Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tung hoành cửu thiên” tăng ca ngày đêm để đuổi kịp tiến độ, các diễn viên đều mặt mũi sa sầm.
Đặc biệt là Phan Nhược Phong và Trần Lâm Lâm, mặt ngoài phải tâm bình khí hòa xào cp, sau lưng thì đánh nhau túi bụi, mỗi ngày đi làm đều là địa ngục.
Hôm nay là ngày cuối cùng Vương Lâm Vân phải mặc cổ trang để quay chụp bù một ít poster tuyên truyền, sau đó hắn có thể cáo biệt phim trường.
Trở lại thành phố S, Vương Lâm Vân chỉ cảm thấy ngay cả không khí cũng thơm, hắn ư hừ một bài hát bước vào cửa, gọi video call cho Đoạn Siêu xác nhận lịch trình.
Thù lao đóng phim của Vương Lâm Vân không cao cho nên trong mắt công ty thì giá trị thương mại của hắn vẫn rất thấp như cũ, không đáng phân bổ thêm tài nguyên, sắp tới chủ yếu vẫn tập trung nâng đỡ vương bài Trần Thiên Khoát.
Vương Lâm Vân có thể đổi đời hay không còn phải dựa vào rating của “Tung hoành cửu thiên”.
Vậy nên khoảng thời gian này lại không có gì làm.
“Ngàn lẻ một đêm” hắn cũng đã sớm đọc xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Phối âm hiệu suất rất cao, hai tuần là có thể thu âm xong, lúc này rốt cuộc không cần ở lì trong nhà, có thể đi phòng làm việc cùng tiểu Đinh Đinh mặt đối mặt phối âm.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là mời Tiêu Hạo ăn cơm.
Muốn mời khách cũng không thể quá mất mặt, huống hồ thầy Tiêu là minh tinh, vì thế Vương Lâm Vân khẽ cắn môi, mặc tây trang, lấy thẻ ngân hàng hùng hổ lái xe ra cửa, tới một nhà hàng cao cấp.
Tới nơi thấy Tiêu Hạo mặc một cây quần áo rộng rãi thoải mái, còn mình thì tây trang giày da, vậy mà trông như là bá đạo tổng tài và cận vệ vậy, quả nhiên khí chất vẫn là học không nổi.
Tiêu Hạo dường như nhìn ra Vương Lâm Vân quẫn bách, cười khẽ an ủi, “Không sao, nhà hàng này người mặc tây trang rất nhiều, trông sẽ không lạc quẻ đâu.”
Hai người đi vào nhà ăn, người phục vụ nhìn thấy Vương Lâm Vân mắt liền sáng ngời, vội vàng đón nhận tiến đến.
Vương Lâm Vân thanh thanh giọng nói chỉnh chỉnh cái nơ, vừa định mở miệng thì người phục vụ lập tức đi qua hắn tiến thẳng tới bên Tiêu Hạo, “Chào Tiêu tiên sinh, đã lâu không gặp, vẫn ngồi chỗ cũ sao?”
Vương Lâm Vân xấu hổ cười cười, quay đầu đáng thương vô cùng mà nhìn Tiêu Hạo, giống như con cún bị chủ nhân bỏ rơi.
Tiêu Hạo cũng không ngờ người phục vụ lại như vậy, sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười, “Ngại quá, hôm nay chủ trì không phải tôi.” Tiêu Hạo mặt không biến sắc kéo Vương Lâm Vân đến bên người: “Hôm nay, vị Vương tiên sinh này mới là “kim chủ”, các cậu phải phục vụ tốt vào.”
Nói xong, Tiêu Hạo dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Vương Lâm Vân, đặt tay lên vai hắn, vỗ vỗ trấn an.
Vương Lâm Vân dùng diễn xuất của mình tỏ vẻ bình tĩnh: “Hai vị, tôi đã chọn chỗ rồi.”
“Vương tiên sinh, xin mời.” Người phục vụ cũng lập tức dẫn đường tới một góc an tĩnh.
Hắn lấy thực đơn lật lật, vì đã có chuẩn bị tâm lý nên giá cả không khiến hắn lảo đảo, nhưng cũng cũng đủ để hắn phải ăn mặc cần kiệm một thời gian.
Vương Lâm Vân đưa thực đơn cho Tiêu Hạo, thầy Tiêu cũng không khách khí, quen cửa quen nẻo gọi vài món ăn chiêu bài, dưới ánh mắt tha thiết của Vương Lâm Vân lại gọi thêm 2 món ngọt.
“Thích ăn ngọt?” Tiêu Hạo chờ người phục vụ rời đi, cười trêu ghẹo hỏi.
Vương Lâm Vân ngượng ngùng gật đầu.
Đồ ăn lên bàn, Vương Lâm Vân ban đầu còn rụt rè một chút, vừa gắp 1 đũa vào miệng liền sửng sốt.
Đây là mỹ thực thần tiên gì vậy, quá ngon!
Vương Lâm Vân lệ rơi đầy mặt vùi đầu ăn, không phát hiện ra Tiêu Hạo đang nâng ly rượu vang, ánh mắt sâu xa nhìn mình.
Ừm, lúc ăn trông cũng thực đáng yêu……
Sau món chính rốt cuộc tới phần Vương Lâm Vân chờ mong đã lâu.
Hắn xoa xoa tay chờ đồ ngọt lên bàn, gấp không chờ được, xúc một muỗng bánh kem vui sướng nheo mắt ăn.
“Ngon sao?” Tiêu Hạo chống cằm, ánh mắt toát ra vẻ cưng chiều mà chính hắn cũng không biết.
Vương Lâm Vân hạnh phúc không nói nên lời, chỉ có thể rưng rưng gật đầu.
“Cái này cũng là gọi cho cậu, đừng vội, từ từ ăn.” Tiêu Hạo đem đồ ngọt trước mặt đẩy đến chỗ Vương Lâm Vân, lại lấy ra một xấp giấy thật dày, “Thuận tiện xem cái này đi.”
Vương Lâm Vân phồng miệng ăn như hamster, nhìn đến trang giấy viết tựa đề “Khúc tình ca mùa hè”, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo, trong ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Tôi lần trước nói có kịch bản, cậu không nghĩ là tôi đùa chứ?” Tiêu Hạo bất đắc dĩ cười, “Đây là phim đầu tiên của idol Vương Lạc Thần, kim bài biên kịch Lý Húc, tứ đại đạo diễn La Hoài Nam tự mình ra trận, dự tính sang năm đầu năm khởi quay.
Đang cần một nam thứ diễn xuất không tệ, tôi sẽ đề cử cậu.”
Đây đúng là một cái bánh lớn, có Vương Lạc Thần tham gia thì chắc chắn sẽ hot.
Đoạn Siêu có đi ăn mười bữa tiệc cũng không kéo nổi tài nguyên tốt như vậy, chỉ đứa ngốc mới không nhận.
Nhưng Vương Lâm Vân lại hơi do dự, “Tung hoành cửu thiên” quả thật để lại ít nhiều bóng ma trong lòng hắn về diễn viên thần tượng.
Tên Vương Lạc Thần này không đến nỗi nào chứ?
“Thầy Tiêu có biết Vương Lạc Thần không? Hắn liệu có…” Vương Lâm Vân vẻ mặt đau khổ, khoa tay múa chân.
Tiêu Hạo hồi tưởng một chút, nói: “Không đâu, Vương Lạc Thần danh tiếng không tồi, cũng rất chuyên nghiệp, hơn nữa fan của hắn là một đẳng cấp khác hẳn so với fan của Phan Nhược Phong.
Hắn cũng sẽ không xằng bậy ở trước mặt nhiều nghệ sĩ lão làng như vậy.
Cậu yên tâm đi.”
Vương Lâm Vân có sự tin cậy sâu sắc vào Tiêu Hạo, Tiêu Hạo nói không có việc gì hắn liền an tâm.
“Nhưng cậu phải chú ý, dù có tôi đảm bảo cũng không có nghĩa nhân vật này sẽ là của cậu.
Quyết định cuối cùng vẫn là ở đạo diễn.” Tiêu Hạo bổ sung nói, “Kịch bản này vừa mới hoàn thành, từ giờ đến lúc khởi quay cũng đủ thời gian chuẩn bị.
Hai tháng tới tìm hiểu kỹ càng, rồi tôi sẽ giúp cậu gặp mặt đạo diễn.
Phim này bản chất là một kịch bản ngọt ngào, không có quá nhiều điểm bùng nổ cảm xúc, ngược lại sẽ khảo nghiệm năng lực diễn tự nhiên, không hề dễ dàng.
Rất nhiều người diễn loại kịch bản khác thì không tồi nhưng diễn phim thần tượng lại bị chê.”
Vương Lâm Vân nghiêm túc nghe.
Mỗi một câu Tiêu Hạo nói đều là một bài học.
Mấy tháng qua, Tiêu Hạo trợ giúp nhiều tới mức một bữa cơm không thể nào tỏ rõ lòng biết ơn.
Mắt thấy Vương Lâm Vân lại bắt đầu muốn quỳ xuống, Tiêu Hạo phất tay: “Dừng dừng! Tôi đã nói rồi, cậu tiếp tục trở thành một diễn viên tốt là đủ báo đáp rồi.”
Dường như nghĩ tới cái gì, Tiêu Hạo cười khổ, “Hiện tại phái thực lực hay phái thần tượng cũng thế, ngành này chỉ nghĩ mau kiếm tiền, mặc kệ chất lượng tác phẩm.
Người nguyện ý tu dưỡng diễn xuất như cậu hiện tại trở thành hàng hiếm, cậu nói xem có tức cười hay không?”
Vương Lâm Vân im lặng nhìn Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo debut mười mấy năm, diễn vô số phim, với thực lực của y hoàn toàn có thể bước lên vị trí nam diễn viên xuất sắc nhất, chỉ thiếu một giải thưởng.
Nhưng y lại luôn vô duyên với cúp, khi đó dù trên mặt tỏ vẻ không chút nào để ý, kỳ thật vẫn không thể nào cam lòng đúng không?
Nghĩ vậy, Vương Lâm Vân đột nhiên xúc động cầm tay Tiêu Hạo trịnh trọng nói: “Thầy Tiêu yên tâm! Không quên mục tiêu, nhớ kỹ sứ mệnh! Tôi hứa với thầy, tôi sẽ không quên! Tôi sẽ không làm thầy và bản thân thất vọng!”.