Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau trời còn chưa sáng, Tống Hành đã vận bộ trường bào cổ tròn màu đen, chân đi đôi giày ô da nửa cũ, cưỡi ngựa đi tới những nơi thấp trũng, chịu ảnh hưởng nặng nề bởi thiên tai.
Không ít nhà dân đã bị lũ cuốn phăng hoặc sân vườn ngập ngụa trong bùn đất, Tống Hành liền lệnh quân Hà Đông cởi giáp giúp dân dựng lại nhà cửa, sửa chữa tường bao, dọn dẹp sân viện.
Buổi chiều hắn ghé qua bến tàu phía nam, cảnh tượng hoang tàn bày ra trước mắt. Trên mặt sông là đủ loại đồ đạc bị cuốn trôi đang nổi lềnh bềnh, bùn đất và sỏi đá đọng lại dọc bến tàu và hai bên dòng sông, không còn chỗ nào để đặt chân.
Tống Hành xắn tay áo, cùng mọi người sửa sang lại con đê.
Phủ đệ của hắn được Phùng Quý sai người dọn dẹp ngăn nắp, sau đó tự mình đến đón Thi Yến Vi về phủ.
Đến canh hai, Tống Hành mới thúc ngựa trở về.
Thời Yến Vi lo lắng về tình hình thiên tai nên vẫn chưa ngủ được. Khi Tống Hành bước vào, nàng đang một mình, ngồi ngẩn người trên giường La Hán.
Áo bào trên người hắn dính đầy bùn đất, tỏa ra mùi tanh ngai ngái khó ngửi. Tống Hành sợ làm nàng khó chịu nên không dám đến gần, chỉ đứng bậu cửa ngóng nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Đêm đã khuya, sao nương tử còn chưa đi ngủ?”
Thời Yến Vi nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên nhìn, thành thật đáp: “Ta mải suy nghĩ nên chưa ngủ được.”
Tống Hành vốn định hỏi nàng đang nghĩ gì thì chợt nghe Phùng Quý đến bẩm, nói rằng trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước ấm, mời hắn vào tắm rửa.
Tống Hành gật đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt với Thời Yến Vi rồi đi về phía phòng tắm.
Tắm xong, hắn dùng khăn lau khô vệt nước trên người, ăn mặc chỉnh tề rồi mới quay lại phòng tìm Thi Yến Vi.
“Vừa nãy nương tử nghĩ gì mà lại không ngủ được?” Tống Hành vòng tay ôm lấy eo kéo nàng vào trong lòng, bàn tay lớn men theo bờ vai nàng trượt xuống.
Thời Yến Vi không nể nang gì, đánh mạnh lên bàn tay càn rỡ kia, trừng mắt nhìn rồi bảo hắn ngồi về phía đối diện.
Tống Hành sao có thể dễ dàng buông nàng ra, nhưng ánh mắt và giọng điệu của nàng lại vô cùng cương quyết, dù trong lòng không nỡ nhưng vì sợ tối nay không được ôm nàng, thậm chí mấy ngày tới cũng không được chạm vào nàng nên đành ngoan ngoãn thuận theo, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt cạnh giường La Hán.
Thi Yến Vi từ từ rót thêm một ít trà nóng vào chén sứ men xanh hình cánh sen, thong thả nhấp liền mấy ngụm.
Tống Hành chăm chú quan sát nàng, không đoán được tâm tình của nàng giờ đang thế nào nên không dám tùy tiện mở lời, chỉ ngồi yên lặng một chỗ, dễ bảo đến mức khó tin.
Một lát sau, Thi Yến Vi mới lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc trong phòng, điềm đạm hỏi hắn: “Hai ngày nay Tấn vương có để ý đến giá gạo, dầu mỡ và lương thực không?”
Tống Hành hiếm khi can thiệp vào những việc nhỏ nhặt trong phủ nên làm sao biết được những chuyện củi lửa muối dầu. Nghe nàng nhắc tới, hắn mới lần đầu tiên suy nghĩ về việc này.
Trải qua những chuyện vừa rồi, Tống Hành bất giác cảm thấy quan hệ giữa hắn và nàng đã gần gũi hơn trước, huống chi đêm qua nàng còn cho phép hắn ngủ cùng ở trên giường.
Nên dù giờ không phải lúc đang thân mật với nàng nhưng hắn vẫn ngọt ngào đổi lại cách xưng hô: “Âm Nương sợ thương nhân đẩy giá lên cao đúng không?”
Thi Yến Vi khẽ gật đầu.
Tống Hành nhớ lại trước đây từng nghe nàng nói về việc coi trọng nông nghiệp, cải cách thuế khóa, giờ cẩn thận nghĩ kỹ thì mới thấy nàng không chỉ có lòng từ bi mà còn có góc nhìn tinh tế, nếu là nam nhi hẳn sẽ là một vị quan thanh liêm, cần chính thương dân.
Tuy hắn đảm đương trọng trách to lớn nhưng quả thật không có nhiều lòng trắc ẩn hay kiên nhẫn. Ông trời để hắn gặp được nàng hẳn là để dung hòa lẫn nhau, nói cách khác, hắn và nàng chính là một đôi do trời đất tạo thành.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tống Hành khẽ nhếch lên, mỉm cười nói tiếp: “Mấy ngày nay ta chỉ lo cứu nạn nên quả thực chưa nghĩ đến việc này, thật may có nương tử để tâm nhắc nhở. Ngày mai ta sẽ lệnh cho Tam Cổ Tư [1] trong thành đi giám sát khắp nơi.”
[1] Tam Cổ Tư: là ba cơ quan hoặc chức quan chuyên quản lý việc buôn bán, giám sát giá cả, và điều hành thị trường trong một khu vực hoặc địa phương.
Thi Yến Vi lại hỏi hắn ngày mai định đi đâu.
Tống Hành nói bến tàu phía nam bị thiệt hại nặng nề, có lẽ còn phải sửa sang thêm vài ngày.
Nghe xong, Thi Yến Vi nhìn về phía bậc cửa, trên đó dính chút bùn đất, hẳn là lúc hắn về còn chưa kịp tắm rửa mà đã tới đây ngay chỉ để nhìn thấy nàng.
“Nếu ngày mai còn phải đi thì đêm nay ngài đi ngủ sớm đi, kẻo ngày mai lại không có tinh thần.”
Lời nàng nói vốn chỉ là thuận miệng thôi, nhưng Tống Hành lại nghe ra thành hàm ý khác.
Hôm qua nàng cho hắn lên giường, hôm nay lại nói những lời quan tâm hắn.
Tống Hành kích động đến mức tim đập rộn ràng, nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới chợt nhận ra giờ sắp quá canh ba. Hắn ôm eo định bế bổng nàng lên nhưng lại sợ nàng chóng mặt ngủ không ngon nên chỉ nâng nàng ngang tầm mắt mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.
“Đúng là nên ngủ rồi. Hôm nay vất vả cả ngày, nương tử gọi ta một tiếng “Quỳ Ngưu Nô” để ta thoải mái có được không?”
Chỉ là tiếng gọi thôi, nàng cũng đâu mất gì. Thi Yến Vi lười đôi co với hắn, vô thức vòng tay qua cổ hắn để giữ thăng bằng, cúi đầu gọi: “Quỳ Ngưu Nô.”
Tống Hành càng nâng nàng lên cao hơn, hớn hở đáp: “Đôi vai này chỉ để Âm Nương dựa vào, ba chữ này cũng chỉ mỗi mình Âm Nương được gọi thôi.”
Bằng sức trâu của Tống Hành thì hắn nhấc nàng lên chỉ như nhấc một tờ giấy mỏng. Thi Yến Vi có phần không kiên nhẫn, đưa tay đập vào cánh tay hắn bảo hắn nhanh thả nàng xuống, giọng không mấy vui vẻ bảo nàng có thể tự đi được.
Tống Hành sợ chọc giận nàng nhưng lại không nỡ buông tay, đành giữ nàng trong lòng sải những bước dài vào trong, sau đó lại thuần thục giúp nàng cởi giày thay áo, ôm nàng vào lòng ngủ một cách an ổn.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tống Hành đã rời phủ.
Thi Yến Vi ăn sáng xong, ngồi nghỉ một lúc thì ra hành lang nhìn Luyện Nhi đùa giỡn với con mèo kia. Bỗng một cơn gió thổi qua, khiến nàng cảm thấy lành lạnh.
Vì sợ những người đang tu sửa nhà cửa bờ sông bị cảm mạo hoặc dính phải phong hàn nên gọi Phùng Quý tới, báo hắn sai người đi mua ít gừng tươi về.
Phùng Quý không biết nàng định làm gì, nhưng nàng đang là người được Tấn vương đặt trên đầu quả tim nên hắn nào dám không nghe, huống hồ cũng không tốn bao nhiêu tiền, thế là lĩnh mệnh ra ngoài.
Chừng nửa canh giờ sau Phùng Quý đội mưa quay về, mang theo một giỏ gừng tươi.
Hóa ra Tống Hành đã ghi nhớ lời dặn của Thi Yến Vi, từ sớm đã sai người kiểm soát giá cả trong chợ. Tuy giá gừng có hơi cao so với trước ngày mưa bão nhưng vẫn ở mức hợp lý, không đến nỗi khiến dân chúng bình thường không thể mua nổi.
Thi Yến Vi cùng mọi người trong bếp nấu nồi chè và canh gừng làm ấm người, lại dặn Phùng Quý mang đến bến tàu phía nam cùng những vùng có địa thế thấp trũng, chịu ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thiên tai.
Phùng Quý đáp ứng lấy lệ, không dám tùy tiện làm theo mà tìm gặp Tống Hành ở bến tàu để xin chỉ thị trước.
Tống Hành biết nàng bản tính lương thiện thì sao có thể dùng thuốc để hạ độc hắn. Mặc cho Phùng Quý can ngăn, hắn vẫn không hề do dự uống trước một chén, quả nhiên không có việc gì nên lại gọi tất cả đến uống cùng.
Thứ hắn uống không phải là nước chè mà là một chén canh gừng cay nồng, nhưng khi uống vào hắn lại thấy ngọt ngào vô cùng, như dòng mật rót thẳng vào tim, khiến cõi lòng hắn cũng cảm thấy ngọt lịm.
Hắn cứ cười mãi, lệnh cho Phùng Quý mang phần còn lại đi phân phát ở những nơi khác.
Chẳng mất bao lâu, tin đồn đã lan ra khắp nơi: tân sủng của Tấn vương là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, sau này ắt sẽ được hưởng phúc lớn.
Hầu phủ dâng tặng con mèo Đại Thực quốc kia cũng sớm nghe được tin này, cân nhắc một hồi mới biết rằng con mèo đó không phải là món quà dành cho nữ quyến ở Tống phủ mà là để lấy lòng vị thiếp thất mới kia.
Ngay lập tức, những kẻ quyền quý trước kia muốn dựa vào Tống Hành nhưng ngặt nỗi hắn không màng nữ sắc, cũng chẳng thiếu tiền bạc thì nay rốt cuộc cũng tìm được chút phương hướng để tiếp cận, nhưng vẫn tạm thời đứng ngoài quan sát.
Mấy ngày sau, khi tình hình thiên tai giảm bớt, Tống Hành hồi phủ sớm hơn bình thường.
Thi Yến Vi đã chuẩn bị sẵn bộ đồ trong dành cho hắn.
Vừa nhìn thấy, Tống Hành lập tức quên đi hết mệt mỏi, vội vã bước vào trong thử ngay. Quả thật rất vừa vặn, hắn đắc ý xoay qua xoay lại hai vòng trước mặt Thi Yến Vi rồi mới miễn cưỡng cởi ra, giao cho người hầu mang đi giặt kỹ.
Hai ngày sau, Tống Hành xử lý xong mọi công việc, lúc về đến phủ thì trời đã chập choạng tối.
Khi hắn đến, Thi Yến Vi đang ngồi trên giường La Hán nói chuyện với Luyện Nhi, tay ôm con mèo mắt xanh trong lòng.
Nhìn thấy nàng cuối cùng cũng chịu gần gũi với con mèo ấy, khóe môi Tống Hành khẽ nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn, giọng điệu chất chứa ý cười: “Âm Nương đã đặt tên cho nó chưa?”
Thi Yến Vi nhẹ nhàng gật đầu, từ tốn đáp:
“Ta và Luyện Nhi gọi nó là Tuyết Cầu.”
“Cái tên này nghe vừa mới mẻ lại phù hợp, Âm Nương quả là có lòng với nó.” Tống Hành không chút ngập ngừng, vừa mở miệng thì toàn là những lời tán dương dành cho nàng.
Cái tên này vốn là do Luyện Nhi hỏi tới, nàng chỉ thuận miệng đồng ý thôi, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Thi Yến Vi xấu hổ nên gượng cười, không tiếp lời hắn.
Tống Hành chăm chú nhìn Tuyết Cầu một lúc thì thấy nó đã béo mập hơn nhiều so với lần đầu tiên hắn gặp cách đây hai tháng. Hắn bật cười nói: “Con mèo này được nương tử yêu quý, ngươi chăm sóc chu đáo, nhìn nó giờ trắng trẻo mập mạp nên thưởng cho ngươi hai quan tiền và một đôi vòng bạc.”
Nói xong, hắn lại hỏi Thi Yến Vi đã ăn tối chưa.
Thi Yến Vi gật nhẹ đầu, bảo nàng đã ăn tối rồi.
Nghe nàng nói thế, Tống Hành mới thấy yên lòng, lệnh Luyện Nhi ôm theo Tuyết Cầu lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Tống Hành cùng Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi rót lưng lửng nửa chén hoa sen, nước trà vàng ươm óng ánh, là loại trà cúc vàng được ngâm nấu.
Tống Hành không rành y lý nên đương nhiên không biết hoa cúc có tính hàn, không thích hợp để uống hàng ngày đối với những người mắc chứng lạnh tử cung.
Nhưng Thi Yến Vi thì khác. Nàng biết rõ tính hàn của hoa cúc, trước kia, khi còn cặm cụi ôn thi, mỗi lần thức đêm giải đề, cơ thể sinh nhiệt thì nàng đều uống trà hoa cúc này để giải nhiệt, nhưng mãi về sau nàng mới biết dù giúp giảm bớt cảm giác nóng trong nhưng nó lại khiến kỳ kinh nguyệt của nàng càng thêm đau phần đớn. Hỏi bạn cùng lớp cấp ba, sau này theo đuổi ngành y thì mới biết hoa cúc có tính hàn, những người cơ địa thiên hàn nếu uống vào sẽ làm gia tăng hàn khí trong cơ thể.
“Có bao nhiêu loại trà ngon không uống mà lại chỉ thích loại trà hoa ngâm nước sôi này, đúng là vừa tiết kiệm vừa bớt việc.” Tống Hành vừa nói vừa châm một chén trà hình hoa ngọc lan, nâng lên nhấp một ngụm.
Thi Yến Vi cũng cúi đầu, hớp một ngụm trà, nhàn nhã đáp: “Nếu Tấn vương không quen uống loại trà hoa này thì có thể bảo người pha trà Mông Đỉnh Sơn đưa đến. Bình thường ta cũng không động đến những loại trà Tấn vương để sẵn trong phòng ta, cứ để đó mãi thì đúng là lãng phí.”
Tống Hành mỉm cười, uống hết nửa chén trà thì đặt xuống, xoay sang vuốt ve tóc mai và khuôn mặt nàng: “Mai là hưu mộc, ta sẽ đưa nàng đi học cưỡi ngựa. Đêm nay ta sẽ không chạm vào nàng, nàng cứ yên tâm.”
Nghe hắn nói vậy, đôi mắt Thi Yến Vi ánh lên vẻ nghi hoặc, như muốn dò xét xem lời này có thật hay không. Tống Hành bình tĩnh đón lấy ánh mắt nàng, ung dung đáp:
“Tuy ta không phải là chính nhân quân tử nhưng cũng không cần phải lừa gạt nương tử về chuyện này. Nếu ta thật sự muốn, Âm Nương căn bản không thoát được.”
Vừa nói vừa ôm nàng, bước thẳng vào trong.
Chỉ trong chốc lát, Thi Yến Vi đã bị hắn đặt lên chiếc chăn gấm.
Thi Yến Vi trong lòng hoảng hốt, nàng co người lại, dịch dần vào bên trong giường: “Ngài vừa nói đêm nay sẽ không động đến ta…”
Bàn tay to lớn của Tống Hành chạm nhẹ vào lớp y phục, hắn lại lên tiếng cam đoan: “Ta không lừa nàng, nàng để ta hôn một cái thôi được không?”
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, lay động lớp màn lụa trắng mỏng, ánh mắt Thi Yến Vi như được phủ một tầng sương mờ, nàng sợ hãi nhìn hắn, hiển nhiên là không tin những gì hắn vừa nói.
Đầu ngón tay hắn lặng lẽ lần vào đai lưng điệp tiệp.
“Ngài đừng qua đây.” Thi Yến Vi hoảng hốt lùi lại.
Tống Hành dường như đã phát hiện ra điểm mấu chốt.
Bàn tay to lớn của hắn kéo nàng lại gần. Tống Hành hạ giọng vỗ về nàng rồi cúi xuống áp môi lên phiến môi mềm mại của nàng.
Một lúc lâu sau, Tống Hành mới lưu luyến tách ra.
Thi Yến Vi cố gắng với tay, chống vào kim quan trên đầu hắn, thét lên thành tiếng: “Không được.”
Tống Hành nhanh chóng giữ lấy tay nàng, đan chặt mười ngón tay với nhau.
Đó là cảm giác gì Thi Yến Vi cũng không thể nói rõ, nàng chỉ biết nàng vô cùng, vô cùng căm ghét hắn.
Tống Hành đứng dậy, yết hầu khẽ động. Hắn nhấp một ngụm trà thưởng thức, cất giọng trêu nàng: “Sao mắt Âm Nương lại đỏ thế này? Cứ như có dòng suối lành chảy ra từ khe núi.”
Thi Yến Vi không ngờ một kẻ lúc nào cũng tự cao tự đại, thanh cao không vướng bụi trần như Tống Hành cũng có ngày rơi vào bước đường này. Đôi mày thanh tú khẽ chau lại, nàng cắn nhẹ môi, quay mặt đi, chẳng buồn nhìn hắn thêm nữa.
Chờ đến khi nàng bình tâm lại, Tống Hành mới ôm nàng ngồi lên đùi, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng.
Một lúc lâu sau, Thi Yến Vi bắt đầu cảm thấy tay nàng tê dại.
Tống Hành vội vàng buông tay nàng ra, hơi nghiêng người tránh sang một bên, cuối cùng vẫn không để tay nàng dính bẩn, chỉ gọi người mang nước vào phòng.
Tỳ nữ nghe lệnh đưa nước tiến vào. Tống Hành nhìn nàng rửa tay, hầu hạ nàng thay y phục xong mới ôm nàng cùng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Thi Yến Vi đang rửa mặt thì được biết Tống Hành đã luyện kiếm ở bên ngoài từ sớm, vừa thấy tỳ nữ bưng chậu nước ra ngoài thì hắn đã ngay lập tức vào phòng, khép cửa lại rồi cởi quần áo ngay trước mặt Thi Yến Vi. Hắn lau mồ hôi sạch sẽ rồi cố ý mặc áo bào huân mùi hương tô hợp, phòng nhỡ may nàng ghét bỏ rồi không chịu để cho hắn ôm nàng.
Hai người ăn sáng súc miệng cùng nhau. Xong xuôi đâu vào đấy, lúc này Tống Hành mới ôm nàng rời phủ, bước lên xe ngựa.
Khoang xe vốn rộng rãi nhưng sự có mặt của hắn đã khiến nàng cảm thấy vừa oi bức vừa ngột ngạt.
Thi Yến Vi bỗng nhớ lại lần gần nhất mà nàng có ý thức khi ngồi cùng xe ngựa với hắn là lúc lên đường đến Trường An.
Hắn ngang nhiên cưỡng ép nàng trên xe ngựa.
Dù bề ngoài nàng cố ra vẻ trấn tĩnh, nhưng ánh mắt lại đầy sự đề phòng
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Tống Hành đón lấy ánh mắt nàng, dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Thi Yến Vi siết chặt vải áo mỏng manh, cụp mi thu lại ánh mắt, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Không có gì, chỉ là thấy hơi nóng.”
“Thật sao?” Tống Hành một chiếc quạt gấp ra khỏi hộc tủ hình vuông, mở ra rồi lại gần phẩy gió cho nàng.
Khoảng cách gần như vậy khiến mỗi giây mỗi phút trôi qua trở nên dài vô tận. Người Thi Yến Vi toát đầy mồ hôi, vải áo bị lòng bàn tay nắm chặt làm ẩm ướt.
Nửa canh giờ sau xe ngựa rời khỏi thành, đi thêm một đoạn thì bắt đầu giảm tốc. Đến khi dừng hẳn, Tống Hành mới dìu nàng xuống xe.
Trên sân tập cưỡi ngựa là bóng dáng của rất nhiều tuần mã phu đang huấn luyện, thuần dưỡng ngựa chiến. Những con ngựa ở đây đều lực lưỡng, cao lớn vượt xa những con ngựa thông thường nên Thi Yến Vi cũng không khỏi cảm thấy e ngại, sợ rằng sẽ không thể học tốt được.
Tống Hành nhận ra sự bất an của nàng, hắn nắm lấy tay nàng, dùng giọng điệu ôn hòa để xoa dịu: “Có ta ở đây, Âm Nương nàng cứ yên tâm, không có gì phải lo lắng cả.”
Hắn nắm tay nàng dẫn về phía chuồng ngựa. Dọc đường đi, có không ít tuần mã phu chắp tay hành lễ với hắn, ai nấy đều giữ ánh mắt thẳng tắp, không ai dám nhìn ngang liếc dọc để trộm nhìn dung mạo của Thi Yến Vi.
Vào đến chuồng ngựa, Tống Hành quay sang hỏi nàng thích loại ngựa nào.
Thi Yến Vi làm sao biết chọn ngựa, nhất là những con ngựa chiến, con nào cũng cao to, vạm vỡ. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo muốn con nào thuần tính hiền lành chút là được.
“Nương tử ngoan à, đã là chiến mã theo ta ra trận giết địch thì có con nào lại hiền lành kia chứ?” Tống Hành cố ý muốn dọa nàng, thần sắc nghiêm nghị nói.
Thi Yến Vi nghe vậy thì ngơ ngác không biết phải đáp lại thế nào. Nàng ngây người nhìn đàn ngựa với bộ lông đủ sắc màu, cố gắng động viên bản thân.
“Âm Nương mãi vẫn chưa chọn ra được nên chắc là không thích những con này. Không sao, ta sẽ dẫn nàng xem chiến mã ta cưỡi khi ra trận.”
Nói rồi chẳng đợi Thi Yến Vi phản ứng, hắn đã bế bổng nàng lên, xuyên qua chuồng ngựa đi về hướng khác.
Dọc đường đi, Thi Yến Vi bắt gặp không ít ánh mắt đổ dồn về phía hai người, chưa kể là những tiếng gọi “Tấn vương” vang lên với đủ loại cung bậc cảm xúc khác nhau khiến nàng chỉ thấy vô cùng xấu hổ, vội chôn mặt vào lồng ngực Tống Hành.
Từ những bước chân của hắn, Thi Yến Vi cảm nhận được đoạn đường này không hề dễ đi, từng bước lại từng bước đạp xuống bì bõm, như thể đang giẫm trên một cung đường lầy lội.
Tống Hành đặt nàng xuống đất rồi dẫn nàng bước vào một chuồng ngựa khác. Trong chuồng là tám thất ngựa cơ bắp săn chắc, vóc dáng khỏe mạnh, lông mao mượt mà bóng loáng, mỗi con đều cao hơn nàng cả một cái đầu.
“Nương tử của ta da trắng hơn tuyết, chỉ có ngựa quý Bạch Long này là hợp với nàng nhất.” Tống Hành vừa nói vừa dắt một con ngựa trắng như tuyết ra ngoài.
Con ngựa ấy quả thực nhìn rất nịnh mắt, xương cốt cân đối, dáng vóc uyển chuyển, bộ lông trắng tinh không lẫn chút tạp sắc, dưới ánh mặt trời lấp loáng ánh sáng bạc, giống như một khối bạch ngọc hoàn mỹ không nhiễm tì vết được điêu khắc tỉ mỉ mà thành.
“Năm ngoái ta đã cưỡi nó dẫn theo năm vạn quân Hà Đông phá thành Tấn Châu. Đây là ngựa quý Bạch Long có nguồn gốc từ Đại Uyển ở Tây Vực. Từ khi bốn tuổi nó đã theo ta xuất chinh, đến nay đã được hơn mười lần, giờ bước sang năm thứ năm, là một con ngựa rất có linh tính, thấu hiểu lòng người.” Tống Hành vừa vuốt ve bờm ngựa, vừa giới thiệu theo một cách trang trọng với Thi Yến Vi.
Tống Hành bế Thi Yến Vi ngồi vững vàng trên lưng ngựa, dạy nàng cách cầm cương, cách vung roi thúc ngựa rồi đích thân dắt ngựa đi cả một đoạn dài. Khi thấy nàng đã quen, lúc này hắn mới xoay người nhảy lên lưng ngựa, áp sát vào lưng nàng, vỗ nhẹ vào mông ngựa.
Ngựa quý Bạch Long như như mũi tên rời khỏi dây cung, xé gió lao thẳng về phía trước. Cảm giác vừa căng thẳng vừa phấn khích dâng lên khiến trái tim nàng khó tránh khỏi đập loạn.
Lồng ngực rắn chắc của Tống Hành như một bức tường kiên cố bao bọc cơ thể nàng. Thân hình hắn như ngọn núi, chống đỡ cả một vùng trời trên đầu nàng. Thi Yến Vi không có lý do nào để không thấy yên tâm. Cưỡi ngựa cùng hắn không khiến cho trái tim nàng cứ lơ lửng mãi trên cao như khi cưỡi ngựa với Tống Thanh Hòa.
Rõ ràng tốc độ của con ngựa này nhanh hơn nhiều nhưng lại không hề khiến Thi Yến Vi cảm thấy dè chừng. Dần dần nàng bạo dạn hơn, muốn Tống Hành buông cương để nàng tự tay nắm giữ.
Lúc này tâm trạng Tống Hành vốn đã không tệ, liền vui vẻ chiều ý nàng. Hắn giao dây cương vào tay Thi Yến Vi, sau đó vịn chặt vào eo nàng, một lòng lo chuyện bảo vệ nàng chu toàn.
Gần nửa canh giờ nữa trôi qua, Tống Hành kiên nhẫn theo sát bên nàng, dạy nàng cách vung roi, thu cương để ngựa ngừng lại. Khi thấy nàng đã dần thành thạo, hắn liền nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vỗ vào cổ ngựa thì thầm vào tai nó.
“Bảo mã của ta, lát nữa nhớ chạy chậm lại, đừng để nương tử yêu dấu của ta ngã, nếu không ta sẽ đau lòng lắm đấy.”
Ngựa cũng có thể hiểu lời người nói sao? Thi Yến Vi ôm sự nghi ngờ, bảo Tống Hành lùi ra xa, nàng muốn tự mình vung roi.
Thật kỳ lạ, lần này khi người cưỡi đổi thành Thi Yến Vi, quả nhiên ngựa quý Bạch Long cũng chạy chậm hơn rất nhiều, mỗi bước đi đều cực kỳ ổn định, dù tăng tốc hay giảm tốc thì vẫn rất nhịp nàng, không để nữ lang đang cưỡi trên người phải chịu xóc nảy.
Thi Yến Vi chỉ chạy một đoạn ngắn, nhưng vì không có ai phía sau, nàng lại sinh ra cảm giác sợ hãi mơ hồ, liền thu cương để ngựa dừng lại. Khi xuống ngựa thì bỗng nhận ra thân ngựa quá cao, nếu nàng nhảy xuống thì sợ sẽ ngã mất.
Giữa ánh mặt trời, Tống Hành rảo bước đến gần nàng. Bóng người thẳng tắp như tùng, cần cổ thanh thoát có màu lúa mạch khỏe khoắn. Từng ngũ quan trên mặt hắn sắc sảo như được thợ thủ công chế tác, chuẩn chỉnh đến mức không tìm được điểm nào để bắt bẻ.
“Âm Nương cứ sợ ngã thế này thì sao mà học giỏi được?” Miệng thì chế giễu nhưng tay hắn lại rất thành thật, nâng hông bế nàng xuống rồi thuận thế đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
Nếu không vì ngại nơi này đông người phức tạp thì Tống Hành đã bế nàng lên, hôn nàng một cách say đắm.
“Đã mệt chưa?” Tống Hành xốc nhẹ tay áo giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, giọng điệu bình thản.
Thi Yến Vi thở gấp, gật đầu đáp lại.
“Nếu mệt thì ngày mai rồi hẵng học tiếp. Học cưỡi ngựa cũng đâu chỉ trong một sớm một chiều là xong được. Mai ta có chính sự không thể đi cùng nàng nên sẽ lệnh Phùng Quý dẫn nàng đến đây, tìm một vị sư phó giỏi về để dạy nàng.”
Thi Yến Vi lặng lẽ nghe hắn nói xong, vừa định gật đầu cảm tạ thì Tống Hành bất ngờ bế nàng lên lần nữa, một tay đỡ nàng ngồi, tay kia giữ chặt hông nàng.
Sức mạnh của hắn thật đáng kinh ngạc.
Khi Thi Yến Vi còn đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe Tống Hành mỉm cười hỏi nàng, “Nàng có thích con ngựa Bạch Long này không?”
Còn chưa kịp suy nghĩ, nàng đã buột miệng đáp: “Tất nhiên là thích.”
Ý cười trên mặt Tống Hành càng thêm phần rõ nét, ngay cả giọng nói trầm ấm cũng thoáng sự vui mừng: “Nương tử thích là tốt rồi, từ nay nó sẽ chỉ thuộc về mình nàng.”
Chiến mã từng theo hắn vào sinh ra tử vậy mà hắn nói tặng là tặng ngay được sao? Thường chỉ có công thần mới được ban thưởng chiến mã, nhưng giờ chỉ vì một câu nói “thích” bâng quơ của nàng mà hắn sẵn sàng giao nó vào tay nàng?
Thi Yến Vi đăm chiêu nhìn hắn, lòng nàng dấy lên mối nghi hoặc. Hắn thật sự chỉ thích thân thể nàng thôi sao? Nàng vốn chẳng phải mỹ nhân sắc nước hương trời, càng không thể sánh với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tây Thi hay Dương Quý Phi. Huống chi nếu nói về dáng vẻ đầy đặn thì ở giáo phường có biết bao nữ lang so ra còn lả lướt, quyến rũ hơn thì vì sao hắn không chọn bất kỳ ai ở trong số đó?
Nhưng nếu nói hắn yêu nàng, thì đúng là bôi nhọ chữ “yêu”.
Trên đời này, làm gì có ai lại nhẫn tâm làm tổn thương người mình yêu đến vậy.
Dòng suy nghĩ của Thi Yến Vi như hạt bồ công anh thả hồn theo gió, càng lúc càng xa mãi, và khi nàng hồi thần thì xe ngựa đã gần ngay trước mắt nàng.
Tống Hành ôm nàng lên xe.
Lúc hai người về đến phủ thì đã quá giờ Ngọ.
Tống Hành sai người dọn cơm trước rồi kéo nàng rửa mặt mũi tay chân. Sau khi dùng xong bữa trưa, Lưu mụ lại bưng lên một bát chén quen thuộc.
Không cần hắn hay Lưu mụ phải giải thích thêm, chỉ nhìn thôi nhưng Thi Yến Vi đã biết đây ắt hẳn là chén thuốc dùng để giữa chứng lạnh tử cung và khí huyết hư nhược mà nàng phải uống lúc còn ở Thái Nguyên.
Thi Yến Vi đã sớm biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ mới về phủ chưa được bao lâu, Tống Hành đã nóng lòng muốn nàng tiếp tục uống thuốc, hiển nhiên là hắn đang sốt ruột muốn có một đứa con.
Nhưng muốn có con thì sao không nghênh thú chính thê luôn đi? Thi Yến Vi không nhịn nổi, thầm mắng hắn trong lòng, nhưng dù gì đi nữa Tống Hành vẫn đang có mặt ở đây, nàng không có cách nào để lén đổ chén thuốc đi được.
Bản thân nàng biết rõ loại thuốc này cần phải uống lâu dài mới phát huy công dụng, nếu giờ chỉ uống một chén thì chưa chắc đã có ảnh hưởng gì.
Thi Yến Vi tự trấn an chính mình, đưa tay cầm chén thuốc uống cạn chỉ trong một hơi.
Tống Hành thấy nàng uống nhanh thì gấp gáp đưa chén trà xanh để nàng súc miệng, rồi lại đút cho nàng non nửa chén váng sữa hấp đường để khử đi vị đắng.
Đêm đó hai người mặc nguyên y phục ngủ, không hề đi quá giới hạn.
Liên tiếp ba ngày sau đó Thi Yến Vi đều rời phủ để học cưỡi ngựa nên Tống Hành cũng có mấy ngày liền không được chạm vào người nàng, vất vả đến mức phải tìm cách để xoay chuyển cục diện, khiến nàng không thể đi học quá thường xuyên.
“Nương tử nên nghỉ ngơi vài ngày, ngày mai đừng đi học cưỡi ngựa nữa.”
Thi Yến Vi bị hắn bế lên, đặt vào dưới lớp chăn gấm.
Thân hình hắn như ngọn núi đổ xuống, bao phủ lên người nàng.
Ở Biện Châu.
Lý Lệnh Nghi cầm phất trần, thảnh thơi dạo bước suốt nửa canh giờ ven bờ hồ. Vừa trở về viện liền có tỳ nữ hỏi nàng hôm nay có muốn tắm không.
Giờ đã vào thu, tiết trời ngày càng se lạnh, cơ thể cũng không ra mồ hôi nhiều, nàng liền đáp ngay rằng chỉ cần rửa mặt thôi là đủ.
Tỳ nữ gật đầu, chẳng bao lâu sau lại mang tới chậu nước nóng để ngâm chân, thả thêm ngải cứu, hoa tiêu cùng mấy lát gừng tươi để trừ đi hàn khí.
Lý Lệnh Nghi biết là do Thẩm Kính An giao phó.
Ngay cả giấy Tuyết Lãng và thiếp Tiết Đào mà nàng đang dùng hằng ngày cũng là do y dặn người đưa tới.
Từ khi nàng rời Trường An đến phía sau núi Kính Đình ở Tuyên Châu, đã nhiều năm rồi nàng chưa dùng qua những thứ này.
Trước đây khi chưa xuất gia tu đạo, nàng cũng có vài người bạn thân. Thế nhưng theo thời gian, các nàng đều lần lượt gả chồng sinh con, bận rộn việc nhà việc cửa nên ngay cả thư từ liên lạc cũng ngày một thưa dần. Đến bây giờ, loại thiếp Tiết Đào năm ấy vốn đã không còn là thứ hữu dụng với nàng nữa.
Mỗi khi làm xong công khóa, cảm giác nhàn rỗi đều khiến nàng tự hỏi: chẳng lẽ trên đời này thật sự không còn ai mang linh hồn của một thế giới khác giống như nàng hay sao?
Nàng lẻ loi một mình ở đạo quan trên núi Kính Đình, chờ đợi hết năm này qua năm khác. Ngoại trừ Thẩm Kính An vẫn nhớ ơn nàng chỉ điểm và giúp đỡ năm xưa, mỗi năm đến thăm một hai lần thì không còn ai nhắc đến nàng nữa.
Người đến đạo quan phần lớn là nữ khách. Người đến cầu con, cầu phúc, cầu bình an cho phu quân và con cái, nhưng hiếm ai lại cầu cho chính mình.
Đôi khi nàng cũng ngồi xuống, lắng nghe câu chuyện của bọn họ. Có người đang kể bỗng bật khóc tức tưởi ngay giữa chừng.
Nữ tử ở đời đa phần đều phải chịu khổ. Ngay cả những nữ lang xuất thân từ danh môn thế gia cũng chẳng khác là bao, cũng bị giam cầm trong hậu trạch, không được phép chọn lựa đường đời của riêng mình.
Ngay cả nguyên thân của nàng, một vị công chúa cao quý cũng chỉ có thể trốn tránh hôn sự bằng cách xuất gia tu hành.
Những nữ nhân sống dưới sự áp bức, từ xưa đến nay đều là “thiên hồng một huyệt, vạn diễm đồng bi” (Tạm dịch: nghìn hồng trong cùng một nấm mồ, muôn hoa đều chung một nỗi khổ).
Lý Lệnh Nghi khẽ thở dài, niệm thầm vài câu “Thanh Tịnh Kinh” xoa dịu nỗi khổ trong lòng, cân bằng cảm giác an yên.
Dù đã ở nơi này nhiều năm, nàng vẫn không thể điềm nhiên tiếp nhận sự hầu hạ của người khác, bèn phất tay hiệu tỳ nữ lui hết cả ra ngoài, tự mình cởi giày ngâm chân.
*
Sẩm tối, Tống Hành cưỡi ngựa hồi phủ.
Vừa bước chân vào sân viện của Thi Yến Vi, hắn đã trông thấy nàng đứng ở hành lang, nhìn Tuyết Cầu lăn lộn chơi đùa giữa những bụi hoa lan vừa được trồng trong viện.
Thân hình nàng mảnh mai, kỵ nhất là gió lạnh. Năm ngoái từng bị nhiễm lạnh mà đổ bệnh suốt một thời gian dài.
Tống Hành sợ nàng cảm lạnh liền rảo bước nhanh đến gần nàng, chỉ trong nháy mắt hắn đã nhấc bổng nàng lên, đưa nàng vào trong phòng, đồng thời bảo Luyện Nhi ôm Tuyết Cầu vào theo.
“Sao lại đứng đầu ngọn gió thế này? Thân thể nàng yếu ớt, không sợ gió thổi đến bệnh à?”
Tuy hắn thốt ra toàn những lời trách cứ nhưng ngữ điệu lại hết mực ôn hòa, Thi Yến Vi cũng không đoán được liệu hắn có thực sự nổi giận hay không.
Chỉ một lúc sau Luyện Nhi ôm theo Tuyết Cầu đi vào phòng. Vừa ngẩng đầu lên, cảnh tượng thân mật trước mắt khiến nàng không khỏi bối rối. Nữ lang đang rúc trong lòng lang quân quá mức nhỏ xinh, vóc người thậm chí còn không bằng một nửa người nam lang.
Luyện Nhi vừa ôm mèo vừa bất giác run rẩy, không hiểu sao Tống Hành lại gọi nàng vào ngay lúc này. Nàng chỉ biết đứng đó, im lìm như một tảng đá.
“Chân nàng đã khỏi hẳn chưa?”
Thi Yến Vi vội vàng đẩy tay hắn ra khi thấy hắn định kéo ống quần nàng lên, vừa chau mày vừa khẽ khàng trách móc: “Hai ngày trước đã khỏi hẳn rồi, Tấn vương không phải xem đâu. Trời còn đang sáng kia kìa, nếu để người khác thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Biết nàng da mặt mỏng, Tống Hành đành tạm thời kéo ống quần nàng xuống, phủ váy ngay ngắn nơi mắt cá chân. Hắn cúi sát tai nàng, hạ giọng thì thầm: “Đợi đêm xuống, ta sẽ tính sổ với nàng về mấy ngày qua sau.”
Hơi thở nóng bỏng phả lên khiến vành tai nàng đỏ rực chu sa, tựa hồ như sắp bốc cháy.
“Hôm nay Tấn vương không phải đến quân doanh à?”
Tống Hành lờ đi câu hỏi của nàng mà lảng sang chuyện khác: “Âm Nương đừng lo, lát nữa ăn tối xong ta sẽ đi tắm sau.”
Người đương thời thích hương đạo và trà đạo nhưng Thi Yến Vi thì đều không có hứng thú với cả hai thứ đó. Nàng chưa từng yêu cầu đốt hương để làm thơm y phục, hương trong phòng cũng thay đổi tùy theo tỳ nữ, thậm chí nàng cũng không bày tỏ nàng thích mùi hương nào, phần lớn thời gian đều bảo tỳ nữ dập tắt lò hương đi.
Về phần Tống Hành, hắn không chuộng mùi hương nhưng lại cực kỳ si mê trà đạo.
Vậy nên khi cả hai cùng thoát y phục, trong màn cũng không vương mùi hương gì đặc biệt, chỉ khi đến gần Thi Yến Vi, Tống Hành mới ngửi thấy mùi hương dìu dịu tỏa ra trên người nàng cùng mùi xà phòng phảng phất thơm mát.
Hôm nay Thi Yến Vi cũng không sai người đốt hương. Cây quế trong vườn chỉ lác đác vài nụ hoa mới chớm, cũng chưa thể phát ra mùi hương gì.
Tống Hành không ngửi thấy gì, rúc đầu vào cổ nàng trộm hương.
“Để nương tử bị ngã khỏi lưng ngựa là lỗi của ta, suy nghĩ chưa được chu toàn. Vóc người nàng không thể so được với võ tướng thô kệch giống như ta. Ngựa quý Bạch Long so với nàng thì quá là cao lớn.”
Thi Yến Vi làm bộ hiểu chuyện, ngước mắt đối diện với đôi mắt sáng như sao của hắn, giọng điệu mềm mỏng như làn nước: “Sao Tấn vương lại nghĩ thế? Chuyện này vốn dĩ là do ta bất cẩn, không thể đổ lỗi cho người khác. Hơn nữa, nếu xét theo một góc độ nào đó, nếu bây giờ ta còn có thể cưỡi chiến mã thì sau này dù là bất kỳ con ngựa nào ta đều cũng sẽ không sợ.”
Nàng nói vậy khiến Tống Hành thầm nghĩ: Dạo này nàng rất khiến người ta mê đắm. Dù thi thoảng có chút nhõng nhẽo, khó ở khó chiều nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì đến toàn cục, ngược lại còn tăng thêm phần tình thú mới mẻ.
Hắn càng không thể giấu được sự vui mừng, giọng điệu đầy vẻ hứng thú: “Nương tử nói giờ nàng có thể cưỡi cả chiến mã, vậy đợi nàng hồi phục hẳn, ta nhất định phải đến xem nàng biểu diễn mới được.”
Còn không đợi Thi Yến Vi trả lời, hắn như chợt nhớ ra điều gì, lại nói tiếp: “Nương tử nhát gan thế này, không biết đêm đó trốn đi đôi chân đã run rẩy đến mức nào.”
“Nói ta nghe, sau khi nàng trốn khỏi Trường An, có bao giờ nàng nhớ đến ta? Có lo lắng sợ bị ta tìm thấy?”
Thi Yến Vi đã phần nào hiểu rõ tính hắn, biết hắn hỏi câu này là muốn nghe điều gì nên không cần suy nghĩ đã gật đầu, môi thơm nhếch lên, nửa thật nửa giả đáp: “Ta nhớ Tấn vương, cũng nhớ Nhị nương, Ngân Chúc và cả Luyện Nhi. Nhưng thủ đoạn của Tấn vương ta đã nếm thử rồi, sao lại không sợ bị Tấn vương tìm thấy? Giờ nghĩ lại những ngày tháng bên ngoài thật sự chẳng có mấy ngày yên ổn, đêm đến cũng không thể ngủ ngon.”
Dứt lời còn không quên dùng ánh mắt ảm đạm, tay phải gác nhẹ lên lồng ngực rắn chắc dày rộng của Tống Hành.
Tống Hành được thể, vươn tay ôm vòng eo tinh tế của nàng chặt hơn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trán nàng, ngữ điệu hàm chứa ý cười: “Giờ đã biết một mình bươn chải bên ngoài gian nan thế nào rồi thì còn dám trốn đi nữa không đấy?”
Hắn vẫn cười nhưng trong mắt Thi Yến Vi, nụ cười ấy lại mang đến một cảm giác hơi rờn rợn. Đôi mắt phượng của hắn như khóa chặt lấy nàng, khiến nàng lạnh buốt sống lưng.
Vì sợ diễn xuất không đủ tốt, khiến hắn nhận ra điều gì qua nét mặt hơi hoảng hốt của mình nên Thi Yến Vi bèn rúc đầu vào ngực hắn, giọng nói nhỏ nhẹ hoang mang: “Không dám nữa.”
Tống Hành bỗng rút tay ra khỏi eo nàng, chuyển sang nâng cằm nàng lên, ánh mắt sắc bén chạm vào đôi mắt đào hoa của nàng: “Không dám là tốt nhất. Nếu còn có lần sau thì nương tử phải cho trốn kỹ vào, bằng không nếu để ta tìm được, chính ta cũng không biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.”
Đúng lúc đó, tỳ nữ mang hộp thức ăn đến, gõ nhẹ cửa. Tống Hành lên tiếng cho phép người vào, kế đó hai tỳ nữ bước qua ngưỡng cửa, bày biện các món lên bàn.
Lúc này, Tống Hành mới chịu buông nàng ra, ngồi vào vị trí đối diện.
Thi Yến Vi không thích ăn cơm cùng hắn vì hắn quản quá nhiều thứ, không những toàn gắp thịt cho nàng mà còn không cho nàng ăn ít đi.
Hôm nay Thi Yến Vi vừa được hai miếng thịt dê thì cảm thấy mùi vị hơi nồng, không muốn ăn nữa. Tống Hành thấy vậy liền thấp giọng hỏi nàng có phải mùi thịt dê quá tanh, nàng đã ăn thịt bò bao giờ chưa.
Nàng nhớ mang máng trong thoại bản từng viết ăn vụng thịt bò sẽ bị báo ứng, tuy không tin những chuyện hoang đường đó nhưng vẫn nhận ra người cổ đại có phần bài xích và ghét bỏ việc ăn thịt bò.
“Thịt bò nếu là do quan phủ kiểm tra, theo đúng quy trình mà giết thịt những con bệnh hoặc chết thì vẫn có thể dùng được, thi thoảng ăn một ít cũng không sao. Nếu Âm Nương muốn ăn ta sẽ phái người tìm mua về cho nàng dùng thử.”
Từ khi xuyên không đến đây, Thi Yến Vi đúng là chưa từng được ăn thịt bò, giờ nghe Tống Hành nói thế sao không động lòng cho được, kiềm chế bản thân mà nói: “Nếu quan phủ đã cho phép rồi thì cũng đáng để thử một lần. Nhưng dù là thịt gì ăn nhiều cũng sẽ ngán nên cứ làm theo lời Tấn vương, lâu lâu hẵng đổi vị một bữa.”
Tống Hành mỉm cười, gắp một miếng cá đã gỡ xương đặt vào chén nàng rồi nói: “Nương tử nói thế mỗ sao dám không nghe.”
Qua tiết Lập Thu rồi đến tiết Xử Thử [2], ngày ngắn lại, đêm thì dài thêm. Ăn tối, súc miệng rửa tay xong thì bên ngoài trời đã tối hẳn, chỉ còn rải rác những đốm nhỏ lấp lánh, điểm xuyết vào tấm màn mờ mịt, vây quanh vầng trăng lấp ló dần xuất hiện ở chân trời phía đông.
[2] Xử Thử là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 8 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 150°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Nguồn chú thích: Wikipedia.
Tống Hành đích thân cầm đèn lồng soi đường, bàn tay rộng lớn và thon dài của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thi Yến Vi, dẫn nàng dạo một vòng trong vườn để tiêu thực, sau đó hắn đưa nàng lên lầu các phía đông, chỉ cho nàng xem Thượng Dương cung tráng lệ hùng vĩ, gồm nhiều tòa điện nối liền nhau trùng trùng điệp điệp.
“Âm Nương có muốn vào Thượng Dương cung một chuyến không?”
Thi Yến Vi thoải mái gật đầu, mở miệng thốt ra một chữ “được”.
Tống Hành nâng nàng lên khỏi mặt đất, một tay đỡ lấy vòng eo thon gọn rồi dùng khuỷu tay đỡ mông nàng lên, hỏi nàng đã nhìn rõ hơn chưa.
Thi Yến Vi lại gật đầu, nhưng rõ ràng là nàng không quen với việc nhìn bốn phía ở độ cao này, liền luôn miệng bảo hắn nhanh thả nàng xuống.
Tống Hành sợ nàng nổi giận, đêm nay sẽ không để hắn chạm vào nên chỉ có thể tiếc nuối đặt nàng đứng vững trên ghế. Sau đó, hắn khụy gối, dang rộng đôi tay, ra hiệu cho nàng trèo lên lưng: “Chân Âm Nương vừa mới lành thôi, cần phải dưỡng thêm một thời gian, giờ ít đi lại vẫn tốt hơn.”
Thi Yến Vi đứng trên ghế, nhìn vào tấm lưng rộng lớn vững chãi của Tống Hành, bất giác nhớ đến mỗi lần Trần Nhượng cõng nàng thì đều để nàng đứng trên bậc thang, sau đó mới cúi xuống để nàng leo lên được dễ dàng.
Cảnh tượng trước mắt cũng tương tự, nhưng người cõng nàng đã không còn là anh nữa. Tâm trí nàng chợt trở nên rối loạn, đứng ngẩn ngơ một lúc rất lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng giục của Tống Hành.
“Dương Sở Âm, nếu nàng còn chậm chạp không lên ta sẽ vác nàng trên vai mà đi đấy. Nàng có muốn thế không?” Giọng hắn có phần khẩn trương.
Thi Yến Vi bừng tỉnh, cuối cùng nhìn rõ người trước mắt là Tống Hành chứ không phải Trần Nhượng, nàng thật sự phải tỉnh táo hơn nữa.
Nàng vén gọn váy áo ngả người về phía trước, áp sát vào lưng Tống Hành, đôi tay ngọc ngà cũng vòng qua cổ hắn.
Tống Hành cảm nhận được nhiệt độ trên người Thi Yến Vi khi dán vào người hắn thì mới mãn nguyện đứng thẳng người, cõng nàng xuống lầu rồi thẳng hướng về phòng ngủ của hắn.
Thi Yến Vi thấy hắn đi sai đường, bèn cuống cuồng nhắc nhở.
“Đêm nay Âm Nương ngủ ở phòng ta có được không?” Nghe thì có vẻ như hắn đang hỏi ý nàng nhưng bước chân lại thập phần nhanh nhẹn, nào có dấu hiệu gì là sẽ nghe lời nàng. Nói cách khác, hắn không hề có ý để nàng quyết định chuyện này.
Thi Yến Vi lười tranh cãi với hắn nên cũng im lặng không đáp. Xung quanh tối đen như mực, ngoài chiếc đèn lồng trong tay Phùng Quý ra thì chẳng thứ gì có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cảm giác mệt mỏi bỗng kéo đến, thế là tựa cằm vào hõm vai Tống Hành, bất giác ngủ thiếp đi.
Tống Hành sợ đánh thức nàng liền phái người dọn sẵn chiếc sạp dài kê sau bình phong, trải đệm đặt gối rồi đặt nàng xuống, đắp kín chăn trước khi bỏ đi tắm rửa.
Lúc tỉnh lại trời đã vào canh hai. Thi Yến Vi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, bước xuống giường, xỏ giày đi vòng qua bức bình phong.
Nghe tiếng bước chân, Tống Hành liền đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Âm Nương đã ngủ đủ chưa?” Tống Hành nở một nụ cười đầy ẩn ý, đưa tay ra gọi nàng đến gần.
Thi Yến Vi thầm nghĩ không biết hắn muốn làm chuyện động xấu xa gì, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành miễn cưỡng lê những bước nặng nề về phía hắn.
Tống Hành liền ôm nàng vào trong lòng.
“Bộ đồ lót mà Âm Nương tự tay may cho ta mặc lên rất thoải mái, ta thực sự rất thích. Hưu mộc cuối tháng này, ta sẽ đưa nàng đến Thượng Dương cung chọn lấy một cung điện để ở, nàng thấy thế có được không?”
Chọn cung điện. Thi Yến Vi hiểu ý mà hắn muốn ám chỉ. Hắn muốn tự mình xưng đế, kiến lập một triều đại mới, định đô tại Lạc Dương, quang minh chính đại tiến vào Tử Vi thành và Thượng Dương cung.
Nhưng nàng không ngờ đến việc Tống Hành cho phép nàng tự chọn cung điện làm nơi cư ngụ.
Thi Yến Vi thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã bị sắc đẹp mê hoặc đến lú lẫn? Hắn không sợ nàng sẽ chọn trúng cung điện mà chỉ hoàng hậu mới có tư cách để ở lại hay sao?
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên nàng cảm thấy lành lạnh.
Kha tử thêu đóa hoa hồng phớt chợt xuất hiện trước mắt nàng.
Thi Yến Vi hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần, nhất thời vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Tống Hành, chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn.
Kha tử của nàng rõ ràng vẫn còn mặc chỉnh tề nhưng lại như thể đã biến mất từ lúc nào không hay.
Tống Hành đưa bàn tay trái của mình ra, để lộ vết sẹo nơi lòng bàn tay, kéo hai tay của Thi Yến Vi đặt lên đó, gương mặt đầy vẻ mong đợi: “Âm Nương có còn nhớ khi ở thành Trường An, ta đã từng vì nàng mà đỡ một mũi tên không?”
Thi Yến Vi không hiểu tại sao hắn lại nhắc tới chuyện này ngay trước khi hai người sắp hành phòng, chỉ ngơ ngác gật đầu.
“Vết sẹo này ta cố ý giữ lại, không hề dùng thuốc, chịu đau đớn suốt bao ngày mới để lại được vết sẹo này.”
“Âm Nương nàng nhẫn tâm thật đấy, ta vì nàng mà đến mũi tên có độc hay không có độc cũng chẳng kịp nghĩ tới, còn Âm Nương thì sao, đảo mắt liền nhẫn tâm bỏ ta lại mà đi.” Tống Hành nói những lời này, trong lòng không biết vì sao lại dấy lên một chút ấm ức.
Thi Yến Vi chưa từng để ý đến tình trạng sức khỏe của hắn, luôn nghĩ rằng hắn sinh long hoạt hổ, vì vậy chưa từng phát hiện ra vết sẹo này.
Nếu không phải hắn chủ động nhắc đến, nàng gần như quên mất chuyện hắn từng dùng tay không đỡ tên cứu nàng.
Hắn cứu nàng, không sai, nhưng người đẩy nàng lâm vào hiểm cảnh cũng là hắn, hai chuyện này đã bù trừ lẫn nhau nên tính ra nàng không hề nợ hắn.
Mặc dù trong lòng không quá để tâm nhưng vẫn phải ra làm vẻ trước mặt hắn, nếu không sao có thể khiến hắn yên tâm tin rằng nàng thật lòng muốn cùng hắn trải qua quãng đời còn lại.
“Trước kia là do ta quá cố chấp, lòng dạ cứng nhắc, chỉ nhớ tới cách ngài ép buộc ta mà hoàn toàn bỏ qua bao điều tốt đẹp mà ngài dành cho ta. Sau này ta sẽ không thế nữa.” Thi Yến Vi vừa nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo vừa hư tình giả ý mà nói: “Vết sẹo này còn đau không, Quỳ Ngưu Nô?”
Ba chữ “Quỳ Ngưu Nô” vừa thốt ra, Tống Hành không thể vờ làm Liễu Hạ Huệ nữa, nếu đây không phải bộ quần áo do chính tay Thi Yến Vi may cho hắn, có lẽ hắn đã xé toạc chúng từ lâu.
Thi Yến Vi không muốn nhìn hắn, liền thổi tắt toàn bộ những ngọn nến trong phòng.
Tống Hành vừa dỗ dành, vừa tìm cách dọa dẫm, cuối cùng cũng khiến nàng thuận theo ý hắn, gọi hắn bằng đủ loại danh xưng: gia chủ, Tống Hành, Nhị lang, Quỳ Ngưu Nô…
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã là canh ba, Thi Yến Vi mềm nhũn như bùn, nằm phủ phục cạnh những dấu cào mới trên lưng Tống Hành, đôi môi như quả anh đào hơi hé, hơi thở hổn hển nóng rực.
Quất Bạch xách một thùng nước nóng vào phòng. Tống Hành vắt khăn khô đến một nửa, ngồi ở mép giường lau rửa sạch sẽ cho Thi Yến Vi, đến phiên hắn thì chỉ lau qua loa rồi tùy tiện thay một bộ tẩm y khác.
Thi Yến Vi sức cùng lực kiệt, chưa kịp mặc xong quần áo mà đã nhắm mắt, ngủ rất say.
Sáng hôm sau, Thi Yến Vi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn của Tống Hành, bên người đã không còn thấy bóng dáng hắn.
Gì chứ riêng việc này thì vẫn luôn khiến nàng tâm viên ý mãn, chỉ mong sao Tống Hành có thể về trễ, những chuyện khác hãy từ từ tính sau.
Nàng xỏ giày xuống giường, cẩn thận đánh giá căn phòng của Tống Hành. Nội thất được bài trí cực kỳ đơn giản, ngoài giá sách chứa đầy sách ra thì những nơi khác đều trống trải vô cùng, hoàn toàn đối lập với sự lộng lẫy xa hoa trong phòng nàng.
Quất Bạch bước vào, hầu hạ nàng rửa mặt rồi tiễn nàng về phòng.
Thương Lục đón nàng vào trong, lấy một chén mì gà xé sợi, một đĩa đậu hũ nhồi và món tất la hoa hồng đã được cắt sẵn thành những miếng nhỏ ra khỏi hộp thức ăn.
Phùng Quý xử lý mọi việc cực kỳ nhanh gọn. Sáng nay trước khi khi rời phủ vào giờ Mão, Tống Hành đã căn dặn một số việc, và đến giữa trưa, Thi Yến Vi đã được ăn món thịt bò hầm thơm lừng.
Cùng ngày, một phong mật báo từ Hồ Nam gửi đến tay Tống Hành, tiết lộ rằng Tiết độ sứ Hứa Ân đang tu sửa cung điện vương phủ ở Trường Sa quốc, có ý định chọn Đầm Châu làm kinh đô.
Tống Hành dùng mồi lửa thiêu hủy lá thư, rồi sai người mời Trình Diễm đến gặp.
Hôm đó tận tối muộn Tống Hành mới hồi phủ, không vào thượng phòng mà đi thẳng đến sân viện của Thi Yến Vi.
Lúc đó, Thi Yến Vi đang rũ mắt, ôm Tuyết Cầu trong lòng nhẹ tay vuốt ve bộ lông mềm của nó. Tuyết Cầu nghe tiếng bước chân, vội rúc sâu vào người nàng, Thi Yến Vi bật cười trấn an, nâng hai chân trước của nó lên tựa lên vai còn cằm nàng thì khẽ cọ vào đầu nó như muốn dỗ dành.
Tống Hành vừa bước vào thì cảnh tượng này đập vào mắt hắn. Cõi lòng hắn không khỏi xao động, chợt nghĩ: Nàng chưa từng thân mật như thế với mình.
Thi Yến Vi giữ vẻ thản nhiên, hỏi hắn có muốn ôm Tuyết Cầu không. Tống Hành hờ hững liếc mắt nhìn con vật nhỏ, môi mỏng khẽ nhếch thốt ra một câu thật lấp lửng khó đoán: “Âm Nương chỉ biết vùi đầu nựng Tuyết Cầu, khuôn phép lễ nghĩa cũng bị gạt sang một bên.”
Hắn dở hơi đến mức so bì với một con mèo không biết nói. Thi Yến Vi sai Luyện Nhi mang Tuyết Cầu sang nhà phụ rồi đứng dậy toan hành lễ.
Tống Hành không để cho nàng hành lễ mà kéo nàng ngồi vào lòng mình, cúi đầu xoa nhẹ bụng nàng, trầm giọng hỏi nàng còn khó chịu không.
Thi Yến Vi rũ rèm mi dài xuống, chỉ đáp vài câu lấy lệ.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tống Hành sai người chuẩn bị nước tắm, mặc cho Thi Yến Vi cự tuyệt, hắn vẫn nhất quyết ôm nàng vào phòng tắm, tự tay xoa xà phòng và đậu tắm lên vai và lưng nàng, xong xuôi lại dùng khăn mềm lau khô từng giọt nước đọng.
Trong phòng tắm chỉ có một ngọn nến leo lét trên giá đồng. Ánh nến vàng nhạt phản chiếu lên làn da trắng ngần tựa khối bạch ngọc được bao phủ bởi một tầng sáng dịu, khiến thân hình mềm mại của nàng càng thêm phần mảnh mai, kiều diễm.
Tống Hành chăm chú nhìn nàng, phải rất lâu sau hắn mới miễn cưỡng kiềm chế được những suy nghĩ không nên có, giúp nàng mặc lại quần áo.
Ngày hưu mộc.
Tống Hành tỉnh dậy bên cạnh Thi Yến Vi rồi ra sân múa kiếm luyện đao. Đến giờ Thìn, Thi Yến Vi mới từ từ tỉnh giấc, bảo người mang nước vào phòng.
Vừa rửa mặt đặt khăn xuống xong thì Tống Hành đã hiên ngang bước vào. Thấy trong phòng không có ai khác, hắn liền cởi áo ngoài, nhúng vào chậu nước Thi Yến Vi vừa dùng rồi lau mồ hôi trên người, sau đó quay lưng lại, lấy bộ trung y trên giá chậm rãi mặc vào.
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, khiến gian phòng như sáng bừng lên. Khi ấy Thi Yến Vi mới có thể thấy rõ trên lưng hắn đầy rẫy những vết thương do đao kiếm để lại, trong đó có một đường bắt chéo từ bả vai phải đến thắt lưng trái, nhìn rất ghê rợn.
Mỗi tấc đất hắn nắm giữ trong tay đều do hắn và phụ thân đánh đổi bằng máu thịt. Nghe nói cha con hắn trị quân nghiêm minh, sau mỗi trận hạ thành đều không bao giờ tàn sát cướp bóc dân thường, ngược lại còn dốc lòng trấn an, chưa từng quấy nhiễu dân chúng, thời gian nhàn rỗi quân sĩ sẽ lo việc đồng áng, cũng không khó hiểu khi người phương Bắc đều hết lòng ủng hộ phụ tử bọn họ.
Tống Hành chợt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Thi Yến Vi, hắn bỗng bật cười, bước tới nhẹ vỗ lên vai nàng: “Âm Nương không cần vì ta mà buồn rầu. Những vết thương này từ lâu đã chẳng còn đau nữa. Mau đi dùng bữa sáng thôi nào.”
Dạo này hắn đúng là không được bình thường. Thi Yến Vi mặc kệ hắn tự mình đa tình, thản nhiên bước về phía trường án để chuẩn bị dùng bữa. Về phần Tống Hành, hắn cũng không rõ lời nói hay hành động nào đã chọc nàng không vui, liền vội vàng đuổi theo bước chân nàng…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");