Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc gậy kích điện được Hứa Nhạc đặt tên là ‘Phi Đao’, được hắn cải tạo thành một công cụ đa năng, phía trước đầu gậy vẫn có hiệu quả kích điện, nhưng đã thiết kế thêm lưỡi dao nhọn sắc bén có thể co duỗi ở sau tay nắm. Lúc vừa rồi, hắn đã dùng điện giật ngất một tên phần tử vũ trang, khuỷu tay phải vừa quét một cái, lưỡi dao nắm chắc ở hổ khẩu đã đâm thẳng vào yết hầu của tên phần tử vũ trang cuối cùng.
Nhưng lại không ngờ, trong thời khắc cuối cùng, tên phần tử vũ trang lại biến khẩu súng đột kích trong tay thành vũ khí lạnh, trực tiếp chặn cứng cổ tay của hắn.
Người quân nhân trải qua nhiều năm huấn luyện gian khổ khắc nghiệt, cơ thể đã có một sức mạnh cường hãn, đặc biệt là khẩu súng hắn cầm, và lưỡi dao nhỏ mà Hứa Nhạc cầm, không thể nào so sánh với nhau được. Chỉ có điều, một cơn kịch chấn truyền từ cổ tay đến, khiến Hứa Nhạc cảm thấy không ổn.
Hắn lúc này đã có thừa vết thương, sớm đã không thể sử dụng bất cứ sức mạnh nào, những tư thế kỳ lạ khổ luyện nhiều năm này, đã thành nước nguồn vô tận, nhưng bị ảnh hưởng của những vết thương, khiến không thể nào phát lực.
Trong ánh sáng mơ hồ, nhìn thấy nhãn thần lạnh lùng ứa huyết của người đó gần ngay trong gang tấc, Hứa Nhạc cảm thấy cả người lạnh toát, giống như đang trần trụi trong gió tuyết bên ngoài Sân vận động Lâm Hải Châu.
Trong thời khắc nguy cấp, một sức mạnh không biết đến từ đâu, một lần nữa lại tràn ra từ sau hông hắn, nhanh chóng tràn lên phía trên cơ thể hắn, trực tiếp đi qua một khu vực nào đó sau cổ, truyền đến hai tay hắn!
Hứa Nhạc chưa kịp hưởng thụ sự thay đổi kịch tích này, đã hự một tiếng, phun một búng máu ra.
Một trận đau nhức dữ dội xuyên vào cốt tủy của hắn, nơi nào đó sau cổ hắn nổ ra, khiến hai mắt hắn đỏ lựng, con mắt co rút lại, khóe môi không ngừng run rẩy, làn da lộ ra bên ngoài như muốn nứt toác ra, trong đầu hắn giống như có muôn ngàn mũi kim đâm vào…
- A!
Vẫn luôn trầm mặc, quen sự trầm mặc, cho dù là đến lúc hắn phải chết, cũng chỉ kêu khẽ một tiếng hay chửi thầm trong lòng mình, Hứa Nhạc cuối cùng cũng không chịu đựng nổi cơn đau khủng khiếp này, kêu lên một tiếng thất thanh!
Theo tiếng kêu thất thanh, tay trái hắn đặt lên cổ tay phải, đưa lên thuận theo cơn đau đớn.
Phụt một tiếng.
Trước mặt một con robot khổng lồ nặng nề và kiên cố, Hứa Nhạc chỉ là một cơ thể máu thịt bình thường, có sức mạnh cường đại đến mức nào, cũng chẳng qua chỉ khiến con robot rung chuyển một chút ít. Còn so sánh với người bình thường, hắn được Phong Dư đại thúc dạy dỗ trong bao năm, kỳ thực so sánh với những quân nhân đanh thép, hắn càng giống một cỗ máy hơn… Không phải là cỗ máy giết người tàn nhẫn, mà là cơ thể của hắn, các cơ thịt trong người hắn, thần kinh, thậm chí là mỗi một tế bào, đều không ngừng tiến lên theo trình tự một cỗ máy.
Trước mặt một cỗ máy, một quân nhân dù mạnh đến mức nào cũng làm sao có thể chống chọi?
Lưỡi dao nhọn thò ra từ sau tay như đang nhẹ nhàng đâm vào một tờ giấy mỏng, thoáng chốc đã khiến cánh tay của tên phần tử vũ trang kia văng ra, khẩu súng đột kích cũng bị chấn động văng đi!
Hứa Nhạc trong cơn đau đớn vô tận, vô thức đâm một dao cuối cùng, lại khiến thanh đao nhỏ kia có một cảm giác khô khốc!
Lưỡi dao nhẹ nhàng cắm phập vào yết hầu của tên phần tử vũ trang, hắn nằm liệt xuống đất. Cơ thể hắn lúc này đã không còn một chút sức mạnh nào. Cơn đau đớn dữ dội vẫn không ngừng co động ở sau cổ hắn. Một vạn kim châm, một trăm triệu mũi kim đang đâm vào đầu hắn, hoàn toàn khiến hắn quên đi những vết thương trúng đạn và chiếc chân bị phế trên người mình.
Trong thời khắc hắn ngã xuống, ánh mắt của hắn… đau khổ nhìn thấy tên phần tử vũ trang vừa rồi bị mình dùng điện giật ngất đi, đang có ý đồ bò dậy từ trên mặt đất!
Xem ra những chiếc áo tác chiến của những quân nhân này mặc cũng có tác dụng chống lại điện lưu nhất định!
Hứa Nhạc biết mình sắp ngất đi, hơn nữa sẽ không cách nào tỉnh lại, bởi vì ngoài ngất đi, không còn cách nào khác có thể khiến cơ thể hắn tiếp tục chịu đựng cơn đau hành hạ sau cổ, đây là phản ứng bản năng của cơ thể con người được hình thành tự nhiên để bảo vệ đại não.
Nếu tên phần tử vũ trang kia bò dậy được, đối diện với chính mình đã bất tỉnh, vậy thì mình sẽ chết chắc… Hứa Nhạc trước lúc ngất đi, đã bất lực suy nghĩ đến kết cục vô cùng thê thảm của mình.
Lúc này, ở nơi đây, đã không còn ai có thể cứu hắn. Hắn sắp chết. Trong giây phút đối diện với cái chết, trong đầu Hứa Nhạc hiện về hình ảnh của nhiều người, nghĩ tới nhiều chuyện, giống như đang ở trong một bộ phim điện ảnh, nhưng hắn bi ai xác nhận, đây không phải là phim.
Chẳng sao cả, tất cả đã chẳng còn gì nữa rồi, thiếu gia ta đã được nhìn thấy Giản Thủy Nhi, cũng đã từng có đàn bà. Cho dù có chết, cuộc đời này cũng được tính là trọn vẹn. Người còn sống, không phải chỉ muốn làm những việc này sao? Chết, không phải vì Thai Chi Nguyên, không phải vì những tấm màn đen và tranh giành chính trị mà mình vốn không biết, chỉ là để… những người làm như vậy là không đúng, cho nên mình nên ngăn cản họ. Chỉ là… Chỉ là… Mình vẫn còn trẻ như vậy.
Hứa Nhạc đã bị Thi Thanh Hải tác động, tự xưng thiếu gia, trong đầu tự soạn thảo ra một di ngôn cho bản thân, sau đó ngã phịch xuống mặt đất đầy nước bẩn và xi măng, hai mắt tối đen, rồi ngất lịm đi. Trên khuôn mặt bình phàm đang chìm vào hôn mê hiện ra một nụ cười chua chát.
o0o
Đại Học Thành Lâm Hải Châu phồn hoa, sau những trận gió tuyết mà lạnh giá của mùa đông, đã trở nên hiu quạnh rất nhiều. Nhưng buổi biểu diễn lần đầu tiên của Giản Thủy Nhi ở Liên Bang ngày hôm nay, lại mang sự phồn hoa náo nhiệt ấy trở về thành phố rộng lớn này.
Mọi người khi xem xong buổi biểu diễn, niềm vui, niềm hứng khởi vẫn còn trong tâm trí, rồi cất bước rời khỏi Sân vận động, men theo con đường cao tốc và mạng lưới giao thông phát triển, tản về trường học hay vào trung tâm Lâm Hải Châu. Ở phía Đông Bắc Sân vận động, có một đường cao tốc yên ắng lạ thường so với các nơi khác, bởi vì con đường cao tốc này trực tiếp thông ra một Châu khác của Liên Bang, cần phải trải qua mười hai giờ ở băng nguyên và núi cao mới có thể đến được. Trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, không có ai chọn đi qua con đường này, huống hồ vì thời tiết xấu mấy ngày liên tục, con đường này cơ bản đã trong trạng thái cách ly một nửa.
Nhưng trên con đường cao tốc đã bị đóng một nửa này lại có một chiếc xe màu đen không có biển hiệu đang chạy trên đó.
Bởi trong trạng thái đóng một nửa, nên Ban quản lý Giao thông Liên Bang đã tắt cả hệ thống Tăng nhiệt độ và Quét tuyết trên con đường cao tốc này, lớp tuyết tích tụ trên đường dày đặc. Chiếc xe nghiền nát lớp tuyết và mặt băng, chiếc xe đang nát bấy vẫn không xê dịch, ổn định duy trì thăng bằng và tốc độ đi qua.
Chiếc xe màu đen lái một mạch đến đây, ven đường không còn chiếc xe nào khác. Thai Chi Nguyên không biết từ lúc nào đã ngồi trên vị trí bên cạnh ghế lái xe, hai sợi đai an toàn buộc chặt hắn vào ghế ngồi, nét mặt hắn lạnh lẽo lạ thường, hai mắt nhàn nhạt nhìn về hoang nguyên băng tuyết mà chiếc xe đang lướt qua.
- Mục tiêu lại tiếp cận một lần nữa, dự tính sau bảy giây nữa, sẽ vào khu vực tấn công.
Máy tính chủ của chiếc xe màu đen, lại phát ra âm thanh cảnh báo. Chiếc xe được thiết kế chuẩn bị riêng cho người thừa kế Thai Gia, bất luận là nhìn từ phương diện nào, cũng đều tồn tại một thế mạnh kinh hồn, trình tự phán đoán thông minh của máy tính chủ trên xe, lại lờ mờ tạo ra một cảm giác như chiếc máy tính chủ trên phi thuyền vũ trụ.
Âm thanh của máy tính vừa dứt, trên màn hình sau của chiếc xe màu đen, đã xuất hiện một hình ảnh kinh tâm động phách.
Chỉ thấy không xa phía sau con đường cao tốc, một con robot quân dụng màu đen, đang đuổi theo trong một tư thế không gì ngăn cản được, con robot ấy đã hoàn toàn tiến vào chế độ tiến lên, tiếng chấn động phá vỡ không khí đi theo thân hình đồ sộ của nó, dây xích hợp kim của con robot không ngừng lăn lướt trên mặt băng, phá nát mặt băng trên đường cao tốc. Thanh thế vô cùng kinh người!
Còn Thai Chi Nguyên và Cận quản gia ngồi trên chiếc xe màu đen, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Từ sau khi rời khỏi bãi đậu xe ngầm dưới Sân vận động, không nhận được mệnh lệnh nào của Thai Chi Nguyên, Cận quản gia đã tự động lựa chọn hướng Đông Bắc, tiến vào con đường cao tốc hiếm thấy dấu chân người này. Tuy điều này có thể tạo thuận tiện cho con robot quân dụng đang đuổi theo phía sau, nhưng ít nhất có thể bảo đảm sự công kích của con robot màu đen ấy, không tạo ra khủng hoảng quá lớn cho dân chúng trong Liên Bang.
Con robot quân dụng đuổi giết từ Sân vận động ra đây, cảnh tượng đuổi theo chiếc xe, tự nhiên sẽ lọt vào mắt của một số người dân Liên Bang, nhưng chỉ cần chiến tranh không có xảy ra trong khu vực nhiều người tập trung, sẽ luôn là chuyện có thể che dấu được.
Con robot quân dụng nặng nề, một khi triển khai toàn bộ mã lực, ở khu vực bình nguyên rộng lớn, có thể nhẹ nhàng vượt qua những chiếc xe tăng siêu việt hay những chiếc xe thiết giáp. Cho dù trên con đường cao tốc dân dụng, đuổi theo một chiếc xe đắt giá của Liên Bang, cũng không phải là chuyện không thể tin được.
Nhưng chiếc xe màu đen được nhân viên cận vệ của Thai Gia đặt một lòng tin vững vàng, đương nhiên là một sản phẩm đặc chế, vốn không chỉ có thể đạt được vận tốc hơn trăm km/h… có lẽ là vì trong bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất, chiếc xe màu đen đã bị tấn công quá kịch liệt, thiết bị động lực đã chịu tổn hại, tốc độ cũng không có cách nào đạt đến mức tột cùng.
Sự truy kích của con robot màu đen với chiếc xe màu đen vẫn duy trì trong hai phút, lúc này trên con đường được băng tuyết che phủ, đã tiến vào vùng hoang vắng không có tòa kiến trúc nào ở đó.
Con robot màu đen phía sau tiến đuổi gần lên một chút, mắt nhìn thấy sắp tiến vào phạm vi tấn công của vũ khí con robot, Cận quản gia nét mặt vẫn trầm ổn, khẽ nói:
- Quá không an toàn, có cần cắt đuôi nó lại?
Xem ra chiếc xe màu đen của Thai Gia không phải không thể bỏ lại con robot ở phía sau, mà là vì một nguyên nhân nào đó, nên luôn nhẫn nại không phát động tăng tốc.
- Không cần.
Mắt Thai Chi Nguyên vẫn nhìn về băng tuyết bên ngoài, tâm trạng lúc này còn nặng nề và băng lạnh hơn cả băng tuyết ấy, tay hắn nắm chặt vào phần tay vịn của dưới cửa sổ xe, ngón tay bấu chặt hơi trắng toát ra. Trong thoáng vừa rồi, trong lòng hắn khẽ run rẩy, có chút xót xa, giống như trong Sân vận động đã xảy ra chuyện gì hắn không muốn tưởng tượng.
- Những người trong quân đội tham dự vào hành động ám sát thường dân, bằng tội phản quốc.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Thai Chi Nguyên không hề hiện ra một cảm xúc nào:
- Dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, họ đều đã có chuẩn bị cho cái chết đến bất cứ lúc nào, không thể nào có tình báo gì, nếu đã như vậy… Không cần cho chúng có cơ hội trốn tới khu Đại tam giác… để bọn chúng đều chết hết đi… Đặc biệt là con robot này.
Cận quản gia trầm mặc trong giây lát, rồi gật đầu. Vài tiếng kêu quái dị vang lên, dường như có một vật phi hành nào đó đang tới gần, hơn nữa là trạng thái tầm thấp, cho nên mới rung chuyển tới không khí, không ngừng phát ra tiếng ong ong, băng tuyết hai bên con đường cao tốc không ngừng rung chuyển.
Mắt của Cận quản gia nheo lại, khẽ hạ giọng nói:
- Bọn họ tới rồi.
Trong lúc nói, phía đường chân trời ở con đường băng tuyết, bảy điểm đen đang nhanh chóng phóng tới gần, không ngừng lớn lên trong tầm mắt, lộ ra diện mạo thật của chúng.
Một tiếng ầm vang lên, băng tuyết hai bên con đường bị rung chuyển vỡ tan, bảy chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến của Liên Bang, đang trong trạng thái tầm thấp nhanh chóng bay tới, lao bổ vào chiếc xe màu đen và chính diện con robot màu đen kiêu dũng đang ở phía sau chiếc xe.