Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
23
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Trên tủ đầu giường dán một tờ giấy ghi chú.
「Anh đi làm đến tối mới về. Nhớ mua cho anh một bộ đồ ngủ, đi làm phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mình quá mệt mỏi.」
Tôi nhìn tờ giấy, không khỏi mắng anh mèo khóc chuột giả từ bi.
Ngoài miệng thì mắng là thế, nhưng trong lòng tôi lại thấy ngọt ngào vô cùng.
Cha chuẩn bị bữa sáng cho tôi rồi mới đến công trường.
Tôi xin phép công ty nghỉ nửa ngày, ở nhà nghỉ ngơi.
Đi xuống siêu thị dưới lầu, mua đồ ngủ cho anh và cha.
Sau đó tình cờ gặp mẹ của Cố Tiêu.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, Cố Tiêu nhất định đã gọi cho mẹ anh, nếu không sao bà lại đột ngột tới đây.
“Giai Giai, sao một mình con lại xách nhiều đồ thế, mau đưa cho mẹ.” Bà nhìn thấy tôi, liền cầm lấy đồ.
Tôi hơi xấu hổ, đành phải đưa hết cho bà.
Hai chúng tôi đi dạo siêu thị một lúc, bà mua gà và cá, về đến nhà tủ lạnh lại đầy ắp.
“Sao hải sản vẫn còn vậy con?” Bà hỏi tôi.
“Con không có thời gian để nấu ăn.” Bình thường cơm đều do cha tôi nấu, cha tôi ít khi ăn hải sản nên cũng không biết nấu.
“À…… không sao cả, về sau để mẹ làm.” Bà nói rồi lấy hải sản ra rã đông.
Tôi hơi hoảng hốt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Có lẽ bà cũng nhận ra sự kinh ngạc của tôi nên mới giải thích: “Mẹ đã tìm một quản gia cho cha Cố Tiêu, có người lo cơm nước cho ông ấy ăn uống rồi, đừng lo. Huống hồ ông ấy còn chê món mẹ nấu không bằng căn tin bệnh viện của bọn họ, nói là muốn ăn cơm ở căn tin bệnh viện.”
“Nên là mẹ sẽ tới nấu cơm tẩm bổ cho con.”
Nói xong, bà lại trở nên bận rộn.
Nhặt rau, rửa rau rồi thái thịt, động tác thuần thục, khéo léo.
“Thực ra, cha con nấu cho con ăn mỗi ngày.” Tôi thỏ thẻ.
Thực ra tôi thấy hơi khó xử, cha tôi ở đây, mẹ chồng tôi cũng thế, không phải rất dễ nảy sinh mâu thuẫn sao?
“À, không phải Cố Tiêu nói công việc của cha con sắp kết thúc rồi nên muốn về quê sao?”
“Con không biết.” Tôi còn chưa nghe cha đề cập chuyện này.
Hay là hôm qua ông đã nói với Cố Tiêu?
“Giai Giai này, con phải thông cảm cho cha con. Trong nhà không thể thiếu đàn ông, ông ấy rồi cũng phải quay về.” Bà dừng một chút rồi nói tiếp:
“Trước đây mẹ không hiểu chuyện giữa con và Cố Tiêu.”
“Hôm qua cha Cố Tiêu nghe nói nó vì con mà khóc nên mắng mẹ, là lỗi của mẹ.”
“Nếu mẹ ở đây với con thì chuyện này sẽ không xảy ra, con còn trẻ nhưng mẹ đã trải qua rồi.”
“Phụ nữ mang thai cũng giống như vượt rào, đứa trẻ cả ngày nằm trong bụng không ngừng lớn lên. Lúc mẹ mang thai Cố Tiêu, dây rốn quấn cổ 3 vòng, bác sĩ nói có nguy cơ ngạt thở, khiến mẹ rất sợ hãi.”
“Cuối cùng thì lo lắng suốt một tháng trời, đến khi kiểm tra lại, nó đã tự gỡ ra rồi.”
“Phải rồi, còn chuyện này nữa.” Tôi có thể tưởng tượng, nếu như đứa trẻ trong bụng rơi vào tình cảnh đó, có lẽ tôi sẽ không bình tĩnh được như ngày hôm qua.
Mang thai thực sự là một kinh nghiệm trải đời.
“Con thử nghĩ Cố Tiêu trong bụng mẹ quậy phá đến mức nào, không chỉ như vậy, vào hậu thai kỳ, mẹ còn bị táo bón, vỡ nước ối mà đứa bé chỉ mới có 7 tháng tuổi nên mẹ đã rất lo lắng..”
Bà vừa nói vừa thở dài, sau đó bước đến kéo tay tôi.
“Giai Giai, sau này trải qua nhiều, con sẽ biết, sức sống của trẻ con ngoan cường hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, không yếu ớt như vậy nên con đừng lo lắng, về sau có việc gì cứ hỏi mẹ, người làm mẹ ít nhiều cũng biết gì đó mà.”
“Vâng.”
Nghe những lời bà nói, có lẽ do sự đồng cảm từ cùng thân phận làm mẹ nên chút khúc mắc trong lòng tôi cũng dần tiêu tan.
Mẹ Cố Tiêu là một người lạc quan vô cùng, một bên vừa nấu đồ ăn một bên nói chuyện phiếm với tôi.
Vậy nên tôi cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đến tối cha nói với tôi rằng cuối tuần ông phải về nhà
“Mặc dù mẹ chồng con là người thành phố nhưng bà ấy không hề thượng đẳng.”
“Phản ứng của bà ở chúng ta trước đây cũng là điều dễ hiểu, đều là cha mẹ nên bà ấy nhất định rất lo lắng cho con trai mình.”
“Chân thành sẽ đổi lại được chân thành, con đối xử với bà ấy tốt thì bà ấy cũng sẽ đối xử với con tốt thôi. Dù sao trái tim con người cũng không phải sắt đá mà, sẽ bao dung lẫn nhau thôi.”
“Cha sẽ về nhà sớm.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Cuối tuần, Cố Tiêu lái xe về quê với chúng tôi, mẹ anh cũng đi cùng.
Đến vườn rau của mẹ tôi, mẹ Cố Tiêu vui mừng không xiết.
“Rau này tốt lắm cho thai phụ này, tự nhiên không hóa chất.”
Nói đến đây, bà nhất quyết tự tay hái rau, cả người lấm lem bùn đất nhưng bà vẫn cười rất tươi.
“Ở quê cũng tốt chứ nhịp sống thành thị vội vàng quá, nhờ gia đình con mà thỉnh thoảng mẹ được về quê thư giãn.”
“Mẹ cứ thoải mái đi nhưng mà đừng có nhổ sạch vườn rau nhé.” Cố Tiêu cau mày nhìn vườn rau bị vơ vét.
“Không sao đâu, dưới quê không thiếu nhất là rau, mấy miếng đất trên núi của chúng ta đều là rau, bà còn cần nhiều không?”
Mẹ của tôi là một người thật thà.
“Vẫn còn nữa á?” Nghe xong, mắt mẹ anh sáng lên.
Cố Tiêu nhìn mẹ chằm chằm.
“Lần sau, vợ chồng chúng tôi lại đến nhé.”
“Được, luôn hoan nghênh, bà nói cho tôi biết bà thích ăn loại rau gì, tôi trồng cho, bà lái xe đến chở về là được.”
Cả nhà cười nói rôm rả.
Sau này, mỗi lần tôi và Cố Tiêu trở về, mẹ anh ấy đều đi theo, dùng cốp xe của Cố Tiêu chở đồ ăn vặt, thịt, nhu yếu phẩm.
Dọn đến nhà tôi, chất đầy tủ lạnh của mẹ tôi, rồi lại chở một xe đầy rau khác về.
Anh cũng hình thành thói quen mỗi lần trở về đều cho em gái tôi một hộp Vượng Tử và tìm dấu hiệu của mấy loài bọ nhỏ cho con bé.