Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Máy vi tinh điều khiển khu H1 đưa ra câu trả lời rất kỳ quái, tư liệu được bảo mật, nhưng thông qua thiết bị quản lý ở trường học, Cục Đặc Cần đã tra ra người này gọi là Hứa Nhạc.
Cận quản gia trả lời:
- Còn theo kết quả điều tra của gia tộc, người này năm ngoái đã vào trong đại học Lê Hoa, là do . . . Giáo sư Cận đề cử.
- Giáo sư Cận? Là người thiết kế H1?
Thai Chi Nguyên hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Thì ra là ông ta, thỏa nào tên sinh viên kia có thể vào được khu H1. Tên sinh viên kia có biết thân phận của tôi không?
- Không biết, hiệu trưởng là một người cẩn thận, nên chắc không để xảy ra việc này.
Nhắc tới hiệu trưởng đại học Lê Hoa, trong lời nói của Cận quản gia không hề hàm chứa ý tứ tôn kính chút nào. Thai Chi Nguyên trầm mặc trong chốc lát, nghĩ đến người xâm nhập đêm hôm qua đã ăn bánh trứng cá của mình, nghĩ đến khẩu vị quá kém của đối phương, nhất là nghĩ đến cốc cà phê trống trơn kia. . . mình đã gián tiếp chạm vào miệng người kia, trong đầu Thai Chi Nguyên cảm thấy vô cùng căm tức phẫn nộ, nhưng vẻ mặt không hề biểu hiện ra một chút nào, châm biếm nói:
- Cẩn thận? Vậy mà tôi nhìn không ra đấy.
Thai Chi Nguyên tất nhiên sẽ không đem hiệu trường đại học Lê Hoa để vào trong mắt, thậm chí đối với người thiết kế ra khu H1 cũng chưa đáng được hắn tôn trọng, chẳng qua là vì cha mẹ cùng quen biết với hiệu trưởng tại nơi này, hơn nữa cha mẹ cùng với hiệu trưởng và giáo sư Cận có quan hệ không tồi, hắn mới không biểu hiện sự lạnh nhạt quá mức ở trước mắt Cận quản gia.
Hiệu trưởng tạm thời đang ở đặc khu thủ đô để tham gia hội nghị của bộ giáo dục, cho nên vấn đề người xâm nhập ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời cũng chưa có biện pháp xử lý thích đáng. Thai Chi Nguyên bỗng nhớ tới câu nói vừa nãy của Cận quản gia, Học Viện Quân Sự I sắp viếng thăm đại học Lê Hoa? Chân mày hắn cau lại, ngửi thấy mùi vị muốn lấy long mà hắn vốn không thích. Thai gia đã kết thúc vị trí đứng đầu xã hội loài người đã rất nhiều năm, đến nỗi ngay cả Thai Chi Nguyên có đôi khi cũng không thể nhớ rõ nổi vào giai đoạn nào trong lịch sử của gia tộc mình, năm hiến lịch thứ 37, Thai gia kết thúc sự thống trị đối với xã hội nhân loại, từ đó về sau bất kể chính thể có thay đổi như thế nào, từ khi liên bang thành lập 600 năm trước cho tới giờ, bọn họ vẫn luôn duy trì một chút truyền thống trọng yếu. Tương tự như các các đại gia tộc truyền thống, các học viện quân sự kỳ thực cũng xuất hiện tại những năm đầu của thể chế liên bang. Bắt đầu từ xa xưa, các con cháu chính thống của Thai gia, đều học tập tại học viện quân sự I, đây là một loại truyền thống, một truyền thống quang vinh được cả hai phía tán thành, chỉ có duy nhất một lần ngoại lệ đó là vào hai mươi mấy năm trước, chủ nhân trước của Thai gia . . . Ngoài dự liệu của mọi người, đã chọn đại học Lê Hoa. Bởi vì vị chủ nhân của Thai gia đó chính là cha của Thai Chi Nguyên, một nhân vật có khuynh hướng phá vỡ những truyền thống cũ, đối với những các chuyện chính trị quân sự kinh tế không mấy hứng thú, rất ít khi nhúng tay vào những việc đó, cho nên khi học viện quân sự I giật mình phát hiện ra mất mát đó, cũng đành phải miễn cưỡng tiếp nhận cái hiện thực này.
Vấn đề là, chủ nhân hiện giờ của Thai gia trong thời gian tới sẽ lại một lần nữa bắt đầu học tập và thể nghiệm trong xã hội loài người, rồi lại một lần nữa từ bỏ học viện quân sự I, chọn lựa đại học Lê Hoa, điều này làm cho mấy lão đại ở học viện quân sự I cảm thấy bị sỉ nhục, bọn họ không rõ cách nghĩ của Thai gia cao cao tại thượng đến tuột cùng là như thế nào, nên lập tức muốn đến nơi đây một chuyến, để xem Thai Chi Nguyên đang ẩn tàng tại đại học Lê Hoa có quan hệ như thế nào với nơi này.
Cận quản gia nhìn thiếu gia lâm vào trầm tư, rất nhạy cảm suy đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng giải thích:
- Học viện quân sự I lấy được tin tức ở nơi nào, tạm thời vẫn chưa điều tra ra được.
- Có khả năng là đoán được, dù sao học viện quân sự I cũng không ít nhân vật lợi hại, năm đó bọn họ đã trơ mắt nhìn cha ta lựa chọn đại học Lê Hoa, làm sao có thể không nhớ kỹ loại nhục nhã này.
Thai Chi Nguyên bình tĩnh nói:
- Trâu Hựu và Úc tử có thể biết ta ở đại học Lê Hoa, có lẽ trong toàn bộ liên bang cũng không bao nhiêu người không biết.
- Trâu Ứng Tinh cũng có phần quá kỳ cục. Mấy tháng trước có cho hai anh em đó đến Lâm Hải một lần, có người nói họ còn tạo ra một ít phiền toái trong thành phố. . . thiếu gia, người có muốn cảnh cáo Bộ Quốc Phòng một chút không?
Cận quản gia chỉ là quản gia của Thai gia, nhưng ngoại trừ trước mặt thiếu gia và phu nhân, còn khi hắn quay mặt về phía bất kỳ một vì quan lớn nào của chính phủ liên bang, đều biểu hiện thái độ ngông cuồng tự cao tự đại của quý tộc thường thấy trong các tiểu thuyết như vậy. Cảnh cáo nhìn qua chỉ là một từ rất ôn hòa, nhưng từ này nếu như là Thai gia nói ra, thì sẽ đem lại áp lực và hành động cực kì mạnh mẽ, có thể không ít người sẽ bởi vậy mà mất tiền đồ, thậm chí . . . cả sinh mạng.
Thai Chi Nguyên lẳng lặng nhìn Cận quản gia, trong ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa sự uy hiếp, nói từng câu từng chữ:
- Không được quên, thời đại hoàng quyền đã qua đi từ ba vạn bảy ngàn năm trước. Hiện giờ liên bang là xã hội pháp trị, ta chỉ là một hậu nhân của Thai gia, không phải là thái tử gì đó. Ta không muốn lại phải một lần nữa cảnh cáo ông, ông không được nghĩ như vậy, huống chi theo ta thấy, cái vinh quang đó căn bản chỉ là sự sỉ nhục và tội ác mà thôi.
- Lịch sử không thể thụt lùi, chí ít cũng không phải ở trong tay chúng ta.
Thai Chi Nguyên buông tư liệu về người thanh niên tên gọi Hứa Nhạc kia xuống, híp mắt cảnh cáo quản gia của mình. Sở dĩ hắn phải nghiêm túc cảnh cáo như vậy, là bởi vì hắn rõ ràng, nếu như mình thật sự phát biểu quan điểm của mình đối với một sự vật hiện tượng nào đó, sự ảnh hưởng cực kỳ kinh khủng của Thai gia trải rộng toàn bộ liên bang sẽ phát huy tác dụng, còn hắn thì lại không muốn như vậy. Nhất là đối với anh em Trâu gia, tuy hắn không coi hai anh em họ như bằng hữu của mình, nhưng khi còn niên thiếu, hai anh em này đã làm bạn cùng mình, hơn nữa thái độ cũng luôn luôn tôn kính, hắn không muốn vì đối phương muốn tiếp cận mình mà sẽ mang lại tai họa gì.
Hơn nữa dường như sau một bữa cơm mẹ hắn đã tùy ý nói qua, nha đầu Trâu Úc này nhìn rất dễ sinh con. Mặc dù Thai Chi Nguyên đối với ngữ khí như kiểu chọn lai giống của mẹ mình rất khó chịu, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu như Úc tử trở thành một trong những mục tiêu trong mắt của mẹ mình, chẳng may Cận quản gia vụng trộm làm chuyện gì đó thay mình, chắc chắn sẽ xảy ra phiền toái rất lớn.
- Chuyện xảy ra đêm hôm qua, phải bảo mật toàn diện.
Đầu ngón tay của Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng gõ gõ lên tư liệu về Hứa Nhạc, tăng thêm ngữ khí nói:
- Đừng cho người trong nhà biết, tôi không muốn mẫu thân vì chuyện nhỏ nhặt này mà lo lắng.
Cận quản gia do dự một chút sau đó mới đáp ứng, lại nói tiếp:
- Nếu không giải trừ quyền hạn ra vào của sinh viên gọi là Hứa Nhạc kia, thiếu gia ngài không thể lại tiến vào khu H1 được.
- Chuyện của tôi không cần ông quản, nếu là sinh viên do giáo sư Cận đề cử, tôi nghĩ nếu mẫu thân có biết cũng sẽ không khẩn trương.
Thai Chi Nguyên nói:
- Những đặc công của Cục Đặc Cần, cũng để cho bọn họ rời ra một chút đi, ông đi theo ta, tôi thấy thở cũng khó khăn, vốn ở trong biệt thự này đã như tù phạm rồi, lúc nào cũng bị những cảnh vệ kia trông coi.
- Đặc công của cục đặc cần là do tổng thống tiên sinh biểu thị thiện ý đối với phu nhân . . .
Không chờ Cận quản gia nói hết, lông mày Thai Chi Nguyên đã nhíu lại:
- Cái lão Hồ Phu ngu xuẩn này, sang năm chắc xuống đài, chẳng lẽ mẫu thân còn muốn giữ hắn thêm một nhiệm kỳ nữa?
- Tổng thống Hồ Phu không có dã tâm lớn như vậy, hắn chỉ muốn sau khi hết nhiệm kỳ có thể tiến vào Cơ Kim Hội.
Cận quản gia rất tự nhiên tiếp nhận chủ đề mới, nghiêm túc nói:
- Ngày mai Phu nhân sẽ gặp mặt nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ, để bàn một chút việc tuyển cử vào năm sau.
- Mạt Bố Nhĩ là người mà tôi và mẫu thân rất thưởng thức.
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Nhưng nếu càng thưởng thức, mẫu thân sẽ càng thất vọng, một chính trị gia chính trực ưu tú, làm sao có thể nguyện ý để các gia tộc và tài phiệt ảnh hưởng quá nhiều.
- Có thể Phu nhân sẽ đưa ra một điều kiện cực mê người.
- Như vậy thì cùng lắm là hai bên sẽ đạt được một thỏa hiệp nào đó.
Thai Chi Nguyên không muốn tiếp tục suy nghĩ về những chuyện mà một thiếu niên 17 tuổi vốn không nên phiền lòng, đi về hướng phòng ngủ ở lầu hai. Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối, nghỉ ngơi một thời gian, hắn lại theo lệ cũ chuẩn bị đi vào khu H1. Hắn không muốn cho mẹ mình biết chuyện này, một mặt là bởi vì hắn muốn có một ít không gian bí mật tự do của riêng mình, mặt khác là bởi vì hắn không muốn cho mẹ mình biết tin tức Cận giáo sư vẫn còn sống. Về phần Hứa Nhạc, hắn cũng không quá để ý, theo cách nhìn của vị công tử quý tộc này, người xâm nhập kia chỉ là một tên tiểu binh xuất ngũ có vận khí cực tốt mà thôi, hơn nữa mình . . . cũng muốn thử xem một chút, có lẽ . . . còn có chút thú vị?
Ở trên lầu, khóe môi Thai Chi Nguyên tạo lên một dáng cười bỡn cợt.
o0o
Đồ ăn quý báu nhất trên đời mà Hứa Nhạc từng ăn chính là thịt còn trâu rừng do chính mình giết, đương nhiên đó chưa phải là vật phẩm cao cấp trong cuộc sống. Nhưng trứng cá biển quý báu ở trên đầu lưỡi của hắn lại chỉ tạo ra một thứ cảm giác làm cho người ta ghét bỏ, giống như mùi vị của lòng đỏ trứng gà bị thối vậy, hơn nữa mội miếng lại có vẻ quá lớn, càng làm tăng thêm vài phần chán ghét, đầu lưỡi của hắn hoàn toàn không thể thích ứng được với cái mùi vị khó chịu đó, cho nên mới viết trên giấy nhắc nhở vị bạn học: Bánh bích quy của bạn hình như đã bị biến chất.
Buổi tối ngày hôm nay, Hứa Nhạc vẫn mất ngủ như trước, sau khi thực nghiệm cuối cùng ở khu H1 kết thúc với tuyên bố thất bại ngày hôm qua, lực lượng thần kỳ dùng điều khiển robot cũng không có biểu hiện ra tác dụng cường đại như đại thúc đã làm, hắn không hiểu do năng lực của mình có vấn đề, hay là do đi nhầm đường, nhưng cái khả năng rất nhỏ kia vẫn làm cho hắn hưng phấn và không ngừng suy xét, hắn đang suy nghĩ, nếu như không phải do đầu ngón tay run rẩy quá mãnh liệt làm hỏng hay khối thao tác trên màn hình, liệu có thể thật sự phát hiện ra điều kì diệu gì hay không? Trừ việc đó ra, hắn còn nghĩ về chuyện ngày qua đã ăn vụng đồ ăn khuya của người khác, hắn cảm thấy xấu hổ, bởi vì không hỏi mà đã lấy trộm . . . Tuy trước đây hắn cũng mang theo Lý Duy ăn trộm cửa quán cà phê của ông chủ, nhưng đến đêm lại đem trả về. Hứa Nhạc quyết định hôm nay sẽ mang cho vị bạn học kia một chút đồ ăn để bồi thường, nhưng mà buổi tối ngày hôm nay người đó có còn thức đêm nữa hay không?
Muốn thử nghiệm xem việc điều khiển robot và lực lượng thần bí trong cơ thể có quan hệ gì không, mà hắn lại không thể cho người khác biết về loại run rẩy thần bí trong cơ thể được-- Cho nên để an toàn, Hứa Nhạc không thể đi vào khu H1 ban ngày, người gác cổng này đành một mực đợi tới khi trời tối không một tiếng động, hắn mới đeo chiếc ba lô đã bị mài mòn mà chuyển trang màu bạc, đi về phía địa phương hẻo lành của đại học Lê Hoa.
Trước khi đi vào gian phòng phía bên phải, Hứa Nhạc đi vào phòng nghỉ trước. Khi thấy chữ " Duyệt'' thật to, hắn không khỏi bật cười thành tiếng, nghĩ thầm vị bạn học này cũng thật là một người thật thú vị. Thấy trên bàn vẫn để một tách cà phê và bánh bích quy như trước, Hứa Nhạc nhanh chóng quay mặt đi, hắn thật sự không thích loại bánh quy hỏng này.
Bỏ lại túi giấy chứa sữa đậu nành và bánh rán, Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín, rồi đi về gian phòng quen thuộc của mình.