Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương này mình xin gửi tặng bạn @thangit, cảm ơn bạn đã ủng hộ cho truyện ạ. ^^
===============
Chỗ ở của Hầu Phú Quý cũng đơn sơ như của những người dân xa xứ khác đến đây mưu sinh, trừ chỗ ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh ra thì cũng chẳng còn bao nhiêu không gian. Tuy vậy gian nhà lại có một khoảng sân nhỏ trông rất sạch sẽ ngăn nắp và trồng vài chậu hoa trên bệ cửa sổ.
Võ Bưu đứng ngoài cửa quan sát căn nhà, trong lòng bỗng dưng hoài nghi: người sống trong một căn nhà như thế này có khả năng làm chuyện đó với Lý Thục Trân sao? Lúc gõ cửa, ông ta nghe tiếng ti vi đang bật, có người mang dép lê ra mở cửa.
Đó là một người đàn ông trung niên gầy nhom, khi trông thấy Võ Bưu, mặt ông ta hiện lên vẻ hoang mang.
Võ Bưu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, trong lòng ông ta lại thất vọng thêm một chút. Ông ta vốn hy vọng người ra mở cửa là một gã đàn ông còn trẻ có thân hình cường tráng.
“Anh là...”
“Cục cảnh sát.”
Lời của Võ Bưu khiến gã đàn ông tỏ ra sợ hãi, lúc này ông ta mới thấy hài lòng hơn một chút. “Tôi muốn vào nhà hỏi anh một số chuyện.”
Môi gã đàn ông hơi há ra nhưng không nói thêm gì, chỉ mời Võ Bưu vào nhà.
Kết cấu bên trong phòng cũng tương tự như phỏng đoán của Võ Bưu. Phòng ngủ được trưng dụng để tiếp khách, nhà bếp và nhà vệ sinh đều rất nhỏ. Điều khiến ông ta kinh ngạc là bày biện trong phòng vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ. Cạnh chiếc giường gỗ là một tivi lớn, trên giá sách xếp đầy đĩa DVD phim ảnh.
“Tôi chẳng có sở thích gì ngoài xem đĩa DVD.” Hầu Phú Quý nói.
Võ Bưu gật đầu.
“Tôi thích nhất là xem phim bộ. Phim chiến tranh, phim đời sống hay phim hài tôi đều xem cả.”
Võ Bưu lại gật đầu.
“Anh ngồi đi, tôi đi rót cho anh ly trà.” Hầu Phú Quý ân cần nói.
Võ Bưu lắc đầu. “Không cần đâu, tôi chỉ đến hỏi anh vài câu hỏi.”
“Anh muốn hỏi chuyện gì? Vụ án của giảng viên đại học bị giết hả?” Hầu Phú Quý hơi căng thẳng.
“Anh biết chuyện rồi à?”
“Cô gái đó tốt bụng lắm, tôi thật sự rất buồn với chuyện đã xảy ra.” Ông ta nhìn Võ Bưu, trên gương mặt lộ vẻ đau thương.
“Khi vụ án xảy ra, anh rời khỏi tiệm ăn lúc mấy giờ?”
“Một giờ hơn. Khi đó tôi còn trông thấy cô giảng viên, cô ta vẫn còn sống.”
Võ Bưu không nói lời nào, chỉ nhìn đối phương chằm chằm gần nửa phút. “Anh chắc chắn không?”
“Đương nhiên.” Hầu Phú Quý nói. “Sau đó tôi đến tìm một người bạn, cô ta là một người nóng tính, không thích phải chờ đợi người khác.”
“Là bạn nào? Anh hẹn gặp cô ta ở đâu?”
Hầu Phú Quý hơi do dự, dường như không muốn nói ra. “Cô ấy làm việc ở một hộp đêm gần chùa Từ An.”
“Gái bao à?” Võ Bưu tuy miệng cười nhưng trong lòng không hề cười.
Hầu Phú Quý gật đầu.
Loại nhu cầu về sinh lý này dù là người có tiền hay người nghèo, dù còn trẻ hay đã già cũng đều như nhau, chỉ khác về tên gọi. Đối với người có thân phận, có gia thế thì gọi là quy tắc ngầm, còn đối với người dân bình thường thì gọi là chơi gái.
“Còn vợ của anh thì sao?” Võ Bưu lạnh lùng hỏi một câu.
Sắc mặt Hầu Phú Quý trở nên không tốt cho lắm. “Bọn tôi đã ly hôn từ lâu.”
“Tại sao?”
“Vì…vì tôi đánh cô ta.”
“Đánh như thế nào?”
“Đánh… rất nặng. Khi đó tôi còn trẻ không hiểu chuyện, cứ thích uống rượu, đặc biệt mỗi khi có chuyện không vui là uống càng nhiều. Tính tình vợ tôi cũng không được tốt, hễ thấy tôi uống là lại chửi mắng không thôi, lúc đầu chúng tôi chỉ cãi nhau, sau này tôi còn động chân động tay. Lần đó tôi đánh cô ta đến mức nhập viện, tôi cũng bị cảnh sát lôi đi, sau đó chúng tôi ly hôn.”
“……”
“Từ đó về sau tôi bỏ rượu hẳn, đi làm công được chút tiền tôi đều gửi cho cô ta, vì chúng tôi có một đứa con gái, nó chọn sống với mẹ.” Trên gương mặt ông ta hiện lên một nụ cười. “Con gái tôi năm nay vừa mới kết hôn, chồng nó là người thành phố.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại