Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nữ trung niên gọi là 'Chị Đồng' kia cũng không phải là người đại diện của Giản Thủy Nhi, bởi vì toàn bộ Liên Bang đều biết, Giản Thủy Nhi tiểu thư không có thuộc quyền sở hữu của một cá nhân hoặc một công ty truyền thông nào cả, cũng không có bất cứ bối cảnh, nghệ sĩ nổi danh nào đứng phía sau làm người đại diện cho nàng. Thậm chí mối quan hệ giữa nàng và Đài truyền hình của vẻn vẹn đơn thuần là mối quan hệ hợp tác mà thôi.
Giản Thủy Nhi có một phòng làm việc chuyên muôn, chuyên phục vụ riêng cho nàng. Mà chị Đồng này cũng không thuộc phạm trù phòng làm việc kia. Ánh mắt của cô ta xẹt qua y phục của Giản Thủy Nhi, cau mày nói:
- Tôi nhớ rõ đây là bộ áo liền váy từ 4 năm trước... Tiểu thư, vì hình tượng của cô, tôi vẫn là đề nghị cô nên đem cái váy này quyên cho đám dân chạy nạn đi.
Giản Thủy Nhi không biết làm sao, khẽ nhún vai, nói:
- Cái mặt thắt lưng đã bị đứt mất rồi, cho dù có quyên cũng không cách nào quyên được... Tôi vốn nghĩ trong bệnh viện này cũng không có ai quấy rầy, có thể thoải mái tâm trí, thả lỏng một chút, mặc một số bộ quần áo bình thường không thể nào mặc được.
Theo động tác của nàng, mái tóc màu tím thả tung trên đầu lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua cực kỳ uy vũ, đáng yêu. Vị thần tượng của toàn Liên Bang này quả thật là có một loại phong tư nhân vật tuyệt thế, trên sân khấu là một hình tượng, trên màn hình TV là một hình tượng khác, đời thường cũng có một hình tượng khác hẳn, nhưng bất cứ một hình tượng nào, Giản Thủy Nhi cũng đều mê người đến như vậy.
Nhìn thấy Giản Thủy Nhi vẫn cứ như cũ ngồi bên cạnh giường bệnh, chị Đồng không thể nói gì, thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên đang hôn mê nằm phía sau nàng, nói:
- Thân phận người này đã điều tra ra rồi.
Giản Thủy Nhi giật mình, a lên một tiếng.
- Đã liên hệ với Thai Gia, ít nhất tiểu thư có thể yên tâm, hắn không phải là người tham gia vào sự kiện ám sát. Nhưng mà, tôi thấy rất kỳ quái, cao thủ Quân Khu IV, vì sao lại ăn mặc như cải trang như thế... lại bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh người thừa kế của Thai Gia.
Ánh mắt chị Đồng híp lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc trên giường bệnh, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Ánh mắt sắc bén lợi hại kia, đã lộ ra thân phận chân chính là một quân nhân của cô ta.
Mấy ngày trước trong bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất, cô ta từng tận mắt chứng kiến gã tiểu tử đang hôn mê trên giường bệnh kia, ánh mắt hung hãn không sợ chết, giống như một con sói vậy, nhào vào trong mảnh tối đen, để lại một tàn ảnh quyết tuyệt. Từ tốc độ phóng đi kinh hồn của thân ảnh kia, cho đến những kỹ xảo tinh tế thể hiện cuối cùng, đều sáng tỏ một điều, gã tiểu tử này là một cỗ máy giết người cường hãn.
Nhưng hết lần này đến lần khác sau khi cỗ máy giết người này lâm vào hôn mê, trên khuôn mặt bình thường kia, ngoại trừ những lúc gặp ác mộng, thể hiện ra vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, còn lại chỉ có sự bình tĩnh, yên vui, giản dị...
Chị Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Nhạc, nói thế nào cũng không nghĩ ra bên dưới một cái khuôn mặt thành thật bình thường như vậy, lại cất dấu một thủ đoạn khủng bố đến như thế. Loại tương phản như thế thậm chí còn khiến cho nàng cảm thấy hắn còn có một trái tim băng giá nữa. Cho nên cô ta căn bản không muốn Giản Thủy Nhi xuất hiện trong căn phòng bệnh này, càng không muốn nàng gần gũi với cái tên thần bí kia. Giản Thủy Nhi tại Lâm Hải Châu đã hoàn thành xong buổi biểu diễn live show đầu tiên của mình. Mặc dù nàng là tình nhân trong mộng của vô số người trong Liên Bang, thần tượng quốc dân tiêu chuẩn, nhưng nàng vẫn như trước là một cô bé thiếu nữ mới lớn, sau khi vừa mới hoàn thành xong một giấc mộng của mình, đều lâm vào cảm xúc hưng phấn, vui vẻ, vì thế nàng quyết định làm một chuyện vô cùng to gan.
Chưa đầy 14 tuổi đã đi đến Đài truyền hình Liên Bang, tạo thành một hồi kiện tụng liên miên giữa Quỹ Bảo hộ Quyền lợi Nhi Đồng cùng với các phương diện thông tin đại chúng của Liên Bang, chiếm được lời nói ủng hộ của vị quan tòa Thủ tịch Chủ tọa của tòa án Liên Bang. Từ sau phiên tòa đó, Giản Thủy Nhi từ nhỏ đến lớn đều đã có thói quen tự mình quản lý thời khóa biểu của mình, nàng đã quyết định chuyện gì, đều cũng không ai có thể ngăn cản được. Ngay cả chị Đồng, người trên danh nghĩa do Quỹ Bảo hộ Quyền lợi Nhi Đồng đặc phái đến, cũng không thể được.
Giản Thủy Nhi thích lấy thân phận người bình thường đi mua sắm tại Lâm Hải, bởi vì nàng chưa từng đi qua Đại Học Thành, có lịch sử lâu đời. Lúc còn ở Đặc khu Thủ đô, nàng thường xuyên thay đổi cách ăn mặc mà ra ngoài dạo chơi. Cùng với chị Đồng đi cùng, ngồi xe buýt nói chuyện phiếm với các cụ già, thỉnh thoảng đi xe điện ngầm, cải trang thành một nữ sinh bình thường, hoặc là người của các nhóm công tác xã hội... Đối với nàng mà nói, thường xuyên ra ngoài đi dạo đã sớm trở thành thói quen rồi.
Mà chị Đồng trước sau như một, mặc dù lần nào cũng biểu đạt ý kiến phản đối kịch liệt, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được nàng.
Để cho trợ lý ngồi lên chiếc ô tô xa hoa, dưới sự hộ tống của đoàn xe cảnh sát chuyên môn do Tổng bộ Cảnh sát Lâm Hải Châu đặc phái tới, trong tiếng hoan hô gào thét nhiệt tình của dân chúng Đại Học Thành mà rời đi. Còn Giản Thủy Nhi và chị Đồng lúc đó đã ăn mặc bình thường, im lặng mà vui vẻ ngồi đợi trong một căn phòng hóa trang yên tĩnh của Sân vận động.
Mãi đến khi xác nhận người trong Sân vận động đều đã về hết, hai nàng mới từ phía sau sân khấu, băng qua khu vực khách VIP, dọc theo những hành lang trống trãi không người kia, hướng về phía bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất, nơi có một chiếc ô tô đã được chuẩn bị riêng cho nàng từ trước, mà đi tới.
Trên đường đi xuống, không ngừng thấy cảnh thi thể, máu tươi vung vãi, những dấu vết chứng tỏ vừa có giao chiến xảy ra... xa xa mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm nổ súng vang vọng. Các nàng cũng không dám ngồi thang máy, ngọn đèn bên trong cầu thang bộ thì lúc chớp lúc tắt. Dọc trên vách tường trắng tinh, đôi lúc lại hiện lên vệt máu đỏ tươi, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Một đoạn đường đi này, Giản Thủy Nhi cũng không muốn nhớ lại nữa. Nàng từ trước đến giờ vốn chỉ sinh sống dưới ánh đèn sân khấu, dưới sự vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của dân chúng Liên Bang, luôn được che chở trong sự an toàn tuyệt đối, đã có lần nào tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ như thế? Nhưng nàng lại được di truyền tính kiên cường của dòng tộc cường đại kia, ít nhất cũng không khiến cho sắc mặt của nàng tái nhợt, hai chân cũng không run... Nàng chỉ như vậy mà hơi hơi co người lại, chân chính sắm vai một cô gái đáng thương.
Nàng kiên cường mà dũng cảm đi sát theo sau chị Đồng, dưới tình huống Sân vận động tranh tối tranh sáng mà liên tục tiến lên. Lúc này chị Đồng đã thông báo cho các nhân viên công tác cấp dưới của cô ta, móc ra khẩu súng thường giấu bên hông, cầm trên tay... Nhưng mà vị nữ quân nhân vĩ đại này cũng không có lập tức thay đổi lộ tuyến, dẫn theo tiểu thư chạy sang một đường khác mà đào tẩu.
Bởi vì cô ta nhạy cảm phát hiện ra, tựa hồ đang có một đội ngũ phía trước, đang không ngừng mà rõ ràng dọc theo đường đi của các phần tử võ trang, tiến hành dọn sạch chướng ngại trên đường đi của các nàng. Cô ta rõ ràng hơn mà đoán ra rằng, Giản Thủy Nhi tiểu thư chẳng qua vận khí không tốt, đụng phải một màn khó gặp của Liên Bang... đám phần tử võ trang này, cũng không phải hướng về phía mình.
Có năng lực, có can đảm tại một khu vực công cộng của Liên Bang mà bố trí một thế lực ám sát, như vậy thế lực kia hẳn cũng phải biết rõ sau lưng Giản Thủy Nhi có một thân ảnh vô cùng lớn. Mà giết chết Giản Thủy Nhi đối với những thế lực kia mà nói, cũng không có lợi ích gì cả.
Lúc ấy vị nữ quân nhân gọi là chị Đồng kia lập tức đoán được, trận ám sát lần này hẳn là nhằm vào gã thanh niên ngồi trong phòng khách quý kia. Mặc dù vị thiếu gia của Thai Gia kia chưa từng lần nào gặp qua tiểu thư, nhưng xuất phát từ lễ phép, lần này đối phương lúc đến đây xem diễn xuất, trước khi mở màn, cũng có gửi hoa đến tặng.
Chị Đồng tin tưởng vào thực lực của Thai Gia, nếu Thai Gia đã mở đường ở phía trước, như vậy, con đường này hẳn chính là con đường an toàn nhất. Những lối ra khác của Sân vận động, không biết còn cất giấu những nguy hiểm như thế nào nữa.
Chỉ là cô ta căn bản không có nghĩ đến, thế lực muốn giết chết thiếu gia Thai Gia, cư nhiên ở trong bãi đậu xe ngầm của Sân vận động đã mai phục cả một con robot trong đó. Khi mà thanh âm động đất lúc con robot triển khai toàn bộ hỏa lực bắn phá truyền đến, thanh âm đại pháo bắn ra, khiến cho hạ tầng kiến trúc của Sân vận động lay động, Giản Thủy Nhi và chị Đồng cũng đã đi đến thông đạo lối vào của bãi đậu xe ngầm rồi.
Tiếng súng dừng lại, một sự im lặng chết chóc.
Phía trước hai nàng là một mảnh hắc ám. Thông qua cánh cửa bãi đậu xe ngầm đang mở rộng kia, trong không khí truyền đến một mùi máu tươi cùng với mùi vị cháy khét, trên trần nhà, nước rơi xuống như mưa. Một mảnh im lặng, không biết có còn ai còn sống nữa hay không... không biết phía trước còn có nguy hiểm gì nữa hay không.
- Tiểu thư, đợi ở đây.
Trong tròng mắt chị Đồng hiện lên một đạo hàn quang, chuẩn bị mạnh mẽ mở đường... Giản Thủy Nhi lo lắng nhìn cô ta, nhẹ nhàng nắm ống tay áo của cô ta kéo lại.
Nhưng đúng vào lúc này, các nàng nghe được một thanh âm:
- Không được lại đây!
Sau đó các nàng nhìn thấy một thân ảnh đột nhiên nhảy vọt lên, chạy ra khỏi cánh cửa. Mà lúc trước các nàng căn bản không có phát hiện ra, trong đống tử thi dưới chân mình, không ngờ còn có người sống! Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng súng nổ, ánh lửa bùng vang mãnh liệt. Tia lửa điện màu lam chợt lóe lên mãnh liệt, vô cùng bi thảm. Tất cả mọi chuyện, chỉ phát sinh trong một quá trình ngắn ngủi, sau đó liền đình chỉ.
- Lúc đó anh ta đang nằm trốn trong đống thi thể kia, ẩn nấp vô cùng tốt, vị trí lựa chọn cũng không sai. Nếu không phải lo lắng cho an toàn của chúng ta, anh ta sẽ không hô to lên câu kia, tiết lộ vị trí của mình, khiến cho bản thân mình lâm vào nguy hiểm.
Trong phòng bệnh, Giản Thủy Nhi lẳng lặng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đang hôn mê của Hứa Nhạc, trong lòng thầm nghĩ như vậy. Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, nên nàng cảm thấy bản thân mình thiếu đối phương một phần ân tình, nên mới nhờ chị Đồng giúp một tay, đem tên gia hỏa căn bản không biết là thân phận gì này cứu đi, đồng thời làm phiền đến mấy người thân thích thế lực không nhỏ mà mình vốn không muốn liên hệ kia, đem đối phương suốt đêm chuyển đến Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I này tiến hành chữa trị.
Trên thực tế, Giản Thủy Nhi vẫn không biết gã thanh niên đang hôn mê kia là ai, ngay cả đối phương đến tột cùng là nhân viên bảo vệ của Thai Gia hay là phần tử võ trang tiến hành ám sát, nàng cũng hoàn toàn không biết rõ. Nàng chỉ là cứu đối phương một mạng, xem như là trả lại ân tình một câu hô to của đối phương. Lúc ấy thời gian cấp bách, lại không biết được thân phận đích thực của đối phương, nàng không muốn đem tên gia hỏa đang bị thương nặng này giao cho Chính phủ hoặc là Thai Gia.
- Cậu ta tên là Hứa Nhạc, là một sinh viên của Đại học Lê Hoa. Ngày hôm đó tình cờ cùng Thai Chi Nguyên đến xem cô biểu diễn.
Chị Đồng bình tĩnh nói:
- Có thể cùng với Thai Chi Nguyên ngồi chung trong phòng khách VIP đó, xem ra người này có quan hệ không tầm thường với Thai Gia... Mặc dù tôi đối với quyết định của tiểu thư lúc đó kịch liệt phản đối, nhưng bây giờ xem ra, quyết định đó cũng không sai. Dù sao quan hệ giữa Lão gia tử với vị phu nhân đó cũng rất tốt đẹp... Hôm nay tôi mới biết, Thai Gia để tìm kiếm tung tích của anh chàng này, đã hao tổn không ít khí lực.
Chị Đồng nhíu mày nói:
- Nhưng hắn rõ ràng lại mặc quân phục của Quân Khu IV... chuyện này thật sự làm người ta khó hiểu...
- Thai Gia và tôi có quan hệ gì đâu cơ chứ? Về phần cái gì mà Quân Khu IV, tôi lại càng không quen biết.
Giản Thủy Nhi thản nhiên cười, nói:
- Nhưng mà, biết được người kia đến tột cùng là ai cũng tốt rồi.
- Tôi đã thông báo cho người của Thai Gia, tin rằng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phái người đến đón hắn.
Chị Đồng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc đang hôn mê trên giường bệnh một cái, mỉm cười, nghĩ thầm tiểu thư quả nhiên vẫn là không muốn nghe đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Lão gia tử.
o0o
- Liên hệ cấp độ 2 thiết lập thành công.
- Tin tức tại nút thắt thông tin một lần nữa thành công bắt được.
- Thành lập hệ thống quan sát, sao lưu lại số liệu, hình thành đường kết nối trực tiếp.
- Báo cáo... báo cáo... báo cáo... Tiểu đội năm người...
Đầu Máy tính chủ Trung ương tại Cục Hiến Chương ngoại ô Thủ đô Đặc khu, bên trong trình tự xử lý của bộ nhớ chợt phát ra câu thông báo như vậy. Ngoài sự dự liệu của đám nhân viên công tác của Cục Hiến Chương, sự sai sót trong tính toán góc đen kia... chỉ mất có một ngày đã sửa chữa thành công. Kỳ diệu nhất chính là, Cục Hiến Chương Liên Bang đối với trình tự xử lý của Máy tính chủ Trung ương này, bản thân cũng cảm thấy có chút nghi ngờ về tính hiệu quả của nó, bởi vì Tiểu đội năm người... đã chết mấy vạn năm nay rồi...
Hệ thống tầng xử lý máy móc, đã khiến cho quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương xuất hiện một cái lỗ hổng.
Mà con chip vi mạch sau gáy của Hứa Nhạc, lại nằm ngay trong cái lỗ hổng đó. Hắn đang nằm hôn mê trên giường bệnh, cũng không biết mình vừa mới vô cùng kỳ diệu đã vượt qua được quan khẩu nguy hiểm nhất trong cuộc đời trốn chết của hắn. Hắn vẫn như cũ đang nằm mơ, mơ về robot cùng những cảnh tượng mộng đẹp thần kỳ.