Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt Hứa Nhạc cụp xuống, vừa muốn định nói gì đó, thế nhưng gã nam nhân ngồi đối diện kia chỉ khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy, quay đầu nhẹ giọng nói với gã đại hán khôi ngô uy mãnh sau lưng mình:
- Có thể đi rồi.
Gã tráng hán kia khẽ cúi đầu, ánh đèn trong phòng nghỉ này vốn có chút mờ nhạt, thế nhưng khi phản chiếu lên trên đỉnh đầu bóng lưỡng của hắn, lại có vẻ sáng lên một chút.
Trong nháy mắt này, Hứa Nhạc mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của gã nam nhân thần bí kia. Đó đúng là một khuôn mặt hết sức bình thường, không có gì đặc biệt cả. Thân mặc một bộ vest màu xám tro, cũng không hề toát ra một tia thần kỳ nào, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác sông sâu không thấy đáy.
Bốn chữ 'Có thể đi rồi' mặc dù hắn nói cực kỳ khẽ, nhưng vang lên trong tai của những người trong phòng nghỉ lại hết sức rõ ràng. Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, cũng không biết rõ ràng đối phương đang chuẩn bị đi đâu. Xem ra hắn cũng không phải định vào trong phòng của mình trên toa xe cao cấp này nghỉ ngơi rồi. Chỉ là lúc này xe lửa đang chạy với tốc độ hơn 800km/h, hắn có thể đi đâu được cơ chứ?
Ngay cả gã tráng hán đang cúi đầu kia tựa hồ thật sự cũng không ngờ rằng người nọ nói là sẽ rời đi. Thế nhưng hắn chỉ khẽ ngạc nhiên một chút, rồi gật gật đầu, đi tới một lối nhỏ bên cạnh phòng nghỉ, xoay tròn một cái chốt, sau đó đưa tay kéo mạnh hệ thống phanh tàu khẩn cấp trên đó.
Hệ thống phanh khẩn cấp của tàu hỏa cao tốc này, vốn đã nghiêm cấm việc kéo bậy bạ. Bên ngoài hộp bảo vệ cũng đã ghi rõ việc cảnh cáo, hơn nữa còn đánh dấu đỏ một cách rõ ràng nữa. Nhưng mà gã tráng hán hình xăm đầu bóng lưỡng kia cứ như vậy mà mở ra, căn bản là không hề để ý đến sự tồn tại của mấy lời cảnh cáo kia.
Hứa Nhạc lập tức hiểu được hai người kia đang chuẩn bị làm cái gì, trong lúc nhất thời trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác vớ vẩn nào đó, không dám tin, nhìn chằm chằm vào đó.
Cánh tay cường hãn kia cứ như vậy không chút do dự kéo mạnh một hơi.
Chỉ nghe thanh âm báo nguy dồn dập vang lên, thanh âm chói tai đó chợt bùng phát một cách mạnh mẽ khắp toàn bộ đoàn tàu, vang lên trong tai của tất cả mọi người.
Chiếc tàu hỏa đang di chuyển với tốc độ cực kỳ cao nháy mắt giảm tốc độ lại. Một cỗ lực quán tính cực mạnh từ bên dưới đoàn tàu chợt ập đến trên thân thể mỗi người ở đó.
Nam Tương Mĩ vẻ mặt ngơ ngẩn đang đứng ở đó, mãi đến lúc này mới biết được chuyện gì đang xảy ra, bị cỗ lực quán tính này kéo mạnh một cái, trong lúc nhất thời không đứng vững, ngã ập về phía trước.
Đồng tử Hứa Nhạc hơi co lại, nhìn chằm chằm vào hai gã nam nhân kiêu ngạo xem tất cả những quy tắc trên thế gian hoàn toàn không ra gì kia. Nhưng hắn cũng không có ra tay ngăn cản đối phương, chỉ là mạnh mẽ nắm chặt thành ghế salon, ổn định lại thân hình của mình. Ngay lúc đó, hắn cảm giác được một luồng gió thơm chợt ập đến.
Hắn theo bản năng giơ một tay đỡ lấy thân thể Nam Tương Mĩ, một tay chụp lên lưng nàng, cố gắng ổn định thân hình nàng lại. Nhưng mà do lực quán tính quá mạnh, Nam Tương Mĩ đã bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, một mảnh ấm áp ập đến.
Thanh âm phanh gấp chói tai rốt cuộc cũng ngừng lại. Đoàn tàu dài dằng dặc nằm im trên đường ray, giống như một con rắn khổng lồ bị thương vậy. Không biết bao lâu sau, trong mấy toa khác mới truyền đến tiếng kêu la hoảng sợ, tiếng mắng chửi pha lẫn với tiếng khóc.
Trên toa cao cấp này cũng chỉ có ba căn phòng đặc biệt, cũng không có toát ra thanh âm ồn ào. Nhưng mà sắc mặt của mấy người ở trên này lại vô cùng khó coi.
Nam Tương Mĩ cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong cơn hoảng loạn, hai tay chụp lấy bả vai Hứa Nhạc mà đứng lên, bối rối cúi đầu nói tiếng cám ơn, sau đó mới đi nhanh về phía phòng của mình. Nàng đến cửa gian phòng, phát hiện ra Miêu Miễu lúc này đã mang khuôn mặt ngái ngủ mà hoang mang chạy ra xem chuyện gì xảy ra. Nàng vốn đang ngủ say, cũng đã bị lực quán tính kia đánh thức dậy.
Hứa Nhạc theo bản năng quay sang nhìn chỗ hành lang, chỉ thấy Bạch Ngọc Lan vẫn như trước đứng ở đó, chỉ là hai chân lúc này đã ấn mạnh xuống sàn nhà, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Gã nam nhân ngồi trên salon lúc này đã không thấy đâu, gã tráng hán dữ tợn đầu bóng lưỡng kia cũng đã không thấy đâu nữa. Trong căn phòng nghỉ lúc này chỉ còn lại mình Hứa Nhạc, tựa như là hai người kia cũng chưa từng xuất hiện qua vậy.
Hứa Nhạc rất nhanh quay đầu lại, nhìn sang phía cửa sổ bên ngoài. Lúc này hệ thống điện trên đoàn tàu đã được bật sáng toàn bộ, đem cả một vùng quê xung quanh hoàn toàn chiếu sáng rực. Nơi này hẳn vẫn còn ở trong cảnh nội của Nam Khoa Châu. Trong nông trường Thống Nhất của Liên Bang gieo trồng đủ các loại ngũ cốc khác nhau. Bên trong cánh đồng gieo trồng, dưới ánh sáng chiếu rọi của đoàn tàu cùng với làn gió đêm, thổi quét đám ngũ cốc cao nửa thân người không ngừng phập phồng như sóng biển.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân ảnh trong cánh đồng ngũ cốc mênh mông, lặng yên bước đi về phía xa xa.
o0o
Gã tráng hán đầu trọc trầm mặc đi theo sát phía sau gã nam nhân mặc bộ vest xám, xuyên qua đám nông trường ngũ cốc gập ghềnh, im lặng lắng nghe tiếng chuột đồng kêu đêm, tiếng côn trùng rả rích, hoàn toàn trầm mặc, cũng không có hoài nghi hoặc là chất vấn gì.
Bọn họ cứ đi như vậy càng lúc càng xa, mãi cho đến khi đi tới một con đường sơn đạo nhỏ bên cạnh vùng quê, gã nam nhân đi trước mới dừng lại, quay đầu nhìn lại ánh đèn sáng phía đường sắt xa xa, khẽ mỉm cười.
Gã nam nhân ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một bình rượu kim loại hơi bẹp, há miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó vươn tay đưa về phía sau.
Gã tráng hán đầu trọc đã ngồi xuống bên cạnh hắn, đón lấy bình rượu, cũng uống một hớp lớn, sau đó trầm mặc một lát mới nói:
- Còn tưởng rằng anh ít nhất cũng nói mấy câu với tên gia hỏa Hứa Nhạc kia nữa chứ.
Gã nam nhân kia cười cười, nhẹ giọng nói:
- Có đôi khi, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là đủ rồi, không cần phải nói gì cả.
Đối với gã nam nhân từ thời còn thiếu niên đã bỏ nhà ra đi, phản nghịch đến cực điểm, lại sử dụng thực lực của mình, trong sự phản nghịch như thế, từ tay không gây dựng nên một mảnh giang sơn mà nói, bên trong Liên Bang này ngoại trừ cái Cục Hiến Chương thần bí kia, vốn cũng không có thứ quy tắc nào đáng để cho hắn chú ý đến. Nửa đêm tại Nam Khoa Châu đón chuyến tàu hỏa, chỉ vì muốn nhìn mặt một cái, như vậy đã thỏa mãn, cũng tự nhiên rời đi.
Một khi cao hứng thì chạy đến, hết hứng thì bỏ về, hắn muốn thế nào thì liền phải là như thế đó. Một khi hắn đã muốn bỏ đi, ở lại thêm một giây đồng hồ nữa cũng không muốn. Nói về liền lập tức trở về liền, không lôi thôi, níu kéo thêm chút nào nữa. Về phần hắn dùng phương thức bỏ đi khiến người ta phải nghẹn họng mà nhìn trân trối như thế, sẽ khiến cho mọi người ở trên xe cảm thấy xôn xao lo lắng gì đó... không phải là chuyện mà hắn quan tâm tới.
Gã tráng hán đầu trọc kia trầm mặc uống rượu từng ngụm nhỏ. Hắn vốn là kẻ một bữa cơm ba cân rượu đế, chỉ là lúc này trên người gã nam nhân này mang theo cũng chỉ có một bình rượu nhỏ con con này mà thôi, cho nên hắn cũng phải uống gói ghém vô cùng cẩn thận. Tuy rằng uống từng hớp nhỏ, nhưng bất quá cũng chỉ vài hớp, trong bình đã không còn lại giọt rượu nào.
Hắn quay đầu lại, biết gã gia hỏa bên cạnh mình trước giờ hành sự tùy hứng đã thành thói quen, chỉ là chuyến hành trình tối hôm nay hắn vẫn như trước chẳng hiểu được chút nào. Vì sao hắn lại muốn chạy lên toa tàu kia? Nếu như nói là muốn gặp Nam Tương tiểu thư để đề cập đến chuyện hôn nhân của em trai mình, vậy thì hắn muốn gặp Hứa Nhạc để làm gì cơ chứ?
- Cái gã tiểu tử tên Hứa Nhạc kia, xem ra cũng không biết tối hôm nay tại khu hành chính S2 đã xảy ra chuyện gì.
Gã nam nhân đưa ngón tay quệt nhẹ lên một ít rượu rỉ nhẹ bên ngoài bình rượu kim loại, đưa lên miệng mút nhẹ thứ chất lỏng bốc mùi thơm ngát kia, nói một câu hơi mơ hồ:
- Chuyện này xảy ra, vị luật sư Mạt Bố Nhĩ kia coi bộ sẽ phải sứt đầu mẻ trán một trận. Còn cái lão quỷ cáo già Mạch Đức Lâm khẳng định sẽ lại khóc lóc một trận trước mặt cử tri của Liên Bang, tranh thủ kiếm chút cảm tình của đám công dân. La Tư cũng là một kẻ thông minh, tùy ý để mặc cho Mạch Đức Lâm chơi đùa. Hai người bọn họ lần này thuận gió dựng buồm, đem sự chênh lệch giữa hai phe phái kéo gần thêm một chút nữa.
Biểu tình gã tráng hán đầu trọc chợt trở nên nghiêm túc lại. Mặc dù nói những hoạt động chính trị của những nhân vật bên trong giới thượng tầng Liên Bang có thể nói cách xa địa vị giang hồ của hắn đến mười vạn tám ngàn dặm, nhưng mà hắn biết gã nam nhân bên cạnh mình, từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện không có ý nghĩa bao giờ.
- Cuộc Tổng tuyển cử Liên Bang từ trước đến giờ đều là một tuồng diễn, không phải tuồng diễn đấu đá, mà là như một nữ nhân không ngừng uốn éo khiến người ta mê say. Từng luồng từng luồng tiếp nối nhau, nhưng giữa những luồng đó, chung quy cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi. Cuộc diễn xướng khủng bố tập kích vào chiều tối hôm nay, chính là một luồng sóng. Luồng sóng kế tiếp tự nhiên chính là việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang. Thời gian mà nó diễn ra hẳn là còn khoảng mấy tháng nữa. Theo đạo lý mà nói, mấy cái số liệu kia bên trong phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu Quả Xác lúc này hẳn đã nằm trong tay đám người ngụy quân tử của Viện Khoa Học Liên Bang, nhưng mà Bộ Công Trình Quả Xác đến giờ vẫn còn chưa chịu buông tay. Hơn nữa lúc này Hứa Nhạc lại chạy tới Cảng Đô. Chuyện này hẳn sẽ rất thú vị.
Gã tráng hán đầu trọc vẫn trầm mặc. Hắn tin rằng việc này đối với mình, cho đến cả gã nam nhân mà mình vô cùng tôn kính đang ngồi bên cạnh này, đều không có quan hệ gì quá lớn cả.
- Cuộc đời này của tôi, ngoại trừ hai năm đầu tiên càn rỡ không biết gì ra, còn lại luôn luôn nằm trong dòng chảy lịch sử của Liên Bang.
Gã nam nhân cầm chai rượu không trong tay, ném xuống đất, mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao bên trên, nói:
- Nam Tương Mĩ là một cô bé rất xuất sắc, thằng nhóc Đấu Hải ngu xuẩn thế kia làm sao có thể xứng đôi với nàng chứ? Hứa Nhạc cũng là một tên gia hỏa rất thú vị, tin rằng hắn đại khái cũng hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của mình. Vấn đề là hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài. Cái gã Nghị Viên Mạch Đức Lâm kia, chấp hành chủ trương mạnh mẽ không bạo lực, đi vào hệ thống chính trị của Liên Bang, hoàn toàn thoát ly khỏi sự duy trì của võ trang, thậm chí còn chấp nhận chỉ làm Phó Tổng Thống mà thôi. Vấn đề là một kẻ thông minh như hắn, làm thế nào lại không hiểu rõ được mấy gã Phiến quân bên trong Hoàn Sơn Tứ Châu mới là nền móng vững chắc nhất của hắn. Nếu như Phiến quân thật sự bị hắn biến thành một đám chó, vai diễn của hắn bên trong Liên Bang liền chỉ có thể bị người khác quên lãng đi mà thôi. Xem như là hắn thật sự có được lên làm Phó Tổng Thống đi chăng nữa, tương lai bất quá cũng chỉ là một con rối của người khác. Hơn nữa, chiêu thức đó của hắn thật sự là quá mức ác nghiệt, hoàn toàn là đem Liên Bang biến thành một mớ hỗn loạn, rối tung. Điều này đối với hắn đến tột cùng là có chỗ nào tốt? Nếu hắn là người của Đế Quốc, tôi còn có thể hiểu nổi. Nhưng vấn đề là vị lão nhân gia này tuyệt đối cũng không phải là người của Đế Quốc. Hơn nữa lại còn là một phần tử cuồng nhiệt theo chủ nghĩa dân tộc đến cực điểm nữa.
Hắn mỉm cười, nhìn bình rượu nằm trong tay của gã tráng hán đầu trọc, phát hiện nó đã hoàn toàn trống rỗng, không khỏi lắc lắc đầu, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho gã tráng hán đầu trọc một điếu, tự mình châm một điếu. Đúng là gói thuốc lá hiệu ba số 7 mà lúc nãy trong toa xe, hắn xin của Hứa Nhạc.
Gã tráng hán đầu trọc ngồi xổm bên cạnh hắn, lặng lẽ hút thuốc, híp mắt nhìn khuôn mặt bình thường của gã nam nhân ngồi bên cạnh mình. Trong Liên Bang hiện nay có rất nhiều người nhận được một câu tán thưởng của bản thân mình mà cảm thấy vinh dự, nhưng chỉ có mình hắn biết rõ, gã nam nhân bên cạnh mình mới chân chính là kẻ có được ánh mắt trứ danh nhất Liên Bang. Cặp mắt nhìn người của hắn đã được vô số người khen tặng là cặp mắt đánh giá người chính xác nhất toàn vũ trụ này. Cho dù là chính cái gia tộc đã bị gã nam nhân này phản bội, vẫn như cũ thỉnh thoảng nhờ hắn phán đoán dùm những chuyện quan trọng.
Cơ hội mà hắn có hứng như vậy cũng hiếm mà có được, gã đầu trọc trầm giọng hỏi:
- Anh đối với những người trong chuyện này cảm thấy thế nào?
- Lợi Tu Trúc chỉ được cái vẻ bề ngoài. Gã nam nhân này trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang được đánh giá là nhân vật tuổi trẻ tài cao, thế nhưng là loại có cái tính cách chỉ biết đứng từ trên nhìn xuống...
Gã nam nhân dừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
- Trái ngược lại, Lão thất của Lợi Gia so với hắn còn khá hơn một chút. Mấy lão già của Lợi Gia kia cũng đã già đến mức hoa mắt cả rồi. Gia tộc kiếm tiền, kiếm được tiền là được rồi, can thiệp vào chuyện này làm cái gì cơ chứ? Có gì tốt đâu? Bất quá cái tên tiểu tử Lợi Hiếu Thông kia cũng không phải là một gã thông minh, nếu đã không muốn can thiệp vào, đáng lý ra cũng không nên tiếp cận tên Hứa Nhạc kia gần quá như vậy.
Đề tài nói chuyện lúc này lại chuyển đến trên người Hứa Nhạc. Tối nay gã này cao hứng chạy lên tàu hỏa nhìn người, người mà hắn muốn nhìn nhất chính là Hứa Nhạc. Hắn rất ngạc nhiên về gã thanh niên có thể ở tại nhà hàng Lâm Viên của mình đánh nhau bất phân thắng bại với gã Lý Cuồng Nhân kia, đến tột cùng là người như thế nào. Những người khác trong Liên Bang có lẽ không thèm để ý đến năng lực chiến đấu của gã thanh niên này, nhưng gã nam nhân lại rất rõ ràng sự khủng bố của đám người Phí Thành Lý Gia.
Về phần mấy cái nhân vật như là Trâu Phó Bộ Trưởng, hai là Thai Gia này nọ, hắn cũng thèm để ý đến. Kỳ thật về phần cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, trước đây hắn cũng chẳng hề quan tâm đến. Hắn đã sớm từ trong lần bỏ nhà ra đi kia, tuyên bố một cách thẳng thừng, cả đời hắn sẽ không bao giờ quay về, chui đầu vào làm những chuyện mà hắn thích làm. Cả đời của hắn, làm việc gì quan trọng là được vui vẻ, tùy hứng mà làm thôi.
Cho nên từ trước đến nay, hắn chỉ quan tâm đến những nam nhân, hoặc là nữ nhân mà hắn cảm thấy hứng thú, hoàn toàn bỏ ngoài mắt những thế lực kinh hồn sau lưng Liên Bang.
- Anh đối với gã thanh niên kia cảm thấy thế nào?
Gã tráng hán đầu trọc trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:
- Xét những việc hắn đã làm trước đây, trong đám thủ hạ của tôi cũng không có mấy người có thể so sánh được với sức mạnh kinh khủng của tiểu tử đó. Chỉ là hôm nay gặp trực tiếp, cảm thấy có chút trầm lặng. Loại người có tính tình này, không phải là hạng người trong ngực có giấu một khối thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, thì cũng sẽ thật sự là một khối thạch đầu vô tri vô giác, nằm dưới dòng nước chảy xiết cả đời nhàm chán mà thôi.
Gã nam nhân cười cười, hắn luôn luôn bội phục ánh mắt nhìn người của gã vừa là thuộc hạ vừa là bạn bè này. Trầm mặc một lúc sau mới thở dài nói:
- Ngàn vàng khó có thể khôi phục lại thời tuổi trẻ, hiện giờ tôi vẫn muốn làm những chuyện như hồi thời vừa mới bỏ nhà xuất môn, tự do tự tại biết bao, chung quy cũng không còn tuổi để làm những chuyện đó nữa.
- Thanh niên thường hay điên cuồng một chút, có lẽ như vậy đối với tương lai của hắn mới có lợi. Chỉ là người như hắn trong cuộc sống chẳng phải là rất buồn chán hay sao?
- Bất quá cái gã nam nhân thanh tú ở bên cạnh hắn thật sự có chút thú vị, biết hắn là ai không?
- Hẳn là thư ký riêng của hắn, Bạch Ngọc Lan.
Nếu đã điều tra ra được Hứa Nhạc đi chuyến xe nào, ở toa bao nhiêu, gã tráng hán đầu trọc này tự nhiên là cũng biết rõ những người xung quanh hắn, mỉm cười nói:
- Bên dưới lớp vỏ ngoài giống như đàn bà, lại là một con độc xà. Cũng coi như là một nhân vật...
- Bên trong Liên Bang đúng là ngọa hổ tàng long, huống chi là bên trong địa phương âm trầm như Công ty Tịnh Thủy. Tôi chỉ có chút tò mò, một gã thanh niên đáng chán như Hứa Nhạc, làm sao lại có thể thu phục được một nhân vật như vậy.
Gã tráng hán đầu trọc cười khổ một tiếng, nhìn con đường quốc lộ dài dằng dặc bên cạnh sườn núi, dọc con đường không một ánh đèn xe, nói:
- Tôi chỉ tò mò muốn biết là, chẳng lẽ chúng ta sẽ đi bộ về Nam Khoa?
o0o
Hứa Nhạc cúi đầu uống tách trà trên tay mình, cảm thấy trong lòng có chút cảm xúc. Lúc trước xe tàu bị phanh đột ngột, bên trong căn phòng cao cấp đồ đạc rơi vãi lung tung, nước nôi đổ xuống làm ướt át rất nhiều nơi, hiện tại Bạch Ngọc Lan đang lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ.
Đám nhân viên bảo vệ trên đoàn tàu lúc nãy đã tới, điều tra về chuyện phá hoại gây nên sự xôn xao cả đoàn tàu này. Tự nhiên là phải điều tra cẩn thận một chút. Dấu vân tay trên thanh phanh khẩn cấp đã được thu thập lưu trữ lại, Hứa Nhạc và Nam Tương Mĩ cũng đã bị phỏng vấn một lúc. Đoàn tàu ngay khi phát hiện cũng không có chuyện gì xảy ra, đã một lần nữa khởi động. Chung quy cũng không đến mức đợi phải phá án rồi mới tiếp tục lên đường.
Hứa Nhạc quay ra nhìn phong cảnh đồng quê rất nhanh lùi dần về phía sau, trong đầu không ngừng nghĩ tới hình ảnh của hai người vừa rồi. Lựa chọn biện pháp này để rời tàu, cũng không chỉ là tiêu sái sảng khoái, mà còn là kiêu ngạo nữa. Từ sâu trong nội tâm của Hứa Nhạc cảm thấy bất bình đối với hành động như thế, nhưng không biết vì cái gì, khi nghĩ tới thái độ cùng hành động của hai người kia, hắn lại có một chút cảm giác ngưỡng mộ, một chút khao khát.
Bạch Ngọc Lan lúc này đã dọn dẹp trong phòng xong, một lần nữa quay trở lại ngồi đối diện với hắn, im lặng không nói lời nào. Hứa Nhạc nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, nhịn không được hỏi:
- Không biết hai gã lúc nãy vừa đến, đến tột cùng là nhân vật gì.
2000 vạn đã thu rồi, Bạch Ngọc Lan hoàn mỹ sắm vai một gã thư ký tận tụy, dùng thanh âm nhỏ nhẹ đáp:
- Nhân vật lợi hại.
Đây hoàn toàn là một câu nói nhảm, Hứa Nhạc mặc dù không có xúc động đến mức đòi lại 2000 vạn kia, nhưng tâm tình cũng có chút khó chịu, cúi đầu xuống.
- Tôi chỉ biết được cái gã đầu trọc bóng lưỡng kia thôi.
Bạch Ngọc Lan kẽ khép hờ cặp mắt, tay phải rút từ trong túi quần ra một con dao nhỏ, bình tĩnh ngắm nghía. Lúc nãy từ lúc hai gã nam nhân kia bước lên toa xe, đôi tay của hắn luôn luôn đút trong túi quần, ngón tay không hề rời khỏi chuôi của con dao nhỏ đẹp đẽ này.
Bạch Ngọc Lan là một gã nam nhân thanh tú, vũ khí tùy thân của hắn cũng đều rất thanh tú. Hắn mỗi lần ra ngoài, tự nhiên cũng không thể nào xách theo dao găm được, cho nên đổi lại là một con dao nhỏ, vẫn như trước là thanh tú. Nhưng cũng giống như con người của hắn vậy, vẻ thanh tú bên ngoài chỉ để che dấu hàn quang cùng với thủ đoạn đáng sợ của nó mà thôi.
Nói đến gã tráng hán đầu trọc dữ tợn kia, khuôn mặt của gã nam nhân thanh tú thoáng có chút trắng bệch, không phải khẩn trương, mà là thoáng có chút hưng phấn. Nhưng thanh âm của hắn vẫn như cũ cực kỳ ôn nhu nhỏ nhẹ:
- Những việc làm thêm của Tiểu đội 7 đều là do tôi đích thân nhận về. Công ty cũng thường xuyên thực hiện những nhiệm vụ không phải là quang minh chính đại cho lắm, cho nên đối với một số nhân vật trong giới giang hồ của Liên Bang, tôi cũng có chút quen biết.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn Bạch Ngọc Lan. Hắn vốn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng không ngờ là Bạch Ngọc Lan thật sự lại nhận ra đối phương.
- Cái gã đại hán dữ dằn kia tên là Trương Tiểu Hoa...
Bạch Ngọc Lan dùng hay ngón tay kẹp chặt lưỡi dao thanh tú kia, cẩn thận cắt tỉa móng tay, cúi đầu nói:
- Là một người bất cần đời, cũng là một kẻ vô cùng nổi danh. Toàn bộ những công tác bảo kê của thế giới ngầm tại Nam Khoa Châu đều do hắn một tay nắm hết. Đám giang hồ ai gặp hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng Hoa gia. Đừng để dáng ngoài to lớn thô kệch của hắn đánh lừa, hắn nhìn to con nhưng kỳ thật lại vô cùng thông minh. Thật ra vị Hoa gia này của Nam Khoa Châu, tâm tư của hắn cũng giống như cái tên của hắn, nhạy bén đến cực điểm. Phải biết rằng lăn lộn giới hắc đạo trong Liên Bang này là chuyện không có tiền đồ, bất luận là không có quản lý nổi súng đạn, nhưng chỉ cần ngày nào mà Đệ Nhất Hiến Chương còn tồn tại, chỉ cần Chính phủ cảm thấy không vui, như vậy tùy tiện có thể đem đám nhân vật hắc đạo này một lưới bắt gọn hết. Thế nhưng vị Hoa gia này vẫn còn sống, lại còn sống một cách an nhàn nữa. Chỉ vẻn vẹn một điểm này thôi, cũng đủ để khiến người ta bội phục rồi.
Hứa Nhạc nghe nói như thế, gật gật đầu, nhớ tới năm đó khi mình còn nhỏ, mấy nhân vật hắc đạo của Hà Tây Châu bên kia, vốn trong một lần Chính phủ ngẫu nhiên tiến hành truy quét, liền toàn quân tan rã, sụp đổ, chạy đến nơi của đám cô nhi tại Phố Chung Lâu, cũng đã gián tiếp khiến cho hắn lần đầu tiên phải giết người.
- Liên Bang vốn không cho phép phát sinh những sự kiện đấu đá đẫm máu nữa, hơn nữa mấy năm gần đây trị an vốn luôn luôn không tệ, giới hắc đạo nhìn qua quả thật cũng không có tiền đồ gì. Vị Hoa gia này năm xưa trong một lần lỡ tay gây sự, phát sinh ra một vụ án mạng lớn, không biết nhờ được vận khí cứt chó nào đó, kiếm được một chiếc phi thuyền tư nhân, chạy tới Bách Mộ Đại lẫn trốn mấy năm, sau đó lại không biết vì cái gì, lại chạy về đầu thú với Liên Bang. Khu Mật Viện cũng không biết vì cái gì, xử lý khoan hồng, tính tổng cộng lại, hắn cũng ngồi tù không quá 7 năm.
- Vị Hoa gia đó hiện tại bao nhiêu tuổi?
- Hình như là 42 hay 43 gì đó.
Nếu là một bộ phim võ thuật nào đó, hiện tại Hứa Nhạc sẽ đại khái hỏi Bạch Ngọc Lan xem, nếu để cho hắn và vị Hoa gia kia đánh nhau một trận, đại khái là có thể có bao nhiêu phần tháng. Nhưng mà bản thân Hứa Nhạc đối với phương diện này cũng chẳng hề có chút lòng hiếu kỳ nào, trong lòng cũng không cho rằng mình sau này có thể sẽ gặp lại vị Hoa gia kia nữa, cho nên hắn cũng không có mở miệng hỏi.
Nhưng Bạch Ngọc Lan lúc này tựa hồ như là đã gọt tỉa xong bộ móng tay của mình, đem con dao nhỏ cất vào trong túi, cúi đầu bình tĩnh nói:
- Tôi đại khái không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng nếu ông ta muốn giết tôi, đại khái ít nhất cũng phải để lại vài ba cân máu mới được.
Trong lòng Hứa Nhạc nao nao, lại nghĩ nếu gã tráng hán đầu trọc tên Trương Tiểu Hoa kia đã là một nhân vật tầm cỡ như vậy rồi, thế thì gã nam nhân ước chừng 30 tuổi kia, lại là nhân vật như thế nào đây?