Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Phó Chủ nhiệm có một gương mặt vô cùng ngay thẳng và đơn điệu, cuộc đời của cô ta cũng là vô cùng ngay thẳng và đơn điệu theo. Nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy cái con số đại biểu cho cấp bậc danh sách quyền hạn thể hiện trên màn hình kia, lại chợt nghĩ đến bản thân mình năm xưa, khi còn chưa có tiến vào trong Cục Hiến Chương, còn ở Khoa Toán Học trường Đại học Thủ Đô, miệt mài nghiên cứu, ngắm nhìn tinh cầu, cảm khái về cuộc sống nhân sinh, cùng với những năm tháng thanh xuân đã trôi qua một cách bình lặng mà êm đềm, cùng với những lý tưởng cuộc sống cũng cứ như vậy mà trầm lặng trôi qua.
Trên một phiến đá trắng bệch chợt nở ra một đóa hoa lớn màu đen tuyền, trên đóa hoa đen đó khắc sâu dấu ấn của thời gian vô tình, thời gian vô tình đó hiện tại đang lưu chuyển trong cặp mắt của cô thiếu nữ, trong một cái nháy mắt, phá vỡ hoàn toàn cái vách núi vĩnh viễn trắng bệch.
Một điều kỳ diệu không thể nào hiểu nổi, khó có thể nói nên lời, những ý tưởng hiện tại đang dâng lên trong đầu cô ta cùng với tình huống hiện tại trước mắt lại hoàn toàn không có chút quan hệ nào cả.
Khuôn mặt vốn đang âm trầm phẫn nộ của cô ta trong thoáng chốc đã trở nên trắng bệch như một vách núi đá trắng vạn năm bình thường vậy, ngay cả trái tim của cô, cái trái tim vốn luôn giống như cái cỗ máy tính vĩ đại nằm ở sâu dưới lòng đất của tòa đại lâu Cục Hiến Chương kia vậy, lạnh như băng cùng với luôn luôn tôn thờ những điều lệ cùng với những trật tự không tình người, lúc này trái tim đó lại cũng không thể khống chế nổi, kịch liệt nhảy lên bình bịch, cả người rét lạnh khi phát hiện ra, thời gian vô tình đã trôi qua, đóa hoa màu đen đã bị người khác hái đi, những chuyện tình trên thế gian này sớm đã giống như là những lý tưởng ngây thơ của thời tuổi trẻ, bị dòng đời vùi lấp, biến thành những chuyện hoang đường không có chút căn cứ.
Danh sách quyền hạn cấp độ I? Quyền hạn của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ là cấp bậc nào? Quyền hạn của Thai Cục trưởng cùng với Thôi Trợ lý là cấp bậc nào? Quyền hạn của Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu là cấp bậc nào? Toàn bộ cũng chỉ là danh sách quyền hạn cấp độ hai mà thôi!
Danh sách quyền hạn cấp độ I có ý nghĩa là gì? Hoàn toàn không còn bị sự ảnh hưởng của những điều lệ bên trong Cục Hiến Chương nữa, cái cấp bậc trong này cũng không phải là quyền lực thuộc về cấp bậc của cái cơ cấu Cục Hiến Chương cao cao tại thượng kia nữa, mà là đại biểu cho cái quyền lực chói mắt bao trùm toàn cõi vũ trụ của Liên Bang!
- Việc này giữ bí mật!
Hứa Nhạc lặng lẽ yêu cầu cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia tiến hành niêm phong cất vào kho tuyệt mật cấp độ I cấp bậc quyền hạn của chính mình, sau đó mới quay lại nói với hai gã quan viên trong phòng, đã khiếp sợ đến mức sắc mặt biến thành tro tàn.
Đại thúc đã tặng cho hắn cỗ lực lượng thần kỳ, nóng rực, tê dại bên trong cơ thể, còn Máy vi tính Trung ương thì cấp cho hắn quyền hạn cao cấp nhất. Bản thân mình sắp sửa biến thành cỗ máy móc cường hãn nhất, ở giữa Quảng trường Hiến Chương cùng với lão già kia giống như bằng hữu nói chuyện phiếm, bàn chuyện nhân sinh…
Tất cả những chuyện tình vô cùng kỳ diệu lần lượt phát sinh trên người của mình, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng vớ vẩn, nghĩ thấy bản thân mình chính là một tên yêu quái.
Cho nên trong cuộc sống hằng ngày, hắn càng ngày càng ít cùng với vị lão già kia liên lạc với nhau, lại càng không muốn để cho mọi người có thể tiếp xúc đến cái khía cạnh yêu dị nhất kia của mình.
Nếu như không phải hôm nay đối mặt với sự điều tra gắt gao của đám quan viên Cục Hiến Chương, không thể nào giải thích được lý do vì sao mình có thể khởi động được mạng lưới theo dõi điện tử trên toàn bộ khỏa hành tinh 163, hắn đương nhiên cũng không nghĩ đến chuyện để Cục Hiến Chương biết được quyền hạn thật sự của mình.
Tính tình của hắn thật sự không thích chơi đùa cái gì mà những giao tiếp hoa lệ, đóng vai một đầu mãnh thú uy nghiêm đi chơi giỡn với những con động vật ôn nhu đơn thuần khác, cho nên căn cứ theo cái lý do cùng với cấp bậc đó, hắn yêu cầu đám quan viên của Cục Hiến Chương tiến hành giữ bí mật cho mình.
Theo lời yêu cầu, hoặc nói là mệnh lệnh của hắn, màn hình của cái máy vi tính xách tay chuyên dụng của Cục Hiến Chương trên bàn kia lập tức biến thành một mảnh tối đen. Bắt đầu từ nay về sau, rất khó có thể có người nào khác có đủ quyền hạn cấp bậc của hắn nữa.
Một màn này xuất hiện, lại một lần nữa khiến cho vị Bạch Phó Chủ nhiệm cùng với vị quan viên thư ký Cục Hiến Chương đang từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy kia lại thêm một lần khiếp sợ nữa, rõ ràng cái máy tính xách tay kia không có bất cứ ai tiến hành thao tác gì cả, vậy thì tại sao… Sau khi khiếp sợ, sự nghi hoặc trong lòng nhất thời lại tăng lên thêm một bậc nữa.
- Tôi có thể đi được rồi chưa?
Hứa Nhạc lạnh lùng hỏi, lại chợt phát hiện ra hình như bản thân mình vẫn còn vài chuyện tình chưa có xử lý hoàn tất.
Bạch Phó Chủ nhiệm theo bản năng khẽ đưa tay lên chỉnh lại cặp kính mắt của mình, cố gắng trấn áp nổi sợ hãi trong lòng, lại phát hiện ngón tay của mình đưa lên chỉ là khoảng không, nghe Hứa Nhạc hỏi một câu, theo bản năng gật gật đầu. Cô ta thấy Hứa Nhạc ngay cả quay đầu lại cũng không có, đã một đường rời đi, vẻ mặt khẩn trương cùng với một chút tái nhợt, rất nhanh quay lại nói với gã quan viên thư ký một câu, sau đó vội vả chạy đuổi theo sau lưng Hứa Nhạc. Do động tác hơi có chút hấp tấp, nên cô ta đã giẫm luôn lên cặp mắt kính đang nằm dưới mặt đất, phát ra thanh âm rạo rạo nhàn nhạt.
o0o
Bên ngoài gian phòng thẩm vấn im lặng là một cái dũng đạo thật dài, hai bên vách, sàn nhà cùng với trên trần đều làm bằng kim chúc sáng bóng, phía cuối thông đạo chính là đại sảnh chỉ huy trên Chiến hạm Vũ trụ, đang vô cùng bận rộn, thế nhưng không một chút ồn ào hỗn loạn.
Phía bên tay phải, trước khi tiến vào khu đại sảnh chỉ huy là một thông đạo có hệ thống phân hình canh gác vô cùng chặt chẽ, cuối của cái thông đạo rẽ nhánh này, chính là trung tâm xử lý số liệu liên hợp của tiểu tổ Cục Hiến Chương cùng với Bộ Chỉ Huy chiến trường. Trung tâm này chuyên phụ trách xử lý tất cả các số liệu điện tử mà hệ thống theo dõi điện tử trên khỏa tinh cầu bên dưới Chiến hạm truyền về, cùng với cung cấp tất cả những thôi diễn quân sự cùng với kết quả chiến thuật phiền phức, các tham số chiến trường… do cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang tổng hợp đưa ra, cung cấp cho Bộ Chỉ Huy tham khảo để đưa ra chiến lược công kích phù hợp, vô cùng quan trọng.
Khi Hứa Nhạc đi ngang qua lối vào cái thông đạo này, thân thể hắn chợt ngừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra mình còn chút sự tình cần phải xử lý, liền xoay người hướng vào căn phòng có vẻ đặt biệt im lặng nghiêm túc ở cuối thông đạo kia. Hệ thống canh gác xác định phân hình quyền hạn gắn trên cánh cửa chợt bắn ra ba đạo quang mang màu lam nhạt, đảo nhanh qua trên người của hắn một cái, sau đó tích tích mấy tiếng, mở cửa ra.
Bạch Phó Chủ nhiệm lúc này vẫn đi theo sát phía sau lưng hắn, nhìn thấy một màn này, biểu tình trên mặt nhất thời lại biến đổi. Cô ta so với bất cứ kẻ nào khác cũng biết rất rõ ràng, muốn đi vào trung tâm xử lý số liệu, cần phải có cấp bậc quyền hạn như thế nào. Cho dù là những quân nhân sĩ quan cao cấp của Bộ Chỉ Huy chiến trường đi chăng nữa, cũng cần phải có quyền hạn tiến nhập lâm thời Cục Hiến Chương cấp cho mới có thể. Nhưng mà gã Trung Tá trẻ tuổi trước mặt này lại cứ như vậy dễ dễ dàng dàng đi vào trong đó, cái này có ý nghĩa như thế nào, cũng đã phi thường rõ ràng rồi.
Cánh cửa ba lớp chậm rãi mở ra, Hứa Nhạc trầm mặc đi vào phòng, nhìn thấy đám quân nhân sĩ quan vô cùng bận rộn cùng với đám quan viên của Cục Hiến Chương mặc đồng phục màu đen vẻ mặt lạnh lùng mà trầm mặc, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Là ai phụ trách số liệu trung tâm của khu vực G2337?
Bên trong phòng lúc này đang có vô số đầu máy vi tính cấu hình siêu cao đang tiến hành những tính toán quan hệ song song với nhau, trong không khí tràn ngập một loại hương vị khó có thể hình dung nên lời, giống như là đang cố vô số chậu mầm cây, được tắm mình dưới ánh sáng cùng với nước tưới, đến thời gian đâm chồi nẩy mầm, phát ra thanh âm tanh tách nhàn nhạt mà lặng yên, phát ra một loại cảm giác nhàn nhạt thanh lệ.
Đám quan viên tiểu tổ Cục Hiến Chương đang không ngừng chỉ huy các quân nhân sĩ quan tiến hành thao tác. Hoàn cảnh yên lặng trầm mặc nhất thời bị câu hỏi đột ngột của Hứa Nhạc trong khoảnh khắc phá hư hoàn toàn.
Câu hỏi của hắn khoan nói tới chuyện có lễ phép hay không, chỉ là quá mức ngắn gọn, rõ ràng trực tiếp lại mạnh mẽ vô cùng, vang lên trong tay đám quan viên Cục Hiến Chương vốn dĩ địa vị vô cùng tôn quý kia, liền có vẻ có chút bén nhọn và thô bạo.
- Đi ra ngoài!
Một gã quan viên Cục Hiến Chương trung niên, mặt đeo một cặp kính đồi mồi, vẻ mặt không một chút biểu tình lớn tiếng quát mắng khiển trách.
Trong suy nghĩ của gã quan viên Cục Hiến Chương này, tên quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia có thể tiến vào trong gian phòng này, đương nhiên hắn đã được cấp cho quyền tiến nhập lâm thời, nhưng mà bản thân gã quan viên mấy ngày hôm nay tâm tình mãi có chút khó chịu, nhất là lại nghe gã kia nhắc đến mã hiệu khu vực trung tâm do chính hắn ta quản lý, cảm xúc có thể nói là nặng nề đến cực điểm.
Sau này quay trở về Cục Hiến Chương, còn phải biết báo cáo tự kiểm điểm nộp cho thượng cấp, thậm chí còn có khả năng sẽ bị giáng cấp giảm lương nữa, chẳng lẽ chỉ vì một cái sai lầm nhỏ nhặt mình vô tình mắc phải thôi sao? Cục Hiến Chương đã rất nhiều năm trời không có tiến hành loại công tác thiết kế lắp đặt thiết bị trên phạm vi lớn như thế này rồi, bản thân mình vốn không có kinh nghiệm gì trong chuyện này cả, chẳng lẽ cũng vì vậy mà đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mình hay sao?
Đám quan viên Cục Hiến Chương còn lại trong phòng cũng đồng thời liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc, lắc lắc đầu, thầm nghĩ chắc cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này không biết đã uống nhầm thứ thuốc gì rồi, cư nhiên dám ở trước mặt Lão Ngưu mà đề cập đến chuyện tình hắn tuyệt đối không muốn nhắc tới kia, khó trách thái độ của Lão Ngưu lại ác liệt mười phần đến như vậy.
Không ai thèm để ý đến Hứa Nhạc cả, hắn cứ như vậy cô đơn đứng ở trước cửa, sau khi trầm mặc một lúc, đột nhiên xoay người lại, hướng về phía Bạch Phó Chủ nhiệm mà hỏi:
- Tôi muốn biết, ai là người phụ trách xử lý số liệu trung tâm của khu vực G2337!
Lúc này đám người trong phòng mới chợt nhìn thấy Bạch Phó Chủ nhiệm, phát hiện ra vị thủ trưởng trực tiếp của mình lúc này lại đi theo sau lưng của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi, trong lòng có chút ngạc nhiên, cũng đều đứng cả dậy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Bạch Phó Chủ nhiệm có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu như lúc này mình nói ra chuyện này, có thể sẽ thật sự phát sinh chuyện tình không tốt, nhưng đối mặt với ánh mắt chấp nhất mà kiên định của Hứa Nhạc, lại nghĩ đến cái cấp bậc quyền hạn khiến kẻ khác phải kinh hãi của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt này, sau khi do dự một lát, mới thở dài một tiếng, hạ giọng nói:
- Ngưu Đắc Lục!
- Ai là Ngưu Đắc Lục?
Hứa Nhạc xoay người nhìn về phía đám quan viên Cục Hiến Chương trong phòng mà hỏi. Cũng không có ai trả lời hắn, nhưng nhìn theo ánh mắt của đám người này, hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía gã quan viên trung niên đang đứng trước mặt của hắn cách đó không xa, lúc trước cũng chính là gã quan viên này đã cực kỳ tức giận lớn tiếng khiển trách, đuổi hắn ra ngoài.
- Số liệu kỹ thuật của cái trung tâm kia là do ta toàn quyền phụ trách!
Ngưu Đắc Lục cũng nhìn chằm chằm lại gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt, trong lòng cũng bởi vì Bạch Phó Chủ nhiệm đích thân đến đây mà có chút bối rối. Nhưng mà thanh âm của hắn vẫn như cũ, phô bày hoàn toàn vẻ lãnh đạm đặc thù cố hữu của đám quan viên Cục Hiến Chương:
- Thế thì sao? Có chuyện gì à? Nếu như không có chuyện gì, như vậy mau rời khỏi nơi này, ta hiện tại không có tâm tình để mà nói đến mấy chuyện tào lao này.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng, không một chút biểu tình nào ngay trước mặt mình, cặp mắt không hề chớp lấy một cái, tựa hồ như muốn một phen đem mỗi một chi tiết nhỏ trên khuôn mặt này toàn bộ nhớ thật kỹ.
Hắn thân là một gã quân nhân sĩ quan của Liên Bang, mặc dù đối với tên quan viên Cục Hiến Chương ngu xuẩn cùng cực kia có vô số sự uất ức, nhưng cũng chỉ có thể dựa theo quy tắc cấp bậc thông thường, hướng về cấp trên mà tiến hành báo cáo khiếu nại mà thôi. Hắn đi vào khu vực trung tâm số liệu, thực tế cũng chỉ là muốn nhìn một chút cái gã vương bát đản ngu xuẩn đã phạm sai lầm không đáng có, hại chết biết bao nhiêu huynh đệ của mình là người như thế nào mà thôi, cũng không định sẽ làm ra phản ứng gì quá đáng cả.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của gã quan viên này, hắn liền hiểu được bản thân mình cũng đã suy nghĩ sai lầm rồi.
Cục Hiến Chương chính là Cục Hiến Chương, quang huy vĩ đại của cái cơ cấu đó vĩnh viễn cũng sẽ che chở cho đám quan viên của bọn chúng, căn bản sẽ không thèm để ý đến chuyện sự sai lầm của bọn họ sẽ hại chết bao nhiêu gã binh lính bình thường của Quân đội Liên Bang. Trong lòng của bọn họ vốn không hề có cái gì gọi là bi thương áy náy, mà ngược lại chỉ là căm phẫn bất bình đối với chuyện một sai lầm cỏn con của mình sẽ dẫn đến sự tổn thất của bản thân mà thôi.
Vì thế mà cái cây đuốc lửa nóng bỏng do vô số điếu thuốc lá ngưng kết thành trong mấy ngày nay, rốt cuộc đã bùng cháy dữ dội lên trong lòng ngực của hắn, thiêu đốt cháy bỏng lồng ngực của hắn càng ngày càng nóng rát, cặp mắt hí của hắn lúc này lại càng nheo lại chặt hơn, nhưng không thể che dấu được lửa giận bùng phát trong cặp đồng tử sáng rọi.
- Mày là người hay là heo vậy? Sổ tay kỹ thuật chuẩn bị cũng có thể làm sai được hay sao?
Hắn nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Ngưu Đắc Lục, dùng một ngữ điệu vô cùng đạm mạc mà nói một câu mắng chửi vô cùng nặng nề:
- Liên Bang tiêu phí nhiều tiền đến như vậy để trả cho một người như mày, mày có thể nào làm việc chuyên nghiệp một chút được hay không?
Trong phòng nhất thời tràn ngập một mảnh im lặng. Đám quan viên Cục Hiến Chương cùng với các quân nhân sĩ quan khác đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi đột nhiên đi vào này, bọn họ đều không biết hắn là nhân vật nào, hơn nữa cái cơn phẫn nộ của hắn là từ đâu mà đến.
- Mày nói cái gì?
Cặp mắt Ngưu Đắc Lục tràn ngập vẻ không thể tin nổi, trợn trừng cặp mắt, bởi vì quá mức phẫn nộ mà biến thành cười lạnh.
Hứa Nhạc cũng không thèm để ý gì đến lời của hắn:
- Chúng tao là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của chúng tao, đội viên của tao chưa bao giờ sợ chết cả, nhưng mà chúng ta cũng không cần phải vì sự ngu xuẩn của mày mà phải trả một cái gia thảm thiết đến như vậy! Mày có biết vì sự ngu xuẩn của mày, mà đã có bao nhiêu người phải chết hay không?
- Cậu là Hứa Nhạc của Tiểu đội 7?
Ngưu Đắc Lục lúc này rốt cuộc cũng phản ứng lại, sắc mặt hắn khẽ biến một cái, dùng thanh âm có chút xấu hổ cùng với chút phẫn nộ, nói nhanh:
- Đây là một sai lầm hoàn toàn bình thường, là sai lệch giá trị nằm trong mức độ cho phép của tài liệu hướng dẫn của Cục Hiến Chương! Cậu là một gã binh linh thì biết cái gì chứ? Cậu đang phải tiếp nhận điều tra nội bộ, có tư cách gì mà đến đây chất vấn ta?
Bạch Phó Chủ nhiệm cảm thấy tình thế dần dần sắp mất đi khả năng không chế, vội vàng tiến lên bên cạnh của hắn, có chút bất an nói:
- Trung Tá Hứa Nhạc, các báo cáo tương quan chúng tôi đã gần như hoàn tất hết rồi, nhất định sẽ có công tác xử lý khiến cho anh cảm thấy hài lòng. Tôi tin tưởng rằng đến lúc đó, bên phía Cục Hiến Chương tuyệt đối sẽ ngay lập tức thông báo cho ngài cùng với đơn vị bộ đội của ngài biết.
Ngưu Đắc Lục cùng với đám quan viên còn lại của Cục Hiến Chương, lúc này cũng đã bắt đầu cảm thấy phẫn nộ bất bình với Hứa Nhạc, chợt nghe thấy Bạch Phó Chủ nhiệm nói như thế, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía vị cấp trên trực tiếp của mình, lòng nghĩ thầm mấy ngày nay chẳng phải chính ngài luôn cảm thấy phẫn nộ với tác phong bất tuân kỷ luật cùng với tùy tiện của gã quân nhân này, mạnh mẽ yêu cầu tiến hành điều tra nội bộ hắn hay sao? Như thế nào lúc này lại đột nhiên hạ giọng giải bày với hắn như vậy cơ chứ?
- Tôi vốn chỉ là nghĩ muốn tiến hành báo cáo kiến nghị lên phía Bộ Quốc Phòng, hướng về phía Cục Hiến Chương các người mà cáo trạng, nhưng mà bây giờ đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, đám người Cục Hiến Chương các người luôn có thói quen xem mình là lớn nhất trên mặt đất, dưới bầu trời này. Cái gã quan viên này cuối cùng sẽ bị xử lý như thế nào? Viết một bản tự kiểm điểm chân tình thiết ý dài mấy trang giấy? Hoặc là bị phái đến mấy tinh cầu quặng mở làm giám sát, kiểm tra điều chỉnh thiết bị kỹ thuật vài tháng trời?
Hứa Nhạc cùng một loại thanh âm bình tĩnh không có chút xíu cảm giác phẫn nộ nào mà nói:
- Bây giờ tao sẽ thay mặt những người đã chết mà nói chuyện với mày!
Nói xong những lời này, hắn liền trầm mặc không nói tiếng nào nữa, cái nắm tay vô cùng cứng rắn mà mạnh mẽ giống như một tảng đá lại bắt đầu giơ lên cực nhanh, hướng đến trước mặt mà hung hăng đánh tới.
Cái nắm tay cực mạnh của hắn đấm thẳng lên mặt của gã quan viên Cục Hiến Chương trung niên kia, đánh văng ra một cặp kính mắt, đánh văng ra một tia máu tươi mạnh mẽ bắn thẳng lên đến nóc phòng, đem thân thể của gã này văng ngã xuống mặt đất, phát ra một thanh âm nặng nề mạnh mẽ trầm đục.
Sau đó, hắn giơ chân lên, một cước nặng nề đạp thẳng lên người gã quan viên Cục Hiến Chương, thanh âm xương cốt gãy rời tàn nhân chợt vang vọng khắp căn phòng vốn vô cùng im lặng, không ai có thể nói rõ đã có bao nhiêu cái xương sườn của gã quan viên Cục Hiến Chương kia bị đạp gãy…