Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
  3. Chương 42: Ngọc quý
Trước /51 Sau

Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 42: Ngọc quý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cách Lục Tĩnh Văn có thể nghĩ ra, còn Chu Tấn thì không – đó là báo cảnh sát. Chu Tấn buộc phải thừa nhận, trên con đường “quang minh chính đại giải quyết vấn đề”, cô thực sự không có kinh nghiệm. Bởi từ trước đến nay, cô chưa bao giờ trông cậy vào những cơ quan chính quy này, hệt như việc cô không muốn dựa vào bệnh viện vậy.  

Nhưng vì bọn họ đều đi cùng cô, có lẽ cô có thể thử một lần.  

Giữa đêm Giao thừa, bốn người chen chúc vào cánh cửa nhỏ của đồn cảnh sát gần đó, khiến viên cảnh sát trực ban giật mình. Sau khi nghe xong nội dung trình báo, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

Chu Tấn không có ý định nói dối để tình hình nghiêng về phía mình, chỉ là cô nhớ lời khuyên của Lục Tĩnh Văn, cố gắng không bộc lộ quá nhiều sắc thái cảm xúc, tránh việc quá kích động lại khiến người khác cảm thấy cô thiếu khách quan. Song khi nhắc đến Chu Kiến Nghiệp, cô không tường thuật lại cách mình tấn công vào “điểm yếu” của ông ta, mà chỉ kể rằng vì không muốn bị đánh nên cô đã đá ông ta một cú rồi bỏ chạy.  

Chu Tấn lo “trước là voi sau là chuột”, nên sau khi cho viên cảnh sát trực ban xem những vết thương khá rõ ràng trên người xong, cô còn cố ý nhấn mạnh: “Em không chịu thiệt đâu, em đã đánh trả rồi.”  

Dù vậy, trong lòng viên cảnh sát trẻ vẫn thầm cân nhắc: Người lớn kiểu gì mà lại đánh nhau với trẻ con thế này? Còn đánh đến mức ghê như kia nữa chứ?  

Những đứa trẻ hư hỏng bất trị đến mức khiến người lớn phải dùng roi da quất không phải là không có, nhưng nhìn cô bé trước mặt này, hình như không giống lắm. Lúc còn đi học, người ta thường “vật họp theo loài, người chia theo nhóm”, nếu cô bé thật sự là kiểu côn đồ đường phố chuyên gây chuyện, thì có lẽ đám bạn bè của cô cũng không trông giống học sinh nghiêm túc như vậy.  

Nếu thực sự thuộc loại đó, thì cần gì báo cảnh sát? Cầm chai rượu thủy tinh đập vào cửa nhà ông ta là xong rồi mà.

Sau khi đưa ra đánh giá sơ bộ, viên cảnh sát trẻ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước rồi mới gọi điện cho Chu Kiến Nghiệp. Nhưng người bắt máy lại là một phụ nữ, người phụ nữ chẳng thèm nghe anh ta nói, cứ thế coi ngay anh ta là kẻ lừa đảo rồi chửi té tát. Cuối cùng, người phụ nữ thẳng tay rút dây điện thoại, làm anh ta gọi lại cũng chỉ nghe thấy tín hiệu bận.  

Viên cảnh sát trẻ nhìn Chu Tấn: “Nhà em chỉ có số điện thoại này thôi à? Bố em không có di động hả?”  

Chu Tấn nhấn mạnh: “Nhà họ chỉ có số điện thoại bàn này ạ, còn di động thì em không rõ lắm. Thật ra, em chẳng thân quen gì với ông ta.”  

Viên cảnh sát nhìn ra ngoài trời, xoa mặt một cái, rồi quay vào dặn dò đồng nghiệp vài câu. Sau đó, khi bước ra nhìn bốn học sinh vẫn trẻ thơ trước mặt, anh ta bỗng có cảm giác mình giống con vịt mẹ: “Đi thôi, anh đi cùng các em đến đó. Chỉ là muốn lấy lại điện thoại thôi đúng không?”  

Chu Tấn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Còn cả áo khoác, giày của em, và hộp cơm giữ nhiệt của nhà em nữa ạ.”  

Viên cảnh sát: “… Được rồi, anh giúp em lấy về hết.”  Đọc Full Tại mTruyen.net

Anh ta cứ tưởng Chu Tấn sẽ có yêu cầu gì khác, ai ngờ chỉ là thế này!   

Cả nhóm đến trước cửa nhà Chu Kiến Nghiệp. Viên cảnh sát bảo mấy người trẻ đứng phía sau mình, rồi vừa gõ cửa vừa đọc số hiệu cảnh sát và lý do đến đây. Lục Tĩnh Văn để ý thấy hàng xóm bên cạnh hé cửa nhìn trộm, nhưng cậu cố tình lơ đi để họ có thể nghe thêm chút chuyện.  

Người mở cửa là Trương Kim Phương, bà ta vẫn Chu Thành Kiệt trong tay. Vừa thấy cảnh sát, sắc mặt bà ta thay đổi ngay: “Đồng chí cảnh sát, đây là…”  

Trương Kim Phương mới nói được nửa câu thì nhìn thấy Chu Tấn đứng sau viên cảnh sát. Bà ta lập tức thả Chu Thành Kiệt xuống đất, nhướn mày chống nạnh mắng: “Cái đồ sao chổi mày còn dám đến à? Được lắm, cảnh sát là do mày gọi đến phải không?”  

Bà ta còn giơ tay định đánh Chu Tấn, nhưng bị viên cảnh sát chặn lại: “Bà làm gì đấy?”  

Trương Kim Phương lập tức kêu đau, dù gì cũng là người già, viên cảnh sát không dám dùng sức, thấy bà ta la hét thì cũng buông tay. Ai ngờ bà ta lại giở trò lươn lẹo của người già, vừa thoát ra đã lao đến định lôi kéo Chu Tấn.  

Nhưng lần này bà ta vẫn thất bại, bà ta còn chưa chạm vào Chu Tấn thì đã bị Lục Tĩnh Văn ngăn lại. Trương Kim Phương rất biết nhìn người, nếu dùng khả năng phân biệt đó vào làm việc tốt, thì gọi là “sáng suốt tường tận”, nhưng dùng để làm chuyện xấu thì lại thành “ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh”.  

Bà ta vừa nhìn đã nhận ra Lục Tĩnh Văn không phải người dễ chọc, thậm chí còn đáng ngại hơn cả viên cảnh sát bên cạnh. Vì dù sao cảnh sát khoác lên người bộ quần áo cảnh sát thì cũng phải tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt hơn người bình thường. Lục Tĩnh Văn nói: “Bà ơi, bà cứ đứng vững đi, đừng có lao lên. Nếu chẳng may va phải cháu rồi bị phản lực không cẩn thận bắn ngược ra sau thì cháu cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu, cùng lắm thì đền cho bà chút tiền thôi. Ở tuổi này mà ngã một cú chỉ để đổi lấy ít tiền, có đáng không?”  

Giọng điệu của cậu rất ôn hòa, nhưng nội dung lại rất chói tai. Trương Kim Phương bị lời đe dọa “vô tình mà cố ý” này làm chặn đứng.  

Lục Tĩnh Văn vẫn nhàn hạ quay sang kiểm tra trạng thái của Chu Tấn: “Không sao chứ?” Bị chính bà nội ruột của mình rượt đánh mắng chửi.  

Chu Tấn cười hí hửng: “Không sao, nhìn bà ta sốt ruột thế này, chắc Chu Kiến Nghiệp đau không nhẹ đâu.”  

Trương Kim Phương chắc chắn sẽ không ra mặt vì Triệu Tố Anh.  

Lục Tĩnh Văn thật sự bái phục trước tâm lý vững vàng của Chu Tấn. Cậu cúi đầu nhìn Chu Thành Kiệt ở bên chân Trương Kim Phương, trên cánh tay mũm mĩm trắng trẻo của thằng bé đang đeo một chiếc vòng bạc trông rất quen.  

Cậu quay sang nhìn cổ tay trống trơn của Chu Tấn rồi chợt hiểu ra.  

Trương Kim Phương thấy ánh mắt của hai người bọn họ, tức giận mắng to: “Học cái gì không học, lại học làm hồ ly tinh!”  

Chu Tấn cười chết mất, bà ta gọi con gái của nạn nhân là hồ ly tinh à: “Bà đừng có nói bậy, hồ ly tinh là vợ con trai bà kia kìa! Dù ai cũng có thể mắng, nhưng nhà bà thì không có tư cách đó đâu!”  

Viên cảnh sát trẻ nghe hai người phụ nữ cãi nhau đến mức thái dương giật giật, nhưng lại không tiện thiên vị, nên đành nói với Chu Tấn: “Em cũng bớt lời đi.”  

Giọng anh ta nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng ôn hòa.  

Chu Tấn vui vẻ đáp lại.  

Lúc này, Chu Kiến Nghiệp và Triệu Tố Anh cuối cùng cũng lững thững ra cửa. Một người toàn thân ê ẩm, một người thì đau hệt như đang bị thương, bước đi khó nhọc loạng choạng. Cả hai vừa nhìn thấy Chu Tấn đã muốn nổi giận, nhưng khi thấy cảnh sát, thì lại phải cố kìm nén.  

Triệu Tố Anh chuyên “ở nhà là cá mập, ra đường là cá con”, dáng vẻ đứng trước mặt Chu Tấn hệt như đối với người ngoài hồi chưa có con. Nhớ đến cuộc gọi vừa bị cúp lúc trước, ả ta không dám ra mặt, mà trốn sau lưng Chu Kiến Nghiệp.  

Chu Kiến Nghiệp gắng gượng nở một nụ cười niềm nở với viên cảnh sát trẻ, rồi hỏi anh ta lý do đến đây.

Ông ta càng tỏ ra hòa nhã, viên cảnh sát trẻ càng cảnh giác hơn. Vết thương trên người Chu Tấn vẫn còn đó, một người cha hiền từ đến mức nào mới có thể để mặc chuyện này xảy ra chứ?  

Viên cảnh sát bắt đầu hỏi theo những gì Chu Tấn đã miêu tả lại lúc báo án. Đối với Chu Kiến Nghiệp, chuyện này chẳng khác nào xé mặt ông ta ra để dưới đất mà giẫm đạp cả. Đặc biệt là cách âm với hàng xóm xung quanh ở đây cũng không phải tốt nhất, ông ta còn thấy cửa nhà đối diện hé ra một khe nhỏ!  

Sau khi lần thứ ba mời cảnh sát vào nhà nhưng bị từ chối, để tránh tranh cãi với Chu Tấn ngay tại chỗ và sợ lộ ra thêm nhiều chuyện đáng xấu hổ, Chu Kiến Nghiệp đành phải vội vàng kể lại đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ tỉnh cảnh bữa tối.  

Sau khi xác nhận lời kể của cả hai phía cơ bản khớp nhau, viên cảnh sát trẻ phê bình cả hai rồi yêu cầu gia đình Chu Kiến Nghiệp trả lại những đồ Chu Tấn bỏ quên. Sau đó anh ta còn cố ý nói với Chu Tấn ngay trước mặt cả nhà này: “Cầm lấy đồ, sau này nếu còn bị người lớn đánh, nhớ báo cảnh sát.”  

Chu Tấn đáp lại một tiếng. Khi mọi người quay người rời đi, cô còn cố tình chậm chút để nói với Chu Kiến Nghiệp: “Từ giờ tôi sẽ không đến đây nữa, ông cũng đừng đến nhà tôi. Tôi biết đơn vị làm việc của ông ở đâu đấy.”  

Câu này nghe như một lời hẹn gặp Chu Kiến Nghiệp ở nơi làm việc, nhưng ai hiểu đều biết, cô đang uy hiếp ông ta.  

Chu Kiến Nghiệp tức đến độ môi run rẩy, nhưng thứ ông ta quan tâm nhất chính là công việc có chút thể diện của mình. Nghe xong lời này, ông ta thực sự xoá bó kha khá suy nghĩ trong đầu.  

Chu Tấn nói xong thì nhanh chóng đuổi theo nhóm người phía trước, hai tay ôm lấy người bên cạnh rồi nói: “Đau quá.”  

Quan Thiến Thiến ở bên trái bất lực nhìn cô, Lục Tĩnh Văn phía bên phải thì vô tình nói: “Đáng đời.”  

Trần Thự Thiên nhìn từng người một, hỏi: “Cậu gạt tớ ra à?”  

Chu Tấn bật cười ha hả.  

Chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Lục Tĩnh Văn đưa Chu Tấn về nhà, Trần Thự Thiên đi cùng Quan Thiến Thiến. Trước khi chia tay, Quan Thiến Thiến tiến lên ôm lấy Chu Tấn.  

Chu Tấn ôm bạn mình, cảm thấy mọi mệt mỏi trong người đều đã tan biến, cô còn có thời gian thì thầm bên tai Quan Thiến Thiến: “Hai cậu làm lành rồi hả?”  

Quan Thiến Thiến véo má cô, nói: “Nghĩ thoáng rồi, không quan tâm nữa. Đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như thế, không phải làm lành, mà vốn dĩ đã là bạn bè.”  

Giọng cô bạn mang theo sự bình thản sau bao nhiêu chuyện đã qua, nhưng điều đó lại khiến Chu Tấn hơi ngẩn ngơ.  

Trần Thự Thiên không cảm nhận được những gợn sóng ngầm này, chỉ để tránh bị “gạt ra”, cậu ta chủ động tiến lên: “Tớ cũng muốn ôm!”  

Thế là cậu ta ôm cả Chu Tấn và Quan Thiến Thiến vào, chồng lên nhau hệt như chiếc hamburger.  

Thật ra có hơi chật, nhưng trong đêm tối đầy hỗn loạn đến kỳ lạ này, cái ôm ấy lại khiến người ta cảm thấy an tâm.  

Lục Tĩnh Văn thấy ba người sáu mắt nhìn chằm chằm mình, cậu chậm rì rì không tình nguyện bước tới, sau đó vòng tay ôm tất cả mọi người vào lòng.  

Mọi người chia tay ở ngã tư.  

Lục Tĩnh Văn đưa Chu Tấn về đến dưới nhà: “Không cần tớ đưa lên lầu thật à?”  

Chu Tấn lắc đầu: “Tòa nhà này cách âm kém lắm, hôm nay cậu đưa tớ lên, ngày mai cả khu này đều biết có con trai đưa tớ về nhà.”  

Lục Tĩnh Văn đành thôi, trả lại hộp cơm giữ nhiệt đã cầm giúp suốt đường đi. Chu Tấn vẫy tay rồi xoay người bước lên lầu, nhưng lại bị Lục Tĩnh Văn nắm lấy cổ áo, kéo mạnh về phía sau.  

Chu Tấn: “?”  Đọc Full Tại mTruyen.net

Lục Tĩnh Văn ngập ngừng.  

Chu Tấn nói: “Cậu không nói thì tớ lên lầu đây.”  

Lúc này Lục Tĩnh Văn mới lên tiếng: “Đừng tự đặt mình vào nguy hiểm nữa… Cậu cũng là ngọc mà1.” 

Đến khi về đến cửa nhà, trong lồng ngực Chu Tấn vẫn có thứ gì đó đang chấn động. Cô nghĩ một lát rồi lại đi xuống nửa tầng, xuyên qua sân thượng lộ thiên, cô thấy Lục Tĩnh Văn ở dưới lầu.

Lục Tĩnh Văn vẫy tay với cô, xác nhận cô đã về nhà an toàn mới xoay người rời đi.  

Chu Tấn đứng lặng một lúc, rồi mới quay người lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa. Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, Trần Tư Vân mệt mỏi ngồi phịch trên sofa. Nghe thấy tiếng động, bà lập tức bật dậy, nhưng vì đứng không vững lại ngã xuống, vừa sốt ruột vừa tức giận: “Con đi đâu thế? Sao không nói một tiếng? Sao giờ mới về? Mẹ gọi điện sao không nghe máy?”  

Chu Tấn rất ít khi ở nhà Chu Kiến Nghiệp lâu như vậy. Trần Tư Vân lo lắng, gọi điện cho cô, nhưng gọi liên tục mấy cuộc không ai bắt máy. Bà gọi cho Chu Kiến Nghiệp, bên kia chỉ quát một câu, nói Chu Tấn đã đi rồi, sau đó cúp máy không chịu nghe nữa, chứ đừng nói đến Triệu Tố Anh.  

Trần Tư Vân cực kỳ sốt ruột, suýt nữa định báo cảnh sát, may mà Chu Tấn đã về.  

Chu Tấn lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại đã tự động tắt nguồn do hết pin. Chu Tấn bước đến trước mặt Trần Tư Vân, cô đã chuẩn bị xong một lời nói dối hoàn chỉnh đủ để lừa qua chuyện, nhưng lời của Lục Tĩnh Văn lại chợt vang lên trong đầu.  

Có lẽ, cô đủ quan trọng để Trần Tư Vân có thể vì cô mà buông bỏ một số quan niệm cố hữu.  

Lần đầu tiên, Chu Tấn nói: “Mẹ, con đau.”  

Cô cởi áo khoác, kéo tay áo và ống quần lên, lộ ra vết thương, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, thậm chí là tất cả những chuyện trong quá khứ.

***

Chú thích:

Chữ “Tấn” trong tên của Chu Tấn chỉ một loại đá giống như ngọc

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc - Đàm Thiên Âm

Copyright © 2022 - MTruyện.net