Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dùng lý luận của Phong Dư đại thúc mà nói, thân thể con người mới chính là cỗ máy móc hạng nhất, bất luận là robot hay là chiến hạm gì đó, cũng đều là lớp vỏ bên ngoài của cơ thể mà thôi. Mấy cái cấu kiện kim loại lạnh như băng kia, những tổ hợp chip vi mạch phức tạp, phóng thích ra hỏa lực khủng bố gì đó, toàn bộ đều phải nghe theo lệnh của nhân loại, phục tùng sự điều khiển của con người…
Cũng giống như là người lái ô tô vậy, bất luận là tốc độ của ô tô có nhanh đến thế nào, nhưng phương hướng của ô tô cùng với tốc độ di chuyển của hắn vẫn là hai tay của người lái quyết định.
Tiến hành nghiên cứu tìm hiểu theo phương hướng này, liền phát hiện ra một vấn đề vô cùng quan trọng… Đại não nhân loại hoạt động cùng với phát ra chỉ lệnh, làm thế nào có thể truyền tải sang các loại máy móc? Liên Bang nhân loại phát triển nhiều năm như vậy, đã sớm chuyển sang hình thức khống chế bằng tay, biến thành những chỉ lệnh mà nhập vào màn hình máy móc, lại bỏ dở nửa chừng sự nghiên cứu đối với hệ thống cảm ứng ý nghĩ… Vấn đề cực kỳ quan trọng này, đến nay vẫn chưa có phát sinh những biến hóa mang tính cách mạng.
Trên chiến trường giữa Liên Bang và Đế Quốc, bên trong những con robot chuyên hoạt động trên các loại địa hình khác nhau, hay trong những chiến hạm to lớn trên vũ trụ tối tăm, nhân loại trước giờ vẫn thông qua mấy loại phương thức này, đem ý chí của mình, thông qua những cỗ máy kim loại lạnh như băng chuyển hoán thành năng lượng cường đại.
Với kỹ thuật chế tạo robot tinh vi của xã hội Liên Bang, thế nhưng vẫn là chọn phương thức sử dụng mười đầu ngón tay tiếp xúc với màn hình cảm ứng để mà khống chế robot. Quá trình chủ yếu chính là người lái sử dụng năng lực phán đoán cùng với trình độ chỉ lệnh để điều khiến nó. Từ sau khi thời kỳ Ngũ Đại bắt đầu, bên phía góc dưới tay trái trong khoang điều khiển robot, đã được gắn thêm một hệ thống hỗ trợ thao tác, thuận tiện hơn rất nhiều cho người điều khiển.
Các nhà Khoa Học Gia của Liên Bang cũng đã từng thử nghiệm qua, dùng những hệ thống mẫn cảm xử lý thu thập số liệu, gắn khắp toàn bộ thân thể người điều khiển, trực tiếp nắm bắt mỗi một động tác nhỏ trên từng tấc da thịu của người điều khiển, lại đem tín hiệu truyền đến máy tính điều khiển trung tâm của robot, tiến hành xử lý, cuối cùng biến thành những động tác tương ứng của con robot. Điều này cũng gần như là tương tự với hệ thống cảm ứng ý nghĩ đã sớm lỗi thời trước đây.
Kế hoạch hệ thống cảm ứng thân thể đã sớm chết non, bởi vì sau khi trải qua một thời gian dài tiến hành thực nghiệm, các chuyên gia phát hiện ra một số cửa ải khó khăn vĩnh viễn cũng không có cách nào phá giải được.
Khó khăn thứ nhất chính là độ khó khăn khi thu thập số liệu… Cấu tạo thân thể con người nhìn qua thì đơn giản, trên thực tế thì rắc rối, phức tạp hơn cả những cỗ máy móc phức tạp nhất nữa. Mỗi một biến hóa động tác tương ứng của cơ thể con người, đều tạo ra vô số các loại số liệu khác nhau, như độ co rút của các sợi cơ trong cơ thể, hướng máu di chuyển, huyết áp lên xuống, thậm chí là biến hóa của sức căng bề mặt da thịt nữa… Những biến hóa vừa nhiều vừa nhỏ kia, muốn cho hệ thống cảm ứng động lực trên khắp cơ thể người có thể thu thập được đầy đủ, hơn nữa thành công chuyển hóa thành các động tác tương ứng, dù là dưới sự trợ giúp của khả năng tính toán cường đại của máy tính điều khiển trung tâm robot, khả năng chính xác vẫn thủy chung cũng chỉ đạt đến ước chừng khoảng 70% mà thôi. Mà trên chiến trường thảm khốc, cái robot cần nhất chính là sự chính xác cùng với tốc độ cao, nếu như không thể nào gia tăng được trình độ chính xác lên, trên cơ bản robot cũng chẳng khác nào là phế vật.
Khó khăn thứ hai của hệ thống cảm ứng thân thể, chính là khi đem hệ thống cảm ứng thân thể từ chỗ lý thuyết ứng dụng vào thực tiễn… Lúc ấy những người điều khiển thực nghiệm đều là những người điều khiển vương bài của Quân đội, động tác của bọn họ vô cùng chính xác, không chút nào dư thừa, có thể mạnh mẽ không chế mỗi một động tác biến hóa dù nhỏ nhất của cơ thể, do đó đã có thể đem sự chính xác khi điều khiển robot đề cao lên đến hơn 95%!
Thế nhưng khi tiến hành diễn luyện thực tiến, không tới 10 phút, tất cả những gã điều khiển vương bài của Quân đội kia đều đã quá mất sức mà lâm vào hôn mê. Sau đó mới phát hiện ra, sử dụng hệ thống cảm ứng thân thể để khống chế robot, ngoài việc đảm bảo cam đoan những động tác phải chính xác cùng với tinh vi, về những phương diện khác càng phải không ngừng tiến hành cử động liên tục. Sự hao tổn đối với cơ thể con người thật sự là quá lớn. Những người điều khiển kia, mỗi khi tiến hành thao tác robot, muốn làm cho robot hoàn toàn mô phỏng động tác của bản thân mình, bọn họ liền phải làm cho mỗi một phân tấc da thịt bên trong cơ thể, mỗi một sợi cơ bắp đều phải ở bất cứ thời khắc nào luôn ở trong trạng thái hoạt động liên tục.
Vấn đề này trước khi ứng dụng vào thực tiễn, vẫn không có nhân viên nghiên cứu nào từng chú ý qua. Chính là tất cả mọi người đều mắc phải một sự nhầm lẫn, cho rằng những gã điều khiển vương bài của Quân đội, đều có thể thừa nhận những huấn luyện cực kỳ khủng bố. Đối với sự tiêu hao này tự nhiên không tính là gì. Nhưng mà kết quả thực nghiệm đã chứng minh, để cho một gã điều khiển chạy liên tục mười km cũng không thành vấn đề, nhưng mà nếu để cho hắn ngồi lại trên ghế, không ngừng cử động mạnh mẽ các sợi cơ bắp của bắp chân, sau đó thả lỏng, lại tiếp tục cử động mạnh, cũng không phải là chân chính chạy nhanh… cứ như thế lặp đi lặp lại khoảng chừng năm phút, sự tích tụ axit lastic, loại chất tự nhiên khiến cho cơ bắp con người rã rời ra, đã đạt đến một trình độ vô cùng khủng bố.
Sự tích tụ khủng bố loại này, không phải người bình thường có thể thừa nhận nổi.
Trước khi hệ thống cảm ứng thân thể này hoàn toàn chết non, kỳ thật Quân đội cũng từng bí mật tiến hành thí nghiệm một phương pháp khống chế tiên tiến hơn, đó chính là tiến hành đo đạc sóng điện não của người điều khiển, sau đó thông qua hệ thống máy tính tiến hành phân tích, từ đó trực tiếp khống chế robot.
Đáng tiếc cái kế hoạch nhìn qua rất tốt này, cuối cùng cũng đã chấm dứt một cách thảm bại. Bởi vì nhóm học giả phát hiện ra, bọn họ cũng lại đã đánh giá thấp trình độ phức tạp của cơ thể con người. Nhất là trình độ phức tạp của não bộ. Đại não của con người phóng thích ra vô số tín hiệu điện não, nhiều đến vô cùng, đồng thời có rất nhiều tin tức tạp nham. Trong đó những tin tức có khả năng dùng để điều khiển robot, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiếm khoảng 60% mà thôi.
Nếu muốn thành công nắm bắt được những loại tin tức hữu hiệu bên trong sóng não của con người, nhất định cần phải có được những hệ thống cảm ứng sóng điện não công suất cao hơn nhiều. Nhưng mà, sau khi trả giá tính mạng của hơn mười gã điều khiển cùng với mấy gã may mắn lâm vào ngu ngốc, cái kế hoạch này cũng không thể tiếp tục tiến hành được nữa.
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào những số liệu không ngừng xuất hiện trên màn hình. Thỉnh thoáng tay hắn lại ghi ghi chép chép trên tờ giấy trắng một ít số liệu quan trọng. Thời gian đã lặng yên không một tiếng động trôi qua mấy tiếng đồng hồ, mà cái hệ thống mô phỏng dòng điện sinh thể của con người kia, hắn cũng đã quan sát liên tục đến mấy giờ đồng hồ.
Trong thời gian chờ đợi kết quả số liệu, hắn lại nhớ tới một chuyện khác. Trong một diễn đàn thảo luận trên mạng inte của Sở Nghiên Cứu Quả Xác, hắn từng đọc qua một bài post, sử dụng ngữ khí thần bí mà nói, kế hoạch sử dụng sóng điện não bộ trực tiếp khống chế robot kia sở dĩ thất bại, chính là bởi vì bên phía Cục Hiến Chương kia cũng không chịu tiết lộ kỹ thuật chip vi mạch nhân thể. Trước khi kết thúc bài post kia, tác giả rõ ràng chính là một nhân viên nghiên cứu cao cấp của Liên Bang, đã dùng một ngữ khí ai oán mà nói, có thể nhận ra được trong mấy ngàn năm sau này, trên phương diện sử dụng máy móc, con người không có khả năng sáng tạo ra phương thức nào khả dĩ tốt hơn, chỉ có thể dùng loại phương pháp cử động mười đầu ngón tay không chút thẩm mỹ này mà thôi…
Lúc đọc bài post này, Hứa Nhạc trầm mặc không nói gì, bởi vì hắn từng tận mắt chứng kiến một loại phương thức khống chế cực kỳ dị thường, không thuộc về những phương thức hiện tại mọi người đã biết.
Đó là thời điểm cách đây một năm rưỡi tại ngoại thành Hà Tây Châu, hắn ẩn nấp trên tàng một cây đại thụ, tận mắt nhìn thấy Phong Dư đại thúc ở bên ngoài con robot, lại bằng vào mười đầu ngón tay không ngừng run rẩy kia, liền thành công cướp đoạt được quyền khống chế con robot khỏi hệ thống máy tính điều khiển của nó…
Cảnh tượng đó luôn luôn tồn tại trong đầu của hắn, chưa từng phai nhạt. Sau đó hắn cẩn thận suy tưởng lại hình ảnh lúc đó, sự chú ý của Hứa Nhạc vẫn tập trung tại sự run rẩy của mười đầu ngón tay kia. Bởi vì trong cơ thể của hắn cũng có sự run rẩy này, một loại lực lượng mãnh liệt mà dâng trào.
Những chiến hạm vô cùng khổng lồ, Hứa Nhạc cũng không dám mơ tưởng tới. Nhưng hắn luôn luôn có một suy nghĩ, chẳng lẽ một ngày nào đó mình cũng có thể giống như Phong Dư đại thúc vậy, đem cỗ năng lượng trong cơ thể kia, truyền vào trong hệ thống kim loại lạnh như băng kia, giống như là một hệ thống điện lưu điều khiển vậy… có thể thành công khống chế mấy loại cấu kiện vũ khí vô tri vô giác kia?
Đây là một bí mật cực kỳ lớn, thậm chí còn là một loại suy nghĩ hoang đường nữa. Thân thể huyết nhục bình thường của nhân loại, làm sao lại có thể sinh ra được hệ thống điện lưu điều khiển máy móc được? Nhưng mà Hứa Nhạc lại càng tin tưởng chuyện này hoàn toàn có thể. Nhất là sau khi hắn hôn mê, cỗ lực lượng thần bí bên trong cơ thể của hắn đã cùng với thân thể hắn dung hợp làm một. Cuộc đời của hắn lại mở ra một con đường mới rộng mở hơn…
Phong Dư đại thúc trước đây đã từng làm được, Hứa Nhạc lúc này đang nghiên cứu thăm dò. Nếu như hắn cũng có thể thành công, đây chắc chắn là hoàn toàn thay đổi tính chất phương pháp khống chế robot của nhân loại.
Nhiệt độ bên trong phòng thí nghiệm cực kỳ thích hợp, mà những điều chỉnh về độ ấm, độ ẩm trong phòng thí nghiệm luôn duy trì trong một trình độ cực kỳ khắc nghiệt, Hứa Nhạc chăm chú nghiên cứu suốt mấy tiếng đồng hồ liền, trên trán vẫn không hề chảy ra một giọt mồ hôi nào cả.
Kết quả nghiên cứu cũng không có ngoài dự kiến của Hứa Nhạc. Sự dịch chuyển của các dòng điện sinh thể mô phỏng bên trong dây dẫn, so với những loại điện lưu bình thường cũng không có khác biệt quá lớn. Chỉ là bởi vì dòng điện nhân thể của con người quá mức mỏng manh, cho nên hao tổn trong quá trình truyền tải quá lớn, mà hệ thống mô phỏng hắn tìm được trong bộ nhớ cơ sở dữ liệu của máy tính, cũng chỉ là một hệ thống mô phỏng cực kỳ đơn giản mà thôi.
Vấn đề trước mắt là ở chỗ, Hứa Nhạc nghĩ đến loại tình huống chính là, dùng dòng điện lưu nhỏ nhoi của cơ thể để khống chế robot, hoặc nói chính xác là khống chế hệ thống vi mạch của robot, thông qua những thí nghiệm này, căn bản không hề có chút khả năng thành công nào. Dòng điện lưu do hệ thống mô phỏng dòng điện sinh hóa phát ra quá mức mỏng manh, cực kỳ tương tự với dòng điện lưu tự phát ra trong cơ thể con người. Những tài liệu này hẳn cũng không có vấn đề gì, chỉ là hệ thống thu thập số liệu đã đưa ra một kết luận cực kỳ lạnh lùng dị thường, kiên định chắc chắn: dòng điện nhân thể không sinh ra những biến hóa kỳ dị gì, nói cách khác, không có cách nào thu thập được số liệu.
Hứa Nhạc cũng không có hy vọng xa vời dùng thời gian trong một ngày, liền có thể giải quyết được nghi vấn lớn nhất của bản thân mình, làm cho cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể của mình có thể đjat được lợi ích cao nhất. Thậm chí hắn đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, có lẽ cả đời này của hắn đều không có khả năng tiếp xúc với thế giới thần kỳ kia.
Dùng thân thể trực tiếp khống chế máy móc, nhìn qua chỉ là một mệnh đề vô cùng đơn giản, thế nhưng cũng là một giả tưởng quá mức điên cuồng. Hứa Nhạc căn bản cũng không phải bởi vì sự suy sụp nhất thời này mà nản lòng. Hắn thậm chí căn bản là không có xem những kết quả thực nghiệm này mà trở thành suy sụp.
Hứa Nhạc gỡ cặp kính quang lọc che mắt, mở ra khẩu trang, lộ ra ánh mắt có chút biểu hiện mỏi mệt. Hắn mở cánh cửa thủy tinh của phòng thao tác, đi đến trước màn hình đặt trên bàn, bắt đầu một lần nữa rất nhanh đọc qua những tư liệu bên trong bộ nhớ cơ sở dữ liệu, sau đó lại lâm vào trầm tư đối với một phần tư liệu lịch sử.
Những lần thí nghiệm trước kia, chỉ là để cho hắn xác minh những nghi hoặc trong lòng của mình, và đồng thời hiểu biết đối với những thực nghiệm chính thức. Mặc dù thất bại, nhưng lại càng thúc đẩy hắn càng thêm kiên định, tạm thời từ bỏ cái ý tưởng điên cuồng kia, ngược lại tập trung nghiên cứu vào ý tưởng về hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời kia. Nhất là sau khi hắn nhìn thấy những báo cáo nghiên cứu thất bại của hệ thống cảm ứng thân thể kia.
Hắn cũng không thể thông qua cỗ run rẩy trong cơ thể, lúc này hắn tạm thời gọi nó là dòng điện sinh thể, để khống chế máy móc, nhưng bản thân hắn lại có được lực lượng thần bí cường đại, tựa hồ đã có thể sử dụng hệ thống cảm ứng thân thể, thứ đã bị giới Khoa Học Gia cùng với các chuyên gia Quân đội Liên Bang tuyên bố tử hình, để trực tiếp khống chế robot!
Trong lần tiến hành đối chiến giao lưu robot tại Đại học Lê Hoa, khi tiến hành đối chiến với con robot màu bạc do Chu Ngọc điều khiển, mặc dù chỉ là trong nháy mắt cuối cùng, Hứa Nhạc có thể sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời kia, làm ra một động tác trong thời gian không tới nửa giây, nhưng mà hắn… chung quy cũng đã thành công.
Bất đồng so với mấy gã điều khiển vương bài tiến hành thực nghiệm năm xưa, khi Hứa Nhạc sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ, truyền ra chỉ lệnh là thông qua cỗ lực lượng run rẩy thần bí trong cơ thể. Loại năng lực khống chế cực kỳ cường hãn này, còn xa không phải khả năng khống chế tinh vi cơ thể con người của nhân loại có thể bằng được. Hơn nữa Hứa Nhạc cũng sẽ không giống như mấy gã tiền nhân kia, bởi vì hao tổn quá lớn mà chết đi.
Bởi vì hắn điều động loại lực lượng thần bí kia chính là dựa vào tinh thần của hắn, gần như là bản năng, chứ không phải là thần kinh. Ngoại trừ một chút khuyết điểm nhỏ nhoi là sau khi sử dụng xong cỗ lực lượng này, trong bụng hắn liền trở nên vô cùng đói khát, ngoài ra cũng không có bất cứ vấn đề gì khác.
Động tác truyền chỉ lệnh tương quan giữa cơ thể con người và máy móc càng ít lại, thì sự hao tổn sẽ càng ít đi, máy móc tuân theo sự điều khiển của máy móc cũng sẽ càng nhanh hơn. Hứa Nhạc có thể sử dụng hệ thống cảm ứng suy nghĩ, không thể nghi ngờ là đã vượt qua được khả năng khống chế máy móc của cả Liên Bang, thậm chí là cả Đế Quốc nữa.
Chỉ là hệ thống cảm ứng ý nghĩ làm thế nào có thể phân biệt được cổ lực lượng kia trong cơ thể của mình? Lần trước đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nếu toàn bộ lực lượng trong cơ thể của mình bùng nổ, hệ thống cảm ứng ý nghĩ làm thế nào có thể phân biệt rõ ràng? Hứa Nhạc lâm vào trầm tư, ngón tay theo bản năng nhẹ nhàng run rẩy. Chợt nghĩ đến khả năng trong tương lai của mình, ánh mắt hắn có chút híp lại, một đạo quang mang lóe lên trong mắt hắn.