừa bắt đầu, hắn ta không vội kết thúc như vậy. Thật không đúng phong cách của hắn. Lâm quản gia, ông yên tâm.
- Tôi biết rồi. Nếu đợi không thấy ba người bình yên trở về, tôi sẽ cho người hành động.
Hắn hài lòng gật đầu.
Phong Tử Mặc muốn bày trò gì đây, chắc chắn nó không nhàm chán đâu. Phong Bác Thần vừa lo vừa phấn khích. Không biết Tạ Vô Song và dì Paula bây giờ như thế nào.
Tiếng trực thăng trên bầu trời càng lúc càng gần, Phong Bác Thần dừng chạy du thuyền. Hắn nhanh chóng rời khỏi buồng lái, đợi máy bay hạ xuống gần chút. Một cái thang dây thừng bằng gỗ được thả, hắn cẩn thận leo lên. Quản gia Lâm bên dưới trong lòng vô cùng lo lắng nhìn hắn. Vào được trực thăng an toàn, Phong Bác Thần cười nhẹ tạm biệt.
- Kiểm tra đi.
Nghe lệnh, người đàn ông âu phục đen lục soát cả người Phong Bác Thần, Không tìm thấy súng hay vũ khí, hắn ta mới yên tâm cho trực thăng bay cao, di chuyển tới địa điểm.