Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm trước tiến hành tập luyện các tư thế, rèn luyện thân thể có chút khá lâu, thức khuya, cho nên sáng hôm sau Hứa Nhạc thức dậy có chút trễ hơn so với bình thường. Sau khi làm sơ vệ sinh cá nhân buổi sáng, hắn cũng không có dựa theo thói quen hằng ngày, chạy bộ mấy vòng trong công viên gần nhà, thực hiện bài tập thể dục buổi sáng, mà là theo bản năng mở TV ra xem. Xem kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã sớm trở thành một trong những hoạt động thường ngày của hắn. Hắn muốn nhìn xem những tiến triển của các cuộc biểu tình thị uy trong khắp Liên Bang, cùng với hiện trạng của các cuộc bãi công của các công nhân khu công nghiệp tại khu Hoàn Sơn Tứ Châu. Dựa theo những thông tin tiến triển đó, hắn sẽ quyết định xem có nên chạy đến tòa nhà Bộ Tư Pháp để nhìn xem tận mắt tình hình của vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm, kẻ mà hắn đang cực kỳ quan tâm tại thời điểm hiện tại. Thế nhưng hắn lại không ngờ nổi trên kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang sáng sớm hôm nay đã bắt đầu tiếp sóng một tin tức đột biến như thế này.
Trên Đài truyền hình Liên Bang đang tiếp sóng hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp đặc biệt khẩn cấp của Nghị Viện. Chuyện này có liên quan trực tiếp đối với chuyện mà hắn rất quan tâm, cho nên hắn cũng bỏ luôn buổi tập thể dục buổi sáng thường nhật, vừa âm thầm lặng lẽ điều khiển cỗ lực lượng kỳ lạ chảy xuôi trong cơ thể kia, vừa ngồi đợi buổi dự họp trưng cầu ý kiến trực tiếp tại đại sảnh tòa nhà Nghị Viện kia bắt đầu. Nhưng mà khi trên hình ảnh TV của kênh tin tức đột nhiên xuất hiện cô con gái thanh tú kia, Hứa Nhạc lại không biết sự chờ đợi của mình lúc này có phải là chính xác hay không.
Cô con gái kia đã cắt ngắn mái tóc dài của mình, trang phục mặc trên người càng thêm mộc mạc hơn so với trước đây, biểu tình cũng càng thêm bình tĩnh hơn nhiều. Cô ta quay sang nhìn về phía camera ghi hình, khẽ mỉm cười. Cô ta chậm rãi đi vào trong đại sảnh Nghị Viện, cô ta đi lên bục nhân chứng gần đài chủ tịch, cô ta đặt hai bàn tay lên trên bản Đại Hiến Chương, cô ta bắt đầu tuyên thệ.
Hứa Nhạc lúc đầu nghĩ rằng mình do quá nhớ nhung nên đã bắt đầu hoa mắt, hoặc có thể là do bị ảo giác gì đó. Khả năng lớn nhất có thể là do cái Máy vi tính Trung tâm chết tiệt đặt tại Cục Hiến Chương Liên Bang, không chỗ nào không thể vươn tới kia, lại một lần nữa xâm nhập vào trong đại não của mình, khiến cho mình sinh ra những hình ảnh ảo giác điên loạn, nếu không bản thân mình không thể nào nhìn thấy cô ta được.
Nhưng mà khi lý trí của hắn dần dần trở về, dần dần ổn định lại, nói cho hắn biết rằng tất cả đều là sự thật, là sự thật có thể khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhất. Nhất là khi mà cô con gái kia đã đích thân chính miệng nói ra tên thật của mình. Hứa Nhạc dần dần từ trong trạng thái thất thần mà dần ổn định lại. Hắn đi sát tới ngay trước màn hình TV, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hình ảnh khuôn mặt cô con gái đang phát tren đó. Hắn cũng không nghe rõ cô gái kia đang nói gì nữa, mà lúc này trong cơ thể hắn chợt có một luồng cảm giác lạnh như băng chợt dâng lên, kích thích cho thân thể hắn trở nên run rẩy mãnh liệt.
Hứa Nhạc cứ mãi trầm mặc cùng với mờ mịt đứng ngây người trước màn hình TV suốt hơn ba phút đồng hồ, sau đó hắn mới xoay người lại, tiến tới chỗ tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo mặc lên người, ra khỏi cửa, tiến thẳng vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất.
Sau khi ngồi lên vị trí người lái của chiếc xe ô tô màu đen không biển hiệu, bật hệ thống lái xe tự động, lên, mang vào dây an toàn, mở màn hình TV trên xe, bật sang kênh tin tức đài truyền hình Liên Bang, đang trực tiếp buổi họp mặt trưng cầu ý kiến trực tiếp tại tòa nhà Nghị Viện. Sau đó hắn mới khởi động ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn nhà trọ tại Vọng Đô, chạy thẳng ra đường cao tốc số 2, phóng thẳng về phía Đặc khu Thủ Đô tràn ngập những tòa nhà chọc trời xa xa.
- Ý của cô là, Cục Hiến Chương Liên Bang đã nhầm lẫn à?
- Đệ Nhất Hiến Chương không hề nhầm lẫn, thế nhưng có người khiến cho tin tức bị nhầm lẫn.
Trên màn hình TV của chiếc xe ô tô, hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp tại tòa nhà Nghị Viện vẫn tiếp tục diễn ra. Hứa Nhạc cũng không có nhìn thẳng vào màn hình là lắng nghe một cách cực kỳ chăm chú mỗi một câu nói của cô gái đang đứng ở đó. Biểu tình trên mặt Hứa Nhạc cũng không hề có chút biến hóa nào, chỉ là thoáng có chút khẽ tái nhợt. Thỉnh thoảng trên mặt lại ngẫu nhiên xuất hiện vài tia cảm xúc không biết đại biểu cho loại suy nghĩ gì, thoáng có chút đỏ ửng.
- Cô từng là một người trở về… Theo như lời cô nói, bây giờ con còn là một nhân viên gián điệp của Phiến Quân nữa… Tôi không hiểu, cô vì cái gì mà lại mạo hiểm không sợ bị bắt mà chạy tới đây. Hơn nữa lại còn thỉnh cầu Nghị Viện tổ chức một cuộc họp trưng cầu ý kiến trực tiếp đặc biệt khẩn cấp như thế này.
Trên màn hình, Nghị Viên Tích An cau mày lại, ngăn cản câu trả lời của Trương Tiểu Manh, tiếp tục dùng thanh âm lạnh như băng mà nói:
- Một cô gái không có bao nhiêu lòng trung thành đối với Liên Bang, lời nói lại không ngừng thay đi đổi lại như cô, như vậy thì lời làm chứng của cô đến tột cùng có bao nhiêu phần có thể tin tưởng được?
- Tôi tuyệt đối trung thành với Liên Bang. Chỉ có điều không trung thành với Chính phủ Liên Bang mà thôi.
o0o
Thiết bị ra-đa tự động dò xét chướng ngại vật của chiếc ô tô màu đen đã sớm mở ra. Những thiết bị thăm dò an toàn giao thông bố trí dọc theo đường cao tốc đối với chiếc ô tô màu đen giống như là một u linh lướt qua này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực. Hứa Nhạc cũng biết được tốc độ của mình đã nhanh đến mức nào, nhưng cũng không có tinh thần dư thừa mà quan tâm đến những tiếng la mắng của đám tài xế chạy dọc trên con đường quốc lộ cao tốc. Hắn nheo mắt lại, vừa chăm chú theo dõi những diễn biến của cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp tại tòa nhà Nghị Viện, vừa lái xe một mạch tiến vào đại lộ chính của Đặc khu Thủ Đô. Hắn vòng quanh con đường cụt của đại lộ Hoàng Kim, chuyển hướng chạy đến quảng trường Hiến Chương, lại bị dòng xe cộ bận rộn bên cạnh tòa nhà Nghị Viện chặn mất đường vào.
Không một chút do dự, Hứa Nhạc tùy tiện tấp chiếc ô tô sang lề đường, nhanh chóng mở cửa xe, khóa xe lại, sau đó chạy bộ thẳng về phía tòa nhà Nghị Viện phía xa xa. Trên đường hắn chạy như điên, mặc kệ những chướng ngại vật trên đường chạy cùng những người bị hắn hất ra, không ngừng mắng với theo. Chạy một lúc hắn bắt đầu chạy chậm lại, đưa tay sửa sang lại bộ quần áo trên người. Lúc này hắn mới phát hiện ra, mình trong lúc vội vã, đã vơ đại một bộ quần áo nào đó, không ngờ lại là bộ quân phục không hề có quân hàm do Bộ Quốc Phòng cấp trước đây.
Con đường giao thông này bình thường vốn cũng không hề chật chội cùng với người xe tấp nập như thế này. Chẳng qua hiện tại có vô số người du hành biểu tình thị uy đang tập trung đông ngẹt ở đây, khiến cho giao thông gặp phải nhiều trở ngại, lại thêm đội ngũ cảnh sát cũng dựng lên không biết bao nhiêu chướng ngại vật để ngăn cản bớt dòng người quá khích di chuyển, cũng gây cho hắn không ít trở ngại. Hứa Nhạc phẫn nộ hất đi đám sinh viên, thanh niên đang không ngừng giơ cao biểu ngữ, hô hào chói tai phía trước… Chờ đến khi hắn chạy đến được bậc đá của tòa nhà Nghị Viện, thì thời gian đã trôi qua khá lâu rồi.
Phía trước tòa nhà Nghị Viện chật ních những người, phóng viên tin tức của các cơ quan truyền thông nhận được tin tức mà chạy đến đây. Chỉ có mấy Đài truyền hình lớn, nổi tiếng trong Liên Bang mới được phép trực tiếp tiến vào trong hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp mà trực tiếp ghi hình. Hơn mấy trăm phóng viên cùng với những người quay camera đều đứng tràn ngập chỗ bãi cỏ xanh mượt trước tòa nhà Nghị Viện, lúc này bãi cỏ tươi tốt đã bị đám người giày xéo cho ngã rạp hết ra. Mấy trăm chiếc camera đồng loạt hướng thẳng về phía cửa trước của tòa nhà Nghị Viện, những phóng viên tin tức thì không ngừng báo cáo lại cho bộ phận biên tập của đài truyền hình mình những tin tức mới nhất về tình huống ở nơi đây, để kịp thời phát thanh nhanh nhất những tin tức đó cho đám công dân Liên Bang. Hiện trường hỗn loạn không thể nào diễn tả nổi.
Hứa Nhạc băng qua đám camera ghi hình dày dặc này, đi nhanh lên phía trên bậc tam cấp, đi tới cánh cửa lớn phía trước tòa nhà Nghị Viện. Hắn bị hàng rào ngăn cách bên ngoài cửa cùng với hàng trăm tên quân nhân, biểu tình giống như đang đối phó với đại địch ngoại xâm vậy, kiên quyết ngăn cản mọi người ở bên ngoài. Đứng bên ngoài hàng rào ngăn cách trước cửa này, ngoại trừ đám phóng viên đài truyền hình ra, còn có một số nhân sĩ nào đó, cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà chạy đến đây…
Vừa ngắm nhìn đám người kích động đứng đầy bốn phía quanh mình, Hứa Nhạc đưa tay lau đi mồ hôi đổ đầy trên trán. Thời tiết Đặc khu Thủ Đô cuối mùa thu, trời khá rét lạnh, thế nhưng do hắn chạy nhanh, nên trên người đã đổ đầy mồ hôi. Thông qua kẻ hở giữa những vành nón, bả vai trước mặt, hắn nhìn thấy cánh cửa chính của đại sảnh rộng rãi, cao lớn của tòa nhà Nghị Viện. Những thanh âm nghị luận, la hét truyền đến ngợp hai bên tai hắn, không biết vì nguyên nhân gì lúc này lại dần dần trở nên yên lặng hẳn đi.
Phát hiện ra cô gái kia còn sống, nhưng không biết vì cái gì, hắn cũng không hề suy nghĩ, thân thể hắn giống như là theo bản năng khống chế vậy, một mạch chạy thẳng ra khỏi căn nhà trọ, dùng con đường nhanh nhất, chính xác nhất mà chạy thẳng đến nơi này. Thế nhưng lúc này hắn lại chợt suy nghĩ đến, bản thân mình bây giờ chạy đến đây để làm cái gì chứ?
Chẳng lẽ bắt chước các cảnh lãng mạn trong các bộ phim điện ảnh, các chiến sĩ vũ trụ sau một thời gian dài chiến đấu trên sa trường trở về nhà. Ngay tại buổi diễu hành thị uy tại Đặc khu Thủ Đô này, diễn ra một màn ba năm không nhìn thấy người yêu, sau đó chạy băng qua bãi cỏ lớn trước mặt, hô lớn tên người yêu một tiếng chói tai. Sau đó là khuôn mặt ngạc nhiên tột độ, dang rộng hai cánh tay, nhìn về phía xa, kinh hỉ, nhảy xuống khỏi xe, nhảy xuống cái ao nhỏ kia, thân thể bị phủ một lớp bọt nước trắng xóa, băng thẳng tới, dọa cho đám thiên nga trắng phải giật mình bay lên, chạy như điên về phía người yêu, sau đó hai người ôm nhau thắm thiết trong cái ao nước ngập đến ngực, cúi đầu hôn nhau, nước mắt hạnh phúc tuôn trào… Đó chính là gặp lại.
Đó là gặp lại sao? Nhưng lần này cũng không phải là gặp lại. Hứa Nhạc cảm thấy thân thể mình có chút băng lãnh, thế nhưng lại vẫn như cũ quật cường đứng ở trước cửa, chờ đợi cô gái kia xuất hiện.
o0o
Ánh đèn loang loáng chiếu sáng rực một góc trời. Dưới sự hộ tống của các nhân viên Bộ Tư Pháp, Trương Tiểu Manh từ bên trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viện đi ra. Trên mặt của nàng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tràn ngập vẻ tự tin cùng với trầm ổn. Cô ta đặc biệt dừng lại, bắt tay thể hiện sự tạ ơn của mình đối với mấy vị Nghị Viên đã đích thân tiễn cô ra tận cửa, hạ giọng nói mấy câu gì đó.
Có một số phóng viên tin tức tiến lên, chạy tới gần, lớn tiếng hỏi mấy vấn đề gì đó. Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng mỉm cười, thế nhưng cũng không có trực tiếp trả lời thẳng vào nội dung câu hỏi được đặt ra, lại dùng sự bình tĩnh cùng với sự thành khẩn hoàn mỹ của mình mà thể hiện hình tượng của những người Phiến Quân trong núi.
Hứa Nhạc đứng trong đám người dày đặc tại bậc thềm bằng đá lạnh, lẳng lặng nhìn cô con gái đang đứng nổi bậc ngay chính giữa khu vực trước cửa tòa nhà Nghị Viện. Đã một thời gian khá lâu không nhìn cô gái kia gần đến như vậy… Trước đây hắn đã từng nhìn cô ta tại một khoảng cách chỉ bằng một cái bàn ăn mà thôi, trước kia hắn cũng đã từng đứng ở một khoảng cách như thế này mà nhìn cô ta… Hiện tại cũng là một khoảng cách y như vậy, thế nhưng cách một đám người, lại trở nên xa xôi giống như là cách một mảnh ngân hà vậy…
Trương Tiểu Manh hiện tại đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây. Loại chính chắn như thế này cũng không phải là do hoàn cảnh tự nhiên ác liệt tại Thanh Long Sơn đã khắc lên trên mặt người con gái này những vết hằn không bao giờ phai nhạt, cô ta vẫn như trước thanh tú, trẻ trung, xinh đẹp… Chỉ là về mặt khí chất, đã có thêm vài tia kiên nghị không nói rõ bằng lời được mà thôi.
Không biết được trong thời gian một năm này, đã có bao nhiêu sự tình phát sinh trên người của người con gái này. Cái cô nữ tinh linh xinh đẹp đội cái mũ sừng ác ma màu đỏ tinh nghịch năm đó chung quy cũng đã trưởng thành rồi. Hứa Nhạc lẳng lặng đứng nhìn, lẳng lặng đứng đó suy nghĩ… Hắn nhìn thấy người con gái này mỉm cười một cách chân thành, đối mặt với những phóng viên bốn phía xung quanh, trong lòng nhớ lại cảnh cái bình thủy cháo cùng với bó xài trong đêm tuyết trước khu nhà trọ nữ sinh Mai Viên đêm nào… Những ký ức này hắn chưa bao giờ lãng quên, ngược lại bởi vì cái chết oan ức của nàng mà khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm. Nhưng mà chẳng biết vì sao, lúc này hắn nhìn thấy cô con gái này rõ ràng xuất hiện ngay trước mắt mình như thế, cái ký ức thường xuyên đi vào giấc mộng đêm khuya này của hắn, thế nhưng trong chớp mắt lại trở nên phai nhạt đi rất nhiều.
Ngay trong lúc này, Hứa Nhạc lại nhìn thấy ánh mắt Trương Tiểu Manh khẽ đảo nhanh trong ánh đèn pha của đám phóng viên loang loáng trước mặt, trong ánh mắt bình tĩnh trầm ổn thoáng mang theo một chút do dự, tựa hồ như cô đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trong đám đông chật kín ở đây. Sau đó cặp mắt kia chợt dừng lại ngay trên khuôn mặt của Hứa Nhạc.
Tại bậc thềm trước cửa tòa kiến trúc cơ cấu quyền lực cao nhất toàn bộ Liên Bang, cách một đám người cùng với những thanh âm ồn ào, náo nhiệt, ánh mắt của Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh cơ hồ như chạm thẳng vào nhau. Vào giờ khắc này, ngoại trừ hai người bọn họ ra, tựa hồ tất cả những tồn tại khác đều hoàn toàn tan biến đi hết.
Trong đôi mắt của Trương Tiểu Manh chợt hiện lên một tia kinh ngạc, một tia khó xử, một tia áy náy, một tia thương cảm, một tia bất an, một tia vui sướng… Vô số những cảm xúc dồn nén lại, cuối cùng đã biến thành một giọt nước mắt trong vắt, chậm rãi theo khóe mắt chảy dài xuống…
Hứa Nhạc đứng trong đám người lẳng lặng nhìn thấy cô con gái kia nhẹ nhàng rơi lệ. Những tình tự vốn là vô cùng phức tạp, vô cùng kích động, nhất thời biến thành vô cùng bình tĩnh cùng với trầm mặc.
Trong đám người nhốn nháo chợt có một gã phóng viên nào đó lớn tiếng hỏi một vấn đề gì đó, lôi Trương Tiểu Manh đang trong trạng thái xuất thần, kinh ngạc rơi lệ dần dần tỉnh thần lại. Cô chậm rãi quay đầu lại, lúc này, một động tác quay đầu vốn cực kỳ đơn giản kia, nhưng đối với cô lại trở nên quá mức khó khăn…
Ánh đèn chụp loang loáng khắp bốn phía lại một lần nữa sáng rực lên. Trương Tiểu Manh mạnh mẽ nắm chặt hai nắm tay lại. Cô ta đã biết được vì sao lúc trước mình lại không muốn tìm cách gặp lại đối phương… Trong nháy mắt vừa rồi, cô ta cật lực muốn thuyết phục bản thân mình rằng, vừa rồi mình đã nhìn nhầm…
o0o
Vị nữ chiến sĩ gián điệp của Phiến Quân chợt chạy đến Đặc khu Thủ Đô, hơn nữa còn đứng trước hàng trăm Nghị Viên trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viện làm nhân chứng. Chuyện này là chuyện lần đầu tiên trong Lịch Sử Liên Bang từ thuở sáng lập cho tới hiện nay. Đám phóng viên cơ quan truyền thông cùng với công dân Liên Bang đều luôn vô cùng chú ý đến tiến trình diễn biến của cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp, đối với sự bình tĩnh, kiên nghị của cô con gái Phiến Quân trẻ tuổi, thanh tú đứng trước bậc thềm trước cửa tòa nhà Nghị Viện này lại càng đặc biệt ấn tượng sâu sắc. Trên người cô con gái này có được một loại khí chất đặc thù mà hoàn toàn không có bất cứ bạn bè cùng trang lứa nào trong Liên Bang có thể có được. Loại khí chất này lại xuất hiện trước mặt một tòa kiến trúc to lớn trang nghiêm như thế này, lại đặc biệt cực kỳ mê người.
Nhưng mà đúng lúc này, rất nhiều phóng viên cùng với dân chúng đứng đông nghẹt phía trước, đột nhiên phát hiện ra, cô con gái vỗn dĩ luôn thể hiện một hình tượng bình tĩnh, kiên nghị, cặp mắt chợt có chút ươn ướt…
- Trương Tiểu Manh tiểu thư, xin hỏi vì sao cô lại rơi lệ?
Một gã phóng viên lớn tiếng hỏi:
- Có phải là bởi vì nhớ lại những đãi ngộ không công bằng mà bản thân mình từng gặp phải hay không? Hay là phẫn nộ đối với sự ti tiện vô sỉ của Nghị Viên Mạch Đức Lâm?
- Ánh đèn chớp của máy ảnh sáng quá…
Trương Tiểu Manh khẽ mỉm cười trả lời. Bốn phía chợt rộ lên một tràng tiếng cười giòn giã. Trong tiếng cườim cô con gái thoáng liếc mắt nhìn lại, chợt bi thương khi phát hiện ra gã nam nhân kia đã biến mất trong đám người đông nghịt kia.
Ngay trong nháy mắt cô gái kia quay đầu nhìn đi, Hứa Nhạc cũng không còn có bất cứ do dự gì nữa, hắn trực tiếp xoay người bỏ đi. Hắn đã đến, hơn nữa còn tận mắt nhìn, xác nhận cô gái kia vẫn còn sống, như vậy liền được rồi…
Hắn cô đơn, tiêu sái thong thả bước xuống khỏi bậc thềm đá, sau đó bị một đám quan viên của Bộ Tư Pháp Liên Bang, mặc áo khoác đen, tay cầm ô màu đen chặn ngang đường đi.
Mặc dù bầu trời của Đặc khu Thủ Đô cũng có nhiều mây u ám, chỉ có điều tiết trời cuối mùa thu, xác suất trời mưa xảy ra gần như là không có. Cho nên người đi lại dày dặc trên đường, đám người đang du hành biểu tình thị uy, cùng với đám phóng viên đứng đầy trên các bậc thềm bằng đá trước cửa tòa nhà Nghị Viện kia cũng không ai có mang ô che cả. Cho nên mấy gã nhân viên Bộ Tư Pháp vào lúc này lại mặc áo khoác màu đen, tay cầm ô màu đen, hiển nhiên có chút bắt mắt.
Áo khoác đen, ô màu đen, đây là tiêu chuẩn đồng phục của các nhân viên Bộ Tư Pháp Liên Bang khi ra ngoài làm việc. Cũng giống như những chiếc xe công vụ nặng nề màu đen tuyền của Cục Điều Tra Liên Bang vậy. Nhìn thấy đồng phục như vậy, hiển nhiên đã biểu hiện thân phận của bọn họ.
- Xin hỏi, anh là Hứa Nhạc có phải không?
Một gã quan chức Bộ Tư Pháp đưa tay ngăn Hứa Nhạc lại, đưa ra thẻ chứng nhận thân phận, chức vụ của mình, mạnh mẽ nói:
- Có một vụ án đang được tiến hành điều tra. Hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi. Mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.
o0o
Lúc sáng khi Hứa Nhạc rời khỏi giường cũng chỉ kịp vuốt sơ lại đầu tóc mình, cũng không có chải chuốt cẩn thận, nên có một số lọn tóc nhỏ thoáng phủ xuống trước trán của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn mấy gã quan chức của Bộ Tư Pháp Liên Bang đang đứng chắn trước mặt của mình. Hắn phát hiện ra sắc mặt của đám người này đều thoáng ửng đỏ, đang há to miệng thở dốc, xem ra là vừa mới chạy bộ một quãng đường khá xa.
- Tôi không muốn phối hợp… Bởi vì tâm trạng tôi không tốt, không muốn bị người khác làm phiền…
Tâm tình hiện tại của hắn lúc này vô cùng phức tạp, nặng nề, cũng không ai có thể hiểu nổi được… Hắn liếc mắt nhìn mấy gã quan chức đứng trước mặt mình, lắc lắc đầu, khẽ nói một câu, sau đó có chút đờ đẫn tiếp tục bước về phía trước.
- Anh bắt buộc phải phối hợp với chúng tôi…
Đám quan chức của Bộ Tư Pháp đến đây khoảng bảy, tám người, trực tiếp bước ra ngăn cản đường đi của hắn. Vị quan chức lúc nãy dùng thanh âm lạnh lùng nói:
- Khi sáng chúng tôi đã đến căn nhà trọ tại Vọng Đô tìm anh. Kết quả là anh đã sớm rời khỏi đó rồi. Chúng tôi theo dõi dọc đường mà chạy theo, không ngờ chiếc xe của anh chạy nhanh quá, suýt chút nữa chúng tôi đã mất dấu của anh rồi. Tìm suốt nửa ngày mới tìm ra được anh. Nếu như hiện tại anh không đi cùng với chúng tôi. Chúng tôi có quyền dùng vũ lực cưỡng chế, buộc anh phải hợp tác.
Tâm tình của Hứa Nhạc lúc này cũng đã nặng nề đến cực điểm, hỗn loạn không nói nên lời. Thế nhưng hắn cũng không mất quá nhiều thời gian liền hiểu được đám quan chức của Bộ Tư Pháp này là đang muốn điều tra về cái gì. Khẳng định là có quan hệ gì đó với Trương Tiểu Manh, vừa mới rời khỏi tòa nhà Nghị Viện chưa được bao lâu. Bộ Tư Pháp muốn lên án việc Nghị Viên Mạch Đức Lâm có tham dự vào sự kiện ám sát tại Lâm Hải Châu lúc trước, hiển nhiên là cần phải có khẩu cung của chính mình.
Thế nhưng vào thời khắc lúc này, hắn đang cực kỳ âm lãnh sầu não, ngày hôm nay là một ngày hắn cảm thấy không vui, cho nên hắn theo bản năng muốn rời khỏi nơi này, muốn rời xa đám người hỗn loạn phía sau lưng, muốn rời khỏi những tâm tình cảm xúc lung tung hiện tại trong lòng mình, muốn mau chóng rời khỏi cái địa phương này. Cho nên hắn cũng không muốn đi tới Bộ Tư Pháp để tiếp nhận điều tra gì cả. Hắn đẩy gã quan chức phiền phức trước mặt ra, im lặng mà trầm mặc tiếp tục bước về phía trước.
Đột nhiên bên cạnh lại vang lên một thanh âm có chút quen thuộc:
- Nếu tôi đoán không lầm, mục tiêu của chúng ta vốn là giống nhau. Anh cũng biết rõ chúng tôi đang tiến hành điều tra Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Tôi nghĩ anh nên đi cùng chúng tôi một chuyến đi.
Hứa Nhạc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thanh tra Tiêu Văn Tĩnh. Hắn đối với vị thanh tra này cũng không hề xa lạ hò. Lúc trước trong vụ án mưu sát tại Hổ Sơn Đạo, hai người đã từng đụng chạm nhau mấy lần rồi. Trong mấy ngày gần đây, thông qua tin tức, hắn phát hiện ra vị thanh tra này đang lâm thời bị điều đến Bộ Tư Pháp, phụ trách chuyên án điều tra về Nghị Viên Mạch Đức Lâm, nên hắn cũng kính trọng hắn không ít.
- Mục tiêu? Mục tiêu gì cơ chứ?
Hứa Nhạc nhìn lại ánh mắt nghiêm túc của thanh tra Tiêu Văn Tĩnh, đột nhiên mở mệng nói. Trong thanh âm của hắn tràn ngập cảm xúc tự giễu cùng với ý tứ hàm xúc ngơ ngẩn. Không biết là hắn đang muốn hỏi đối phương, hay là đang tự hỏi chính bản thân mình.
Dưới sự ngăn cản của thanh tra Tiêu Văn Tĩnh, các quan chức của Bộ Tư Pháp trơ mắt nhìn gã thanh niên trẻ tuổi này thong thả rời đi, mà cũng không hề áp dụng bất cứ biện pháp cưỡng chế ép buộc gì cả. Đám quan chức Bộ Tư Pháp dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Văn Tĩnh, trong lòng bọn họ thoáng chút khó hiểu không biết nguyên nhân, lo âu nghĩ đến tầm quan trọng của gã thanh niên này đối với chuyên án Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
- Trong hồ sơ điều tra ban đầu, hắn là người của Bộ Quốc Phòng. Chúng ta cũng không có quyền hạn cưỡng chế, chỉ có thể thỉnh cầu hắn phối hợp mà thôi.