Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
  3. Chương 31: Thất tình
Trước /51 Sau

Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 31: Thất tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quan Thiến Thiến và Chu Tấn hẹn gặp nhau ở con đường xanh ven sông.  

Chu Tấn đến nơi sớm năm phút, nhưng Quan Thiến Thiến đã có mặt ở đó rồi.  

Cô bạn ngồi trên chiếc ghế dài nghỉ chân ven con đường xanh, bên cạnh có để một túi nilon đen rất to. Thấy Chu Tấn từ xa, cô bạn cười hệt như chú cún nhỏ, sau đó kéo hai quai xách túi nilon ra, để lộ những lon đồ uống sặc sỡ bên trong.  

Chu Tấn bước nhanh tới trước, đến tới gần rồi cô mới phát hiện thứ mà cô tưởng là nước ngọt thực ra là đồ uống có cồn. Đôi mắt cười cong cong của Quan Thiến Thiến đã đỏ hoe, cô bạn ngồi một mình ở đây như sắp khóc đến nơi.  

Quan Thiến Thiến dang tay ra muốn ôm.  

Chu Tấn vốn không quen ôm ấp lắm, nhưng cô chỉ chần chừ một giây, rồi sau đó tiến lên ôm lấy Quan Thiến Thiến.  

Ôm là hành động kỳ diệu, sự tiếp xúc cơ thể ấy giúp con người ta xóa nhòa đi khoảng cách vốn có giữa những tâm hồn lẻ loi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai luồng ý thức giao hoà với nhau đó, dường như chúng đã cộng hưởng cùng tần số giây lát.  

Quan Thiến Thiến tìm được sự an ủi từ Chu Tấn, cô bạn không còn kìm nén nước mắt được nữa. Giữa đêm hè oi bức, Chu Tấn còn chưa kịp cảm thấy cái ôm sít sao này ngột ngạt bết dính, thì sau gáy đã bị nước mắt của Quan Thiến Thiến thấm ướt, lạnh buốt một khoảng.  

Cô đưa tay xoa đầu Quan Thiến Thiến.  Đọc Full Tại mTruyen.net

Sau khi Quan Thiến Thiến buông tay, Chu Tấn nhấc cái túi lớn kia lên, hỏi: “Muốn uống thật à?” 

Quan Thiến Thiến liếc nhìn, cũng thấy mình mua hơi nhiều, nhưng vẫn kiên định: “Muốn uống.”  

Mượn rượu giải sầu không phải cách hay, nhưng có lúc sầu muộn khó giải, con người ta đều muốn thử mọi thứ. Cô bạn không dám mua rượu thật, chỉ dám nổi loạn xíu xíu mua vài lon đồ uống có cồn, xem như đã thử mùi vị thôi.  

Chu Tấn vừa xách túi đồ uống vừa kéo cô bạn đi, hỏi: “Trước đây cậu uống rượu bao giờ chưa? Uống được bao nhiêu?”  

Quan Thiến Thiến cảm nhận được cảm giác áp lực kiểu “cha chú” từ Chu Tấn, cô bạn ngoan ngoãn trả lời: “Uống xíu rồi, nhưng không biết uống được bao nhiêu.”  

Hồi trước cậu của Quan Thiến Thiến từng lấy đũa chấm rượu cho cô bạn nếm thử.  

Chu Tấn hiểu rồi, nghĩa là không bị dị ứng rượu, nhưng chưa chắc đã có tửu lượng: “Bây giờ cậu ở đâu? Mấy giờ phải về?”  

Bố mẹ Quan Thiến Thiến đã ly hôn xong, mỗi học kỳ cô bạn ở với mẹ một lần, ở với bố một lần: “Bây giờ tớ ở với bố, ông ấy không quản lý tớ nên không có giờ giới nghiêm.”  

Chu Tấn đã biết nơi đó ở đâu, lại hỏi tiếp: “Bố cậu mà phát hiện cậu uống rượu thì có giận không?”  

Quan Thiến Thiến cười ha hả, nói: “Ông ấy mà phát hiện, giận thì tớ cũng chịu thôi.”  

Chu Tấn đã hỏi xong những gì cần hỏi. Giờ Quan Thiến Thiến mới nhận ra, trong lúc bản thân mải trả lời, Chu Tấn đã kéo mình đến một nơi sáng trưng. Ở đây người qua kẻ lại tấp nập, cách không xa, tiếng nhạc nhảy ở quảng trường đang vang lên rất rộn rã. Mỗi lần nỗi buồn trong lòng trào dâng thì đều bị những âm thanh sôi động ấy làm xáo trộn đôi chút.  

Quan Thiến Thiến nhìn Chu Tấn, bỗng hơi nghẹn lời.  

Chu Tấn lấy một lon đồ uống có cồn ra, nhẹ nhàng bật nắp, sau đó đưa đến trước mặt cô bạn: “Tớ nhìn cậu uống.”  

Quan Thiến Thiến hỏi: “Cậu không uống à?”  

Chu Tấn đáp: “Chúng ta không thể cùng say.”  

Quan Thiến Thiến gật đầu, tựa vào người cô. Đột nhiên cô bạn cảm thấy rất an toàn, ngửa đầu uống một ngụm.  

“Ngon không?” Chu Tấn hỏi.  

Quan Thiến Thiến im lặng một lúc, rồi quyết định trả lời thật lòng: “Cũng được, nhưng ngon chủ yếu là do phần nước hoa quả, phần rượu vẫn khó uống.”  

Điều này cho thấy hành động mua đồ uống có cồn của cô bạn là tự làm tự chịu.  

Chu Tấn không nói gì.  

Quan Thiến Thiến lại uống mấy ngụm, dần dần cũng quen. Sau đó cô bạn nói với Chu Tấn: “Cậu ấy có bạn gái rồi.”  

Ban đầu, Quan Thiến Thiến chỉ thấy Trần Thự Thiên rất đẹp trai, dáng người cao gầy, làn da phơi nắng ngăm đen, chuẩn như in với gu của cô bạn. Tuy Trần Thự Thiên không phải một anh chàng đẹp trai hoàn hảo theo tiêu chuẩn chung, song lại cực kỳ vừa mắt cô bạn.  

Thế nhưng, chỉ cần Trần Thự Thiên mở miệng nói chuyện, là cậu ta phá tan luôn những mộng tưởng ấy.  

Bọn họ như hai cực của nam châm, đẩy nhau ra, khó mà tiếp cận.  

Nhưng thời gian là một sự tồn tại rất kỳ diệu. Khi hai người ở bên nhau đủ lâu, dần dần bào mòn đi những điều khó chịu nhất ở đối phương, để lộ ra phần bản chất mà vốn dĩ chẳng ai muốn bày tỏ.  

Quan Thiến Thiến phát hiện, Trần Thự Thiên là người “không có trái tim”. Vì chẳng bận tâm điều gì, nên dù người khác lạnh lùng hay quá đáng đến đâu, thì cậu ta vẫn có thể tha thứ.  

Lần nọ cãi nhau với Trần Thự Thiên, tính Quan Thiến Thiến lại vừa nóng nảy vừa hấp tấp, trong lúc lời qua tiếng lại cô bạn đã buột miệng nói hai câu khó nghe mà khi nhớ lại cứ hối hận mãi. Trần Thự Thiên chỉ im lặng. Đến khi Quan Thiến Thiến nhận ra, vì không thể rút lại lời nói, nên cô bạn đành cứng cổ xin lỗi. Vậy nhưng Trần Thự Thiên vẫn có thể thoải mái khoác vai, vò rối tóc Quan Thiến Thiến, cười nói: “Chúng ta là ai chứ? Tớ biết cậu không cố ý, tớ không giận đâu.”  

Nhưng con người là máu thịt, làm sao có thể thực sự không đau lòng, không tức giận chứ?  

Quan Thiến Thiến bắt đầu không nỡ.  

Ban đầu là không nỡ mắng cậu ta, rồi đến không nỡ để người khác mắng cậu ta, cuối cùng đến cả khi cậu ta tự giễu cũng không nỡ.  

Bây giờ nghĩ lại…  

“Là tớ đáng đời, thích một người, nhưng làm gì không làm mà lại cứ đi làm mẹ người ta.” Quan Thiến Thiến bóp bẹp lon nước không trong tay, sau tự mở một lon khác, uống một ngụm thật lớn, rồi tiếp tục giãi bày.  

Quan Thiến Thiến không biết Trần Thự Thiên có cảm nhận được sự đặc biệt này không, nhưng dù sao sau chuyện đó, quan hệ của bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn.

Vì Chu Tấn không có điện thoại, cũng không phải ngày nào cũng mở máy tính, nên muốn tìm Chu Tấn thật sự rất tốn công. Mà có những chuyện cũng không tiện nói qua điện thoại nữa. Bởi vậy trong một khoảng thời gian dài, mỗi khi buồn bã vì chuyện của bố mẹ, người mà Quan Thiến Thiến có thể tìm ngay để giãi bày chính là Trần Thự Thiên.  

Cậu ta như cái phễu vậy, gặp ai cũng miệng rộng ba hoa, nhưng lại chưa bao giờ để lộ những lời tâm sự của cô. Trong quãng thời gian khó khăn nhất, cậu ta và Chu Tấn đều là những người đã dìu cô đi qua những ngày tháng đó.  

Rất khó nói liệu có sự chuyển dời tình cảm trong đó hay không, dù sao thì để hoàn toàn tách biệt cảm xúc dành cho bố mẹ và gia đình là chuyện quá khó. Có lẽ cô thực sự đã vô thức gửi gắm những tình cảm ấy lên bạn bè và người mình thích, khiến cho tình cảm của cô với họ trở nên quá nặng nề hơn.  

“Tớ cứ nghĩ cậu ấy đối với tớ cũng có gì đó khác biệt.” Quan Thiến Thiến nhìn lên những vì sao trên bầu trời, không biết phải nói thế nào để bản thân trông bớt ngu ngốc hơn.  

Cũng giống như việc cô thẳng thắn chia sẻ nỗi đau trong lòng với Trần Thự Thiên vậy, cậu ta cũng chỉ dần dần bộc lộ mặt không hề vô tư như vẻ ngoài trước mặt cô thôi.  

Có lẽ cô là người duy nhất biết tại sao cuối học kỳ, Trần Thự Thiên lại trở nên bồn chồn bất an như thế dù cậu ta không nói gì, mà cũng chẳng chịu thừa nhận. Nhưng việc Trần Thự Thiên cứ ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào bảng điểm, vừa thấy người khác là lập tức giấu đi, hay là khi cậu ta luôn cố ý phóng đại bản thân không chịu học hành ra sao, chỉ cần nhìn là cô đã hiểu ngay.  

Người lúc nào cũng tỏ vẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất đó, ấy vậy mà lại lo lắng điểm số. Cậu ta muốn cố gắng, nhưng lại biết rõ mình không có năng khiếu, sợ rằng dù có nỗ lực thì kết quả cũng chẳng ra sao, rồi lại để lộ sự tầm thường của mình. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể giả vờ thản nhiên, mỗi khi thấy người khác chăm chỉ học hành thì lại đứng ngồi không yên.  

Lúc đó Quan Thiến Thiến từng thấy cái “xoắn xuýt” này của cậu ta thật đáng yêu.  

Còn bây giờ thì cô chỉ muốn đâm mù bản thân lúc đó thôi.  Đọc Full Tại mTruyen.net

Quan Thiến Thiến không nhắc đến chuyện Trần Thự Thiên lo lắng điểm số, cô chỉ úp mở nói: “Tớ cứ nghĩ cậu ấy rất thích cô gái đó, nhưng càng hiểu rõ thì càng cảm thấy, chỉ là cô gái đó xuất hiện đúng lúc mà thôi.”  

Cứ nghe đến chuyện thành tích là Trần Thự Thiên lại không thể ngăn bản thân quan tâm, cậu ta khao khát tìm một thứ gì đó để chuyển dời sự chú ý của mình. Và đúng lúc ấy, cô gái kia bày tỏ tình cảm, thời điểm quá hoàn hảo. Thế là cậu ta gần như không hề do dự mà chìm đắm vào đó, nhanh chóng rung động.  

“Cậu ấy gần như không biết gì về cô gái đó, chỉ đơn giản là say mê trong niềm vui của tình yêu. Nó khiến tớ cảm thấy, đối tượng trong mối quan hệ yêu đương này không nhất thiết phải là cô gái đó. Nếu đổi thành bất cứ cô gái nào phù hợp với tiêu chuẩn của cậu ấy thì cũng chẳng có gì khác biệt.”  

Quan Thiến Thiến ôm lấy cánh tay của Chu Tấn, giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức như thể đã ngủ thiếp đi.  

Chu Tấn bóp nhẹ khuôn mặt con ma men: “Say rồi à?”  

Quan Thiến Thiến cố mở to mắt: “Không có!” 

Chu Tấn nhìn ba lon rỗng bên cạnh, quyết định nói: “Vậy thì nhân lúc cậu còn chưa say, chúng ta ‘dẹp đường về phủ’ thôi.”  

Quan Thiến Thiến giãy giụa: “Tớ còn chưa nói xong!”  

Chu Tấn nói: “Vậy tớ đưa cậu về nhà, vừa đi vừa nói.”  

Quan Thiến Thiến hài lòng.  

Chu Tấn ném lon nước rỗng vào thùng rác, một tay xách túi nước uống còn lại, một tay nắm tay Quan Thiến Thiến. Mới đi được hai bước, Quan Thiến Thiến đã mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, cô bạn còn cười tít mắt bảo cô chờ chút, nói đợi lát nữa mình sẽ có sức thôi.  

Chu Tấn hết cách, đành ngồi xuống cõng Quan Thiến Thiến lên lưng. Quan Thiến Thiến vùi mặt vào vai cô, khe khẽ nức nở, nói mình không say, chỉ là trong đầu chất chứa quá nhiều thứ, không nói ra sẽ nổ tung mất. Rồi cô bạn bắt đầu dốc bầu tâm sự, câu trước câu sau chẳng hề ăn nhập.  

“Tớ thực sự rất buồn. Tớ vừa cảm thấy cậu ấy ai cũng có thể yêu, quá kinh tởm, lại vừa cảm thấy nếu ai cũng có thể, vậy tại sao không phải là tớ? Tớ cũng mắc ói quá mà.”  

“Thật ra tớ biết. Lý do không phải là tớ rất đơn giản: Cậu ấy không thích tớ. Dù cho tình cảm cậu ấy dành cho cô gái kia có hời hợt, phù phiếm đến đâu, dù nó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, thì nó vẫn là thích.”  

“Tớ thấy mình thật nực cười. Bọn tớ quen nhau lâu như vậy, quan hệ lại tốt đến thế, thỉnh thoảng còn mập mờ. Có những giây phút tớ đã nhớ đi nhớ lại không biết bao lần, nghĩ rằng đó là bằng chứng cậu ấy cũng thích tớ, nhưng hóa ra tất cả chỉ là tớ tự đa tình. Hết thuốc chữa thật đấy.”  

“Cậu nói xem, có phải tình yêu chỉ tồn tại trong đầu con gái thôi không? Có lẽ bọn con trai chẳng có thứ đó đâu nhỉ? Có khi họ chỉ có nhu cầu cần một ai đó ở bên cạnh, còn là ai thì không quan trọng, có phải duy nhất hay không cũng chẳng quan trọng.”  

Quan Thiến Thiến bắt đầu công kích theo giới tính.  

Chu Tấn suýt nữa làm Quan Thiến Thiến tuột xuống, cô xốc lên, siết chặt hơn.  

Quan Thiến Thiến nói mãi cũng mệt, cô bạn tựa vào vai cô, như thể ngủ thiếp đi.  

Chu Tấn nhắc nhở: “Sắp tới rồi, đừng ngủ vội.”  

Quan Thiến Thiến lại cố gắng mở mắt, lẩm bẩm: “Tớ cứ nghĩ thích một người sẽ rất vui, nhưng bây giờ tớ phát hiện, thích một người có lẽ lại rất đau khổ.”  

Trước đây, chỉ cần nghĩ đến Trần Thự Thiên là cô vui vẻ ngay. Nhưng bây giờ, cậu ta lại trở thành một trong những nguồn cơn đau khổ của cô.  

Chu Tấn hồi tưởng cuộc đời mình đến giờ, chỉ có thể nói: “Có lẽ vì cảm giác vui vẻ quá dễ quên, còn nỗi đau thì như bị dao khắc lên, rất khó để buông bỏ.”  

Nhìn lại quá khứ, nếu cuộc đời là một tờ lịch tháng, có lẽ những ô vui vẻ vẫn nhiều hơn ô đau khổ. Nhưng trí nhớ con người quá tệ, dù nhớ thế nào thì cũng chỉ nhớ đến toàn là những chua xót mà thôi.  

Không biết Quan Thiến Thiến có nghe thấy hay không, cô bạn chỉ làm nũng, nói: “Đau đầu quá, tớ sẽ không bao giờ uống rượu nữa.” 

Không đáng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net