Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
  3. Chương 36: Quyết định
Trước /51 Sau

Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 36: Quyết định

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết có phải vì quá vất vả hay không, mà dường như mỗi ngày trong trại đông dài hơn hẳn. Thế nhưng đến khi ngày thi đến, ngoảnh đầu nhìn lại, thời gian lại như dòng nước chảy xiết, thoắt cái đã băng băng tuôn đi không quay lại.  

Bọn họ cùng nhau xuất phát đến điểm thi. Xuống xe buýt, ai nấy đều động viên nhau. Chu Tấn bất giác đi đến ngay sau lưng Lục Tĩnh Văn, nhìn bóng lưng cậu, cô cảm thấy cũng chẳng nhất thiết phải nói gì.  

Trương Dương kéo tay cô, cô quay sang cười với chị ấy, bước chân không dừng lại. Kết quả là ngay khoảnh khắc quay đầu lại, cô đâm thẳng vào lưng Lục Tĩnh Văn – không biết sao cậu lại đột ngột dừng bước.  

Chu Tấn ôm mặt, mũi đau nhói, bắt đầu sợ không biết mình có chảy máu mũi hay không. Lục Tĩnh Văn bị đâm một cái nên đương nhiên quay người lại nhìn. Thấy cô ôm mặt, cậu lập tức nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Đụng vào mũi rồi à?”  

Chu Tấn gật đầu, không nói gì.  

Lục Tĩnh Văn bảo: “Để tớ xem.”  

Chu Tấn lắc đầu.  

Lục Tĩnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, không dùng sức, chỉ chờ cô tự buông tay ra.  

Chu Tấn không nhúc nhích.  

Lục Tĩnh Văn không vui.  

Bên cạnh, Trương Dương bắt đầu cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ. Nghĩ kỹ lại, hóa ra là do hai người này quá phớt lờ sự tồn tại của người khác, chị ấy vẫn còn ở đây đấy!  

Trương Dương chen vào giữa hai người, gạt phắt Lục Tĩnh Văn – tên chẳng tinh ý – qua một bên, sau đó nói với Chu Tấn: “Để chị xem cho em nhé?”  

Chu Tấn hơi hé tay ra để Trương Dương nhìn thử. Trương Dương nói: “Yên tâm, không sao đâu, chỉ hơi đỏ lên thôi.”  

Không cần lo lắng chuyện mất mặt trước người mình thích đâu, Trương Dương nháy mắt với cô.  

Lúc này Chu Tấn mới bỏ tay xuống. Lục Tĩnh Văn nhìn sang thì thấy mũi cô đỏ bừng, cậu giơ tay lên một nửa rồi lại bỏ xuống: “Thật sự không sao chứ?”  

Chu Tấn đáp: “Không sao, đi thôi.”  Đọc Full Tại mTruyen.net

Thế là không biết từ lúc nào lại thành ba người đi cùng nhau.  

Chu Tấn không có ý định lên tiếng, Lục Tĩnh Văn vốn dĩ cũng ít nói. Trương Dương thì thích nói, nhưng nhìn hai người họ, chị lại nuốt lời vào trong.  

Khi ba người bước vào phòng thi, ánh mặt trời đúng lúc rọi vào cửa sổ, chiếu lên bàn, khiến người ra cảm nhận được chút ấm áp hiếm hoi giữa ngày đông mà nảy sinh chút uể oải lười biếng.  

Nhưng tiếc là kỳ thi hệt như đánh trận vậy, không có chỗ cho người lưỡng lự lơ là hay hòng mộng tưởng nửa ngày nhàn nhã trong cõi phù sinh.  

Chu Tấn điều chỉnh tâm trạng rồi bắt đầu tập trung. Sau khi nhận đề thi, cô nhanh chóng lướt qua toàn bộ câu hỏi để nắm sơ bộ, rồi mới bắt đầu cẩn thận giải từng câu một.  

Trên đời này, danh sách thiên tài luôn có hạn. Ai cũng từng có giai đoạn cảm thấy bản thân có tài năng vượt trội hơn người thường, nhưng tài năng cũng có cao thấp. Trước khi chạm đến đỉnh cao, người ta có thể tưởng rằng ai cũng có năng khiếu xuất chúng như nhau, song đến khi nhìn thấy điểm kết thúc, thì họ mới nhận ra mình chỉ là một người bình thường hơi thông minh hơn mà thôi.  

Nhưng dù vậy, sự thông minh ấy cũng đáng để trân trọng, chứ không phải oán hận ông trời không ban tặng nhiều hơn.  

Làm xong câu đầu tiên, Chu Tấn đã biết mình sẽ không đạt được thành tích quá xuất sắc. Thiên phú là thứ chẳng biết sao lại có, song cũng là thứ chẳng biết sao lại mất, chỉ có sự nỗ lực mới có thể để lại dấu vết vĩnh viễn.  

Cô không chờ đợi khoảnh khắc ánh sáng thần kỳ lóe sáng, mà cô từng bước, từng bước giải đề theo thói quen của mình. Cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên, nhìn vào những khoảng trống chói mắt trên bài thi chưa kịp hoàn thành, cô nghĩ: Đây là kết thúc rồi.  

Nộp bài.  

Chu Tấn bước ra khỏi phòng thi thì thấy một đám người vây quanh Trần Hi, họ muốn đối chiếu đáp án với cậu ấy.  

“Cậu không qua đó à?” Lục Tĩnh Văn đi đến bên cô, rất thản nhiên hỏi.  

Chu Tấn ngẩng lên nhìn Lục Tĩnh Văn, cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của cậu thì cô lại thấy có lẽ chỉ là ảo giác. Cô lắc đầu: “Tớ tự biết mình thế nào, cần gì phải qua đó nữa.”  

Lục Tĩnh Văn “ừm” một tiếng, giọng điệu nghe dịu dàng hơn rất nhiều.  

Chu Tấn bắt đầu khó chịu, cô thi không tốt, cậu vui như thế làm gì?  

Cô dứt khoát đi thẳng đến xe buýt, Lục Tĩnh Văn nhẹ nhàng theo sau cô. Đến khi Chu Tấn chọn bừa một chỗ ngồi xuống, Lục Tĩnh Văn vẫn không nhận ra cô đã cố tình muốn tránh xa cậu.  

Chu Tấn hơi nhụt chí, cô chờ Lục Tĩnh Văn đi qua rồi ngồi xuống phía sau mình.  

Thế nhưng cậu lại ngồi xuống ngay bên cạnh cô.  

Cũng không phải là không được, dù sao Trần Hi cũng ngồi cạnh cô, bạn bè thân thiết một chút cũng là chuyện bình thường.  

Nhưng mà cô không thể không để tâm được.  

Chu Tấn giống như một con thú hoang bị xâm phạm lãnh thổ, dù ngồi bất động ở đây song vẫn có thể nhìn ra cả người cô cứng ngắc căng thẳng, cùng với đó là chút hung hăng không thể kiềm chế.  

Lục Tĩnh Văn nhịn không được nghĩ, lúc Trần Hi ngồi cạnh cô, không phải cô cười rất vui à?  

Lục Tĩnh Văn không cười, bày ra vẻ mặt khó ở, chẳng muốn nói chuyện nữa. Cậu lấy tai nghe từ trong balo ra rồi đeo vào tai trái. Lúc đang định đeo nốt bên phải thì Lục Tĩnh Văn lại nghiêng mặt nhìn Chu Tấn.  

Cô cũng đang nhìn cậu.  

Cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, tay phải Lục Tĩnh Văn đang cầm tai nghe bên phải, vậy mà thoáng cái cậu đã vươn qua trước ngực mình rồi đeo vào tai phải của cô. Hành động ấy nhanh đến mức ngay cả cậu cũng chưa kịp phản ứng, chứ càng khỏi nói đến Chu Tấn.  

Chu Tấn chạm vào tai nghe trong tai mình, nhìn chiếc máy MP3 mà Lục Tĩnh Văn đưa đến trước mặt, rồi lại ngước lên nhìn cậu. Lục Tĩnh Văn đã quay mặt sang hướng khác, cô chỉ có thể nhìn thấy tai trái và một góc mặt nghiêng của cậu.  

Chu Tấn nhận lấy máy MP3, tuỳ ý chọn một bài sau đó ấn phát. Là một bài hát tiếng Anh, thỉnh thoảng nghe được vài từ quen thuộc, giai điệu hay hơn cô tưởng.  

Thật ra Chu Tấn không có thói quen nghe nhạc.  

Bởi vì cô không thể làm hai việc cùng lúc, cô không giống như người khác có thể vừa nghe nhạc vừa làm bài tập được. Mà cô cũng không có thời gian dư dả để có thể xa xỉ đến mức dành riêng một khoảng rỗi chỉ để nghe nhạc.  

Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên cô chuyên tâm tận hưởng âm nhạc.

Trong giai điệu du dương, Chu Tấn dần thả lỏng. Khi dây thần kinh không còn căng thẳng nữa, thì cơn buồn ngủ tích tụ dưới ánh nắng liền tràn tới, khiến cô vô thức chìm vào giấc ngủ, gục đầu trên vai Lục Tĩnh Văn.  

Lục Tĩnh Văn thấy người mình nặng hơn, quay đầu nhìn, cậu thấy Chu Tấn đã tựa lên vai mình ngủ say. Dù cậu có xoay đầu khẽ cử động thì cũng không khiến cô tỉnh giấc.  

Trên xe người đến người đi, sẽ có nhiều người nhìn thấy. Dù tâm tư các bạn cùng lớp có đơn thuần thế nào đi nữa, song khi thấy hai người quá thân mật cũng sẽ có suy nghĩ này nọ.  

Hơn nữa, Chu Tấn cũng sẽ hiểu lầm.  

Lục Tĩnh Văn nghĩ hết đủ thứ vu vơ tào lao, dường như đã sắp xếp mọi lý lẽ đâu vào đó, thế nhưng chính cậu lại không hề động đậy.  

Mãi đến khi Trần Hi lên xe, vừa hay đi đến trước mặt họ. Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên mặt Trần Hi hơi khựng lại, và lúc ấy Lục Tĩnh Văn mới như thể sống lại.  

Cậu giơ tay phải không bị đè lên làm động tác “suỵt”, ra hiệu Trần Hi đừng lên tiếng: Chu Tấn ngủ rồi.  

Trần Hi hiểu ngay, Lục Tĩnh Văn là cố ý.  

Cậu ấy gật đầu với Lục Tĩnh Văn, rồi đi về phía chỗ ngồi trống phía sau.  

Lục Tĩnh Văn nhắm mắt lắng nghe giai điệu từ một bên tai nghe, cảm nhận sức nặng và hơi ấm trên vai, theo những rung lắc của xe buýt sau khi khởi động mà dần dần chìm vào giấc ngủ.  

*

Khi Chu Tấn về đến nhà thì trời đã tối.  

Trần Tư Vân đã lâu không gặp con gái, bà cố ý thu dọn đồ đạc về sớm để chuẩn bị bữa tối. Chỉ tiếc thời gian không khớp, khi Chu Tấn về đến nhà, thức ăn đã nguội đi quá nửa.  

Trần Tư Vân kéo hành lý của Chu Tấn vào trong nhà: “Con mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mẹ hâm nóng thức ăn rồi gọi con ăn.”  

Cần gì phải mất công vậy? Chu Tấn rửa tay, xắn tay áo lên, tự mình đi hâm lại đồ ăn.  

Ánh nắng, sân trường, đồng phục, bài thi, mùi mực in – Những ngày tháng chỉ đơn thuần xoay quanh những thứ ấy đã kết thúc, cô lại trở về với cuộc sống thường nhật.  

Chu Tấn ăn tối cùng Trần Tư Vân, sau đó giúp mẹ dọn dẹp bát đũa. Hiếm hoi lắm Trần Tư Vân không đi ngủ ngay mà bật đèn bàn, ngồi trước bàn tính toán sổ sách.  

Chu Tấn không muốn làm phiền, bèn về phòng tranh thủ học bù lại bài vở bị bỏ lỡ mấy ngày qua. Lúc giữa chừng ra phòng khách rót nước, nghe thấy tiếng động lạ, cô vội bước nhanh đến phòng Trần Tư Vân. Vào phòng, cô phát hiện bà đang ngồi trên sàn, ôm chân, miệng liên tục rên đau.  

Đây không phải lần đầu Chu Tấn chứng kiến cảnh tượng này.  

Lần đầu tiên trông thấy, cô vẫn còn học tiểu học. Khi ấy một nửa cơ thể cô lạnh toát, đứng ngây người không biết làm sao, sợ đây lại là một cú sốc mới. Còn bây giờ, cô đã có kinh nghiệm, nhưng đôi đồng tử vẫn không kìm được mà dãn to, lo lắng tình trạng sẽ tệ hơn.  

Chu Tấn nhanh chóng bước tới đỡ Trần Tư Vân nằm lên giường, giúp bà xoa bóp cơ trên chân.  

Trần Tư Vân khẽ rụt chân lại. Từng ấy năm trôi qua, bà vẫn không thích người khác chạm vào chân bị thương của mình. Nhưng lần này, Chu Tấn giữ chặt không để mẹ né tránh.  

“Mẹ, hay là mình đi khám lại thử xem?”  Đọc Full Tại mTruyen.net

Tuy dòng chảy thời gian có trăm ngàn khuyết điểm, nhưng cũng có một ưu điểm không thể bỏ qua: Có lẽ những căn bệnh ngày trước không chữa khỏi, bây giờ đã có cách rồi thì sao?  

“Bệnh cũ thôi, không cần khám đâu. Đi rồi thì bác sĩ cũng sẽ chỉ nói không có cách nào thôi, tốn tiền vô ích. Dạo này mẹ bận lắm, làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm chuyện này.” Trần Tư Vân luôn có đủ lý do như thế.  

Chu Tấn im lặng, tay xoa bóp càng mạnh hơn.  

Chẳng bao lâu sau, Trần Tư Vân kêu lên: “Được rồi, đỡ đau rồi! Con mau đi làm việc của con đi!”  

Chu Tấn không nghe.  

Trần Tư Vân đành chịu thua: “Mẹ còn phải tính sổ sách nữa.”  

Chu Tấn nói: “Con giúp mẹ tính.”  

Trần Tư Vân đau đầu: “Mấy ký hiệu mẹ ghi, con xem hiểu không? Mẹ thực sự không đau nữa rồi.”  

Chu Tấn nghi ngờ nhìn bà.  

Trần Tư Vân nói: “Cái con nhóc này, chẳng lẽ mẹ lại lừa con à?”  

Chẳng phải trước đây cũng đã từng lừa sao.  

Chu Tấn bĩu môi, tiếp tục xoa bóp thêm một lát nữa. Đến khi thấy sắc mặt mẹ bình thường thì cô mới đỡ bà ngồi lại trước bàn.  

Trần Tư Vân nhìn sổ sách, lông mày bất giác nhíu lại. Sau đó quay đầu nhận ra Chu Tấn vẫn đang đứng bên cạnh, bà mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.  

Chu Tấn hỏi: “Dạo này buôn bán không tốt ạ?”  

Trần Tư Vân thở dài, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mấy chỗ mẹ hay bán hàng gần đây mở thêm vài quán ăn vặt, khách bên mẹ giảm bớt rất nhiều. Nhưng không sao, làm ăn vốn là như vậy, có lúc kiếm được nhiều, có lúc kiếm được ít, quan trọng là đến giờ vẫn chưa lỗ, con không cần lo. Con đấy, con chỉ cần học cho tốt là được, thế còn hơn mọi thứ khác.”  

Học tập, đối với cô không chỉ là bổn phận của một học sinh, mà còn là hy vọng của mẹ, là đường ra duy nhất, không được phép coi thường.  

Những ngày tháng yên bình nhờ vào cuộc thi toán rốt cuộc cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, dù luyến tiếc đến đâu, đến lúc phải buông bỏ thì vẫn phải buông bỏ.  

Cô thích bầu không khí đơn thuần, nơi mọi người đều chìm đắm giải bài không còn tâm trí bận tâm chuyện khác, chỉ cần nhìn nhau cười là có thể trở thành bạn bè; thích những thiên tài khiêm tốn giúp cô nhận ra sự thua kém của bản thân, không còn đắm chìm trong những thứ hoàn mỹ ảo tưởng vô nghĩa… Cô cũng thích những đề tài chung giữa cô và Lục Tĩnh Văn, những lần chạm mặt tình cờ và những phút giây vô tình nương tựa.  

Sau khi rời xa kỳ thi, có lẽ những điều ấy sẽ không thể có lại nữa. Vậy thì hãy để chúng mãi mãi tồn tại trong ký ức của cô đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân

Copyright © 2022 - MTruyện.net