Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thường Nhạc thật sự hoài nghi mèo của anh nuôi cả năm nay đã bị người ta đánh tráo con khác rồi.
Không phải lúc trước vẫn là một bé mèo con dễ cưng sao, lớn rồi sao lại lãnh diễm như vậy, bây giờ lại còn biến thành người, hơn nữa lúc ở hình dạng người còn dính người hơn lúc trước!
Lúc Sữa Bò chỉ lớn bằng bàn tay, bước đi còn chưa vững, chân sau thường xuyên khuỵu xuống, đi hai bước liền ngã lăn quay, Thường Nhạc trông thấy lại cảm giác yêu không tả nổi. Nó khi đó còn thường chôn khuôn mặt nhỏ trong hai móng vuốt cũng nhỏ xíu mà ngủ, thật là bất kể tỉnh hay ngủ đều đáng yêu chết người.
Hiện tại thế nào…
Mèo con có thể kêu meo meo đó, bước đi loạng choạng đó, bây giờ đã lớn rồi.
Hắc miêu ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, hai con mắt mèo lấp lánh tinh ranh, bộ lông đen mượt, nó hơi nâng mặt lên, tư thái cao ngạo, giống như một quốc vương cao quý.
Nó nhìn Thường Nhạc ngồi dưới đất chơi thứ đồ chơi anh mua đã lâu.
Sau đó mèo mun đứng lên, bốn chân nhẹ nhàng nhảy lên đầu Thường Nhạc, hai chân trước của nó còn liên tục vò vò tóc mái của anh.
Thường Nhạc: “…”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta chơi với mi ngay đây mà! Ôi chao! Không cần bứt tóc ta!” Thường Nhạc vội vàng kéo mèo mun xuống ôm vào trong lồng ngực, “Được rồi bây giờ sẽ chơi với mi mà… Ấy, buông tha cho cái laptop đi mà.” Ai, miêu tổ tông gần đây càng ngày càng nóng tính.
Sữa Bò được toại nguyện, xoay đầu nhè thứ đang ngoạm ra.