Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chưa đầy một tuần, Vân Nãi đã có thể xuất viện.
Ngày cuối cùng ở bệnh viện đó, cô nhất quyết không chịu đi, cứ bám lấy giường bệnh.
Vân Nãi tỏ ra cực kỳ sợ hãi trước Lục Dương, mặc cho các bác sỹ dỗ dành ngon ngọt.
Mãi đến khi Lục Dương đích thân bế chặt cô vào lòng mới chịu ngồi im.
Vừa thấy bóng dáng Vân Nãi lấp ló ở cổng, Dịch quản gia đã mừng rỡ chạy ra đón.
Thật lạ nha, đối với Lục Dương thì sợ hãi, nhưng đối với Dịch quản gia thì cô tự nhiên hơn nhiều.
Cô vùng vẫy khỏi vòng tay Lục Dương, chạy lại níu lấy Dịch quản gia.
“Vân tiểu thư đói không? Tôi làm bánh cho nhé?”
Vân Nãi chớp chớp đôi mắt xanh dương khẽ gật đầu.
Lục Dương ra khẩu lệnh mắt cho Dịch quản gia yêu cầu đưa cô vào trong nhà.
Giờ cô quá sợ hắn rồi.
Buổi tối Lục Dương phải sắp cho cô một phòng riêng sát bên phòng hắn.
Phần là vì cô cương quyết không chịu ngủ cùng, phần là vì sợ cô xảy ra chuyện gì.
Tất cả nội thất trong phòng Vân Nãi đều được Lục Dương chọn lựa kĩ càng.
Các góc nhọn của giường hay bàn ghế đều được giũa nhọn hoặc bọc lại bằng vải mềm cẩn thận.
******
“Thưa Lục thiếu, tôi nghĩ cần thuê một hầu gái riêng cho Vân tiểu thư.”
“Thuê hầu gái?”
Lục Dương gấp tờ báo bỏ sang một bên, nhíu mày nhìn Dịch quản gia.
Mấy chục năm nay Lục gia chưa từng có nữ hầu nào.
Hắn thì cũng cần phải lên công ty nên không thể ở nhà mãi được.
Dịch quản gia đã có tuổi nên việc trông chừng Vân Nãi khá khó khăn.
“Được, một ý kiến không tồi.”
Một tiếng sau, tin tức Lục gia tuyển dụng nữ hầu được loan đi rất nhanh.
Tất cả cô gái ở độ tuổi thiếu niên đều đổ xô đi nhận việc, nhưng Lục gia chỉ nhận duy nhất một người, Lục Dương lại thuộc tuýp khó tính nên rất nhiều nữ nhân phải bỏ cuộc mặc dù thù lao rất cao.
“Đã hai ngày rồi mà chưa có ai vừa ý tôi cả.”
Lục Dương làu bàu đi qua đi lại trong phòng khách.
Chỉ cần nhìn vào mắt mấy cô gái đó thôi hắn ta đủ hiểu họ chỉ muốn lợi dụng làm hầu gái cho Vân Nãi mà tiếp cận hắn.
“Dịch quản gia, chắc có lẽ phải thu hồi tuyển dụng rồi.”
“Bính bong”
Tiếng chuông cổng vang lên thật to, từ cửa sổ kính lớn, Lục Dương thấy một cô gái nhỏ con đứng trước cổng.
Dịch quản gia đi ra ngoài mở cổng cho cô gái kia, cúi đầu chào hỏi thật lịch sự:
“Vị tiểu thư đến Lục gia có chuyện gì không ạ?”
“Bác ơi, cháu nghe nói chỗ này tuyển hầu gái nên đến xin việc ạ!”
“Ồ vậy mời tiểu thư vào nhà!”
Cô gái nhỏ theo chân Dịch quản gia bước vào.
Vừa đi cô không khỏi choáng ngợp bởi vẻ đồ sộ và giàu có của căn biệt thự này.
“Lục thiếu, có một cô bé đến xin việc”
“Chào ngài.”
Cô cúi đầu kính cẩn chào Lục Dương rồi mới dám ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Lục Dương nhìn kỹ cô gái một lượt, cất lên thanh âm khàn đục:
“Giới thiệu bản thân đi.”
“Vâng, tôi là Hạ Lý, 16 tuổi.
Tôi đến từ nông thôn P gần chân núi phía Bắc thành phố K.”
“16 tuổi? Trẻ như vậy cô có thể đảm nhiệm việc hầu hạ cho Tiểu Nãi nhà tôi được không?”
Đôi mắt đen lạnh lẽo của hắn nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt.
Cô hít lấy một hơi, dõng dạc nói tiếp:
“Tôi học xong chương trình cấp 2 lên thành phố xin việc phụ giúp gia đình.
Ở nhà tôi có thể làm được những công việc nặng nhọc.”
Cô gái nhỏ cương quyết nhận việc.
Cô có khí chất khác với những nữ nhân khác từng xin việc ở đây.
Đôi mắt trong veo như sao sáng không hề nhuốm một ý định xấu xa.
Lục Dương ngẫm nghĩ một chút, rồi quay người đi ra hiệu cho quản gia Dịch.
Ông mời Hạ Lý đi theo mình vào một căn phòng nhỏ.
“Giờ cô đã được nhận vào làm việc.
Nhưng trong thời gian cô làm việc ở đây cô cần phải biết một số điều quan trọng.”
Dịch quản gia kể hết cho cô gái nhỏ nghe về Vân Nãi, từ vụ bỏ trốn vì hiểu nhầm Lục Dương cho đến vụ tự sát bất thành.
Hạ Lý nghe xong mà mặt rạng rỡ như đứa trẻ được quà, đây là chuyện tình éo le như trong mấy bộ phim ngôn tình sao.
Cô vốn là cô gái nhỏ hay mơ mộng và cực kỳ nghiện ngôn tình.
Nghe đến chuyện giữa Lục Dương và Vân Nãi lại khiến cô càng muốn làm hầu gái ở đây.
Hạ Lý nắm lấy tay Dịch quản gia quả quyết:
"Cháu sẽ giúp hai người này hàn gắn tình cảm!’’
Dịch quản gia cố nhịn cười, đưa cô lên lầu để gặp mặt Vân Nãi.
“Cốc cốc”
“Vân tiểu thư, Dịch quản gia đây ạ.”
“Vâng, bác vào đi ạ”
“Oaaaa”
Hạ Lý không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy Vân Nãi đang ngồi bên cửa sổ.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tay bồng thơ mộng.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ óng mượt xoăn xõa ngang vai, đôi mắt hiếm có màu xanh dương lấp lánh hút hồn.
Chưa bao giờ Hạ Lý gặp được cô gái nào đẹp như vậy.
“Vân tiểu thư, đây là hầu nữ mới được tuyển riêng cho cô.”
“Xin chào tiểu thư.”
“Được rồi, bác để cô gái này ở đây với con.”
“Cạch”
Dịch quản gia nghe xong câu đó mới yên tâm rời khỏi phòng.
Vân Nãi đứng dậy xách đồ của Hạ Lý bỏ vào trong tủ, kéo tay cô ngồi xuống giường.
“A tiểu thư đừng làm như vậy, em phải hầu hạ người mà.”
“Không sao, mà cậu bao nhiêu tuổi?”
“Em mới 16 tuổi thôi.
Em từ nông thôn P đến đây.”
“Sao em lại lên đây xin việc?”
“Gia đình em khá khó khăn nên em muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình.”
Vân Nãi nhìn Hạ Lý có vẻ cảm thông.
Bản thân cô cũng sinh ra trong gia đình thiếu thốn lẫn về vật chất và tinh thần.
Cô nắm lấy tay Hạ Lý an ủi:
“Em nên đi chỗ khác xin việc đi, nhỡ Lục Dương…”
“Tiểu thư yên tâm, em sẽ không sao.”
Hạ Lý đã được Dịch quản gia kể hết mọi chuyện nên cô biết nỗi sợ của Vân Nãi xuất phát từ đâu.
Cô đã quyết sẽ giúp hai người này phát triển tình cảm, trước mắt phải giải tỏa mối hiểu lầm này cho Vân Nãi đã.
Vân Nãi rất ngạc nhiên với lời nói của Hạ Lý.
Nhưng thấy cô ấy quả quyết vậy rồi cô cũng không làm gì được.
*******
“Tiểu Nãi sao rồi?”
“Vân tiểu thư có vẻ thích cô gái kia.”
“Được rồi, ông có thể lui.”
Dịch quản gia vâng một tiếng, rồi bước ra ngoài rút điện thoại ra gọi cho số máy quen thuộc kia.
“Phu nhân”.