Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Tĩnh Văn lúc nào cũng rất chăm chỉ, song dạo này cậu lại càng chịu khó hơn, đến mức làm người cùng tham gia đội tuyển toán với cậu là Trần Thự Thiên cũng vô thức nỗ lực theo, thậm chí chảy cả máu mũi.
Trần Thự Thiên tận mắt thấy máu mũi nhỏ xuống tờ bài tập: “…”
Lục Tĩnh Văn không hề hay biết mình chính là thủ phạm, cậu lấy một túi khăn giấy đưa cho cậu ta, rồi bảo: “Đừng ngửa đầu, nghiêng người về phía trước ấy.”
Trần Thự Thiên làm theo, may mà máu chảy không nhiều, chỉ chốc lát sau đã không sao nữa. Lúc này cậu ta mới phẫn nộ nói: “Dạo này mày cố gắng thế làm gì chứ! Có phải thi đại học đâu, vẫn còn một năm cơ mà. Bây giờ đã bắt đầu lao vào ôn tập, mày không sợ bị như tao à?”
Lục Tĩnh Văn thoáng ngửi thấy mùi trách móc mình, cậu lập tức giật lại túi khăn giấy: “Trả đây.”
Trần Thự Thiên bây giờ mới ngoan ngoãn trở lại, trở về trạng thái bình thường: “Nói thật đi, dạo này mày học hành vất vả như vậy làm gì?”
Lục Tĩnh Văn ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không có gì phải giấu, bèn nói: “Mày không thấy à? Chu Tấn đang đuổi sát phía sau tao đấy, theo rất sít sao. Nếu tao không cố gắng hơn, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị cậu ấy vượt qua.”
Trần Thự Thiên tò mò: “Nếu Chu Tấn vượt qua mày thì mày sẽ thế nào? Tự tôn bị tổn thương, không còn mặt mũi gặp ai, tự ti mặc cảm, trở mặt thành thù?”
Mấy câu trước còn tạm chấp nhận, nhưng mấy câu sau là cái quái gì thế. Lục Tĩnh Văn chân thành đề nghị có thời gian rảnh thì Trần Thự Thiên nên học lại môn ngữ văn: “Nếu cậu ấy giành được hạng nhất, tao sẽ vui mừng cho cậu ấy.”
Giả dụ đặt trong bối cảnh thời xưa, Chu Tấn cũng coi như là điển hình của mười năm đèn sách, vừa có thiên phú vừa có nghị lực, đoạt được vinh quang thì chính là trời xanh không phụ người có lòng.
“Nhưng tao cũng không muốn thua.” Đọc Full Tại mTruyen.net
Trước đây, thứ hạng đối với Lục Tĩnh Văn không quá quan trọng, nhưng Chu Tấn là người viết rõ khát vọng chiến thắng lên mặt. Nhìn gương mặt đó lâu ngày, cậu cũng không muốn thua. Nếu thật sự có ngày bại trận ấy, ít nhất cũng không thể để thua quá dễ dàng đến mức ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không được người khác tôn trọng.
Trần Thự Thiên nhận thấy mỗi khi nhắc đến Chu Tấn, nét mặt và giọng điệu của Lục Tĩnh Văn đều hơi kỳ lạ khác bình thường, nên cậu ta mới không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa hai người hiện tại là gì: “Mày và Chu Tấn…?”
Lục Tĩnh Văn biết Trần Thự Thiên muốn hỏi gì, cậu khinh bỉ liếc cậu ta, vô cùng chắc chắn đáp: “Bọn tao là bạn.”
Trần Thự Thiên “chẹp” một tiếng, nhỏ giọng châm chọc: “Bạn mà ngày nào cũng ở cạnh nhau, bạn mà thấy người ta bị ấm ức thì không chịu nổi, bạn mà thấy người ta quá thân thiết với người khác thì không quen không vui…”
Cuối cùng, cậu ta gật gù đắc ý kết luận: “Đúng là có thể làm bạn.”
Nhưng trên mặt lại treo rõ dòng chữ “Ma mới tin bọn mày là bạn.”
Lục Tĩnh Văn bị Trần Thự Thiên nói đến độ phát bực, cậu giận dữ ném thẳng túi khăn giấy vào cậu ta.
Dù sao chuyện cũng chẳng liên quan đến mình, Trần Thự Thiên cười một lát rồi quên luôn. Chỉ có Lục Tĩnh Văn là gặp xui xẻo.
Có một số chuyện không nghĩ đến thì thôi, một khi đã nghĩ đến rồi thì khó mà bỏ qua.
Giống như một người mới học viết ra một đoạn mã chẳng hiểu sao lại chạy thành công vậy. Chỉ cần không cố phân tích kỹ logic vận hành của từng lớp, thì nó vẫn có thể liên tục chạy hệt như một con quái vật, dù có bất thường nhưng vẫn tiến về phía trước.
Tuy đôi lúc có vài phút giây cậu thấy mọi thứ đang vượt khỏi trí tưởng tượng của mình, song chỉ cần không suy nghĩ sâu, không tự vấn, không đi tìm căn nguyên, giữ im lặng, thì mọi thứ vẫn có thể tiếp diễn như bình thường.
Nhưng một khi bắt đầu nghiên cứu logic sai lầm nào đó trong đấy, sau khi sửa một lỗi, sẽ kéo theo hàng loạt cảnh báo lỗi khác liên tiếp xuất hiện. Thử sửa từng cái một rất có thể sẽ rơi vào cảnh túng quẫn “vá chỗ này rách chỗ khác”, nhưng nếu đến mức hỗn loạn tới cuối cùng, vậy muốn giải quyết triệt để tận khốc thì chỉ có xóa đi và làm lại từ đầu mà thôi.
Trần Thự Thiên đã vô tình chạm vào đoạn mã đó của cậu.
Mỗi sáng đến trường, Lục Tĩnh Văn thích gục đầu xuống bàn ngủ năm phút để giúp đầu óc tỉnh táo hơn trong giờ truy bài. Nhưng bây giờ cậu mới nhận ra, cậu đã không làm vậy từ rất lâu rồi.
Tầm nhìn từ dãy cuối cùng rất rõ, có thể dễ dàng nhìn thấy bất kỳ ai phía trước, bao gồm cả Chu Tấn. Dường như Chu Tấn đã tiến hóa đến mức không cần ngủ vậy, ngày nào đến lớp cũng tràn đầy năng lượng. Hỏi cô, cô chỉ cười nói rằng trước đây dậy sớm cũng thấy buồn ngủ, nhưng bây giờ có thể ngủ đến sáu giờ rồi chẳng buồn ngủ nữa.
Sáu giờ. Lục Tĩnh Văn thỉnh thoảng cũng cảm thấy Chu Tấn không phải con người.
Chu Tấn hài lòng với thời gian ngủ mới nên giờ cô gặp ai cũng nở nụ cười tươi chào hỏi, như thể thấy mọi người thì cô rất vui vậy. Như vậy không tốt.
Dễ bị người ta được đà lấn tới.
Ví dụ như lớp trưởng thể dục đã hai lần kéo cô đi đăng ký chạy cự ly dài chẳng hạn. Có lẽ vì tự nhận là tình nghĩa bạn học lâu năm, nên lúc nào cậu ta cũng tỏ ra rất thân thiết với Chu Tấn. Khi Chu Tấn đi ngang qua, cậu ta thích kéo dây cặp hoặc vỗ vai cô, bày ra bộ dạng hệt như hai anh em ruột khác cha khác mẹ.
Nhìn thôi đã thấy ngứa mắt.
Thế cho nên khi Chu Tấn đi phát bài tập ngang qua, Lục Tĩnh Văn cũng không nhịn được mà giở trò trẻ con một lần. Ban đầu, cậu duỗi chân ra để chặn cô từ xa, lúc Chu Tấn không thấy mà cứ thế vấp phải, cậu lập tức đứng dậy đỡ cô, mặt không đỏ tim không đập loạn xạ nói: “Xin lỗi, chân tớ duỗi hơi dài.”
Chu Tấn không nghi ngờ Lục Tĩnh Văn, được cậu vòng tay đỡ lấy giữ thăng bằng xong cô còn cười với cậu. Lục Tĩnh Văn ngồi xuống giúp cô nhặt bài tập rơi, còn không quên nói thêm một câu: “Đừng quá thân với lớp trưởng thể dục thế, coi chừng năm sau lại bị cậu ta kéo đi chạy cự ly dài đấy.”
Những lời chứa đựng tư tâm chân thật thường không thể phòng bị.
Chu Tấn nghe lọt tai.
Nhưng lớp trưởng thể dục chỉ là một trong số những người khiến người ta không vui. Lục Tĩnh Văn không ngờ bây giờ Chu Tấn lại được lòng mọi người đến vậy. Dáng vẻ cô lạnh lùng đơn độc đứng giữa đám đông như mới ngày hôm qua, vậy mà chớp mắt cái giờ cô đã hòa mình vào dòng người nhộn nhịp.
Có người hỏi bài, có người trêu đùa, có người tán gẫu linh tinh, luôn có người dừng lại bên cạnh cô. Trong đó tất nhiên có cả con gái, tính ra thì một nửa là nam, một nửa là nữ, nhưng tại sao số nam sinh vốn chỉ chiếm một nửa lại trông có vẻ nhiều đến thế nhỉ?
Lục Tĩnh Văn biết, đây chỉ là giao tiếp bình thường mà thôi. Dù có nói là bạn bè thì cũng chỉ là kiểu bạn bè có thể chào hỏi thân thiện hàn huyên đôi ba câu khi gặp, chứ vĩnh viễn không thể so với tình bạn giữa cậu và Chu Tấn.
Nhưng cậu vẫn không thể không để ý.
Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng cũng có một ngày cậu thản nhiên hỏi cô: “Cậu thân với bọn Trương Bân như thế từ khi nào đấy? Hình như trước đây chưa từng thấy hai người nói chuyện.”
So với sự che giấu vụng về của cậu, Chu Tấn lại rất thẳng thắn thoải mái, cô kể lại hết ngọn nguồn đầu đuôi với cậu.
Cuối tuần nào Chu Tấn cũng đi cùng Trần Tư Vân đến cửa hàng, một là để giúp khi thiếu người, hai là vì mùa hè trong cửa hàng có điều hòa, dù có ồn ào cũng không sao, tìm một góc kéo bàn ngồi học còn thoải mái hơn ở nhà.
Cửa hàng của Trần Tư Vân giờ làm ăn ngày càng tốt, còn thu hút cả mấy học sinh trong trường đến.
Lúc đầu, Chu Tấn có hơi tránh né, không quá muốn để người khác biết đó là cửa hàng nhà mình, nhưng vì không muốn Trần Tư Vân không buồn nên cô vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên. Tuy đôi lúc vẫn nghe thấy vài người lén gọi cô là “người bán mì lạnh”, nhưng phần lớn mọi người chỉ đơn giản là chào hỏi, cùng lắm là vì thấy không quá tiện nên chọn mua mang về mà thôi.
Tất nhiên, cũng có kiểu người thứ ba, chính là kiểu người như Trần Thự Thiên, họ vì nghĩa khí nên rất ủng hộ việc buôn bán của mẹ cô. Trương Bân cũng thuộc kiểu này, chỉ là lý do của cậu ta là “Tớ thích hương vị mì lạnh nhà cậu làm lắm, ăn vào thấy khác hẳn mấy chỗ khác.”
Nói đến đây, trên mặt Chu Tấn vẫn còn nụ cười. Lục Tĩnh Văn nhìn cô, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trước đây cô giống như một con nhím, đối diện với người hay chuyện thì chỉ có hai mặt, hoặc là để lộ phần bụng mềm yếu không phòng bị dễ bị tổn thương, hoặc là dựng lên lớp gai sắc nhọn xù xì đầy thù địch. Nhưng bây giờ cô đã dần trưởng thành, bên dưới lớp da mềm là bộ xương cứng cáp, bề ngoài không còn vũ khí đe dọa người khác để bảo vệ chính mình, nhưng thực chất lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vài lời đàm tiếu vụn vặt đôi ba câu chẳng khác nào gió thoảng qua tai, không thể ngăn cản bước chân cô hướng về tương lai, dù chỉ là một giây.
Vậy nên, dù cậu có hoài niệm biết bao về thế giới nhỏ từng chỉ có bốn người bọn họ thế nào, thậm chí chỉ có hai người cậu và cô, thì cậu vẫn vui vì cô đã bước vào một thế giới rộng lớn hơn.
Chỉ có một người duy nhất mà cậu không thể cho qua. Đọc Full Tại mTruyen.net
Người đã cướp chỗ ngồi của cậu, lại còn đưa áo khoác cho cô trước cậu.
Kỳ thi cuối cùng của học sinh lớp 12 tới sớm hơn bọn họ. Nhờ kỳ thi đại học nên Lục Tĩnh Văn được nghỉ ba ngày, từ tận đáy lòng cậu chúc cho vị đàn anh kia có thể phát huy thật tốt, đỗ vào trường đại học mong muốn, rồi nhanh nhanh rời khỏi ngôi trường cấp ba này.
Nhưng cậu không ngờ học sinh lớp 12 sau khi thi xong vẫn có thể quay lại trường thăm thầy cô, và cậu càng không ngờ được rằng Trần Hi lại được giáo viên toán mời đến để chia sẻ kinh nghiệm cho học sinh lớp 11.
Lần đầu tiên, Lục Tĩnh Văn phát hiện ra, dù bản thân ngồi dưới lớp, nhưng vẫn có lúc cậu không thể tập trung nghe giảng. Nói một cách công bằng, buổi chia sẻ của Trần Hi rất sinh động và thú vị, cậu ấy dùng vài bài toán ví dụ để giải thích ưu thế tư duy toán học trong việc giải đề, thậm chí còn có thể áp dụng vào cách giải nhanh của bài trắc nghiệm, toàn bộ nội dung đều rất thực tế hữu ích.
Chỉ là, cách nói chuyện hài hước của cậu ấy luôn kèm theo phần tương tác, chọn số học sinh cũng phải nhắc đến “con số yêu thích nhất của mình”. Và cuối cùng, trùng hợp làm sao, lại trúng ngay số của Chu Tấn.
Dù đây là trùng hợp thật hay giả, Lục Tĩnh Văn vẫn có thể tìm ra đủ lý do để khó chịu.
Và sự khó chịu ấy lên đến đỉnh điểm sau giờ học.
Một đám học sinh vây quanh Trần Hi hỏi han đủ điều đã đành, đằng này ngay cả Chu Tấn cũng chen vào cái đám đông ấy.
Lục Tĩnh Văn không nhịn nổi nữa, cậu vươn tay dài ép kéo cô ra ngoài. Chu Tấn bị người ta giữ vai kéo về phía sau, suýt nữa đã đánh người, nhưng khi quay lại thấy là Lục Tĩnh Văn thì cô thu tay lại, vẻ mặt hoài nghi.
Lục Tĩnh Văn đè nén cảm xúc, tỏ ra khó hiểu: “Chúng ta đâu có không liên lạc được với đàn anh, giờ sao phải chen chúc chịu khổ thế thế?” Đi thôi, đừng ở đây nữa.
Chu Tấn đáp: “Hiếm khi gặp, đợi anh ấy trả lời xong tớ cũng muốn chào một câu, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.”
Lục Tĩnh Văn nhìn biểu cảm của cô, không giống như có dao động gì đặc biệt thì nhẹ nhõm một nửa.
Song khoảnh khắc này, cậu bỗng nhận ra một điều: Chu Tấn cũng không có biểu cảm đó với cậu nữa. Khoảnh khắc có thể khiến cậu hoảng hốt cảm thấy hơi đặc biệt, hình như chỉ có buổi tối hôm đi mua xe đạp cùng cô, sau đó mọi thứ đều trở lại bình thản như thường.
Bây giờ Chu Tấn nhìn cậu, và nhìn Trần Hi, có gì khác biệt không?
Lục Tĩnh Văn nhìn Chu Tấn, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên gương mặt ấy. Nhưng cậu nhận ra thứ từng liếc qua thấy ngay, giờ lại trở nên mơ hồ.
Cô cười với cậu, mắt cong cong, như thể thích cậu, lại như thể chỉ coi cậu là người bạn thân thiết nhất.
Đây chính là điều cậu từng mong muốn.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy đám đông tản ra, Chu Tấn bước đến bên Trần Hi, hai người mỉm cười động viên nhau vài câu, trên gương mặt cô cũng nở nụ cười.
Cậu chê cô dành cho Trần Hi quá nhiều.
Nhưng nếu cô đối xử với cậu giống như với Trần Hi, cậu lại hơi tủi thân, cảm thấy quá ít.
Chương trình của cậu ngừng hoạt động rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");