Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Liên Bang này, không một ai có thể một tay che trời. Tổng Thống không được, Phí Thành Lý Gia vị Lão thất phu ấy cũng không được. Phu nhân của Thai Gia cũng không được, tất cả mọi người nhiều nhất cũng chỉ là có thể che đi phần mặt trời đang thiêu đốt trên đầu mình, tìm một mảnh trời tươi mát khác trên bầu trời.
Có tiền sai tiên cũng được, nhưng không phải là vạn năng. Thiết Toán Lợi Gia đã dồn toàn lực vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Nhưng vẫn cẩn thận kín kẽ, thiết kế không để sơ hở. Không bỏ qua bất cứ chi tiết nào có thể ảnh hưởng tới các cử tri đi bầu cử.
Việc nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới của Liên Bang, liên quan tới một hiệp nghị vô sỉ của Nghị Viên Mạch Đức Lâm và Lâm Viện Trưởng, họ dĩ nhiên sẽ không coi nhẹ, nhưng Viện Khoa Học Liên Bang cùng với Lợi Gia, cũng không thể nào ảnh hưởng đến Công ty Cơ khí Quả Xác. Vì vậy họ cần những số liệu trong phòng thí nghiệm, nhưng lại vẫn tuân thủ quy tắc của trò chơi, bắt buộc phải chờ đợi mệnh lệnh được ban bố.
Nếu như vị Thiếu Úy trẻ kia không có xuất thân gì, hoặc là dưới áp lực lớn mà tự nhiên rút lui, Lợi Tu Trúc có lẽ cũng sẽ không đau đầu như vậy. Vấn đề là ở chỗ mãi đến ngày hôm nay, hắn vẫn không rõ Thiếu Úy trẻ tên là Hứa Nhạc kia, có mối quan hệ sâu xa thế nào với Thai Gia, nên hắn có chút úy kỵ, cách hành sự cũng gặp trắc trở. Do vậy mà hắn để cho Phác Chí Hạo dùng thủ đoạn đen tối hèn hạ, muốn để Thiếu Úy trẻ tuổi này tạm thời bị đưa ra ngoài chuyện này.
Phác Chí Hạo là người của Lợi Hiếu Thông, Lợi Tu Trúc không dám hy vọng rằng kế mượn dao giết người của hắn có thể che giấu được nhiều người. Khiến Lão Thất khó chịu, nhưng chí ít hắn hy vọng có thể che giấu được lúc này. Chủ yếu hắn vẫn là quan tâm thanh đao này có đủ cứng hay không, có đủ sắc bén hay không, tương lai mình có đủ tư cách để dùng nữa hay không.
Khi thư ký nói cho hắn về cái chết của Phác Chí Hạo, hắn đang ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ nhìn người người dưới lầu, ly rượu vang trong tay khẽ lắc lư. Khóe mắt của Lợi Tu Trúc thoáng vụt sự ngạc nhiên, nhưng lập tức lấy lại sự điềm tĩnh. Xem ra thanh đao mà mình coi trọng không được hun đúc thành thục, đã gãy một cách dễ dàng. Hắn lại nghĩ tới gã Thiếu Úy trẻ ấy, nhất thời lại có một sự cảnh giác không nói nên lời. Những tâm trạng tốt đẹp có trong bữa tối đã bị rửa sạch toàn bộ.
Lợi Tu Trúc không nên cảnh giác với Hứa Nhạc, đó chỉ là một kẻ ngoại lai lạc đường mà đến, không có một căn cơ nào có thể nói, càng không thể đe dọa hắn. Cho dù là đối phương biết được suy nghĩ của mình từ chỗ Phác Chí Hạo, nhưng cũng không có thời gian nào, đi ngăn cản được việc niêm phong phòng thí nghiệm vào sáng sớm ngày mai.
Vấn đề là ở chỗ, lúc này đã là hai giờ đêm. Bên cảnh sát sau khi tìm được thi thể của Phác Chí Hạo, bước đầu phán đoán là chết vào khoảng chín giờ tối hôm qua.
Lợi Tu Trúc không có thói quen liên hệ trực tiếp với thuộc hạ. Nếu như đã là một kế hoạch bí mật, Phác Chí Hạo cũng sẽ không gọi điện báo cáo sau khi sự việc thành công. Cho nên trong mấy tiếng nhàn rỗi này, hoàn toàn không được hắn chú ý tới. Nhưng Phác Chí Hạo đã chết, có lẽ hắn đã phải được báo trong thời gian sớm nhất, kết quả lại dường như được người nào đó kéo dài thêm mấy giờ.
Mấy tiếng đồng hồ này đủ để làm điều gì? Khuôn mặt anh tuấn của hắn dần đóng băng lại. Khẽ xoay ly rượu vang trong tay, rồi chợt tự cười chế giễu mình, lắc đầu. Sau khi gọi một cuộc điện thoại, hắn không còn để ý tới chuyện này.
Đại cục đã định. Tuy nói là Thiếu Úy trẻ ấy là một biến số, là một biến số vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể ảnh hưởng đến toàn cục. Chàng trai tên Hứa Nhạc ấy, cũng không thể nào lấy đi những số liệu trong phòng thí nghiệm ở Sở Nghiên Cứu được.
Chuyện này không liên quan đến năng lực, nhưng lại liên quan đến chế độ. Chế độ của Liên Bang trước mặt năng lực cá nhân, luôn có một sức mạnh phi thường.
Tiếng điện lưu nhè nhẹ vui tai, trong phòng thí nghiệm yên ắng lại vô cùng rõ ràng. Sự tồn tại của phòng thí nghiệm có kỹ thuật đỉnh cao trong bối cảnh giảm tạp âm, nếu như không phải Hứa Nhạc có một thính lực kinh người, chắc không thể nào nghe thấy tiếng động vang lên như âm nhạc này.
Hệ thống thư mục và các số liệu trên màn hình đang nhanh chóng lướt qua, những văn kiện cũ kỹ đang không ngừng vận hành. Hứa Nhạc lúc này đã cởi bỏ quân phục trên người, hai tay nhanh chóng gõ chỉ lệnh thao tác trên màn hình. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.
Mô hình dữ liệu và bản vẽ thiết kế liên quan hệ thống phun lưu khí điện tử, trên cơ bản đã bị xóa sạch. Phần dữ liệu này là thành quả hợp tác mấy ngày gần đây của Giáo sư Trầm Lão và hắn, hoàn toàn không có trong hệ thống quản lý của kho dữ liệu Liên Bang. Cho nên việc xóa bỏ là rất đơn giản. Thêm vào đó đây là chuyện hắn làm trong Sở Nghiên Cứu, cho dù nhất thời hủy đi, sau này muốn khôi phục lại, cũng là một chuyện không hề khó.
Âm thanh máy hủy văn kiện cùng với tiếng điện lưu yếu ớt, giống như một khúc hợp tấu đơn giản nhưng động lòng người. Hứa Nhạc trong hợp tấu này, lặng lẽ chuyên tâm tiến hành công việc của mình.
Những dữ liệu này cần phải hủy đi, nếu không để cho Viện Khoa Học Liên Bang lấy được, với thực lực nghiên cứu khoa học đáng sợ của đối phương, có lẽ chỉ cần ba ngày, là có thể giải quyết được vấn đề quan trọng nhất của robot thế hệ mới của Liên Bang.
Hai giờ mười ba phút sáng. Hứa Nhạc cuối cùng đã ngẩng đầu lên khỏi màn hình, mệt mỏi thở phào một hơi, cảm giác được cơn đói bụng và đau nhức khắp người. Đêm nay trước là đối đầu với bảy thanh dao, sau đó chém chết Phác Chí Hạo, rồi len lén đột nhập vào Thanh Đằng Viên, hắn vẫn luôn điều động sức mạnh thần bí trong cơ thể mình. Lúc này tuy tinh thần vẫn đầy đủ, sức mạnh thần bí vẫn dư thừa, nhưng sự tiêu hao hữu cơ và cái bụng trống rỗng, lại thật sự khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài phạm vi kho dữ liệu phòng thí nghiệm, tất cả nội dung liên quan đến hệ thống phun lưu khí điện tử, đều đã bị hắn xóa bỏ sạch sẽ. Hứa Nhạc không hề ngừng nghỉ thao tác tay một khắc nào. Năng lực tìm kiếm dữ liệu được Giáo sư Trầm Lão khó nhọc huấn luyện, lúc này đã được bộc lộ toàn bộ. Nhưng nội dung dữ liệu này, đều nằm ở ngoại vi kho dữ liệu, chắc rằng sáng mai những người đến tiếp quản phòng thí nghiệm, có lẽ sẽ không phát giác ra dị thường.
Làm xong tất cả, Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh màn hình, im lặng một phút. Suy nghĩ một phút. Nghỉ ngơi một phút.
Chuyến đi Thanh Đằng Viên, chí ít cũng đã chứng thực được những phân tích vừa rồi của Trâu Úc khi ở trên chiếc ô tô màu đen. Viện Khoa Học Liên Bang muốn thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão, Thiết Toán Lợi Gia ngấm ngầm giúp sức. Cầu nối ở giữa lại là hai chính khách có ý đồ làm Tổng Thống là La Tư và Mạch Đức Lâm. Sự kết hợp này quả thực rất đáng sợ.
Hứa Nhạc dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào sự hợp tác của mình và Lợi Hiếu Thông. Trên thực tế, vị Lợi Thất thiếu gia ấy ngoài việc có chút tiền ra, trước mắt không thể giúp được gì hắn. Chỉ là Lợi Thất thiếu gia lại có thể giám thị Lợi Tu Trúc, tìm được chứng cứ phản bội của Phác Chí Hạo… Năng lực này khiến Hứa Nhạc đôi chút cảm giác.
Xóa bỏ những bản vẽ thiết kế sơ khai của mình và Giáo sư Trầm Lão gần đây cùng vẽ ra, xóa bỏ toàn bộ dấu vết dữ liệu, nét mặt Hứa Nhạc lại vẫn không hề được giải thoát. Hắn nhìn chằm chằm vào cây thư mục được không ngừng chuyển động trên màn hình, đôi mắt nhỏ của hắn lộ ra sự bất lực và trầm trọng.
Mấu chốt thật sự ở chỗ nghiên cứu lượng tử mà dự báo động thái do Giáo sư Trầm Lão nghiên cứu. Hứa Nhạc sở dĩ tìm thấy con đường chính xác để giải quyết vấn đề hệ thống phun lưu khí điện tử robot thế hệ mới của Liên Bang, chính là dưới sự chỉ điểm của Giáo sư Trầm Lão, cùng với những lý luận mười mấy năm nghiên cứu không mệt mỏi của ông và mô hình dữ liệu, hắn đã nghĩ thông chuyện gì đó.
Những thành quả mà Hứa Nhạc hiện này có được, tuy rằng quan trọng, nhưng thứ thật sự quan trọng là những mô hình dữ liệu của Giáo sư Trầm Lão, là công thức hàm số trong mô hình số liệu kia.
Hiện tại hắn đã hủy bỏ toàn bộ thiết kế, nhưng nếu như Viện Khoa Học Liên Bang cướp đi toàn bộ thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão, hắn tin rằng đối phương phát hiện vấn đề, hơn nữa giải quyết vấn đề, cũng không cần mất quá nhiều thời gian.
Vị Viện Trưởng đức cao vọng trọng của Viện Khoa Học Liên Bang kia, cùng với đám đồ tử đồ tôn độc chiếm vị trí quan trọng trong giới khoa học Liên Bang tuyệt đối không phải là thùng rỗng kêu to. Tuy rằng Hứa Nhạc vô cùng khinh bỉ chuẩn mực đạo đức những người này, nhưng bắt buộc phải thừa nhận, những người này không phải là chỉ dựa vào sáo rỗng lập nghiệp, năng lực tự thân cũng vô cùng mạnh.
Kho dữ liệu của phòng thí nghiệm này là lối ra một chiều, liên kết với kho dữ liệu trung tâm của ba Học Viện Quân Sự lớn và Viện Khoa Học Liên Bang, lại không cách nào đi vào từ bên ngoài. Lối vào chỉ ở trong phòng làm việc lầu hai của phòng thí nghiệm, cho nên Viện Khoa Học Liên Bang mới gấp gáp muốn có quyền khống chế của phòng thí nghiệm này.
Kế hoạch lúc ban đầu của Hứa Nhạc là trực tiếp thông qua thiết bị chuyển đổi, chuyển toàn bộ thành quả học thuật những năm nay của Giáo sư Trầm Lão đi. Sau đó dưới sự giúp đỡ của thiết bị lam quang, đi qua ba lớp giám sát điện tử của Sở Nghiên Cứu.
Điều đáng tiếc là kho dữ liệu của phòng thí nghiệm tuy là lối ra một chiều nhưng Giáo sư Trầm Lão vì an toàn dữ liệu, đã liên kết với kho dữ liệu trung ương Liên Bang, tiến hành bảo mật điện tử cho dữ liệu. Bất luận là ai, dưới tiền đề thiếu quyền hạn của kho dữ liệu trung ương, một khi tiến hành phục chế những dữ liệu này hay là thao tác bất khả nghịch đều sẽ báo động.
Trước mắt lại có một vấn đề khó bày ra trước mặt của Hứa Nhạc, hắn không cách nào chuyển những dữ liệu của Giáo sư Trầm Lão đi. Thậm chí muốn lén hủy đi những dữ liệu, đều cực khó để làm. Nhưng ngày mai những dữ liệu này toàn bộ nằm trong tay của Viện Khoa Học Liên Bang. Đây lại là chuyện hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Hứa Nhạc không có quyền hạn đối với kho dữ liệu trung ương. Nhưng những người này chắc chắn sớm đã nghĩ ra đối sách.
Không thể lén mang những dữ liệu này hủy đi, Hứa Nhạc còn có một cách khác, chỉ là hắn vẫn đang trong một phút suy nghĩ. Bởi vì đây là thành quả trí tuệ mà Giáo sư Trầm Lão đã bỏ không ít tâm huyết vào đó, nếu như cứ như vậy bị hủy trong tay mình, mình sao có thể ăn nói với ông ở phần nghĩa trang Ngân Hà.
Còn có một vấn đề nữa là, Hứa Nhạc tuy đã sớm quen với những mô hình số bao hàm nhiều công thức, nhưng nếu như không có những tài liệu trong kho dữ liệu của Giáo sư Trầm Lão giúp sức, hắn cũng không có một chút lòng tin nào có thể hoàn thành công tác cải tạo cuối cùng của robot thế hệ mới của Liên Bang.
Robot thế hệ mới của Liên Bang có ý nghĩa gì? Hứa Nhạc hiểu rõ hơn bất cứ người nào. Tuy rằng hắn không có hảo cảm với xã hội thượng tầng khống chế cả Liên Bang này, nhưng hắn rõ rằng, trong tình hình Liên Bang và Đế Quốc ngày càng gay gắt, Liên Bang càng mong muốn sớm hoàn thành việc nghiên cứu và trang bị cho robot thế hệ mới. Vậy thì những quân nhân nhiệt huyết bình thường kia, sẽ chết ít đi.
Một bên là chính nghĩa công lý, đấu tranh đối kháng của nhân vật nhỏ, một bên là lợi ích lớn của Liên Bang, tính mạng của thứ dân.
Để lại hay hủy bỏ. Đây là một vấn đề.
Sau một phút đồng hồ, Hứa Nhạc từ ghế đứng dậy, không còn suy nghĩ về vấn đề này nữa. Hắn cũng không hiểu, đành phải hành sự theo bản năng của mình.
Trên giá dự trữ kho dữ liệu ở văn phòng làm việc lầu hai lấy ra một hộp cứng dự trữ liên hệ với tuyến dữ liệu và dây điện nguồn. Hứa Nhạc nhìn vào những vật thể kim loại này, lúc này động tác cũng bất giác ngừng lại một chút. Hắn biết động tác tiếp theo của mình sẽ hủy đi tâm huyết cả đời của Giáo sư Trầm Lão. Giờ này khắc này, trong đầu hắn đang đấu tranh giằng co.
- Cái không phải của các người, các người cũng không thể cướp được nó.
Hứa Nhạc hít vào một hơi thật sâu. Hạ giọng nói.
Nhổ nước bọt vào tay. Hắn nâng chiếc búa Thái Bình nặng nề trong tay, rồi thật mạnh, quyết đoán đập mạnh xuống chiếc hộp dự trữ số liệu.