Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
  3. Chương 27: Dần dần
Trước /51 Sau

Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 27: Dần dần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có giây phút, Chu Tấn thấy mình hơi tức ngực, vì không thở được nên mới đau nhói, song may mà giây tiếp theo cơn đau ấy lại dịu đi. Cảm xúc là thứ thế đó, nếu gửi gắm vào người khác thì rất dễ trở nên như này, vì vậy phải cố gắng thu hồi lại.

Cô gạt bỏ dòng suy nghĩ, sau đó nhìn Lâm Vọng Tinh, rồi hỏi: “Trước khi bắt đầu học thêm, chị muốn hỏi em một chuyện, em cảm thấy toán là môn như thế nào?”

Lâm Vọng Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng không phải bắt đầu học ngay mà được nói chuyện trước thì cũng tốt, nhóc ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Toán quá khó, nó làm em cảm thấy bản thân ngốc lắm.”

Chu Tấn hỏi: “Vậy em bắt đầu cảm thấy không theo kịp từ khi nào? Hay ngay từ đầu đã thấy khó rồi?”

Lâm Vọng Tinh nói: “Lúc mới vào học thì còn ổn, vẫn hiểu được giáo viên đang giảng gì, những bài tập bình thường em cũng làm được, nhưng từ học kỳ sau thì dần dần em không theo kịp nữa.”

Chu Tấn lật xem thử sách toán. Sau khi xem xong, cô có thể xác nhận được một điều, đó chính là Lâm Vọng Tinh bắt đầu bối rối từ khi học hình học, có lẽ những phần trước nhóc cũng chưa học vững. Vậy là cô quyết định ôn tập từ đầu để giúp Lâm Vọng Tinh xây dựng chút tự tin, sau đó mới lại tập trung hơn vào hình học.

Nghĩ xong, Chu Tấn nói với Lâm Vọng Tinh: “Vậy chị sẽ dạy em từ đầu nhé, nội dung phần đầu khá đơn giản, nhưng việc xây dựng nền tảng rất quan trọng. Đôi khi không phải vì em quá ngốc nên không học được, mà là vì ở giai đoạn giữa có một số kiến thức chưa kịp tiếp thu thì đã phải học tiếp kiến thức mới. Một khi không theo kịp, thì rất dễ dẫn đến việc về sau sẽ càng khó hiểu hơn.”

Lâm Vọng Tinh cảm thấy rất đúng với mình: “Đúng ạ! Có một khoảng thời gian em không hiểu bài, rồi sau đó càng ngày càng không hiểu. Như em thì phải làm sao đây ạ?”

Chu Tấn mỉm cười: “Rất đơn giản, em mới học lớp 7, chỉ cần học lại từ đầu là được, thời gian vẫn còn rất nhiều.”

Đúng là lứa tuổi đáng ghen tị, còn có thời gian và cơ hội để làm lại. Không giống như tiếng Anh của cô, cắm sào sâu khó nhổ rồi, nên giờ chỉ có thể chắp chắp vá vá, học thêm được chút nào hay chút đó thôi.

Giọng điệu của Chu Tấn rất thoải mái, Lâm Vọng Tinh cũng lạc quan hơn hẳn. Nhóc vui vẻ đáp một tiếng, không còn bài xích việc học nữa.

Chu Tấn mở sách giáo khoa, bắt đầu giảng những kiến thức cơ bản nhất. Mỗi điểm kiến thức cô đều có kèm theo vài bài tập từ dễ đến khó. Giống như một bài kiểm tra mở vậy, rõ ràng nó nói với nhóc là có thể sử dụng kiến thức này để giải, nhưng để áp dụng được, thì cần phải đi qua vài bước suy luận, và đây chính là phần rèn luyện nhóc. Cô hy vọng mình có thể thông qua cách này giúp Lâm Vọng Tinh xây dựng được chút tự tin, đồng thời dạy thêm vài phương pháp giải bài cho nhóc.

Một giờ học trôi qua rất nhanh, khi Chu Tấn bảo Lâm Vọng Tinh nghỉ giải lao, nhóc vẫn còn chưa kịp phản ứng: “Nhanh vậy ạ?”

Thấy học sinh phản ứng tốt như thế, Chu Tấn – lần đầu làm giáo viên – cũng rất vui vẻ: “Sao, chưa học đủ à?”

Lâm Vọng Tinh: “…” Đọc Full Tại mTruyen.net

Không hẳn là thích học đến thế, chỉ là nhóc cảm thấy thời gian trôi quá nhanh thôi. Dường như nhóc chỉ mới vào trạng thái, vậy mà loáng cái đã làm được rất nhiều bài thế rồi. Nếu đổi lại là trước đây, đúng là Lâm Vọng Tinh không dám nghĩ tới, thế nên giờ mới hơi ngạc nhiên.

Chu Tấn không trêu bạn nhỏ nữa: “Em không mệt nhưng chị mệt đấy, nghỉ ngơi một chút đi.”

Lâm Vọng Tinh vui vẻ đáp lại.

Sau đó, hai người ngồi trước bàn ngơ ngác nhìn nhau.

Chu Tấn thì không có chỗ nào để đi, còn Lâm Vọng Tinh muốn chơi game nhưng lại ngại chơi trước mặt cô giáo.

Cuối cùng, Lâm Vọng Tinh nhanh trí, nhóc chạy ra ngoài hét lên: “Anh!”

Khi Lục Tĩnh Văn xuất hiện, cậu lạnh lùng liếc Lâm Vọng Tinh. Lâm Vọng Tinh rụt cổ lại, nói: “Cô giáo bảo nghỉ giữa giờ, anh dẫn chị ấy đi chơi một lát đi.”

Nhóc muốn lén thả lỏng tý.

Lục Tĩnh Văn biết rõ suy nghĩ nho nhỏ kia của nhóc, nhưng cậu cũng cảm thấy Chu Tấn ở đây chưa chắc đã có thể thư giãn, thế là cậu mời cô ra phòng khách uống trà.

Chu Tấn cầm chiếc cốc lúc đầu cậu mang đến cùng trái cây trên tay, nói: “Tớ uống trà bị khó ngủ, uống nước lọc là được rồi.”

Lục Tĩnh Văn rót cho cô một cốc nước lọc.

Chu Tấn cầm cốc nước bằng cả hai tay, ngồi trên sofa, nhấp từng ngụm nhỏ, như thể chỉ cần miệng bận rộn thì không cần phải nói chuyện.

Lục Tĩnh Văn không nhạy cảm với cảm xúc của người khác, có lẽ vì hầu hết thời gian cậu không thực sự quan tâm lắm. Nhưng những lời khách sáo kia cứ lởn vởn trong đầu cậu một lúc lâu, cuối cùng cậu lại nói ra: “Cậu đang giận à?”

Không hiểu sao trong đầu cậu lại thoáng hiện lên dòng chữ tiếng Anh thanh thoát viết trên thạch cao kia.

Chu Tấn bị sặc, ho sặc sụa đến mức đau cả phổi.

Lục Tĩnh Văn lập tức tiến lên. Khi sắp chạm vào Chu Tấn, bàn tay định vỗ lưng giúp của Lục Tĩnh Văn thoáng khựng lại, song cuối cùng cậu vẫn vỗ lên lưng cô, muốn giúp cô đỡ sặc nhanh hơn.

Chu Tấn khó khăn lắm mới ngừng ho được, hỏi cậu: “Cậu nói gì cơ?”

Cô tự hỏi lòng mình, đúng là hơi tức giận thật, nhưng cô không nghĩ mình thể hiện rõ ràng, vậy tại sao cậu lại biết? Càng nghĩ sâu hơn, lửa giận trong lòng lại bùng lên như lửa cháy lan.

Lục Tĩnh Văn nhìn cô, nếu nói ban đầu sự tức giận chỉ mơ hồ không rõ, hệt như thí nghiệm con mèo của Schrödinger, vậy thì bây giờ sự tức giận ấy đã hiện rõ trên khuôn mặt, ngọn lửa giận dữ đã sáng rực bập bùng.

Cậu quyết định né chiến: “Không có gì đâu, tớ chỉ muốn hỏi xem em trai tớ học thế nào thôi, nó có dễ dạy không?”

Chu Tấn nhìn cậu một lúc, cuối cùng biểu cảm mới dịu đi đôi chút, sau đó cô nói về tình hình của Lâm Vọng Tinh. Lâm Vọng Tinh có một ưu điểm: nhóc nghe lời. Khi ở một mình, nhóc có thể không đủ chăm chỉ và tự giác, nhưng khi có người giám sát, hiệu quả học tập của nhóc lại không hề thấp. Khi làm toán nhóc có thể vẫn máy móc, nhưng chưa chắc là do đầu óc đã không nhanh nhạy, mà có thể là vì giải quá ít bài tương tự, cộng thêm bản tính dễ bỏ cuộc, gặp chút khó khăn liền chấp nhận bỏ qua, không đào sâu tìm hiểu.

“Nghe em ấy kể một số chuyện, tớ có thể nhận thấy gia đình cậu rất thoải mái, không gây áp lực cho em ấy. Nhưng không có áp lực cũng đồng nghĩa với việc không có kỳ vọng. Có lẽ đôi khi, vẫn nên có một chút kỳ vọng đối với em ấy.” Chu Tấn đề nghị.

Khi nói những lời này, Chu Tấn rất chân thành, cô hoàn toàn bỏ qua sự gượng gạo giữa hai người, cẩn thận đưa ra quan điểm của mình.

Cô không thích chỉ trỏ vào cuộc sống của người khác. Những thay đổi tốt chưa chắc đã được cảm kích, nhưng những thay đổi tệ thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích. Nói thêm một câu, là thêm một phần trách nhiệm có khả năng cao sẽ dẫn đến kết quả không tốt.

Nhưng khi đã ở trong tình huống đó, dường như chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng cũng có thể khiến mọi chuyện tốt lên. Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà bước một chân vào, vậy nên giờ chỉ hy vọng mình không giẫm phải vũng nước đục thôi.

Lục Tĩnh Văn bỗng nhiên cảm nhận được một cảm xúc hiếm có.

Nó thoáng đau đớn, song lại giống như là hối hận, nhưng nhiều hơn cả là không muốn bị phơi bày. Cậu gom hết những mảnh vụn cảm xúc ấy lại với nhau, cuối cùng mới nhận ra: hóa ra đó là sự hổ thẹn.

Dù là có ý tốt, nhưng chung quy vẫn mang theo mục đích không thuần khiết. Khi mời Chu Tấn đến làm gia sư, dù ai cũng cố gắng tỏ ra không phải vì muốn giúp đỡ cô, nhưng trong lòng lại thật sự coi đó như một sự quan tâm.

Song Chu Tấn lại không biết điều đó, cô thật lòng toàn tâm toàn ý muốn làm tốt công việc này. Bất kể là giáo án được chuẩn bị tỉ mỉ, những buổi dạy kiên nhẫn kỹ lưỡng, hay là lời đề nghị chân thành lúc này, tất cả đều khiến cậu cảm thấy bản thân có phần đáng xấu hổ.

Lục Tĩnh Văn nói: “Tớ sẽ nói với bố mẹ.” Đọc Full Tại mTruyen.net

Ngược lại, Chu Tấn cũng hơi không yên tâm: “Mọi người có thể quan sát thêm một thời gian nữa, dù sao lời tớ nói cũng chưa chắc đã chính xác.”

Lục Tĩnh Văn không có ý kiến phản đối: “Được.”

Sau khi nói xong câu đó, hai người không có chủ đề để nói nữa, đôi bên chỉ lặng lẽ uống trà. Mọi thứ cứ thế mãi cho đến khi Chu Tấn nói đã đến giờ, rồi vội vàng đứng dậy. Khi cô bước ngang qua cậu, cậu mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô.

Lục Tĩnh Văn ngồi một mình trong phòng khách thêm một lúc.

*

Khi đã nhốt Lục Tĩnh Văn vào một góc nào đó trong lòng, không để cậu tùy ý khuấy động cảm xúc của mình nữa, Chu Tấn dần dần bắt nhịp với việc dạy kèm Lâm Vọng Tinh, càng ngày càng thuận lợi.

Lâm Vọng Tinh hiếm khi có được cảm giác thành tựu như vậy ở môn toán. Dù cho kiến thức đã được trình bày rõ ràng trong đề bài, nhưng muốn giải một số bài vẫn không hề dễ dàng. Chu Tấn hướng dẫn nhóc vài lần, dần dần nhóc cũng có thể tự mình giải được một hai bài, có thể nói là một sự đột phá đáng kể.

Lâm Vọng Tinh chưa từng nếm trải cảm giác ngọt ngào này, song, một khi đã thử rồi thì lại không nỡ buông tay.

Chu Tấn không sợ Lâm Vọng Tinh không học được, cô chỉ sợ nhóc không muốn học thôi. Bây giờ hiếm khi nhóc có hăng hái như vậy, nên dù có gặp phải những kiến thức tiếp thu chậm, thì cô cũng không thúc ép nhóc, mà điềm nhiên như thể kiến thức đó vốn dĩ đã khó như vậy rồi.

Lâm Vọng Tinh cứ học, học nữa, học mãi.

Chu Tấn chấm bài toán cuối cùng mà Lâm Vọng Tinh làm, nở nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay làm đúng hết rồi.”

Lâm Vọng Tinh cầm lại bài tập, nhìn những dấu tích đỏ trên đó, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nhóc phấn khích nói: “Chị tiểu Tấn, em muốn đi khoe với anh trai em!”

Chu Tấn nhìn đồng hồ, cười nói: “Đi đi, đã tan học năm phút rồi.”

Lâm Vọng Tinh reo lên, sau đó chạy ra ngoài. Chu Tấn lắc đầu cười rồi thu dọn đồ đạc. Lúc xuống lầu, cô bị Lục Tĩnh Văn chặn lại: “Hôm nay có thể ở lại muộn một chút không? Mẹ tớ muốn trực tiếp cảm ơn cậu, mười lăm phút nữa bà ấy sẽ về đến nhà.”

Dì Lâm à…

Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chờ đợi.

Thật ra Chu Tấn biết Trần Tư Vân và Lâm Dạng thường xuyên liên lạc với nhau. Nhà cô quá nhỏ, cách âm quá kém, mẹ con khó mà có bí mật nào giấu lâu được. Chỉ là Trần Tư Vân chưa bao giờ nói ra, nên cô cũng giả vờ không biết thôi.

Lâm Dạng về sớm hơn dự kiến. Vừa nhìn thấy Chu Tấn, bà đã nở nụ cười rạng rỡ. Chu Tấn còn chưa kịp căng thẳng, thì đã bị bà kéo ngồi xuống sofa lần nữa. Lâm Dạng vừa nhéo má vừa xoa đầu, như thể cô lại trở về thành cô bé mười tuổi, còn Lâm Dạng là dì hàng xóm nhìn cô từ nhỏ đến lớn, có quan hệ rất tốt với Trần Tư Vân.

Lâm Dạng liên tục khen ngợi, khen đến mức đầu óc Chu Tấn trống rỗng. Tới khi tạm biệt Lâm Dạng và Lâm Vọng Tinh, chỉ còn Lục Tĩnh Văn ở bên cạnh đưa xuống lầu, Chu Tấn mới đột nhiên bừng tỉnh: “Khoan đã, sao trong tay tớ lại có nhiều tiền thế?”

Lục Tĩnh Văn xoa trán, sự nhiệt tình của Lâm Dạng không đến mức khiến cậu cảm thấy mất mặt, nhưng ít nhiều cũng hơi cạn lời: “Là học phí.”

Hồi ức của Chu Tấn trở lại.

Cô mới dạy Lâm Vọng Tinh được vài buổi, vậy mà Lâm Dạng đã chuẩn bị sẵn học phí cả tháng rồi, hơn nữa còn nói đây là “tiền ứng trước”. Dù biết mình chắc chắn sẽ dạy hết số buổi đó, nhưng Chu Tấn vẫn không muốn lấy phần hời này. Lâm Dạng lại xoa má cô, mỉm cười nói: “Nếu thật sự đợi đến khi cháu dạy xong hết mới trả lương, thì hè này chẳng phải cũng sắp kết thúc rồi sao? Đây là số tiền cháu tự mình kiếm được, nhận kỳ nghỉ này hãy chơi thật vui, mua những gì cháu muốn đi.”

Chu Tấn hãm sâu vào thiện ý dịu dàng mà thuần khiết ấy, cô cảm thấy dường như dù mình làm gì thì cũng không thể coi là sai nữa.

Thế nên, cuối cùng cô không từ chối.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Cay Cú Đình Công: Tổng Thống Đuổi Vợ Trong Lò Thiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net