Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên
  3. Chương 80: Thụ ấn
Trước /87 Sau

Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 80: Thụ ấn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điện Đại Nghiệp.

Thi Yến Vi được cung nhân hầu hạ khoác lên mình bộ huy y, tóc búi cao, đội phượng quan, cài mười hai trâm hoa thụ, mỗi bên sáu chiếc, thắt đai lưng bằng da, treo đôi ngọc dương chi làm trang sức, đôi hài dưới chân thêu kim tuyến, họa tiết loan phượng tinh xảo.

Phượng quan được chế tác bằng kỹ thuật quấn tơ gắn đá tinh mỹ, vừa giữ nét cổ điển, vừa tránh cảm giác quá nặng đầu. Dẫu vậy, vì đội lâu nên vẫn khiến cổ nàng có phần mỏi mệt.

Phượng liễn đã dừng trước chính điện Đại Nghiệp từ nửa canh giờ trước. Đến giờ lành, cung nhân vây quanh, hộ tống nàng từ chính điện bước lên phượng liễn.

Trên Ứng Thiên Môn, Tống Hành đứng đó đã lâu, chờ đợi chiếc phượng liễn lộng lẫy tuyệt luân xuất hiện trong tầm mắt. Nhịp tim hắn càng lúc càng dồn dập. Trước đây hắn và Âm Nương chưa từng cử hành hôn lễ, nên đại điện lập hậu hôm nay cũng là ngày hắn và nàng kết tóc se duyên, chính thức trở thành phu thê.

Phượng liễn được mười hai người nâng xuống bậc cao dưới Ứng Thiên Môn, cung nhân đưa đến một chiếc ghế nhỏ để đặt chân. Tống Hành tiến lên trước, đỡ nàng bước xuống.

Chư vị quần thần đã đứng dưới bậc thềm Ứng Thiên Môn, dõi mắt trông về đôi đế hậu.

Tống Hành nắm tay nàng, bước từng bước lên thềm đá rải sẵn thảm đỏ. Một vị hoàng môn đứng bên cạnh, cao giọng tuyên đọc chiếu thư lập hậu: “Dương thị xuất thân danh môn, công trạng hiển hách, đức hạnh ôn lương, trinh tĩnh nhu hòa, xứng đáng gánh vác mệnh trời, giữ vị trung cung, cai quản nội đình, mẫu nghi thiên hạ.”

Chiếu thư đọc xong, hai người cùng nhau ngồi trên long ỷ. Tiết Sứ giả cầm ấn tín hoàng hậu tiến lên dâng lễ.

Thi Yến Vi nhìn xuống bậc thềm, trước mặt là ngàn vạn thần tử và cung nhân, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hồi hộp, bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nàng cảm nhận tay Tống Hành cũng chẳng khá hơn, mồ hôi hòa lẫn vào nhau, chẳng rõ ai nhiều hơn ai.

Sứ giả tay cầm khay sơn mài, cúi mình dâng ấn, kính cẩn nói: “Thỉnh hoàng hậu điện hạ thụ ấn.”

Tống Hành hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Thi Yến Vi, buông tay nàng ra, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay như ngầm ý an ủi và khuyến khích nàng cứ yên tâm tiếp nhận.

Thi Yến Vi đứng dậy, nâng ấn hoàng hậu bằng cả hai tay, đưa cao ngang tầm mắt.

Chỉ trong chốc lát, quần thần và cung nhân dưới bậc đồng loạt quỳ xuống đất, đồng thanh hô lớn: “Hoàng hậu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Đám người bên dưới phần lớn đều lớn tuổi hơn nàng, Thi Yến Vi thực sự cảm thấy không quen, có cảm giác như chỉ nhìn thêm một cái cũng sẽ tổn thọ. Nàng vội vàng đặt ấn tín xuống, phất tay ý bảo mọi người bình thân.

Một loạt nghi thức kết thúc, Thi Yến Vi chỉ cảm thấy cổ mình đau nhức không chịu nổi. Vừa rời phượng liễn, nàng chỉ muốn chống eo chạy thẳng về điện, cởi bỏ mọi thứ trên người càng nhanh càng tốt.

Tống Hành không ngừng dõi theo phần gáy trắng ngần, mảnh mai như hạc của nàng. Điện Đại Nghiệp có biết bao cặp mắt đang nhìn nhưng Tống Hành vẫn không màng tới. Hắn ngang nhiên bế bổng nàng lên, bước nhanh vào chính điện.

Từ sáng đến giờ Dương Quân đều không gặp a nương. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bé chạy ra, thấy a gia đang bế a nương, liền vung đôi chân nhỏ ngắn ngủn, chạy ào tới:  “Trân Trân nhớ a nương lắm! A gia hãy thả a nương xuống, để a nương bế con có được không?”

Tống Hành thấy vậy, đành tạm dừng bước, kiên nhẫn dỗ dành: “Trân Trân, con ôm thỏ con này ra ngoài chơi một lúc nhé. A nương đã mệt mỏi cả sáng nay rồi, trong bụng lại có em bé, rất cần được nghỉ ngơi. A gia sẽ ở bên a nương, đến chiều tối ăn cơm xong sẽ chơi với Trân Trân, được không nào?”

Dương Quân nghe vậy, bé bĩu môi phụng phịu, dù rất nhớ a nương nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được ạ, a gia phải chăm sóc a nương cẩn thận nhé!”

Thi Yến Vi vẫn đang cầm ấn tín trong tay, không tiện vỗ về Dương Quân. Hơn nữa, nàng thật sự đã kiệt sức, chỉ muốn sớm thoát khỏi bộ lễ phục cồng kềnh, lên giường nằm dài một trận.

Tống Hành bế nàng vào chính điện, lấy ấn tín ra khỏi tay nàng đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi bắt đầu tháo dần mũ phượng cùng trâm cài trên đầu nàng.

Khoảnh khắc phượng quan được gỡ xuống, cổ Thi Yến Vi nhẹ nhõm hơn hẳn. Thế nhưng do đội nó quá lâu, cổ nàng cũng đã nhức mỏi đến tê cứng, theo phản xạ liền giơ tay lên xoa nhẹ cổ.

Tống Hành ngồi rất gần nàng. Mái tóc nàng vừa mới gội đêm qua, thoang thoảng mùi hương của đậu tắm hòa quyện cùng mùi thơm dìu dịu của nữ lang, khiến ngọn lửa trong lòng hắn gần như bị khơi dậy.

Sợ nàng phát giác, hắn khẽ nhích người ra một chút, kéo hai chân xa nàng hơn, nhưng đôi bàn tay lớn vẫn đặt lên vai nàng, xoa bóp với lực đạo vừa phải.

“Xoa thế này nàng có thấy dễ chịu hơn không?” Tống Hành vừa xoa vai vừa hỏi, giọng điệu đầy vẻ lấy lòng.

Lúc hắn mới học xoa bóp vai chân cho nàng, từng bị nàng phàn nàn rằng lực tay quá mạnh. Sau nhiều lần điều chỉnh, cuối cùng cũng biết cách khống chế lực đạo, như lúc này đây, không quá nhẹ cũng không quá nặng.

Thi Yến Vi khép hờ đôi mắt, thấp giọng “ừ” một tiếng, coi như trả lời.

Tống Hành như được nhận phần thưởng gì lớn lao lắm, càng thêm tận tâm hơn. Sau khi xoa bóp đến chân nàng, hắn liền ôm nàng vào lòng, bàn tay lớn đặt lên phần bụng hơi nhô lên, giọng nói đầy vẻ tự trách: “Vất vả cho Âm Nương, đang mang thai mà còn phải cùng trẫm trèo lên gần trăm bậc thềm.”

Thời gian qua, Thi Yến Vi đã có thể bình tâm mà đối diện với sự thật rằng trong bụng nàng đang mang huyết mạch của cả hai người. Thế nhưng, để nàng thực lòng mong chờ đứa trẻ này ra đời, thì quả thật nàng chưa làm được. Mỗi ngày cứ như thế trôi qua, nàng sống trong cảnh được chăng hay chớ.

Hôm nay, tâm trạng Tống Hành hiển nhiên rất tốt, nét mặt ngập tràn ý cười, khác hẳn vẻ nghiêm nghị ngày thường. Lúc này đây, trên môi hắn luôn thoáng hiện một nụ cười nhẹ không cách nào giấu đi được.

“Từ nay, Âm Nương chính là hoàng hậu của ta. Những gì ta có, đều là của nàng và con.” Tống Hành vừa nói, vừa rời giường, bất chợt quỳ xuống trước mặt Thi Yến Vi, cúi đầu áp tai mình lên bụng nàng, như đang cố lắng nghe điều gì đó.

Thi Yến Vi đoán được hắn đang nghĩ gì. Tính toán lại ngày tháng, đứa trẻ trong bụng nàng chỉ vừa hơn bốn tháng, mới chỉ vừa thành hình, còn chưa có động tĩnh rõ ràng. Làm sao hắn có thể dễ dàng cảm nhận được chứ?

“Nó vẫn còn rất nhỏ.” Thi Yến Vi hơi khó chịu khi hắn cứ dán vào bụng mình, nhẫn nại nhắc nhở.

Tống Hành nghe vậy, không mảy may bận tâm. Hắn cứ kiên trì áp đầu lên bụng nàng thêm một lúc lâu, sau đó mới chịu đứng dậy. Hắn gọi người mang nước ấm vào, đích thân chuẩn bị cho nàng ngâm chân. Thấy mí mắt nàng đã díp lại, hắn đỡ nàng nằm xuống giường.

“Hôm nay Âm Nương dậy sớm, e rằng chưa ngủ đủ giấc. Nghỉ ngơi thêm một lát rồi hẵng dùng bữa.”

Thi Yến Vi vừa nằm xuống giường, cơn mệt mỏi lập tức trỗi dậy. Nàng khẽ gật đầu, hờ hững “ừ” một tiếng, chẳng bao lâu đã ngủ rất say.

Lúc bấy giờ đang vào giữa mùa hạ, thời tiết nóng nực. Tống Hành đem băng đặt cạnh giường, nhưng lại sợ quá lạnh sẽ khiến nàng nhiễm phong hàn, liền lấy quạt tròn tới, nằm xuống bên cạnh nàng, phe phẩy quạt, giúp nàng xua đi cái nóng.

Có nàng kề bên, Tống Hành chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, lòng ngọt ngào như được tẩm mật. Hắn chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng hồi lâu, vô thức thiếp đi từ lúc nào không hay.

Quạt tròn rơi xuống đất phát ra âm thanh khe khẽ, chẳng thể làm kinh động hai người ở trên giường.

Gần một canh giờ sau, Thi Yến Vi bị hơi nóng tỏa ra từ người Tống Hành làm tỉnh giấc. Nàng chầm chậm mở mắt.

Khi ấy, Tống Hành đang nằm nghiêng, tựa như ngọn núi nhỏ chắn ngay trước mặt nàng. Thi Yến Vi định xuống giường lấy quạt, lách qua người hắn, chân vừa chạm xuống đất định xỏ giày thì Tống Hành đã bị động tác của nàng đánh thức.

Hắn bỗng nhiên có chút căng thẳng, một tay ôm lấy eo nàng, khẽ nói: “Âm Nương muốn làm gì? Để ta làm giúp nàng là được.”

Không biết từ khi nào hắn đã áp sát người lại, khiến nàng càng cảm thấy nóng bức hơn, liền cau mày nói với vẻ ghét bỏ: “Người nóng quá, mau buông ta ra.”

Tống Hành nghe vậy, hối hả đi tìm quạt. Nhặt được quạt từ dưới đất, hắn lại ôm nàng vào lòng, vừa quạt mát cho nàng vừa luồn tay vào áo trong, xem thử trên người nàng có đổ mồ hôi không.

Bàn tay hắn càng lúc càng không an phận, Thi Yến Vi không nhịn nổi nữa, đập vào người hắn, đổi sang gắt gỏng: “Ta đói rồi.”

“Bây giờ ăn vẫn còn sớm, nhưng cũng không sao. Buổi tối Âm Nương ăn chút điểm tâm cũng được.” Tống Hành vừa nói xong liền thu tay lại, thành thật ôm nàng.

Dù vậy, trong lòng bàn tay hắn dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại cùng hơi ấm trên người nàng. Hắn tần ngần một lúc, hồi lâu vẫn không nỡ buông lỏng.

Tống Hành bế nàng ra khỏi nội điện, sai người tới cục Thượng Thiện truyền bữa. Lúc ấy, hắn lại hỏi đến Dương Quân.

Úc Kim đáp, công chúa vừa mới tỉnh ngủ, giờ đang uể oải nằm trên tháp, muốn có người kể chuyện cho nghe.

Tống Hành rót cho Thi Yến Vi một chén nước ấm, sau đó vào thiên điện bế Dương Quân ra ngoài, để bé ngồi đối diện với Thi Yến Vi, bịa chuyện kể cho Dương Quân nghe.

Hai khắc sau, cung nhân mang theo hộp thức ăn tiến vào, bày biện các món ăn lên bàn. Tống Hành lại bắt đầu lọc xương cá cho hai mẹ con, thấy Dương Quân thích ăn tôm, hắn liền bóc vỏ từng con một cho cô bé.

Cơm nước xong, Tống Hành cùng Thi Yến Vi đi dạo một lúc, sau đó chơi trò cưỡi ngựa chăn trâu với Dương Quân.

“Hôm nay a gia không phải ngồi viết chữ sao ạ?” Dương Quân ngồi trên lưng hắn, tò mò hỏi.

Trước kia cô bé cũng từng thấy hắn phê duyệt tấu chương. Tống Hành gật đầu, khóe môi nở nụ cười đắc ý: “Hôm nay là ngày đại hôn của a gia và a nương, tạm thời không cần viết chữ.”

Nghe vậy, Dương Quân vui vẻ vì nghĩ hắn có thể chơi với mình lâu hơn, liền hỏi: “Vậy tối nay a gia có thể kể thêm chuyện cho Trân Trân không?”

Tống Hành ngước mắt nhìn Thi Yến Vi một cái, rồi trả lời: “Tối nay a gia phải ở bên a nương. Trân Trân ngoan, con tự ngủ một mình có được không?”

Ngày lập hậu trọng đại thế này, đêm nay tất nhiên Tống Hành sẽ ở lại điện Đại Nghiệp. Thi Yến Vi không nghĩ nhiều, phất tay gọi Dương Quân lại bên người.

Dương Quân chơi chán rồi, vẻ mặt hớn hở nhảy xuống khỏi lưng Tống Hành, nhanh nhẹn chạy về phía Thi Yến Vi.

Thi Yến Vi lấy ra một con thỏ vải từ sau gối tựa, đưa cho Dương Quân: “Về sau, khi ngủ một mình mà nhớ đến a nương thì Trân Trân nhớ ôm nó ngủ nhé?”

Con thỏ này tuy đường may chưa được khéo léo, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều do chính tay nàng tự làm. Dương Quân ôm chặt con thỏ vào lòng, khen rằng thỏ đẹp, lại bảo cách ăn mặc, trang điểm của a nương hôm nay thật giống tiên nữ trong tranh.

Thi Yến Vi bị bé chọc cười, ôm con kể thêm hai câu chuyện nữa, ngoài cửa sổ sắc trời đã chuyển tối.

Tống Hành có phần sốt ruột, dỗ dành Dương Quân vài câu rồi gọi Thu Sương đến dẫn bé đi nghỉ. Hắn đuổi hết cung nhân ra ngoài, rồi tự mình lấy hỏa chiết tử thắp sáng nến long phượng đã được chuẩn bị sẵn ở trong điện.

Trên bàn đặt kéo, dây tơ hồng và chén rượu giao bôi.

Tống Hành cầm kéo cắt một lọn tóc của mình, sau đó cắt thêm một lọn tóc của Thi Yến Vi, hợp hai lọn tóc lại thành một bằng một sợi dây tơ hồng, cẩn thận đặt vào hộp gấm.

Thi Yến Vi lặng lẽ nhìn hắn làm xong mọi thứ, nét mặt không có lấy một gợn sóng, tùy ý để hắn làm theo ý mình. Đợi hắn đưa chén rượu giao bôi đến trước mặt, nàng chỉ hơi nâng ly tượng trưng.

Vì đang mang thai, nàng không uống được rượu, Tống Hành liền thay nàng uống cạn: “Âm Nương, từ nay về sau, ta và nàng là phu thê kết tóc, không thể chia lìa nữa rồi.”

Thi Yến Vi từ đầu đến cuối đều lặng lẽ ngồi đó, nét mặt bình thản không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Tống Hành thấy nàng dáng vẻ gượng gạo, cố ý trêu chọc, cười hỏi: “Uống rượu hợp cẩn xong rồi. Âm Nương nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Theo tập tục dân gian, sau khi đốt nến đỏ, kết tóc và uống rượu, bước tiếp theo là động phòng hoa chúc. Nhưng mà nàng đang mang thai, sao mà làm mấy chuyện đó được?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức hiểu ra hắn cố tình hù dọa mình, nên cũng không đáp lời, chỉ nghiêng đầu cúi mắt: “Ta chưa từng uống rượu hợp cẩn bao giờ, người hỏi ta thế thì làm sao ta biết được.”

Lời vừa dứt, Tống Hành đã nghiêng người tiến lại gần, cúi đầu sát bên tai nàng, cất giọng trầm thấp: “Âm Nương không biết, vậy để ta dạy nàng, được chứ?”

Hắn vừa nói, chưa để nàng kịp phản ứng, đã nhân lúc nàng tim đập loạn nhịp, hai má đỏ bừng, một tay ôm nàng vào lòng, sải bước đi vào bên trong.

“Âm Nương mặc bộ huy y này, quả thực nhìn vừa đẹp vừa trang trọng. Nhưng lúc còn ngồi trên long ỷ, ta đã muốn cởi nó ra rồi.” Tống Hành không chút kiêng dè bày tỏ tâm ý, “Nến đỏ phải cháy suốt đêm nay, đã lâu Âm Nương không thưởng gì cho ta, đêm nay đừng làm khó ta mà để ta được thỏa ý một lần, có được không?”

Thi Yến Vi bị những lời táo tợn của hắn làm cho sững sờ, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Mãi đến khi hắn đưa tay cởi thắt lưng nàng, nàng mới bừng tỉnh, luống cuống đẩy vai hắn ra, khẽ nói: “Làm vậy sẽ làm hại đến đứa bé mất.”

Nghe vậy, Tống Hành không nhịn được bật cười. Hắn tháo nút thắt của áo bào, ánh mắt chuyển xuống bụng nàng, vuốt ve một cách trân quý: “Âm Nương nghĩ đi đâu rồi? Nàng mang thai đã khổ cực lắm rồi, ta sao nỡ khiến nàng khó chịu.”

Vừa nói, hắn vừa cúi xuống, in một nụ hôn lên bụng nàng, rồi dần dần hạ thấp xuống.

Đêm hè nóng nực và khô hanh, hơi thở của Tống Hành càng thêm nồng nhiệt. Gió đêm thổi vào mang theo chút mát mẻ, Thi Yến Vi cắn chặt môi dưới, bất giác lùi về phía sau.

Hai cánh tay rắn chắc của Tống Hành tách đôi chân nàng ra, nắm lấy hai tay nhỏ bé của nàng, đan mười ngón tay vào nhau.

Thi Yến Vi thật sự không thể chịu nổi, hé môi, phát ra âm thanh yếu ớt. Đôi mắt nàng ướt đẫm, khóe mi tràn ra giọt lệ trong suốt, đầu óc mơ hồ trống rỗng, không còn nghĩ ngợi được gì. Cả thế giới dường như chỉ còn lại sự chiều chuộng đầy mê hoặc của hắn.

Không biết đã qua bao lần, Tống Hành chỉ cảm thấy vị ngọt dịu dàng, ngây ngất trong lòng.

Nàng mềm mại, thơm ngát như vậy, bên nàng dù có lâu đến đây thì vẫn không thấy đủ. Thân thể và trái tim hắn đều dành trọn cho nàng, chỉ mong từng khắc từng giây đều được cùng nàng kề cận.

Trên đời này, ngoài nàng ra, chẳng có ai khiến hắn si mê đến thế.

Bên ngoài, ấm trà đã nguội lạnh từ lâu. Tống Hành quỳ lâu đến tê dại hai chân, nhấc ấm trà lên uống một ngụm, cảm thấy sảng khoái chưa từng có.

Thi Yến Vi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mềm nhũn đến không còn chút sức lực, tức giận lườm hắn một cái, định tự mình đi rửa mặt.

Lúc này, Tống Hành mới chịu buông tha nàng, súc miệng qua loa, rồi giữ lấy nàng, một tay nâng cằm nàng hôn sâu, tay còn lại cởi bỏ đai lưng điệp tiệp bằng vàng trên eo. Chỉ trong mười mấy nhịp thở, bộ miện phục [1] đế vương sẫm màu trên người đã rơi xuống, để lộ làn da màu lúa mạch săn chắc, đường nét sắc bén rõ ràng.

[1] 

Bàn tay lớn của hắn đỡ lấy lưng nàng, nụ hôn ngày một sâu hơn. Hơi thở của Thi Yến Vi gần như bị hắn chiếm đoạt hoàn toàn, cánh tay mảnh khảnh muốn đẩy hắn ra lại bị hắn dễ dàng dời đi, ép lên vai mình.

Sợ đè vào bụng nàng, Tống Hành chỉ có thể ôm nàng trong ngực. Những giọt mồ hôi lăn dài, tan vào đôi môi, dậy lên vị mặn nhàn nhạt.

Tống Hành cố nén đến mức huyết mạch dường như sắp nổ tung, cuối cùng phải để nàng ngồi cách xa một chút. Một tay hắn giữ chặt đầu nàng để tiếp tục hôn, tay kia lại dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Bàn tay thô ráp của hắn hoàn toàn bao trọn tay nàng, dẫn dắt từng động tác.

“Âm Nương.” Cuối cùng hắn cũng chịu rời khỏi đôi môi nàng, ánh mắt trầm lặng.

Bàn tay nàng nhỏ nhắn như vậy, tương phản đến mức rõ rệt.

Mắt Tống Hành đỏ lên, khó mà rời đi. 

Hắn như thanh sắt nung đỏ, còn nàng thì không dám đối diện, chỉ có thể vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhắm nghiền mắt.

Không biết tay mình bị thả ra từ khi nào, cánh tay nàng mỏi nhừ, cả chăn đệm dưới thân cũng đã ướt một mảng lớn.

Tống Hành lấy khăn lau sạch người nàng, mặc lại áo choàng qua loa, bọc kín người nàng bằng lụa mỏng rồi bế thẳng đến phòng tắm.

Cung nhân tiến vào thu dọn, thay mới đệm chăn.

Tống Hành để nàng ngồi trên đùi, cùng ngâm mình trong nước, vừa hỏi nàng có nhớ chuyện ở hồ Hải Đường năm ấy không.

Trong đầu hắn không nghĩ được chuyện gì đứng đắn hơn sao? Thi Yến Vi cả giận, mím môi không đáp.

“Hôm ấy, trâm cài tóc của Âm Nương rơi ở bể hải đường. Sau đó, nàng còn nhân cơ hội này khiến ta phải bồi thường không ít trang sức. Nàng chọn một đôi vòng tay vàng và bạc đeo trên tay. Lúc ta tìm được nàng ở Lạc Dương, cũng nhờ dấu vết từ chiếc vòng bạc ấy.”

Lúc này, Thi Yến Vi mới hiểu được vì sao bản thân lại để lộ ra manh mối.

Nàng đang chìm trong suy nghĩ thì giọng hắn lại vang lên từ trên đỉnh đầu, âm điệu nhẹ nhàng pha lẫn vui sướng: “Âm Nương, nàng có biết không? Khi phát hiện nàng bỏ trốn, ngoài giận dữ và kinh ngạc, ta còn thấy vui mừng. Trước đó, ta chưa từng nghĩ nàng lại là nữ lang ngoài mềm trong cứng, quả cảm và quyết đoán đến vậy. Có lẽ từ khi ấy, tình cảm của ta dành cho nàng đã không còn chỉ đơn thuần là thích nữa rồi.”

Nói đến đây, Tống Hành bỗng trở nên buồn bã, giọng hắn trầm xuống, tựa như thở dài: “Nếu như ta sớm hiểu lòng mình, không làm tổn thương nàng, liệu nàng có thể thích ta dù chỉ một chút thôi không?”

Thi Yến Vi không để tâm đến câu hỏi của hắn, cũng không trả lời, chỉ chuyển sang hỏi về tình hình sáu cục hai mươi bốn ty.

Bình thường Tống Hành rất ít để ý đến chuyện hậu cung, nhưng đối với tình trạng thiếu nhân lực của sáu cục hắn vẫn nắm được phần nào, liền hỏi nàng: “Nàng muốn tuyển thêm người sao?”

Thi Yến Vi gật đầu, bày tỏ suy nghĩ trong lòng: “Ta muốn hoàn thiện chế độ nữ quan, ngoài ra còn lập thêm một cục chuyên phụ trách việc biên soạn nữ sử. Đương nhiên cần chọn ra những nữ quan xuất sắc.”

Nghe xong, Tống Hành lập tức tỏ rõ lập trường, ủng hộ mọi quyết định của nàng: “Nay Âm Nương đã cầm ấn tín hoàng hậu trong tay, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm. Nếu có chỗ nào cần ta giúp thì cứ nói với ta.”

“Được.” Thi Yến Vi cũng không khách khí, ghi nhớ lời nói của hắn.

Ngâm mình lâu quá, Thi Yến Vi bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn. Nàng thúc giục hắn mau chóng buông tay để nàng ra ngoài.

Tống Hành đáp một tiếng “tuân mệnh”, nhưng lại ôm ngang người nàng, nhấc hẳn ra khỏi mặt nước, còn đặt lên đầu gối mình.

Bờ môi mỏng phủ xuống cánh môi đỏ thắm của nàng, trong làn hơi nước bốc lên, đôi môi và hàm răng của hai người lại lần nữa quyện vào nhau.

Thi Yến Vi nóng bừng hai má, trong lòng cảm thấy Tống Hành hôm nay có chút kỳ lạ.

Từ đầu đến giờ, ít nhất đã ba lần.

Hắn tối nay hắn đã quyết không chịu buông tha nàng! Nghĩ vậy, nàng tức giận cắn mạnh lên đầu lưỡi hắn.

Tống Hành mặc cho nàng cắn, đến đầu lưỡi cũng rỉ ra giọt máu, mang theo vị tanh của sắt.

Hai người giằng co đến tận canh ba. Thi Yến Vi sức cùng lực kiệt, vùi đầu vào lồng ngực hắn, hơi thở gấp gáp, bụng dạ cũng bắt đầu biểu tình.

“Biết nàng sẽ đói bụng, ta đã sai người chuẩn bị chút điểm tâm rồi.” Tống Hành giúp nàng mặc xong trung y, lại khoác lên một tấm sa y mỏng, ôm nàng bước vào chính điện.

Chiếc giường vốn còn hỗn độn ban nãy đã được thu dọn gọn gàng. Trên bàn cũng bày sẵn vài đĩa điểm tâm tinh tế.

Sợ nàng ăn không nổi lại buồn nôn, hắn còn sai người nấu riêng một chén nước ô mai cam thảo đã để nguội. 

Thi Yến Vi dùng vài miếng điểm tâm, ăn chút thịt khô, rồi uống thêm vài ngụm nước chua. Đợi dạ dày dễ chịu hơn, nàng lại dùng muối đánh răng.

Cả một đêm dài, Tống Hành gần như không để chân nàng chạm đất, dù là ăn uống hay đánh răng đều được hắn bế trên người. Lúc này trở lại giường nằm nghỉ, hắn vẫn tự mình ôm nàng đặt xuống.

Hôm sau, Thi Yến Vi ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh. Tống Hành đã vào triều từ sớm, sợ đánh thức nàng nên rón rén rời đi, ra tới ngoài điện mới rửa mặt, thay triều phục. 

Quần thần thấy Thánh thượng hôm qua vừa lập hậu, vậy mà hôm nay vẫn đúng giờ thượng triều, không ở bên Hoàng hậu nghỉ ngơi, thầm than người quả là một bậc quân vương cần chính.

Trên người vẫn còn lưu lại dấu vết của đêm qua, Thi Yến Vi dùng phấn che đi phần cổ, rồi chọn một bộ y phục cổ cao để khoác lên, che chắn thật kỹ.

Ngày hạ oi ả, phần lớn cung nữ trong điện đều vận áo ngắn tay lửng kèm với váy dài, uyển chuyển như nước. Khi Lưu Thượng cung được mời đến điện Đại Nghiệp gặp nàng, vô tình bị y phục trên người nàng thu hút. Bà chỉ nhìn thoáng qua liền hiểu ra ngay. Dấu vết ấy là do đêm qua Thánh thượng và hoàng hậu điện hạ ôm ấp triền miên mà thành.

Điện hạ đã mang thai được hơn bốn tháng, bụng đã lộ rõ.

Lưu Thượng cung bất giác nhớ lại bốn năm trước, khi đó, điện hạ mới chỉ hai mốt tuổi, là một Thượng nghi ở cục Thượng nghi. Trong cung từ trên xuống dưới, ai mà ngờ được, bốn năm sau người sẽ trở thành trung cung của Thánh thượng, khiến cho lục cung phải trống vắng vì nàng.

“Thần bái kiến hoàng hậu điện hạ.” Lưu Thượng cung quỳ gối hành lễ.

Thi Yến Vi vội cho bà đứng lên, rồi bảo bà ngồi xuống cùng nói chuyện.

“Ngô đã lâu không ở thành Tử Vi, e rằng còn nhiều điều liên quan đến lục cung mà ngô chưa thể tường tận. Sau này còn phải nhờ Lưu Thượng cung chỉ điểm nhiều hơn.”

Lưu Thượng cung thần sắc điềm tĩnh, khẽ chắp tay hành lễ thêm lần nữa, cung kính đáp: “Điện hạ quá lời, tận lực vì điện hạ là bổn phận của thần, nào dám nhận lời chỉ điểm.”

Thi Yến Vi vốn có ấn tượng không tệ với Lưu Thượng cung, trong ký ức của nàng, vị Thượng cung này luôn nghiêm khắc nhưng cũng đủ độ bao dung, lại dựa vào thực tài để đoạt được vị trí Thượng cung, khiến trong cung trên dưới đều khâm phục.

“Trong Lục cục Nhị thập tứ ty, hiện còn thiếu bao nhiêu người?”

Lưu Thượng cung chỉ hơi trầm ngâm rồi đưa ra con số đại khái. Bà nói cục Thượng cung và cục Thượng nghi cục là hai nơi thiếu người trầm trọng nhất. Do ngôi vị trung cung đã bỏ trống nhiều năm, nên gần nửa số chức quan thuộc cục Thượng cung hiện vẫn chưa có ai đảm nhiệm.

Thi Yến Vi nghe xong, suy tư giây lát rồi bảo Lưu Thượng cung Lưu Thượng cung tổng hợp đề thi tuyển nữ quan trong mấy năm gần đây thành một quyển, đồng thời thu thập cả đề thi từ các triều trước, mười ngày sau phải trình lên dưới dạng văn bản.

Lưu Thượng cung lĩnh mệnh lui xuống. Sau đó, Thi Yến Vi lại triệu kiến Diêu Thượng nghi, lệnh rà soát toàn bộ cung quy, giao kỳ hạn mười ngày phải nộp lên điện Đại Nghiệp.

Cùng lúc ấy, tại điện Triều Nguyên, Tống Hành đang nghị sự với mấy vị đại thần. Mặc dù tâm trạng hắn rất tốt nhờ đại điển lập hậu hôm qua, song vẫn bị một số lời lẽ chọc giận không ít. Mãi đến khi trông thấy Thi Yến Vi, cơn giận trong lòng mới dần lắng xuống, sắc mặt hắn cũng không còn âm trầm như lúc đi dọc đường.

Thi Yến Vi đoán có lẽ mấy đại thần đã làm hắn phật lòng, không khỏi hỏi han đôi câu, xem xem có cần nói đỡ giúp người kia hay không, tránh dẫn tới cảnh quân thần chia rẽ.

Tống Hành cũng không có ý giấu nàng việc triều chính, kể rõ ngọn ngành. Thi Yến Vi nghe xong, khẽ mỉm cười, thuận theo lời vị ngôn quan kia khuyên hắn hãy tĩnh tâm ngẫm lại, xem thử những lời ấy có phải hoàn toàn sai trái không.

Dưới sự khuyên nhủ của nàng, Tống Hành mới chịu bình tâm nghĩ lại, khí giận cũng theo đó tiêu tan.

Dương Quân ôm một chú thỏ đến tìm họ. Lúc này Tống Hành đang hỏi nàng liệu hôm nay có gặp người của lục cục hay không. Thi Yến Vi bèn đem nỗi khó xử của mình kể cho hắn nghe.

Mười ngày sau, Lưu Thượng cung và Diêu Thượng nghi đem một chồng sổ sách dày nộp lên điện Đại Nghiệp.

Thi Yến Vi lướt qua toàn bộ cung quy, đánh dấu những điểm bất hợp lý, sau đó triệu cung chính đến điện Đại Nghiệp để hỏi rõ chỗ không hiểu. Nàng dự định sau kỳ tuyển chọn sẽ lập một đội chuyên chỉnh sửa cung quy.

Đến tháng tám, trong cung tổ chức kỳ thi tuyển nữ quan. Thi Yến Vi tự mình chọn lựa những nữ quan giỏi giang ở các cục làm giám khảo, người chấm bài. Các bài thi đạt điểm quá cao hay quá thấp đều được nàng xem xét lại một lượt.

Tháng chín, danh sách tuyển chọn sơ bộ được định ra.

Tống Hành sợ nàng lao tâm lao lực, liền giúp nàng cùng thẩm định lại.

Tối hôm đó, sau bữa tối, Tống Hành ngồi nhìn bụng nàng một lúc lâu, cảm thấy bụng nàng dường như lớn hơn những nữ nhân mang thai bảy tháng thông thường.

Nghĩ đến chuyện thai nhi lớn có thể gây khó sinh, lòng hắn không khỏi lo lắng. Hôm đó, sau khi rời khỏi điện Đại Nghiệp, hắn lập tức mời Vương Thái y đến hỏi han.

“Mỗi ngày sau khi ăn xong, trẫm đều sẽ cùng hoàng hậu tản bộ tiêu thực, hoàng hậu vốn ăn uống không nhiều, vậy mà bụng vẫn lớn như thế, rốt cuộc là vì sao?”

Vương Thái y đánh giá thân hình Tống Hành, nhíu mày đáp: “Thánh thượng vóc người cao lớn, so với người, điện hạ lại có phần mảnh mai yếu ớt. Long tự thừa hưởng vóc dáng của Thánh thượng, nên tất nhiên sẽ lớn hơn thai nhi bình thường.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoạt Tại Hoắc Cách Ốc Tỳ

Copyright © 2022 - MTruyện.net