Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi khi Chu Tấn cảm thấy, học sinh lớp 12 như sống trong một thế giới khác vậy.
Rõ ràng trường vẫn là trường đó, dù lớp học có đổi nhưng cũng không có sự thay đổi lớn về cách bố trí, các thầy cô toàn là những khuôn mặt quen thuộc. Song khi cô ngồi ở vị trí của mình, nghe tiếng đọc sách từ bên cạnh, cô lại có cảm giác như một làn mây đen đang đè xuống thành phố, sắp sửa huỷ diệt tất cả.
Đôi khi, khi học quá căng thẳng, Chu Tấn sẽ xuất hiện những ảo giác. Cô luôn cảm thấy bên ngoài đang mưa to, sấm chớp, phòng học sáng đèn như một hòn đảo cô đơn, là mảnh gỗ duy nhất mà cô có thể bám lấy khi đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông. Nhưng thực ra nó không vững vàng, cũng không tính là nơi có thể dựa vào, chỉ có số phận mới có thể quyết định tương lai của cô, chứ không phải chỉ nỗ lực của cô.
Tuy nhiên, những ảo giác đó đến nhanh rồi đi cũng nhanh, khi cô hoàn hồn, vẫn là bầu trời trong xanh, không gió không mưa. Trên bàn vẫn còn rất nhiều bài tập chưa làm và sách chưa thuộc.
Cô học bài đến mức quên ăn quên ngủ.
Lại đúng lúc cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, chiều cao tăng lên, buổi tối nằm trong chăn phải chịu đựng những cơn chuột rút ở chân.
Trần Tư Vân nhìn thấy mà lo lắng không thôi, bà bắt đầu nấu cho Chu Tấn đủ các loại món ăn bổ dưỡng mà cô chưa nghe bao giờ.
Chu Tấn uống súp xương với giấm mấy ngày liền, cô phát hiện mình đã không còn thích giấm như trước nữa. Sau khi cương quyết yêu cầu thay đổi thực đơn, Chu Tấn lại uống súp gà với bột Điền Thất, đắng đến mức khó tả, vậy là cô bắt đầu hoài niệm súp xương chua đến mức khiến người ta phải rùng mình kia. Sau đó, Chu Tấn còn ăn ếch hầm, cô còn nhìn rõ cả hình dạng ngón chân của con ếch. Vậy là cuối cùng cô sợ hãi “mỹ vị” này một thời gian dài.
Ngoài việc học và bổ sung dinh dưỡng, còn lại là các kỳ thi. Ba ngày một kỳ thi lớn, hai ngày một kỳ thi nhỏ, có khi trường tự tổ chức xếp hạng, có khi theo khu vực hoặc thành phố.
Chu Tấn không nhớ đã thi bao nhiêu lần, chỉ nhớ là thứ hạng của mình luôn dao động lên lên xuống xuống, cuối cùng ổn định ở vị trí thứ hai, cách vị trí thứ nhất là Lục Tĩnh Văn chỉ ba điểm.
Ba điểm không giống như khoảng cách một hai điểm do sơ suất tạo ra, cũng không giống như khoảng cách bốn năm điểm phảng phất do năng lực tạo thành kia.
Cô muốn lấy vị trí thứ nhất, và cô cũng cảm thấy mình có thể làm được. Đọc Full Tại mTruyen.net
Chỉ cần nghiến chặt răng, dù trời đất có tối sầm thì cô cũng sẽ kiên trì không bỏ cuộc.
Dưới sự kiên trì, dằn vặt, hỗn loạn và mệt mỏi ấy, ngày tháng trôi qua rất nhanh, thời gian đếm ngược ở trên góc phải bảng đen từ 365 ngày cứ dần dần xóa đi thay đổi, đột nhiên chỉ còn hơn 100 ngày.
Khi chủ nhiệm lớp thông báo nghỉ Tết, Chu Tấn còn chưa kịp phản ứng, cô ngồi ngẩn người ở chỗ của mình, nhìn các bạn cùng lớp xung quanh vui vẻ thu dọn cặp sách ra về. Không khí tự do, thoải mái lâu ngày không thấy tràn ngập trong không khí.
Cô như thể thấy được mầm độc, muốn tránh xa không khí đó. Cô cũng vội vàng thu dọn cặp sách, định lập tức về nhà, tiếp tục học theo thời gian biểu của lớp học.
Lục Tĩnh Văn vỗ vai cô.
Chu Tấn giật mình, khi ngẩng đầu lên còn hơi ngơ ngác.
Lục Tĩnh Văn hỏi cô: “Học đến điên rồi à?”
Chu Tấn ngẩn người, sờ mặt, như thể nhận ra mình vừa lộ ra vẻ mặt không quá bình thường. Chẳng khác nào muốn biện minh cho mình, cô nói: “Không phải, tớ muốn muốn về nhà nhanh thôi, chỉ còn hơn một trăm ngày nữa, dù là nghỉ Tết thì cũng không thể lơ là.”
Lời cô nói không có gì sai, nếu không phải thấy vẻ mặt khá hoảng loạn bối rối kia, có lẽ Lục Tĩnh Văn đã thôi không làm phiền cô nữa rồi.
Cậu ngồi vào bàn học của người bạn cùng lớp đã rời đi ở trước cô, mặt đối mặt hỏi: “Tết này ra ngoài đốt pháo hoa không?”
Sự từ chối của Chu Tấn đã là hành vi theo phản xạ, gần như không cần suy nghĩ cũng có thể thực hiện trôi chảy: “Bài kiểm tra nhiều quá, ngày nào cũng phải làm ba đến bốn bộ, nếu một ngày không làm thì sẽ dồn sang những ngày khác, tớ không làm kịp.”
Lục Tĩnh Văn nói: “Sẽ không chiếm cả ngày của cậu đâu, nếu cậu đồng ý, chắc 11 giờ đêm Giao Thừa bọn tớ sẽ tới nhà đón cậu, sau khi đón giao thừa và bắn pháo xong thì sẽ đưa cậu về.”
Chu Tấn: “…”
Lục Tĩnh Văn nói: “Khoảng hai tiếng thôi, không làm cậu mất quá nhiều thời gian đâu, cậu cần nghỉ ngơi tí rồi.”
Từ “nghỉ ngơi” này đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Chu Tấn, khiến cô cau mày hệt như căng thẳng. Trước khi cô từ chối lần nữa, Lục Tĩnh Văn nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô, cậu bổ sung thêm câu cuối cùng: “Sau đó mới có thể tiếp tục cố gắng hơn.”
Căng thẳng quá dễ bị tổn thương.
Chu Tấn hiểu điều đó, chỉ là cô bị cảm giác lo âu và áp lực đuổi theo nên mới không dám dừng lại.
Kỳ thi đại học có thể là cơ hội có một không hai trong cuộc đời cô, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì mọi lý tưởng và hoài bão đều trở thành trò cười. Dù sao, nếu cô không nắm lấy cơ hội ngay trước mắt thì làm sao có tư cách gì để than phiền cái khác biệt của nền tảng và xuất thân, chẳng lẽ nếu cho cô cơ hội, cô có thể nắm vững được à?
Trong cuộc chơi được ăn cả ngã về không này, cô đã dấn quá sâu, nên mới suýt quên mất việc dừng lại để nghỉ ngơi, để tiếp tục đi xa hơn.
Nhưng nghỉ ngơi không có nghĩa là nghỉ mấy ngày chơi bời, điều đó chỉ quấy rầy kế hoạch ôn tập của cô, khiến cô càng căng thẳng hơn thôi.
Chỉ cần cô có thể thả lỏng thư giãn tinh thần, lấy lại sức lực là được. Mà lời đề nghị của Lục Tĩnh Văn lại vừa đẹp.
Chu Tấn đồng ý lời mời của cậu.
*
Tối giao thừa, Lục Tĩnh Văn dẫn Trần Thự Thiên và Quan Thiến Thiến cùng đến đón cô. Trần Tư Vân thò ra từ cửa sổ, nhìn mấy đứa trẻ đầy sức sống dưới lầu, rồi lại nhìn Chu Tấn học nhiều quá tới độ mặt tái xanh, thế là bà quả quyết bắt cô ra ngoài, chỉ yêu cầu cô lúc về phải đi cùng bạn và chú ý an toàn.
Chu Tấn vẫy tay chào Trần Tư Vân rồi chạy xuống lầu gia nhập vào nhóm bạn, hệt như thể quay lại năm lớp 10 vô lo vô nghĩ.
“Vô lo vô nghĩ à? Lúc đó có hai người đang đấu đá nhau, làm chúng tớ rơi vào thế khó, chẳng làm được gì.” Quan Thiến Thiến nghe xong suy nghĩ của Chu Tấn thì không nhịn được mà trêu chọc.
Trần Thự Thiên kéo Quan Thiến Thiến, cảm thán: “Lúc đó bọn tớ còn hay đoán xem có phải hai người các cậu ở bên nhau không, nào ngờ hai cậu lại có một tình bạn trong sáng đến vậy đấy.”
Trong quan điểm tình yêu giản dị của Trần Thự Thiên, nếu một nam một nữ có thể làm bạn lâu hơn một năm, thì chắc chắn chỉ có thể là bạn bè.
Quan Thiến Thiến thúc khuỷu tay, làm Trần Thự Thiên đau đến mức phải buông tay ra ngay.
Chu Tấn liếc nhìn Lục Tĩnh Văn, cô phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, trong lòng không thể nói rõ cảm giác là gì. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi trong kỳ học căng thẳng của lớp 12, nên cô không muốn nghĩ đến những điều không vui, vì vậy chỉ mỉm cười với cậu.
Họ đi đến bờ sông để đốt pháo hoa.
Lục Tĩnh Văn đã mua rất nhiều, là kinh nghiệm tích lũy do năm nào cũng chơi pháp với em trai, bởi vậy cậu biết rất rõ loại pháo nào đốt thì đẹp, loại nào cầm chơi thì đẹp.
Lục Tĩnh Văn chia những cây pháo bông đẹp nhưng không nguy hiểm cho mọi người, sau đó cậu lấy bật lửa châm một cây, rồi cầm cây của mình tới nối đỉnh với cây pháo trong tay những người khác để giúp họ cùng châm lửa.
Đây là lần đầu tiên Chu Tấn chơi pháo hoa.
Nhìn những đốm lửa trong tay giống như tuyết, cô thấy vừa khá mới lạ lại vừa khá thích thú. Khi cây pháo gần cháy hết, cô dùng một cây khác trong tay để nối lửa, rồi lại nhìn những bọn nó tiếp tục tỏa sáng.
Lục Tĩnh Văn đã chuẩn bị rất nhiều.
Nụ cười trên mặt cô kéo dài mãi không dứt.
Cây pháo sáng trong tay Lục Tĩnh Văn đã cháy hết từ lâu, chỉ còn lại cây que trơ trọi, không thấy vẻ đẹp khi nở rộ nữa. Cậu không châm lại một cây pháo mới, cũng không lấy các loại pháo khác để chơi, mà chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn Chu Tấn đắm chìm trong khoảnh khắc ấy. Và rồi cậu nở nụ cười nhẹ không thể che giấu.
Trần Thự Thiên nhìn thấy nụ cười đó.
Cậu ta từng tóm được mấy dấu vết, thậm chí khi chính người đó còn chưa đắm chìm thì cậu ta đã dự đoán được kết quả hiện tại. Nhưng dù dự đoán đúng, song nếu sai thời điểm thì cũng chỉ là suy đoán chưa chính xác mà thôi.
Cậu ta đã từ bỏ suy đoán đó từ lâu.
Song giờ đây thoáng một cái, cậu ta lại nhận ra mình đã đúng.
Trần Thự Thiên kéo Lục Tĩnh Văn lùi lại mấy bước.
Lục Tĩnh Văn quay lại nhìn cậu ta.
Trần Thự Thiên cố tình hỏi: “Mày nói xem, nếu làm bạn rất nhiều năm, liệu có đột nhiên nảy sinh tình cảm với đối phương không?”
Lục Tĩnh Văn không trả lời.
Trần Thự Thiên hiểu rồi. Nếu thực sự không có gì, Lục Tĩnh Văn đã lườm mắng cậu ta lâu rồi.
Trần Thự Thiên không nhịn được hỏi: “Cậu ấy biết không?”
Lục Tĩnh Văn trả lời: “Không biết, tao chưa nói với cậu ấy.”
Trần Thự Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Mày sợ ảnh hưởng đến việc học à?”
Lục Tĩnh Văn gật đầu. Đọc Full Tại mTruyen.net
Khi dạy Chu Tấn chơi guitar, cậu đã nhìn ra cô là người không thể làm nhiều việc cùng lúc. Khi chỉ học guitar hay chỉ học hát, cô vẫn ổn, nhưng khi phải kết hợp cả hai, cô sẽ rối lên, không biết nên chú ý vào đâu.
Lục Tĩnh Văn không biết liệu mình có ảnh hưởng đến việc học của cô không. Với quyết tâm của cô, nếu thật sự ảnh hưởng đến việc học, có lẽ cậu sẽ lập tức bị bỏ lại nhỉ.
Mặc dù giả thiết này khiến cậu không thoải mái, nhưng cũng coi là yên tâm, cậu chỉ sợ trong trường hợp xấu nhất thôi.
“Kỳ thi đại học quá quan trọng, đặc biệt là với cậu ấy. Đường lui của cậu ấy ít hơn chúng ta, và cái giá để làm lại cũng lớn hơn. Tao không muốn ảnh hưởng đến cậu ấy, dù chỉ là xíu khả năng cũng không được.” Ban đầu, Lục Tĩnh Văn không muốn nói điều này với ai, nhưng cậu đã nén trong lòng quá lâu, có lẽ cũng cần chút an ủi.
“Hơn nữa… nếu bị từ chối, tao sẽ rất buồn, tao không muốn vì lý do này mà phân tâm, rồi thua cậu ấy trong kỳ thi.” Lục Tĩnh Văn cụp mắt, nhìn cây pháo sáng đã cháy đen trong tay.
Trần Thự Thiên thở dài, cảm thán: “Nhưng tình yêu cũng có thời điểm, tao thật sự hy vọng bọn mày sẽ không cứ thế bỏ lỡ nhau.”
Lục Tĩnh Văn sững sờ.
Trần Thự Thiên nhanh chóng buông câu chuyện tình cảm của người anh em xuống, sau đó tiến lên trước lấy ra đủ các loại pháo hoa nhỏ và pháo bông, kéo mọi người cùng chơi.
Đến lúc đồng hồ điểm 12 giờ, Trần Thự Thiên châm cây pháo hoa to cuối cùng – loại có thể nở rộ tạo hình trên không trung.
Sau khi vươn tay kéo Quan Thiến Thiến, chừa lại không gian cho Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn, Trần Thự Thiên vô thức cúi đầu giữ động tác của Quan Thiến Thiến để tránh bị cô bạn lại thúc khuỷu tay lần nữa.
Lần này Quan Thiến Thiến không thèm để ý cậu ta, cô bạn nhắm mắt lại, chăm chú cầu nguyện. Trán sáng bóng, khuôn mặt tròn trịa, vẫn là dáng vẻ khi Trần Thự Thiên quen biết cô, nhưng lại có thêm chút dễ thương lạ thường vì lâu rồi chưa ngắm kỹ.
Quan Thiến Thiến mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe và khuôn mặt tròn trịa quay về phía cậu ta, như thể trong suốt quãng thời gian dài quen biết, họ chưa từng cãi vã, xa cách rồi cuối cùng là hòa giải: “Chúc mừng năm mới.”
Cô nghĩ, có lẽ kết thúc của một số câu chuyện chính là không có kết cục.
Bên kia, Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn đứng im lặng xem pháo, một chiếc khăn quàng vắt sang bên trái, một chiếc khăn quàng vắt sang bên phải, vạt dưới sát lại với nhau, giống như đang nắm tay.
Chu Tấn cầu nguyện.
Cô hy vọng những nỗ lực của mình có thể được đền đáp công bằng, vào được trường mình muốn, học ngành mình yêu thích, làm công việc mình mong muốn, và sống cuộc sống mình khao khát.
Trong lời cầu nguyện của cô, không có Lục Tĩnh Văn. Vì đây không phải là thứ có thể có được nếu chỉ nhờ vào nỗ lực.
Chu Tấn không muốn tham lam quá, vì cô sợ ngay cả thứ đã có được cũng sẽ cùng mất đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");