Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên
  3. Chương 77: A gia*
Trước /87 Sau

Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 77: A gia*

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Vì xưng hô cha – mẹ trong bản gốc là a gia, a nương nên mình quyết định giữ nguyên mọi người nhé.

Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Tống Hành như đông cứng lại, niềm vui trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, hơi thở cũng trở nên khó khăn

Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt hồng hào phúng phính của Dương Quân, cẩn thận quan sát từng đường nét. Sau hồi lâu suy nghĩ, lòng hắn dậy lên nỗi nghi hoặc: Nếu Trân Trân không phải con hắn, thì là con ai?

Âm Nương của hắn luôn thanh cao thoát tục, đâu phải là người sẽ tùy tiện tìm một kẻ lạ sinh con.

Nghĩ đến đây, Tống Hành như trút được gánh nặng, thần sắc cũng dịu đi một chút. Hắn tiến lên hai bước, lại gần hai mẹ con, càng nhìn càng thấy đôi mắt phượng đặc trưng, chẳng khác nào được khắc ra từ cùng một khuôn với hắn.

Hắn kiềm chế không để ôm chầm lấy cô bé, miệng lẩm bẩm với giọng điệu gần như cầu xin: “Âm Nương đừng nói những lời nóng giận, không phải con của trẫm, vậy đó là con ai?”

“Âm Nương đừng nói là Trần Nhượng. Trẫm đã sai người điều tra bấy lâu nay, trên đời này có rất nhiều người tên là Trần Nhượng, nhưng làm gì có ai từng ở bên Âm Nương. Có lẽ hắn chỉ là người mà Âm Nương tự tưởng tượng ra thôi. Ta cũng đã hỏi qua thái y, nếu có chấn thương đầu óc hoặc chịu kích động quá lớn, có thể sinh ra chứng bệnh trầm cảm. Những điều này trong dân gian và y thư đều có ghi chép.”

Tưởng tượng ư? Nàng thật sự mong những ngày tháng bên hắn đều là ảo tưởng. Nhưng trớ trêu thay, hắn lại đứng ngay trước mặt nàng, những nỗi đau, nỗi buồn, và những ký ức không thể nào quên lại lại như đèn kéo quân, ồ ạt hiện lên.Nếu không phải vì ba năm nay nàng kiên trì tụng kinh tĩnh tâm, có lẽ lúc này nàng không thể bình tĩnh đối diện hắn, mà đã phẫn uất đến phát điên.

“Nghĩ thế nào tùy người, nhưng người đó là thật, không phải do ta tưởng tượng. Còn Trân Trân… là đứa trẻ mà ta và Lệnh Nghi nhặt được ngoài đạo quán, không liên quan gì đến người.”

Giọng Thi Yến Vi rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có chút cảm xúc nào, thật sự không muốn tốn thêm chút tinh thần hay khí lực vào chuyện của hắn.

Dáng vẻ của nàng không giống như đang nói lời giận dỗi, cũng không giống như đang lừa dối hắn. Ba năm qua, Tống Hành đã hiểu ra, dù cho trong lòng nàng có nghĩ đến ai, yêu ai, thì cả đời này, hắn vẫn sẽ gắn bó với nàng.

Đứa bé mong đợi từ lâu lại không phải là con của hai người, lẽ ra hắn phải cảm thấy thất vọng, nhưng giờ nhìn nàng, trong lòng hắn chỉ thấy sự an tâm, nhẹ nhõm.

Dù là đứa trẻ nhặt về, cũng còn tốt hơn là con của người khác, miễn là Âm Nương yêu thương đứa trẻ này, hắn cũng sẽ yêu quý nó.

Tống Hành đưa tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của Dương Quân, giọng nói dịu dàng: “Nếu không phải con của Âm Nương và trẫm cũng không sao, nhìn nàng yêu quý đứa trẻ này, chắc hẳn trong hai năm qua nó đã mang lại cho nàng rất nhiều niềm vui. Nàng nuôi dạy nó lớn lên như vậy, sau này khi chúng ta có con, nàng cũng có kinh nghiệm, chăm sóc con dễ dàng hơn.”

Bàn tay hắn không mềm mại như của Thi Yến Vi hay Lý Lệnh Nghi, đầy vết chai sạn, lướt qua khiến Dương Quân cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa hắn đã lâu không tắm rửa, quai hàm đầy râu chưa cạo khiến bé sợ hãi mà khóc ầm lên.

Dương Quân rụt cổ lại, quay mặt đi, đôi mắt ngập nước nhìn Thi Yến Vi, ngập ngừng nói: “A nương, a nương, người này lạ lắm, Trân Trân sợ, sợ lắm.”

Tống Hành bây giờ mới nhận ra, hôm nay bộ dạng của hắn thật sự không đẹp, không dám tiếp tục chạm vào Dương Quân nữa, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành: “Trân Trân ngoan, a gia không phải người lạ. Trên đời này trừ a nương ra, a gia là người yêu Trân Trân nhất. Khắp thiên hạ này, ai cũng có cha và mẹ, Từ nay về sau, không chỉ a nương ở bên Trân Trân, mà a gia cũng sẽ ở bên Trân Trân. A gia sẽ khiến Trân Trân trở thành tiểu nữ lang hạnh phúc nhất trên đời. Nếu Trân Trân muốn lấy mặt trăng trên trời, a gia cũng sẽ tìm cách hái cho Trân Trân.”

Thi Yến Vi chưa từng thấy Tống Hành dịu dàng với trẻ con như vậy, trong lòng chỉ thấy hắn có chút lạ lẫm, xem ra hắn đã mê muội đứa trẻ này, nếu thật sự yêu thích, sao không lập hậu, nạp phi sinh thêm một đám con cái, sao lại tự tìm đến đây, lôi kéo một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống với mình.

Nghe vậy, Dương Quân ngừng khóc, nhớ lại lời hắn vừa nói: Mỗi đứa trẻ đều có cha và mẹ, Trân Trân cũng có cha, cha bé muốn hái trăng cho bé.

Đôi mắt đẫm lệ đầy tò mò, bé ngước lên hỏi: “Người hái được mặt trăng thật sao? A nương nói, mặt trăng rất lớn, rất lớn, ở rất cao, rất cao trên trời…”

Thi Yến Vi không ngờ Trân Trân lại dễ dàng tin vào những lời hắn nói, vội vàng lên tiếng: “Ngoan, Trân Trân, hắn không phải a gia của con, hắn cũng không thể hái được mặt trăng, hắn…”

Tống Hành vội vàng ngắt lời, không để cho những lời của Thi Yến Vi phá hủy chút ít ấn tượng tốt đẹp hắn vừa gây dựng trong lòng Trân Trân, hắn sốt sắng nói: “Trân Trân, đừng nghe a nương nói bậy, ta chính là a gia của con, nếu ta không phải a gia của con, sao lại có thể vào nhà a nương? Vừa rồi a nương cũng không nói chuyện với a gia.”

“Nhà mà Trân Trân và a nương đang ở tất nhiên là tốt, nhưng nhà của a gia còn tốt hơn nhiều. Có nhiều phòng đẹp, bên ngoài trồng đủ loại hoa, còn có rất nhiều món ăn ngon và đồ chơi, ngoài ra còn có nhiều người chơi cùng Trân Trân. À, Trân Trân đã chơi trốn tìm chưa?”

Dương Quân chăm chú lắng nghe, gật đầu, nghiêm túc nói: “A nương nói trò trốn tìm còn gọi là chơi mèo bắt chuột. Chỉ là sân ở đây hơi nhỏ, Trân Trân đã trốn qua hết rồi.”

Tống Hành càng lúc càng thích bé, thầm nghĩ chỉ cần dỗ bé vui vẻ thì Âm Nương sẽ không lạnh nhạt với hắn nữa.

Nghĩ đến đây, liền nhếch môi cười khẽ: “Cái này không khó. Nhà a gia có một khu vườn cực kỳ, cực kỳ rộng. Trân Trân chơi cả ngày cũng không hết, chỉ cần Trân Trân và a nương theo a gia về, a gia sẽ chơi trốn tìm với con, có được không?”

Dương Quân đang trong giai đoạn hiếu động, không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý ngay lập tức: “Được ạ, con và a nương sẽ về cùng a gia.”

Thi Yến Vi thật sự mệt mỏi, không thèm để ý đến những lời hoa ngôn xảo ngữ của Tống Hành, chỉ ôm Dương Quân vào nhà, vừa đi vừa nhấn mạnh: “Đó không phải a gia của con.”

Dương Quân liếc nhìn người lạ đi theo phía sau, nhất thời không biết nên tin ai: “Đó không phải a gia của Trân Trân, vậy a gia của Trân Trân đi đâu rồi?”

“Hắn…” Thi Yến Vi nhất thời không nghĩ ra nên trả lời thế nào, không khỏi có chút lưỡng lự. Nhưng Tống Hành lại không bỏ lỡ cơ hội, ngay lập tức nhận thân: “Ta là a gia của Trân Trân. Trân Trân đừng nghe a nương nói bậy. Hồi trước a gia xấu tính làm a nương con tức giận, nên nàng mới mang theo con rời khỏi a gia. A gia tìm hai người đã lâu lắm rồi.”

Dương Quân còn nhỏ, không hiểu rõ hết lời hắn nói, nhưng riêng câu “Ta là a gia của Trân Trân” lại được bé nhớ kỹ trong lòng.

Câu “chọc a nương tức giận”, bé cũng hiểu được, liền quay sang nhìn Thi Yến Vi, tò mò hỏi: “A gia làm gì mà a nương lại giận thế ạ?”

Tống Hành nghe thấy trong miệng Dương Quân thốt lên hai chữ “a gia”, lòng hắn vui như nở hoa, ánh mắt chăm chú nhìn Thi Yến Vi, đợi nàng thừa nhận thân phận của hắn.

Thế nhưng, điều khiến hắn thất vọng là Thi Yến Vi chẳng buồn đáp lời Dương Quân, mà lần nữa không chút nể nang phủ nhận hết thảy: “A nương nói rồi, hắn không phải là a gia của con.”

A nương nói đó không phải là a gia của mình, lại chẳng nói rõ a gia rốt cuộc đi đâu. Chắc chắn là người đã làm a nương tức giận, a nương vẫn chưa nguôi giận nên mới nói như vậy.

Dương Quân ngẫm nghĩ trong lòng, tự khẳng định thân phận của hắn, nhưng vì đây là lần đầu tiên gặp mặt, nên không dám thân cận. Bé chẳng buồn nhìn hắn, chứ đừng nói chi là để hắn bế mình.

Tống Hành tuy không được nàng công nhận, nhưng chẳng vì thế mà nản lòng. Hắn tin tưởng rằng, một khi trở về Lạc Dương, nàng thành hoàng hậu độc nhất vô nhị của hắn, Trân Trân trở thành công chúa cao quý, sớm muộn gì nàng cũng sẽ phải chấp nhận.

Căn nhà này thực sự quá nhỏ, không tiện cho hắn hành sự.

Tống Hành đích thân đi đến phòng bên, gọi tỳ nữ thân cận của nàng đến.

Đây là lần đầu tiên Úc Kim nhìn thấy Tống Hành, chỉ cảm thấy hắn cao lớn như núi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ uy nghiêm, áp lực khiến người khác khó mà thở nổi. So với nàng, nương tử chỉ cao hơn một chút, chắc cũng cảm thấy tương tự.

“Ngươi bế Trân Trân đi chơi. Trẫm cùng Âm Nương ra ngoài một lát, sẽ về sau.”

Tống Hành nói câu này vô cùng tự nhiên, như thể bọn họ thực sự là một gia đình ba người.

Thi Yến Vi không muốn đi cùng hắn, nàng chỉ muốn ở bên Trân Trân và Lý Lệnh Nghi. Vì vậy, nàng không chịu giao Trân Trân cho Úc Kim.

Thấy nàng như vậy, Tống Hành bước đến, cúi người thì thầm vào tai nàng: “Trân Trân còn nhỏ, tỳ nữ của nàng còn chưa xuất giá, trong phòng bên lại có một nữ quan. Nàng muốn để bọn họ nghe thấy hai ta yến hảo?”

Tên điên toàn những suy nghĩ dâm loạn này.

Rơi vào tay hắn rồi, sợ rằng cả đời cũng khó lòng thoát được. Nàng lại có Trân Trân, Lệnh Nghi, và cả a cữu, không thể không vì bọn họ mà nhẫn nhịn.

Dù sao cũng chỉ là nằm dưới thân hắn, cứ xem mình như vật chết vô tri. Thi Yến Vi tự an ủi mình, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Ta vừa hay có chuyện muốn nói riêng với người.”

Dứt lời, nàng giao Dương Quân cho Úc Kim chăm sóc, vuốt mái tóc mềm mại của bé, gượng cười: “A nương có việc phải ra ngoài một chút. Trân Trân ở đây chơi với Úc Kim và dì Lệnh Nghi có được không?”

Không hiểu sao, trong lòng Dương Quân lại cảm thấy a nương sẽ đi cùng a gia. Bé rất hiểu chuyện, gật gật đầu: “Được ạ, a nương, a gia phải về nhanh đấy nhé.”

Úc Kim bế Dương Quân, tim đập thình thịch. Trân Trân vốn là đứa trẻ nương tử nhặt được, từ khi nào lại trở thành con gái của hoàng đế Triệu quốc?

Hoàng đế Triệu quốc xem ra rất thích Trân Trân. Nghĩ kỹ lại, Trân Trân đáng yêu như vậy, ai mà không thích kia chứ?

Thi Yến Vi dặn dò Úc Kim vài câu, đứng dậy khỏi ghế gỗ. Chưa kịp bước ra ngoài, Tống Hành đã nhấc bổng nàng lên.

“Người làm cái gì vậy?” Thi Yến Vi giật mình kêu lên.

Tống Hành cười vô lại, không biết xấu hổ mà đáp: “Trẫm bế hoàng hậu của mình, có gì không ổn?”

Úc Kim thấy hắn đối với cư xử thân mật nương tử, đã vậy còn nói những lời kia, mặt mũi đỏ bừng, vội ôm Dương Quân quay người ra ngoài.

Khi Tống Hành bước qua cửa, Thi Yến Vi vẫn loáng thoáng nghe tiếng Dương Quân hỏi Úc Kim: “Hoàng hậu là gì vậy ạ?”

Nhưng câu trả lời của Úc Kim, nàng không nghe thấy.

Thi Yến Vi nhíu mày, nghĩ xem sau này phải giải thích thế nào về mối quan hệ giữa nàng và Tống Hành cho Trân Trân.

“Âm Nương đang nghĩ gì thế?” Tống Hành nhận ra nàng có tâm sự, cúi xuống nhìn, ân cần hỏi.

Thi Yến Vi lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Không có gì.”

Bên ngoài, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Tống Hành cứ thế, bế nàng lên xe trước ánh mắt trợn trừng của đám người xung quanh.

Bánh xe bắt đầu lăn trên đường lát đá xanh, phát ra những âm thanh lộc cộc.

Tống Hành vẫn không buông nàng ra, cứ thế ôm trong lòng như thể nâng niu bảo vật, không chút ngượng ngùng nói: “Âm Nương không còn nhẹ như lúc rời cung nữa, chắc hẳn đã tròn trịa hơn. Lát nữa, trẫm phải nhìn kỹ mới được.”

Lời hắn nói tuy không quá trắng trợn, nhưng cũng đủ khiến người khác đỏ mặt tía tai. Thi Yến Vi chẳng muốn đọ tài khua môi múa mép với hắn, chỉ thầm niệm vài câu kinh tĩnh tâm trong lòng, cố giữ bình tĩnh.

Chừng hai khắc sau, xe ngựa dừng lại. Tống Hành bế nàng xuống, trước mặt là tòa phủ đệ, vốn là nơi ở của Tiết độ sứ Thái Ninh vừa bị kê biên tài sản.

Tống Hành ôm nàng bước xuống xe, được người dẫn đường vào gian thượng phòng đã được chuẩn bị sẵn. Trên đường, hắn chủ động kể về tình hình hiện tại: “Ta còn nhiều việc phải xử lý ở Hải Châu, chắc sẽ lưu lại đây vài ngày. Tướng thủ thành đã hàng Triệu, nhưng ta và Vệ Trạm vẫn phải xuôi nam, đánh dẹp Hoài Nam. Ngụy quốc có lẽ chỉ còn đủ sức co cụm ở phía nam Trường Giang, kéo dài hơi tàn.”

Nghe hắn nhắc đến nước Ngụy, Thi Yến Vi lập tức nghĩ tới Thẩm Kính An, vội vàng hỏi: “A cữu của ta vẫn ổn chứ?”

Tống Hành vừa đặt nàng lên chiếc giường gấm mềm mại, vừa cởi bộ khôi giáp trên người, để lộ ra thường phục bên trong. Hắn cúi người, tấm thân cao lớn tạo thành một cái bóng khổng lồ, che kín ánh sáng.

Tống Hành tháo giày cho nàng, tiến về phía cuối giường, ánh mắt lướt qua chiếc váy tay lửng nàng đang mặc. Ánh mắt hắn lướt từ trên xuống, rồi vén nhẹ tà váy nhạt màu lên, giọng đầy ẩn ý: “Âm Nương ngoan, nếu muốn biết tin tức của a cữu, thì thưởng ta ít ngon ngọt nào.”

Thi Yến Vi mím chặt môi, giả vờ như không hiểu lời hắn nói, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Y phục chỉ còn lại một mớ hỗn độn, Tống Hành dồn hết sức kiềm chế, cúi sát xuống người nữ lang mà hắn ngày đêm mong nhớ, áp môi hôn lên, nhẹ nhàng ve vuốt, như muốn làm tan đi giá lạnh.

Bên tai nàng vang lên tiếng nước róc rách, tựa như có người đang uống dòng suối ngọt mát từ một nguồn nước trong lành.

Thi Yến Vi nhắm mắt, không muốn nhìn thấy búi tóc và bờ vai của hắn, chỉ nắm chặt chiếc gối mềm dưới đầu mình.

Hắn dốc sức làm nàng vui lòng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngang tàng khi ở Thái Nguyên.

Ý thức thoáng chốc trở nên trống rỗng, thân thể mềm mại vô lực.

Tống Hành ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn giữ tư thế quỳ, đôi môi mỏng phủ ánh sáng lấp lánh.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy nhiều lần, nàng thật khó mà tưởng tượng được hắn cũng có một mặt thế này.

“Ngọt ngào mà Âm Nương trao, ta rất thích.” Tống Hành vừa cười nói, vừa vươn tay tháo chiếc đai vàng trên eo, đáp lại câu hỏi của nàng khi nãy: “A cữu của nàng mọi thứ đều ổn, giờ hẳn đã cùng Giang Thịnh vượt sông. Lúc ở Hứa Châu, ta nể tình nàng nên đã tha cho y một mạng.”

Thi Yến Vi thực sự không chịu nổi khi hắn cứ áp sát lại gần, liền không khách khí mà đập vào cánh tay hắn, ánh mắt đầy vẻ chán ghét nhìn hắn ra lệnh: “Mau đi tắm đi!”

Tống Hành lúc này gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, tựa như bị trăm ngàn loại côn trùng gặm nhấm, trong lòng sốt ruột, trên người cũng khó chịu không kém. Nhưng khi thấy nàng kiên quyết không chịu nhượng bộ, hắn đành ngoan ngoãn xuống giường, xỏ giày, hối hả gọi người chuẩn bị nước lạnh đưa đến phòng tắm.

Rửa sạch thân mình, cạo bỏ râu ria, hắn vội vàng quay lại phòng, bước chân như gió cuốn.

Thi Yến Vi nằm trên giường, trong lòng đang nghĩ ngợi chuyện gì đó. Mùa xuân dễ khiến người ta buồn ngủ, không lâu sau, nàng bắt đầu cảm thấy mơ màng. Mí mắt cứ chực sụp xuống, thì Tống Hành đã hấp tấp trèo lên giường, bắt đầu lần mò trên người nàng.

Chẳng mấy chốc, từng lớp y phục rơi rụng xuống đất, chồng chất lộn xộn.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, hơi thở của Thi Yến Vi vẫn đều đặn, ánh mắt rơi vào đôi mắt phượng của hắn. Nàng cất lời, giọng điềm tĩnh: “Tống Hành, người thực sự không thể buông tha cho ta sao?”

Trán Tống Hành đẫm mồ hôi, còn chưa kịp lau khô.

Thi Yến Vi ngẩng cao cằm, cào nhẹ lên người hắn.

Những giọt mồ hôi lăn dài từ trán, rơi xuống cần cổ trắng ngần của nàng, hòa thành một vệt nước.

Tống Hành chấp nhất mà kiên định nói: “Không thể. Dù nàng có muốn hay không, nàng cũng chỉ có thể ở bên ta. Trừ khi ta chết, cả đời này không bao giờ buông tay nàng. Chỉ cần Âm Nương đồng ý ở lại bên ta, dù là mười điều kiện, trăm điều kiện, chỉ cần ta làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Nàng bị hắn ép buộc đến mức hai hàng lệ nóng chảy dài. Cố gắng hít thở, phải qua vài chục nhịp thở nàng mới dễ chịu hơn đôi chút.

Phần bụng nhỏ bé không chưa nổi hắn. Vì hắn quá lớn, quá dọa người.

Tống Hành có phần hối hận, ánh mắt dịu xuống, không nỡ nhìn nàng đau đớn. Hắn đổi tư thế, để nàng nằm trên người mình, bàn tay kiên nhẫn vuốt dọc sống lưng, khẽ khàng an ủi.

Một lát sau, Thi Yến Vi mới quen dần, nghẹn ngào đưa ra yêu cầu: “Ta muốn người hứa… không được tổn hại bất kỳ ai bên cạnh ta.”

Tống Hành nghe ra ý nàng đồng ý ở lại, không chút do dự mà gật đầu đáp: “Được, ta hứa với nàng. Không những không tổn hại họ, mà còn ban cho họ vinh hoa phú quý. Ngay cả cậu của nàng, chỉ cần y quy thuận nước Triệu, trẫm sẽ phong y làm quốc công.”

“Người muốn ta làm hoàng hậu của người, thì không được nạp phi. Nếu người có ý ấy, hãy để ta và Trân Trân rời đi.”

Tống Hành nghe vậy, lập tức kích động, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, bật dậy thề: “Nếu ta có ý đó, thì sẽ thân bại danh liệt, chết không toàn thây, vĩnh viễn không được siêu thoát.”

Thi Yến Vi nghe hắn thề thốt, không hề cảm động, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn, ánh mắt như đang hỏi hắn có đồng ý không.

Tống Hành sợ nàng nổi giận, không dám nói thêm, chỉ gật đầu thật mạnh: “Ta đồng ý. Còn Trân Trân, ta sẽ phong con bé làm công chúa, thương yêu che chở như con ruột.”

Hắn đáp xong, vẫn không quên dùng ánh mắt ám hiệu nàng tiếp tục đưa ra yêu cầu.

“Nếu ta là hoàng hậu, lục cục hai mươi bốn ty trong hậu cung đều phải do ta chưởng quản. Dù là người, cũng không được can thiệp.”

Tống Hành lại gật đầu, ôm nàng chặt hơn, giọng đùa cợt: “Được, chuyện hậu cung ta không hỏi tới. Còn chuyện triều chính, nếu Âm Nương muốn can dự, ta cũng có thể nghe ý kiến của nàng. Những gì nàng nói về coi trọng nông thương, hạn chế chiếm dụng quỹ đất, ta cũng có chung ý nghĩ. Vì hoàng hậu Văn Hiến mà Tùy Văn Đế để trống hậu cung, hai người cùng được xưng Nhị thánh. Ta với nàng, cũng có thể như vậy.”

Hắn nói xong, cảm giác nàng trong lòng mình run rẩy, hơi thở loạn nhịp. Tống Hành bèn dừng lại, nhìn nàng đầy thâm tình. Chờ nàng lấy lại nhịp thở, hắn trêu đùa bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Nếu nàng còn điều kiện gì, hiện tại cứ nói ra đi. Xuống giường rồi, trẫm sẽ không nhận nữa.”

“Ta sợ mục rữa trong bóng tối, sợ bị côn trùng gặm nhấm. Nếu ta chết trước người, hãy thiêu ta thành tro, rải xuống biển, để ta tự do cảm nhận nắng gió mưa sương.”

Tống Hành nghe vậy, lòng bỗng chùng xuống, nỗi sợ hãi dâng lên. Hắn cúi đầu ôm chặt lấy nàng, như muốn xác nhận nàng vẫn an toàn ở bên cạnh mình. Giọng hắn khàn đi, nhíu mày nói: “Đang yên đang lành, sao lại nhắc tới chuyện sống chết? Nàng còn trẻ, nếu phải chết, cũng phải là ta chết trước nàng.”

Thi Yến Vi nghiêm mặt, nâng khuôn mặt hắn lên, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình: “Người chỉ cần trả lời ta, đồng ý hay không.”

Tống Hành thấy sợ khi nghe nàng nhắc đến chữ “chết”, đặc biệt là khi chữ ấy liên quan đến nàng. Hắn nhìn nàng, ánh mắt thoáng nét hoảng loạn, vành mắt đã ửng đỏ. Tựa như gom hết dũng khí trong người, hắn khẽ thốt lên một chữ: “Được.”

Hắn không dám nhìn nàng nữa. May thay, Thi Yến Vi vừa nghe được đáp án mình muốn thì cũng buông tay khỏi khuôn mặt hắn. Tống Hành nhắm mắt, vùi đầu vào hõm cổ nàng, toàn tâm toàn ý cảm nhận hơi thở của nàng, khẽ nói: “Âm Nương, trẫm sẽ khiến nàng trường mệnh vô ưu.”

Thi Yến Vi không chợp mắt nghỉ trưa, lúc này đã mỏi mệt, dần dần thiếp đi trên người hắn.

Tống Hành ôm nàng thật chặt, sợ nàng tỉnh giấc, cố kìm nén không làm phiền. Khi nàng tỉnh lại, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.

Hắn năm nay đã ba mươi ba, Thi Yến Vi lo lắng, sợ hắn cứ như vậy rồi có ngày chết trên giường, khiến nàng mang tiếng là yêu hậu, bị sử quan thóa mạ trong sử sách. Nàng lập tức khuyên hắn: “Như thế này mãi, Nhị lang liệu có chịu nổi không?”

Tống Hành nghe vậy, cảm thấy như bị xúc phạm, cố chứng minh bản thân. Hắn như trở lại dáng vẻ khi hai mươi mấy tuổi, bế nàng xuống giường, sải bước đo kích thước căn phòng, kiêu ngạo nói: “Thân thể ta thế nào, người ngoài không biết, chẳng lẽ Âm Nương không rõ?”

Thi Yến Vi chẳng bao lâu đã rưng rưng nước mắt, trong lòng hối hận vì đã nói lời châm chọc người vừa xa nàng gần bốn năm.

Tống Hành lại thích nhìn nàng khóc, ánh lệ trên khuôn mặt nàng tựa ngọc đẫm sương mai. Hắn cúi xuống hôn nhẹ nơi đuôi mắt, dịu dàng lau đi từng giọt lệ lăn dài.

Mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ, hoàng hôn như lửa đốt, chẳng mấy chốc trời sẽ chạng vạng tối. Thi Yến Vi nhớ đến Trân Trân sợ con khóc đòi mẹ, bèn đưa tay vỗ nhẹ má hắn, giục hắn nhanh hơn. 

Tống Hành cũng không muốn khiến nàng quá mệt, liền nhanh chóng kết thúc. Sau khi giúp nàng chỉnh trang, hắn bế nàng rời khỏi phòng, tiến thẳng ra ngoài phủ.

“Đêm nay, cả nhà ba người chúng ta cứ tạm ở chỗ kia. Ngày mai lại dọn hẳn đến đây.” Nói đoạn, Tống Hành ôm nàng bước lên xe ngựa, dáng vẻ khoan thai, mỗi bước chân vẫn vững chãi như thường.

Hắn tựa như chẳng biết mệt mỏi, vẫn có thể ôm nàng vững bước. Thi Yến Vi chẳng phải làm gì, nhưng cả người lại kiệt sức, chỉ biết nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng âm thầm cảm thán hắn thật khó đối phó.

Khi Tống Hành ôm Thi Yến Vi trở về trạch viện cũ, trời đã tối mịt.

Quả nhiên Dương Quân quả nhiên nhớ nàng, vừa trông thấy Tống Hành bế nàng vào nhà, liền chạy ra đón, nét mặt rạng rỡ, hớn hở gọi to: “A gia, mau thả a nương xuống, con muốn a nương chơi cùng con!”

Tống Hành vừa một tay giữ lấy Thi Yến Vi, vừa đưa tay còn lại ôm lấy Dương Quân, nhẹ nhàng bế bé vào phòng trong. Đặt Thi Yến Vi nằm xuống giường, hắn dịu dàng dỗ dành: “Trân Trân ngoan, a nương con hơi mệt, không nên quấy rầy nàng, để a gia chơi cùng con, được không nào?

Dương Quân nghe vậy, nét mặt vui tươi lập tức xụ xuống, ánh mắt đầy lo lắng, kéo tay áo hắn, cất tiếng hỏi: “A nương sao thế ạ?”

Tống Hành biết Thi Yến Vi dễ ngại, sợ nàng xấu hổ, liền kéo chăn lên che đi dấu vết trên cổ nàng, chỉnh lại góc chăn rồi giải thích với Dương Quân: “A gia cùng a nương vừa đi bộ ngoài phủ một lúc lâu. Thân thể a nương vốn yếu, đi nhiều liền mệt. Con đừng lo, để nàng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ tốt hơn. Hay a gia đưa Trân Trân ra ngoài cưỡi đại mã, để a nương ngủ thêm một lúc trong phòng, có được không?”

Dương Quân nhìn thoáng qua mẫu thân đang nằm trên giường, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn nghe lời Tống Hành.

Thi Yến Vi thấy Tống Hành dỗ dành được Dương Quân liền thở phào nhẹ nhõm, song trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Nàng nghĩ thầm, sáng sớm ngày mai nhất định phải bảo Úc Kim sắc một chén thuốc tránh thai để dùng.

Không bao lâu, nàng chìm vào giấc ngủ say.

Khi tỉnh giấc, trời vẫn chưa sáng rõ. Dương Quân đã chen giữa nàng và Tống Hành, ngủ ngon lành. Thật lạ, bé không thấy khó chịu, cũng không đuổi Tống Hành xuống giường. Có lẽ hắn đã dỗ được bé.

Thi Yến Vi mở mắt, nhìn tấm màn che trên đầu, trong lòng chẳng rõ là tư vị gì. Cuối cùng, dù cố gắng bao nhiêu, nàng vẫn chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Đợi mãi đến lúc trời sáng, nàng mới dậy, rời khỏi giường, đi tìm Úc Kim, nhờ nàng ra ngoài mua thuốc tránh thai.

Nhưng nàng nào hay, Tống Hành đã tỉnh dậy từ lâu, đứng dưới mái hiên nghe hết đoạn đối thoại giữa nàng và Úc Kim.

Hắn biết, nàng vẫn không muốn sinh con cho mình.

Tống Hành chân trần đứng trên nền gạch lạnh lẽo, nhưng chẳng cảm nhận được cái rét thấu da. Chỉ có trong lòng hắn là lạnh buốt, nỗi đau dường như xé nát tâm can, không thể diễn tả thành lời.

Hắn cố giữ vẻ bình thản, trở lại giường chờ nàng, giả vờ như vừa mới thức dậy. Sau đó, hắn ra ngoài, lệnh người mua ít mứt ngọt và bánh điểm tâm ngon miệng mang về.

Khi Úc Kim mua thuốc trở về, Thi Yến Vi nhận lấy, không muốn phiền ai, tự mình vào bếp sắc thuốc.

Tống Hành ngồi trên ghế La Hán, lặng lẽ nhìn nàng uống thuốc, lòng tràn đầy áy náy. Hắn vội bưng nước đến cho nàng súc miệng, rồi lại dỗ dành, ép nàng ăn thêm vài miếng bánh ngọt để giảm bớt vị đắng trong miệng.

Đến trưa, đoàn người đông đúc rời trạch viện, chuyển về phủ đệ hai người từng ghé qua.

Tống Hành cho nàng an nhàn một ngày, nhưng đến đêm hôm sau, hắn lại dẫn nàng đến noãn các. Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Hôm trước là ta không đúng, Âm Nương đừng uống thứ thuốc hại người ấy nữa. Ta sẽ cẩn thận như trước kia, không để lại trong nàng, được không?”

Nghe hắn nhắc, Thi Yến Vi không khỏi nhớ đến những ngày đau bụng quằn quại ở Thái Nguyên và Lạc Dương. Suy nghĩ hồi lâu, nàng mới khẽ gật đầu.

Kể từ lần đó, Thi Yến Vi luôn phải đề phòng tới lui, kịp thời vỗ vào cánh tay nhắc nhở hắn. Tống Hành không muốn khiến nàng phải uống thuốc, lần nào cũng rút ra kịp thời.

Tống Hành ở lại Hải Châu bảy ngày. Trong khoảng thời gian ấy, cứ cách một ngày, hắn lại gần gũi nàng một lần.

Đến ngày thứ tám, hắn tiễn Thi Yến Vi cùng đoàn người lên thuyền trở về Lạc Dương. Còn mình thì dẫn binh đi đánh Giang Hoài, chuẩn bị cho chiến sự ở vùng Cảm Hóa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net