Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe được thanh âm ho khan bên người vang lên, Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình một cái, đưa tay gỡ điếu thuốc lá trong hai ngón tay mảnh dẻ của Giản Thủy Nhi, lặng lẽ hỏi:
- Chưa hút bao giờ à?
Những lọn tóc màu tím biếc trộn lẫn lớp mồ hôi bóng lưỡng dán chặt trên cặp má hồng hồng phấn nộ của Giản Thủy Nhi. Cô nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Mặc dù vẻ mặt bên ngoài tỏ vẻ vô cùng trấn định, thế nhưng mà trải qua một đêm này, trong lòng cô nàng vẫn như cũ tồn tại một cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến những thời khắc nguy hiểm lúc trước, bằng không cô ta cũng sẽ không có dự định đi thử một chút mùi vị kỳ quái của thuốc lá như thế này.
- Chưa từng hút thì cũng đâu cần phải đón lấy…
Hứa Nhạc lặng lẽ đưa điếu thuốc lá lên môi, nói một câu hơi có chút hàm hồ. Cái điếu thuốc lá đã được hút ngắn đi một nửa kia, dính lên cặp môi khô quắt, nứt nẻ giống như có cả máu rướm ra của hắn, theo lời nói của hắn mà rung rung lên, tựa như một cái cần câu cá không ngừng vun vẫy.
Bên trong khoang điều khiển con Robot MX màu đen lúc này cũng đã trở nên áp lực nặng nề. Hệ thống thông tin nội bộ trong con Robot cũng đã là một mảnh trầm mặc. Hứa Nhạc đại khái có thể nghĩ đến, Sư đoàn Thiết giáp 7 ở bên trong sơn cốc chắc hẳn là đã bắt đầu công tác chuẩn bị ngênh đón trận huyết chiến thứ hai sắp sửa sẽ diễn ra sắp tới rồi. Chỉ là hiện tại hắn và con Robot MX màu đen này cũng đã tiêu hao đến cực hạn rồi, cho dù trong lòng muốn giết địch, thế nhưng cũng không còn sức lực mà quay trở lại nữa. Hắn chỉ có thể dùng tay kéo đẩy thanh điều khiển, để cho con Robot MX màu đen thong thả chạy nhanh trên con đường quốc lộ chuyên dụng của Quân đội để chạy về phía Không cảng Lạc Khâu.
- Biểu hiện không tệ a!
Liền đúng vào trong lúc này, ở bên trong đồng tử con mắt bên trái của Hứa Nhạc đột nhiên sáng lên một hàng chữ là bằng ánh sáng trắng. Hắn sớm đã gỡ xuống cái mũ điều khiển Robot chuyên dụng, cho nên hàng chữ này tự nhiên không phải xuất hiện trên màn hình điều khiển, mà là xuất hiện ở bên trong óc của hắn. Có thể làm ra những cảnh tượng thần bí đến như thế này, đương nhiên cũng chỉ có lão già kia mà thôi.
Con Robot MX màu đen này đã trải qua quá trình dụng tâm sửa chữa cải tạo của Thương Thu cùng với Tiểu tổ Công Trình Sư trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, đem năng lực điều khiển của Hứa Nhạc phát huy lên đến cực hạn, thế nhưng cũng không có thiết kế hệ thống lái tự động. Hứa Nhạc giương mắt nhìn hàng chữ ánh sáng bên trong đồng tử mắt trái của mình, đột nhiên trong lòng vừa động một chút, sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt, muốn áp bức, bóc lột sức lao động của lão già kia một phen xem sao.
Nếu như nói Quang huy Đệ nhất Hiến Chương kia chính là một tòa núi đầy châu báu, như vậy hôm nay Hứa Nhạc đang làm chính là đang ngồi trên đỉnh của tòa núi châu báu đang phát ra quang mang lóng lánh kia mà ăn cơm. Có thể ăn được thì cứ ăn nhiều lên một chút đi, bằng không ai mà biết được, có thể nào hắn chưa kịp ăn xong bữa cơm no nê của mình, cái Máy vi tính Trung ương của Cục Hiến Chương kia đã đột nhiên phát điên lên, đem toàn bộ tòa núi châu báu đè bẹp luôn chính mình…
- Ta mệt chết đi được, giúp ta một phen đem đầu Robot MX màu đen này chạy đến Không cảng Lạc Khâu đi.
Hứa Nhạc trong lòng thoáng mỉm cười, truyền một tin tức trong lòng cho lão già kia. Sau khi hắn nói xong những lời nói này, liền buông hai tay đang đặt trên thanh điều khiển cùng với màn hình cảm ứng của con Robot ra, mệt mỏi mà thoái mái dựa lưng trên cái ghế nệm chuyên dụng.
- Ngủ một chút đi, có lẽ cô sẽ có cảm giác tốt hơn một chút. Cô đã có thể nhịn được không có nôn ra, đã khiến cho tôi rất bội phục rồi.
Hứa Nhạc cẩn thận, nhẹ nhàng, đem tất cả những hệ thống dây bảo hiểm trên người gtm ngay bên cạnh mình rất nhanh tháo bỏ hết ra, để cho thân thể của cô gái đã chịu một thời gian rất dài bị bó buộc có thể được tạm thời giải phóng thoải mái một chút.
thân hình mềm mại ở bên dưới bộ quân trang hở hang, có chút bị bó buộc, được mở ra, thả lỏng, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, có một loại hình ảnh vô cùng kinh tâm động phách nhất thời toát ra. Chiếc váy ngắn màu sẫm rốt cuộc cũng không còn bị những sợi dây bảo hiểm bó chặt sát người nữa, hai cái chân nhỏ dài, trắng muốt mà bóng loáng, rốt cuộc đã được thả lỏng, đem những cảnh xuân lóa mắt thể hiện ra một cách rõ ràng sau một thời gian dài bị bó buộc… Quá trình này so với những hình ảnh lúc trước càng thêm mê người hơn rất nhiều.
Nếu như đặt trong hoàn cảnh bình thường, mỗi một phân, mỗi một tấc thân hình thanh xuân của Giản Thủy Nhi một khi thể hiện ra, đều khiến cho Hứa Nhạc phải trừng lớn cặp mắt hí của mình, đi tìm những chỗ tuyệt mỹ bên trong thân hình đó. Nhưng mà giờ phút này, hắn căn bản cũng đã mệt mỏi không nói nên lời nữa, nhìn thấy Giản Thủy Nhi mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, tự nhiên hắn cũng khép lại cái miệng muốn há hốc ra của mình.
Quang huy Đệ nhất Hiến Chương bao trùm khắp nơi trong cả vũ trụ, lại xuyên thẳng qua tầng khí quyển của khỏa tinh cầu, cùng với cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang đặt bên dưới Cục Hiến Chương kia, sau khi nghe được cái yêu cầu có chút quá đáng của Hứa Nhạc, thế nhưng lại cũng không có phát biểu thêm bất cứ ý kiến nào cả.
Bất luận là Liên Bang hay là Đế Quốc, cũng đều không có phát triển được kỹ thuật điều khiển Chiến hạm hay là Robot tầm xa. Bởi vì kế cấu của Robot cùng với Chiến hạm vốn là phức tạp dị thường, cũng không giống như những loại phi cơ theo dõi mini tự động của Quân đội Đế Quốc hay sử dụng, là những loại máy móc vô cùng đơn giản.
Năng lực xử lý tính toán hiện tại của máy vi tính trong vũ trụ này, khó có thể duy trì được công tác điều khiển tầm xa đối với những thiết bị phức tạp như thế.
Cho dù là ngay cả Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, có một năng lực tính toán cường đại một cách dị thường, thế nhưng, Quân đội Liên Bang cũng chưa bao giờ thí nghiệm qua việc để nó tiến hành loại điều khiển từ xa tự động như thế này.
Một, là do Quân đội Liên Bang cũng không có được loại quyền hạn này. Hai là, theo như bọn họ suy nghĩ, thì cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang này, mặc dù có năng lực tính toán vô cùng kinh người, thế nhưng chung quy cũng chỉ là một cỗ máy móc lạnh như băng mà thôi. Nó có thể bắt chước hoàn chỉnh động tác của con người, thế nhưng rốt cuộc cũng không thể nào chân chính duy trì được những trình tự phức tạp đến cực hạn như thế này. Ngoại trừ việc tính toán những số liệu này nọ, đưa ra những phản ứng hợp lý cho từng hoàn cảnh khác nhau, càng cần phải tiến hành những động tác điều khiển theo một cách trực quan, những phán đoán trực giác nữa… Những cái này cơ bản cũng chỉ có con người mới có thể làm được mà thôi…
Nhưng mà, vào giờ phút này, trên con đường quốc lộ chuyên dụng tinh cầu 5460…
Bên trong khoang điều khiển có chút u ám, một đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang mệt mỏi lâm vào giấc ngủ say. Con con Robot MX màu đen đã bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng, thì lại dưới tình huống không có bất cứ người nào điều khiển cả, lại bắt đầu dần dần tăng nhanh tốc độ, vô cùng chính xác mà nhanh chóng dị thường phóng qua khu vực núi cao, đi qua những con đường sơn đạo, băng qua những bình địa, hướng về phía Không cảng Lạc Khâu ở phương xa mà đi.
Giờ khắc này, con Robot MX màu đen nhìn qua mới thật sự rất giống một u linh màu đen…
o0o
Thanh âm động cơ hạng nặng trầm thấp mà hữu lực không ngừng vang lên, đánh cho tan nát vẻ im lặng của màn đêm. Vô số đầu xe thiết giáp nặng nề của Quân đội Đế Quốc cùng với mười bốn đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba xen lẫn trong bộ đội tiên phong của Đại đội Đột kích, vô tình nghiền nát vô số những khối đá lớn trên bề mặt hành tinh trên con đường tiến tới của nó. Những động cơ thế hệ mới sử dụng đều là các loại nhiên liệu nhẹ, cũng không có toát ra những mùi vị gì khó nghe cả, nhưng mà một chi bộ đội lớn đến như thế dùng tốc độ cao đột tiến, lại vẫn như cũ để lại bên trong không khi vô số những mùi vị dầu máy khó ngửi vô cùng.
Chỉ biên Đại đội Đột kích cuối cùng của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc, đơn vị bộ đội cường đại trang bị tiên tiến hậu bị cuối cùng này, lúc này đang di chuyển tại một khu vực rất gần với sơn cốc tại Hoàng Sơn Lĩnh, đang được cố tình để trống trải. Liên tục di chuyển hành quân gấp, cơ giới hóa, di chuyển quy mô lớn trên các loại địa hình thay đổi liên tục tại khu vực Nam bán cầu, khiến cho đám quan binh Đế Quốc di chuyển dày đặc cả một vùng bình địa thảo nguyên rộng lớn, lúc này cũng cảm thấy một trận mỏi mệt vô cùng.
Biên chế một chỉnh biên Đại đội của Quân đội Đế Quốc thì còn lớn hơn cả một Sư đoàn bình thường của Quân đội Liên Bang. Huống chi Đại đội Đột kích này lại là lực lượng hậu bị cuối cùng của Quân đoàn Phong Lâm, cho nên chỉnh biên quân số đã tiếp cận hai vạn binh lính, mà hỏa lực bọc thép cùng với trang thiết bị của chi bộ đội này trong Quân đoàn Phong Lâm cũng là tiên tiến nhất và cường hãn nhất.
Sĩ quan chi huy cao cấp nhất của chi Đại đội Đột kích này là một vị Thiếu Tướng, tên là Hưu Tư. Trong ánh mắt khó hiểu của tất cả các sĩ quan tham mưu của Đại đội, vị Tướng quân hơn bốn mươi tuổi này hạ mệnh lệnh cho toàn Đại đội giảm lại tốc độ đột kích trước đó của mình. Ông ta khẽ nheo cặp mắt lại, nhìn vào những hình ảnh vừa mới được truyền đến, lâm vào trầm tư suy nghĩ, những nếp nhăn trên vầng trán lúc này lại thể hiện ra hết sức rõ ràng.
Hơn mười phút trước đây, mất hẳn hoàn toàn thông tin liên lạc cùng với tọa độ chính xác của Đại đội Robot Nguyệt Lang phía trước, Thiếu Tướng Hưu Tư liền biết phía trước khẳng định là đã xảy ra vấn đề gì rồi. Nhưng mà quân lệnh như núi, hơn nữa xác nhận rõ ràng bên trong khu vực Hoàng Sơn Lĩnh và Độc Cô Lĩnh cũng chỉ có một Sư đoàn của Quân đội Liên Bang, ông ta bắt đầu hạ mệnh lệnh cho chi bộ đội điện tử tiến hàng gia tăng độ mạnh của hệ thống quấy nhiễu tín hiệu bao trùm toàn bộ chi Đại đội, bắt đầu xây dựng hệ thống liên lạc chỉ huy trận địa lâm thời, thế nhưng cũng không có yêu cầu Đại đội giảm lại tốc độ đột tiến của mình. Mãi cho đến khi… những chiếc chiến đấu cơ dò thám mini tự động ít ỏi còn sót lại không nhiều lắm của Quân đội Đế Quốc, đã truyền về vài hình ảnh yên lặng của chiến trường phía trước.
Những chiếc phi cơ dò thám tự động mini được thả ra như một đàn châu chấu khổng lồ tung bay khắp nơi trên bầu trời Nam bán cầu, dưới hỏa lực dày đặc của Quân đội Liên Bang dưới mặt đất phóng lên, lúc này đã còn lại rãi rác vài chiếc mà thôi. Mà mấy chiếc phi cơ nhỏ bé này, lại cũng không có biện pháp nào để tiến nhập vào chiến trường Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Linh, chỉ có thể ở một khu vực cực kỳ xa xôi, cố gắng hết sức mới chụp được một vài hình ảnh hoang tàng.
Những hình ảnh bên trên những bức hình chụp này vô cùng thảm thiết, những con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen vô cùng quen thuộc với bọn họ, lúc này đã ngã rạp đầy trên mặt đất của sơn cốc, bị thiêu đốt, biến dạng nghiêm trọng.
Sắc mặt của Thiếu Tướng Hưu Tư đanh lại như sắt. Ông ta nói thế nào cũng không hiểu nổi, một Sư đoàn của Quân đội Liên Bang làm cách nào mà có thể một phen đem toàn bộ chỉnh biên Đại đội Robot Nguyệt Lang do đích thân Đại Đội trưởng Lạc Phu dẫn dắt mà hoàn toàn hủy diệt, không một ai sống sót như thế. Nhưng mà những hình ảnh trước mắt đã nói cho ông ta biết, đây hoàn toàn là sự thật.
Hiện tại nên làm sao bây giờ? Ông ta ngồi trong chiếc xe thiết giáp chỉ huy, chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại. Một lát sau đột ngột mở trừng mắt ra, bên trong đôi mắt hiện lên một tia dữ tợn cùng với vẻ mặt vô cùng mạnh mẽ.
Thực lực của chi Đại đội Đột kích của mình mạnh gần gấp đôi một Sư đoàn Liên Bang bình thường. Hơn nữa tuy rằng đối phương đã đem toàn bộ Đại đội Robot Nguyệt Lang hoàn toàn tiêu diệt, nhưng khẳng định cũng đã phải trả một cái giá vô cùng thảm thiết. Bản thân mình hoàn toàn có cơ hội hủy diệt toàn bộ chi Sư đoàn Quân đội Liên Bang kia, sau đó đánh thẳng vào trong Không cảng Lạc khâu, sau đó tiếp tục vòng sang khu vực phía Bắc, uy hiếp doanh trại Quân nhu yếu hại nhất của Quân đội Liên Bang kia, từ đó có thể ở trên bản báo cáo về hồi chiến tranh Nam, Bắc thảm liệt trên khỏa tinh cầu 5460 này, viết xuống một chữ ‘Thắng Lợi’ thật to, thật đậm một cách vẻ vang.
Phải tiếp tục tiến công!
Đột nhiên, biểu tình của Thiết Tướng Hưu Tư nhất thời ngưng trọng lại, bởi vì trong hệ thống liên lạc chỉ huy tác chiến của Bộ Tư Lệnh Tân Nguyệt của Quân đội Đế Quốc đột nhiên vang lên một thanh âm già nua:
- Lùi lại đi!
Cấp bậc kỷ luật bên trong Quân đội Đế Quốc vốn vô cùng sâm nghiêm rõ ràng, tuy rằng Trung Tướng Hưu Tư vô cùng thất vọng, thậm chí còn đến mức phẫn nộ nữa, nhưng mà một khi đã là mệnh lệnh của Bộ Tư Lệnh, mệnh lệnh của lão Tướng quân An Bố Lý, ông ta nhất định phải chấp hành. Hơn nữa còn trong thời gian ngắn nhất, hướng về phía toàn bộ Đại đội Đột kích, phát ra mệnh lệnh lùi lại.
Nhưng mà vào giờ phút này, Thiếu Tướng Hưu Tư đã phạm phải một cái sai lầm trí mạng. Ông ta để lại một Doanh đoàn Robot cùng với một Phân đội đột kích trọng trang bọc hậu, ý đồ muốn dùng quân binh và Robot hợp đồng tác chiến, cùng với loại tạc đạn điện từ cường độ cao tiên tiến để mà đối phó với đơn vị bộ đội Robot cực mạnh và tính cơ động cao của Sư đoàn Liên Bang có thể sẽ phát động công kích tới.
Theo những tiêu chuẩn kế hoạch quân sự bình thường mà nói, sự an bày này cũng tuyệt đối không có bất cứ sai lầm gì. Đại đội Đột kích của Quân viễn chinh Đế Quốc chưa nã một phát súng nào liền hạ quyết tâm lui lại, như vậy tuyệt đối là phải lui lại một cách sạch sẽ và hoàn toàn an toàn. Trong suy nghĩ của Thiếu Tướng Hưu Tư, chỉ cần có thể một phen đem chi bộ đội Robot có tốc độ đột kích cao nhất của Quân đội Liên Bang hoàn toàn bóp chết, như vậy Đại đội mình rút ra đến khu vực bình nguyên rộng liên miên đến hơn hai trăm km vuông, như vậy thì Quân đội Liên Bang căn bản không có biện pháp nào đuổi theo được một Đại đội Đế Quốc toàn bộ cơ giới hóa, hơn nữa chưa gặp phải bất cứ tổn thất nào cả này.
o0o
- Quân địch đang chuẩn bị lui lại.
Tại khu vực lối ra của sơn cốc, Tây Môn Cẩn đặt xuống hệ thống liên lạc cá nhân của mình, nói với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đang đứng ở bên cạnh.
Ngay sau khi dùng ba phút thời gian, tiêu diệt hoàn toàn Đại đội Robot Nguyệt Lang xong, ba Doanh đoàn thiết giáp của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã âm thầm rút ra khỏi vùng núi chiến địa, lợi dụng sự che chắn của bóng đêm, hướng về phía Bắc mà thẳng tiến, bố trí tra một trận địa phục kích dày đặc bên trong khu rừng cạnh khu bình địa rộng lớn kia. Không ngờ ngay tại thời điểm song phương còn chưa có chính thức tiếp xúc, đám người Đế Quốc liền toàn diện thối lui như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng không khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cảm thấy có gì bất ngờ. Bởi vì cho dù chiến cuộc có biến hóa như thế nào đi chăng nữa, thì cũng đều nằm hết trong những kế hoạch thôi diễn chiến thuật của ông ta. Trên thực tế, đối với sự kiên quyết triệt thoái về phía sau của Đại đội Đột kích Quân đội Đế Quốc kia, ông ta cũng sớm đã có sự chuẩn bị trước. Dưới sự chỉ huy trầm ổn mà rõ ràng của ông ta, toàn bộ lực lượng của Sư đoàn Thiết giáp 7 đồng thời tràn hết ra bên ngoài sơn cốc, làm động tác giống như là chuẩn bị phục kích, thế nhưng trên thực tế, bọn họ cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho hành động truy kích tốc độ cao rồi.
Vị Thiếu Tướng Liên Bang trẻ tuổi mà vĩ đại này chậm rãi đeo cặp kính râm quen thuộc lên, lạnh giọng nói:
- Thông báo cho Sư đoàn, tiến hành truy kích toàn diện. Cho dù là truy kích đến vĩ độ ba mươi độ Bắc đi chăng nữa, cũng không được ngừng lại, tiếp tục truy kích. Truy kích cho đến khi… một phen đem tất cả đám người Đế Quốc kia đuổi ra khỏi lãnh thổ của chúng ta!
o0o
Chiến hỏa bùng nổ va chạm mãnh liệt đầu tiên, hỏa lực khủng khiếp đem toàn bộ bầu trời ban đêm chiếu sáng rực lên, chính là cuộc va chạm giữa Doanh đoàn Robot cùng với Phân đội bộ binh trọng trang đột kích của Đại đội Đột kích Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành bọc hậu cùng với… hai mươi ba đầu Robot MX kiểu mới của Quân đội Liên Bang.
Quân đội Đế Quốc vốn là muốn lợi dụng Doanh đoàn Robot làm bức chắn yểm trợ, sau đó dùng loại vũ khí tạc đạn điện từ cường độ cao, phóng ra dày đặc từ những bệ phóng tạc đạn di động nặng nề trên vai các gã binh lính bộ binh đột kích kia, để mà tiêu diệt đám Robot kiểu dáng kỳ lạ của Quân đội Liên Bang đang phóng đến, tiến hành truy kích ngay hàng đầu kia.
Nhưng mà bọn họ phát hiện ra bản thân mình đã phạm phải một cái sai lầm trí mạng. Bởi vì thứ lợi khí vô thượng, chuyên dùng để đối phó với loại Robot thường xuất hiện trên chiến trường kia, loại tạc đạn điện từ cường độ cao được phóng thích ra dày đặc, lại căn bản không thể nào đánh trúng được những con Robot kỳ lạ của Quân đội Liên Bang. Những quả tạc đạn điện từ cường độ cao này, sau khi lớp vở bên ngoài nứt toác ra, phun trào ra những tia điện cao thế hình cung màu lam biếc, cường độ cực kỳ cao, lại được triển khai trên một phạm vi công kích cực lớn, thế nhưng lại hoàn toàn không phát huy ra được hiệu quả như bọn họ mong muốn. Bởi vì những quả tạc đạn được phóng ra với tốc độ cực cao, vẫn không thể nào phóng vào trong khu vực đám Robot Liên Bang kia đang tập trung!
Tính cơ động của những con Robot màu đen của Quân đội Liên Bang kia bộc phát ra quá mạnh mẽ, tốc độ di chuyển cực nhanh! Hơn 80% các quả tạc đạn điện từ cường độ cao do Phân đội bộ binh trọng trang đột kích của Đế Quốc phóng ra, đều bị chệch mục tiêu toàn bộ, kết quả cũng chỉ khiến cho ba đầu Robot màu đen của Liên Bang bị tê liệt, mất khả năng chiến đấu mà thôi!
Càng đáng sợ hơn chính là, khi đám quân nhân Đế Quốc còn lại tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc hiệp đồng tác chiến giữa Robot và bộ binh, một công kích một rút lui, thì những con Robot màu đen của Liên Bang này lại sớm bỏ qua hoàn toàn những quy củ giáo điều tác chiến từ trước đến giờ, bằng vào hỏa lực cùng tính năng vô cùng cường hãn của mình, khởi xướng phương thức xung phong đồng loạt tốc độ cao, giống như là một nắm tay bằng hợp kim vậy, vừa khổng lồ vừa cực nhanh, hung hăng nện lên phòng tuyến bọc hậu cuối cùng của Đại đội Đột kích Đế Quốc!
Giống như là một mũi tên sắt xuyên thủng một lớp giấy mỏng manh vậy, những con Robot màu đen của Quân đội Liên Bang xuyên thẳng vào như xuyên một lớp đậu hủ, đột phá bức phòng tuyến bọc hậu, hướng về chi Đại đội thiết giáp Đế Quốc ở trên khu vực bình nguyên cách đó không xa mà điên cuồng đuổi theo. Mà ngay sau lưng đám Robot màu đen này, những chiếc chiến xa của Sư đoàn Thiết giáp 7 giống như một luồng thiết lưu, không ngừng nổ vang, rít gào, cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ của mình.