Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 6 giờ 40 phút, đồng hồ báo thức reo.
Khi tiếng chuông reo lần đầu tiên, Lục Tĩnh Văn đã vươn tay ra tắt. Sau đó cậu thức dậy, rửa mặt, thay đồng phục.
Lâm Dạng là phó giáo sư tại một trường Đại học, sáng nay có tiết sớm, nên hôm trước bà đã thống nhất với Lục Tĩnh Văn là tiện đường đưa cậu đến trường. Thật ra Lục Tĩnh Văn không để tâm lắm, ngồi tàu điện ngầm cũng không chậm hơn là bao, nhưng nếu mẹ cậu tiện đường, vậy chờ chút cũng chẳng sao.
Lâm Dạng vừa kiểm tra túi xách vừa nói: “Hôm qua mẹ có bảo dì Vương làm một ít sandwich, rửa cả hoa quả để sẵn trong tủ lạnh rồi. Con tự lấy một phần đi nhé.”
Lục Tĩnh Văn mở tủ lạnh, quả nhiên thấy hai phần sandwich và hai phần hoa quả. Hoa quả giống hệt nhau, nhưng một trong hai phần sandwich nhiều phô mai hơn, đúng khẩu vị của Lâm Vọng Tinh. Cậu vươn tay lấy phần của mình rồi tiện thể hỏi Lâm Dạng: “Mẹ, mẹ ăn gì thế?”
Lâm Dạng vừa giục cậu ra cửa vừa đáp: “Mẹ không thích ăn cái này, mẹ đến căng-tin trường ăn chút đồ nóng là được.”
Xưa nay Lâm Dạng vẫn không thể hiểu nổi khẩu vị của hai anh em họ, nhưng cũng không can thiệp. Bà chỉ dặn dì Vương đổi món và thêm nhiều rau củ thôi.
Lục Tĩnh Văn gật đầu, sau đó theo Lâm Dạng ra ngoài. Cậu thầm đoán trong lòng, chắc lúc đóng cửa, Lục Thành Nham và Lâm Vọng Tinh khéo mới đang vật lộn rời giường.
Lâm Dạng là tài xế dày dạn kinh nghiệm, lái xe nhanh lại ổn định. Vừa ra khỏi ga ra ngầm, bà đã thấy người quen, thế là nhấn nhẹ còi nhẹ.
Lúc này Lục Tĩnh Văn vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nghe bản tin tiếng Anh, nghe tiếng còi xe, cậu mở mắt nhìn ra ngoài. Cậu thấy Dung Thư ở bên đường. Lục Tĩnh Văn và Dung Thư lớn lên cùng khu, gia đình hai bên đều quen biết, cũng coi như bạn nối khố.
Trước lời mời nhiệt tình của Lâm Dạng, Dung Thư lên xe. Sau khi lên xe, thấy Lục Tĩnh Văn, cô liền hỏi: “Cậu nhìn chằm chằm tớ làm gì? Mặt tớ chưa rửa sạch à?”
Nói xong, Dung Thư lại lôi gương trong túi ra soi.
Lục Tĩnh Văn tháo tai nghe xuống, đáp: “Không phải, thấy cậu thì tớ mới nhớ ra một chuyện.”
Chuyện Lục Tĩnh Văn nhớ là chuyện liên quan đến Dung Thư mà hôm qua cậu tình cờ nghe được trong văn phòng giáo viên.
Cậu học lớp A5, còn Dung Thư học lớp A6, cả hai lớp đều có cùng giáo viên bộ môn, nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp A6 là giáo viên vật lý, còn chủ nhiệm lớp A5 là giáo viên ngữ văn. Lục Tĩnh Văn là lớp trưởng, hôm qua cô Dư gọi cậu lên giúp cắt phiếu thành tích của các bạn. Thế là lúc ngồi trong góc làm việc, cậu nghe thấy thầy Trương và cô Dư trao đổi về việc chọn người tham gia cuộc thi hùng biện.
Họ đang cân nhắc chọn giữa Dung Thư và Chu Tấn. Cô Dư cho rằng cả hai đều có ưu điểm riêng: Dung Thư có khả năng diễn thuyết tốt hơn, rất truyền cảm; còn Chu Tấn có khả năng viết lách rất tốt, nội dung mang tính chất truyền tải cao hơn. Điều này khiến cô Dư khó mà đưa ra đề nghị.
Vì đây là suất của lớp A6, nên cuối cùng vẫn là thầy Trương đưa ra ý kiến, thế là thầy quyết định chọn Dung Thư. Thầy cảm thấy khả năng diễn thuyết giống như một loại năng khiếu vậy, trong thời gian ngắn khó mà cải thiện được, trong khi đó phần nội dung bài thì giáo viên có thể hỗ trợ chỉnh sửa và hoàn thiện.
Sau đó, thầy tiện thể bảo một học sinh đang ở văn phòng về lớp gọi Chu Tấn đến.
Lục Tĩnh Văn ngồi đó, nghe Chu Tấn chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi mà đã thuyết phục được thầy Trương đổi ý.
Là trùng hợp sao?
Lục Tĩnh Văn nhìn Chu Tấn, cậu kinh ngạc nhận ra mình biết cô gái này. Cậu từng thấy cô bừng bừng khí huyết đánh nhau, cũng từng thấy cô điềm tĩnh uy hiếp người khác. Còn cô hiện giờ, vẻ e dè ngoan ngoãn, cẩn thận nhờ vả lại toát lên sự giả tạo tinh vi.
Cậu không hề có bất kỳ bằng chứng nào, cũng chẳng biết làm cách nào mà đối phương lại biết trước được quyết định của thầy Trương, để nhanh chóng chuẩn xác sử dụng sự yếu đuối làm lợi thế cho mình trong cơ hội này.
Nhưng cậu chắc chắn, là cô cố ý.
Đó là người thông minh, khôn ngoan hơn rất nhiều so với đa số bạn cùng trang lứa.
Lục Tĩnh Văn quay sang nói với Dung Thư: “Cậu có bạn cùng lớp tên Chu Tấn, đúng không?”
“Cậu ấy à… Đúng nè, cậu cũng từng gặp rồi mà.” Dung Thư thoáng ngẩn người, sau đó cười nhẹ. Tất nhiên cô nhớ Chu Tấn, có những người muốn quên đi cũng chẳng dễ.
Lục Tĩnh Văn hỏi tiếp: “Các cậu không phải bạn bè nhỉ?”
Dung Thư đáp: “Không thân lắm.”
Học cùng lớp nửa học kỳ nhưng chưa từng nói với nhau một câu. Nếu không phải khi ấy tình cờ gặp, chắc giờ cô còn chẳng nhớ nổi mặt Chu Tấn.
Lục Tĩnh Văn nói: “Vậy thì tốt, nhớ tránh xa cậu ấy chút. Bình thường không có việc gì thì đừng qua lại, nếu buộc phải tiếp xúc thì cũng nên cẩn thận đề phòng.”
“Tại sao?” Dung Thư nhướng mày, ánh mắt nhìn Lục Tĩnh Văn mang theo chút dò xét: “Cậu rất thân với cậu ấy à?”
“Không thân, mà cũng chẳng có ý định thân.” Lục Tĩnh Văn chậm rãi bóc lớp vỏ bọc sandwich, rồi đáp: “Lý do cụ thể thì không tiện nói, nhưng nể tình từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng hại cậu, nghe lời khuyên của tớ chút đi.”
Dù cậu rất chắc chắn về kết luận của mình, nhưng quá trình chưa được xác thực, nên cậu không định nói với bất kỳ ai. Vì tình bạn, bởi vậy cậu mới nhắc nhở Dung Thư một câu.
Dung Thư định hỏi thêm, nhưng lại thấy Lục Tĩnh Văn đã bắt đầu ăn sáng. Dựa theo hiểu biết của cô về tên này, bắt đầu ăn có nghĩa là không muốn nói chuyện với cô nữa.
Dung Thư lén trợn mắt lườm, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, ngón tay khẽ vẽ vài nét trên kính.
Chu Tấn à? Vốn dĩ cô cũng không định làm quen thân thiết gì.
*
Lâm Dạng đưa hai người họ đến cổng trường. Cả hai cùng đi đến cửa lớp A6, rồi mới tách nhau ra. Lục Tĩnh Văn vừa bước đến cửa lớp mình, định chuẩn bị vào, thì cậu bất ngờ cảm nhận được một lực va chạm từ phía sau. Có người đụng thẳng vào cậu rồi còn khoác tay lên vai cậu.
Không cần nhìn, Lục Tĩnh Văn cũng biết đó là Trần Thự Thiên. Cậu thấy hơi khó chịu với tính cách quá thoải mái nhiệt tình, mới gặp đã như bạn bè thân thiết của tên này.
Trần Thự Thiên hóng hớt tò mò: “Chuyện gì đây? Cậu với Dung Thư cùng đi học à?”
Lục Tĩnh Văn hất tay cậu ta ra, đi đến bàn cuối ngồi xuống, vừa sắp xếp sách vở vừa nói: “Tao chưa nói với mày hả? Bọn tao là hàng xóm, trên đường gặp cậu ấy thì đi cùng thôi.”
Trần Thự Thiên ngồi xuống cạnh cậu, quăng cặp sách ra, nói: “Đệch cụ, mày chưa hề nói với tao nhé? Đúng là chẳng xứng làm anh em gì cả.”
Lục Tĩnh Văn lấy cuốn bài tập vật lý ra, cậu nhìn cậu ta rồi nói: “Đã không phải anh em thì chắc mày cũng không cần cuốn bài tập vật lý này đâu nhỉ?”
“He he, đùa thôi mà, sao mày lại xa cách vậy?” Trần Thự Thiên cầm cuốn bài tập vật lý của Lục Tĩnh Văn, rồi lật ngay đến bài tự luận ở cuối. Nhìn nét chữ sạch, rõ, có lực và cách giải rõ ràng trên đó, cậu ta như đùa vui mà nói: “Mày là người à? Sao cái gì cũng biết thế?”
Lục Tĩnh Văn không thèm để ý.
Trần Thự Thiên vừa lấy bài tập ra chép lời giải, vừa hỏi: “Mày quen Dung Thư bao nhiêu năm vậy rồi, không phát triển tình cảm ngoài tình bạn à?”
Lục Tĩnh Văn đáp: “Không.”
Trần Thự Thiên ghé sát lại: “Thế còn tao thì sao? Tao với Dung Thư có cơ hội không?”
Lục Tĩnh Văn ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, đánh giá cậu ta. Từ biểu cảm của Trần Thự Thiên, khó mà đoán được rốt cuộc cậu ta đang nói thật hay chỉ đang thử xem Lục Tĩnh Văn có ghen không.
Cuối cùng, Lục Tĩnh Văn chỉ nói: “Nếu mày thực sự có suy nghĩ đó, tao khuyên mày nên bỏ đi.”
Trần Thự Thiên lẩm bẩm: “Chán chết đi được.”
Chán à?
Đúng là rất chán.
Lục Tĩnh Văn vừa đọc sách, vừa nghe đủ loại tiếng ồn ào trong lớp. Có người đang bàn luận về tình tiết mới nhất của một bộ phim truyền hình, có người kể về trận bóng rổ xem khuya hôm qua, lại có người đang đánh giá lung tung về bạn khác giới. Cả không gian tràn ngập thứ hormone ngốc nghếch của tuổi trẻ.
Có người đến hỏi cậu một bài toán. Bài này đơn giản đến mức cậu không thể hiểu được tại sao người ta lại thấy khó. Nhưng cậu vẫn gật đầu, rồi dùng cách giải cơ bản nhất để phân tích chi tiết cho đối phương. Cuối cùng, trước lời cảm ơn của người kia, cậu chỉ gật đầu mỉm cười như thói quen.
Tiết học thì thú vị hơn chút.
Một mặt là những kiến thức mới đang chờ được khám phá, một mặt là phong cách giảng dạy khác biệt của các thầy cô.
Có thầy cô vừa mở lời đã khiến người ta hiểu ngay tại sao họ là giáo viên ưu tú. Những kiến thức vốn rời rạc, nhưng dưới bàn tay họ lại giống như nốt nhạc nhảy múa, được sắp xếp theo quy luật dễ hiểu để tạo nên giai điệu tuyệt đẹp. Có thầy cô thì đơn thuần chỉ đi dạy để kiếm sống, năng lực kém đến mức phải dựa vào mấy học sinh giỏi nhất trong lớp để ứng cứu. Ý nghĩa duy nhất của việc họ đứng trên bục giảng có lẽ chỉ là để đảm bảo lớp học có sự hiện diện của một người trưởng thành.
Giờ giải lao, lúc Lục Tĩnh Văn lấy sách trong ngăn bàn ra thì vô tình chạm vào hộp đựng trái cây mang từ sáng. Thế là cậu nhớ đến lúc xuống xe, mẹ dặn cậu chia với Dung Thư. Lục Tĩnh Văn cầm hộp trái cây lên, đứng dậy đi đến lớp bên cạnh.
Lục Tĩnh Văn đứng trước cửa lớp A6 rồi nhìn vào trong. Cậu nhớ mang máng là chỗ của Dung Thư cũng ở hàng cuối, nhưng không biết tuần này đã đổi sang dãy nào. Trong lúc tìm kiếm, cậu không nhìn thấy Dung Thư, mà lại thấy Chu Tấn.
Giữa đám học sinh nhốn nháo như quỷ múa loạn, Chu Tấn là số ít người ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chăm chỉ làm bài tập. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc khiến cô trông có vẻ lạnh lùng. Cô thấp người, nên ngồi ở hàng thứ hai. Cách cầm bút của cô không chuẩn, nhưng từ tốc độ viết có thể thấy cô đã quen với cách cầm này.
Chu Tấn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trước khi ánh mắt cô kịp thấy mình, Lục Tĩnh Văn đã dời tầm mắt sang hướng khác.
Cậu bắt đầu suy nghĩ xem có nên đưa cả hộp trái cây cho Dung Thư luôn không, hay nên tiện nhờ ai đó mang hộp vào giúp, khỏi phải chờ mãi ở đây chỉ để chia một nửa cho cậu ấy.
“Xin lỗi, có thể nhường chút không?”
Giọng nói này cậu chỉ nghe vài lần, lý ra chỉ có thể coi là hơi quen thuộc, nhưng vừa nghe, cậu đã biết ngay là ai.
Lục Tĩnh Văn cúi đầu, thấy Chu Tấn ôm sách đứng trước mặt mình. Dáng vẻ ấy lịch sự mà vô hại.
Cửa rất rộng, Lục Tĩnh Văn không hề chắn hết lối vào, cậu vẫn chừa ra một nửa. Với dáng người gầy bé như Chu Tấn, nó đủ để cô đi qua.
Cô không cần thiết phải nói câu này với cậu.
Trong lòng Lục Tĩnh Văn khẽ động, thoáng xuất hiện chút khinh thường hiếm thấy. Cậu lùi lại một bước, ra hiệu cho Chu Tấn đi qua.
Chu Tấn bước qua, lúc lướt ngang qua vai cậu, dường như chợt nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại, khẽ gật đầu với cậu: “Cảm ơn.”
Lục Tĩnh Văn không trả lời.
Đợi Chu Tấn đi xa, Lục Tĩnh Văn vừa mới hoàn hồn thì Dung Thư không biết từ đâu xuất hiện, cô bạn vỗ nhẹ lên vai cậu: “Tìm tớ à?”
“Ừm.” Lục Tĩnh Văn đáp, sau đó đưa hộp trái cây cho Dung Thư: “Mẹ tớ bảo chia cho cậu, cầm lấy ăn đi.”
Dung Thư không khách sáo, cô bạn nhận lấy hộp giữ tươi, mở ra xem rồi nói: “Tớ không muốn ăn việt quất, cho tớ anh đào đi, việt quất trả lại cậu.”
Lục Tĩnh Văn chẳng quan tâm: “Tùy cậu, vậy thì tự chia đi, còn lại cứ đưa tớ.”
Dung Thư gật đầu, đi vào trong lớp tìm một hộp đựng trái cây khác. Còn Lục Tĩnh Văn vẫn đứng dựa vào cạnh cửa, không rõ là đang đờ đẫn hay suy nghĩ điều gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");