Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng chiếu rọi vào một gian phòng trọ trên tầng bốn của một căn nhà trọ Châu thành Lạc Nhật Châu.
Đây là một căn phòng nhỏ cũng không quá lớn, vật dụng trang hoàng cũng có chút tinh xảo. Hứa Nhạc lúc này đang nằm mềm nhũng trên chiếc giường lớn trong phòng, cảm giác thấy mình miệng khô lưỡi đắng, đầu choáng váng, mắt hoa lên. Từng lỗ chân long bên trong thân thể tựa hồ như vẫn còn đang không ngừng toát ra mùi vị cồn nồng nặc.
Bên trong gian phòng là một mảnh hắc ám dày đặc, một cỗ thân thể mềm mại rực lửa bóng loáng đang đặt ở trên người của hắn. Cô thiếu nữ đang mặc một chiếc váy ngủ ngắn ngủn, bên trong lớp áo ngủ mỏng manh kia không hề có bất cứ thứ nội y nào khác.
Một ít ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh trên tường, chiếu vào bên trong gian phòng trọ, đem phần cổ, vai trần trụi của cô thiếu nữ kia chiếu thành một cái bóng râm uốn cong cực kỳ mê người. Ở giữa cái bóng râm là một sợi dây đeo của chiếc áo ngủ vô cùng mỏng manh, vô cùng tinh tế. Tựa hồ như chỉ cần dùng một ngón tay khều nhẹ thôi, liền có thể khiến cho nó rơi xuống.
Hứa Nhạc có chút khó khăn xê dịch thân thể của mình xích lên một chút. Phần bụng dưới nhất thời tiếp xúc với một mảnh cực kỳ mềm mại. Hai tay của hắn theo bản năng lướt nhẹ từ phần đầu gối của cô thiếu nữ dần dần hướng lên trên, vòng quanh, mơn trớn phần da thịt mát lạnh, mềm nhũn như một phiến tơ lụa. Động tác có chút cứng ngắc mà nóng bỏng, nhẹ nhàng xoa xoa, vỗ nhẹ lên phần mông tròn trịa của đối phương.
Hai cánh bàn tay tràn ngập lực lượng của Hứa Nhạc mỗi một lần dùng sức vỗ nhẹ một cái, vẫn có thể khiến cho cô thiếu nữ đang ngồi trên mình hắn khẽ kêu lên một tiếng. Cảm giá choáng váng hoa mắt trong đầu của hắn cũng càng ngày càng tăng lên thêm một chút.
- Lộ Lộ, cô là loại người nào đây?
Hứa Nhạc có chút mơ hồ ôm chặt thân thể Lộ Lộ, ở bên tai cô nàng khẽ khàn khàn hỏi.
- Là người có kinh nghiệm!
Giọng nói của Lộ Lộ mỏng mảnh như tơ vang lên, hai bàn tay đã sớm từ trên phần ngực mạnh mẽ trần trụi của Hứa Nhạc mà trượt xuống, nhẹ nhàng xoa đều.
Thân thể Hứa Nhạc vốn vô cùng mẫn cả, thế nhưng lúc này hắn đã bị hơi men gây tê, khiến cho đánh mất tuyệt đại đa số năng lực cảm ứng trên thân thể, chỉ cảm thấy trong lòng mình đang ôm một đám lửa cháy, mà trong lòng cũng là một mảnh lửa nóng rực. Mấy ngón tay đã quen thuộc với việc khu động cò súng, lúc này có chút cứng ngắc như những ngón tay máy móc khẽ vỗ vỗ. Đầu ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua một mảnh mềm mại bên dưới lớp váy mỏng manh của cô thiếu nữ, thân thể có chút tê sướng mà khẽ rung lên… Nhưng mà đám lửa trong lòng hắn chung quy vẫn không tìm thấy con đường để mà phát tiết ra ngoài.
Lộ Lộ lúc này đã ngồi hẳn lên trên người của hắn, bên ngoài cửa sổ có ánh trăng, nhưng cũng có bóng cây. Một mảnh vừa trắng vừa tối loang lỗ trên nửa người trên của cô nàng. Bên trong một mảnh mơ hồ lộ ra một loại cảm giác quyến rũ cùng cực.
Lộ Lộ khẽ hít sâu một hơi, đem cái sợi dây lưng của chiếc áo ngủ nhẹ nhàng buông xuống, lộ ra phần thịt trắng nõn, mềm mại cùng cực. Sau đó cô ta cần lấy bàn tay thô to của Hứa Nhạc, nhẹ nhàng đặt lên trên đó. Sau đó cô ta bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư vòng eo mỏng manh của mình, cách một lớp nội y mỏng manh mà bắt đầu ma sát nhè nhẹ.
Trước kia cũng đã từng một lần làm qua chuyện nam nữ, nhưng đó phảng phất đã là chuyện tình của mấy vạn năm về trước rồi. Hơn nữa đó lại là một kinh nghiệm thất bại vô cùng nghiêm trọng, đả kích mạnh mẽ vào lòng tự tin của Hứa Nhạc. Tuy rằng chuyện tình rất tốt đẹp, nhưng chung quy vẫn chỉ là liên quan đến tinh thần, về phương diện va chạm thể xác thì lại là một mảnh hồ đồ. Tảng đá lớn đã nằng trong lửa đỏ nhiều ngày đến như vậy, đã súc tích không biết bao nhiêu lửa nóng rồi, lúc này đột nhiên gặp phải một nữ tử chuyên nghiệp gợi tình đến như thế này, liền lập tức bắt đầu hừng hực thiêu đốt lên.
Cái cảm giác va chạm mềm mại tuyệt vời trong lòng bàn tay kia, nhanh chóng lan truyền ra khắp cả người khiến cho say lòng người. Tinh thần Hứa Nhạc nhất thời thả lỏng, nhìn lên một mảnh bóng cây sáng tối chiếu rọi lên trên trần nhà, lại càng thêm thả lỏng hơn nữa. Nhưng hắn lại cảm giác thấy trong cái bóng loang lỗ này, thân mình trắng nõn của Lộ Lộ lại một lần nữa bắt đầu nhanh chóng rung lắc, cái vòng eo xoay tròn cũng xoay chuyển càng ngày càng nhanh hơn.
Đúng lúc đó…
- Tôi muốn ói!
Lộ Lộ dừng hẳn mọi động tác lại, ngẩn người một cái, sau đó đưa tay che miệng người, vội nhổm người bước xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh, lấy ra một cái chậu khá lớn đặt sát bên giường, đỡ lấy thân thể của Hứa Nhạc khẽ nghiêng sang một bên, sau đó vỗ nhè nhẹ trên lưng của hắn, tựa hồ như cô nàng thật sự là một tỷ tỷ ôn nhu đang giúp đỡ em trai của mình vậy.
Sau khi ói xong rồi, súc miệng cẩn thận. Ngọn đèn trong phòng bật sáng lên, Hứa Nhạc cảm thấy ánh sáng khiến cho cặp mắt mình hơi có chút chói mắt, theo bản năng khẽ nheo cặp mắt ti hí lại… Lại một lần nữa ôm lấy Lộ Lộ, trầm mặc một lát rồi xoay người nằm lên giường, bắt đầu dùng hay tay lướt một lần nữa lên trên thân thể tuyệt vời của cô thiếu nữ. Hai bàn tay thộ lệ cùng với những chỗ thoáng nổi lên trên người cô thiếu nữ thỉnh thoảng ma xát, khiến cho hai người lâm vào một mảnh mê ly.
Đột nhiên, Hứa Nhạc chợt đình chỉ động tác, hàm hồ không rõ ràng, mang theo một tia tiếc nuối ngơ ngẩn, nhỏ giọng nói:
- Tôi lại mắc ói!
Buổi chiều đám người Tiểu đội 7 tổ chức liên hoan nhậu nhẹt. Ở trong hộp đêm đã uống không ít rượu, sau đó đến Chợ đêm uống bia. Đến khi tụ hội cùng với đám quân nhân sĩ quan đệ tử vào buổi tối lại uống thêm không biết bao nhiêu rượu nữa. Hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng đã phải đem toàn bộ loại rượu Văn Tuấn Bố Lan Địch số ba của các hộp đêm khác xung quanh điều đến cả, mới có thể thoản mãn đủ yêu cầu của đám quân nhân sĩ quan dùng rượu để áp chế hoặc là pha trộn với những cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình kia. Mà bản thân Hứa Nhạc, lại được đại đa số mọi người thường xuyên đến kính rượu, cho nên chỉ một mình hắn, ít nhất cũng đã uống đến tám bình.
Cho dù là Quân Thần Lý Thất Phu hoặc là Phong Dư đại thúc, một khi uống nhiều đến như vậy, đại khái cũng sẽ say xỉn. Hứa Nhạc ở rất nhiều phương diện xác thực cũng không phải là người bình thường, bình thường cũng không phải là người. Nhưng mà đối mặt với loại sát phạt cực kỳ công bằng của cồn rượu, nếu như hắn vẫn đứng vững mà không ngã, vậy thì thật sự không bình thường rồi.
Cả một đêm này, Hứa Nhạc trên cơ bản là tác chiến thống khổ cùng với đám cồn rượu trong cơ thể. Hắn nằm trên phần đùi trần trụi của Lộ Lộ, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô ta, một tay chống cạnh giường, ói đến mức ruột gan đứt từng khúc, ầm ầm ụa ụa, cuồng phong mưa đổ, nước mắt tuôn trào.
Ngọn đèn trong phòng lại tắt đi. Trên trán của Hứa Nhạc lại có thêm một cái khăn lông ướt vô cùng lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn chuyển dời từ trên phần bóng cây trên tường sang đến trên mặt của cô thiếu nữ bên người mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve phần ngực căng tròn của cô ta, thế nhưng trong lòng lại là một mảnh lạnh băng, khàn khàn nói:
- Thật sự đuối quá!
Lộ Lộ sau khi tẩy đi lớp son phấn trang điểm trên mặt, vẫn như cũ vô cùng xinh đẹp. Chỉ là nét xinh đẹp này cực kỳ đơn sơ chất phác. Khóe mắt của cô nàng toát ra mị ý mười phần, khẽ nhướng lên một chút, nói:
- Vậy để lần sau?
o0o
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhạc từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, cảm giác được thân thể của mình vô cùng đau nhức, không chút sức lực, yết hầu khô khốc đau nhức, giống như là đang có vô số mảnh xương cá đang găm trong đó vậy.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám chăn mền trên giường hỗn độn. Lộ Lộ giống như một cô bé con nũng nịu, hai tay gắt gao ôm lấy trước ngực, cặp lông mi cong vút khẽ nhắm lại. Mái tóc đen mượt dài phủ xuống bộ ngực trắng nõn của cô ta, cùng với trên thân thể có chút rám nắng của chính mình.
Thân thể của Hứa Nhạc căn bản rất mạnh mẽ, cỗ cảm giác lực lượng nóng rực kỳ diệu bên trong cơ thể kia đối với chuyện nam nữ khẳng định là không có bất cứ sự trợ giúp gì, nhưng lại có thể trợ giúp hắn nhanh chóng mau khôi phục lại thể lực. Một cơn say rượu suốt đêm qua, lúc này cũng chỉ để lại một cảm giác nhức đầu nhàn nhạt mà thôi, ý nghĩ cũng một lần nữa khôi phục lại vẻ thanh minh.
Hắn lẳng lặng nhìn xuống Hứa Nhạc nằm trong lòng mình, cảm thụ được một loại cảm giác cực kỳ mê người, lắng nghe từng hơi thở nhẹ nhàng vang lên từ trong chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn kia, nhịn không được khẽ nhếch miệng ra cười một cái. Bất chợt hắn khẽ nuốt nước miếng, còn có chút chăm chú, có chút khẩn trương mà cúi đầu xuống, chuẩn bị đặt môi mình lên trên cặp môi ôn nhuận no tròn như hai cánh hoa kia…
Liền đúng vào lúc này, bên trong đồng tử trên mắt phải của hắn đột nhiên hiện lên một dòng quang phù màu trắng sáng. Mấy cái quang phù này cũng không tuân theo ý chí của hắn mà chịu rời đi, hơn nữa còn cực kỳ kiên định, chớp tắt chớp tắt mấy cái rồi mới dừng lại.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia hẳn là có chuyện cần thông báo cho hắn. Nhưng Hứa Nhạc vẫn chưa kịp nhìn cho rõ ràng cái dòng chữ màu trắng sáng kia là cái gì, thân thể đã nháy mắt cứng đờ lại, nghĩ đến một chuyện kinh người khác… Cái hình ảnh quấn lấy nhau trên giường tối hôm qua, chẳng phải toàn bộ cũng đã bị lão già kia nhìn thấy hết rồi sao? Tương lai nếu như mình cùng với bạn gái thân thiết một phen, chẳng phải là bên người lúc nào cũng có một ánh mắt rình coi à?
Tuy rằng đối tượng rình coi mình cũng chỉ là một cỗ Máy vi tính Trung ương mà thôi, nhưng mà hắn thế nào vẫn nghĩ thấy đối phương là một lão lưu manh già mà không nên nết. Nghĩ đến điểm này, giống như có một xô nước đá chợt đổ hẳn lên trên người của hắn. Hắn có chút luyến tiếc, khẽ rút cánh tay đang nằm dưới đầu của Lộ Lộ ra, ôm đầu ngồi thẳng lên trên giường một lát, mới bắt đầu đọc dòng ánh sáng trong mắt mình.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang thông báo cho hắn biết, bên ngoài gian nhà trọ này có xuất hiện một số đối tượng muốn nhằm vào hắn. Nhưng mà đối phương không mang theo vũ khí mang tính sát thương, không có nguy hiểm.
Hứa Nhạc trầm mặc ngồi ở trên giường, sau khi ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu đứng dậy rửa mặt, mặc quần áo. Sau đó hắn gọi một cú điện thoại thông báo cho Bạch Ngọc Lan, bảo hắn mang xem đến nhà trọ đón mình về.
Không biết là do tiếng nước chảy hay là do bên cạnh không còn thân thể ấm áp nữa, khiến cho Lộ Lộ, bởi vì suốt đêm bận rộn chăm sóc Hứa Nhạc bị say nên đã vô cùng mệt mỏi, giật mình tỉnh dậy. Cô nàng kinh ngạc nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan Trung Tá trẻ tuổi đang đứng nhìn xuống cửa lớn kia, khẽ chống cằm, mang theo một tia ngữ khí đùa cợt, giống hệt như năm xưa ở trong phòng nghỉ của Hội sở Tinh Thần trên Đại Học Thành Lâm Hải Châu vậy, cười đùa ngả ngớn một chút, sau đó trào phúng nói:
- Tối có đến nữa không? Để tỷ tỷ ta cho nhóc một phong bao lì xì.
Bàn tay đang cầm lấy nắm cửa của Hứa Nhạc chợt dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy hai cánh tay mỏng mảnh của Lộ Lộ đang chống xuống giường, một cỗ da thịt trắng nõn trên ngực của cô ta lộ ra bên ngoài chiếc váy nhắn, nhớ đến cảnh tượng thân thiết va chạm vào buổi tối đêm hôm qua, cái loại cảm giác say say, không quá mức mất hồn nhưng lại cực kỳ rõ ràng… Trái tim hắn không thể khống chế được, khẽ đập nhanh lên một chút, trên mặt có chút nóng lên, cặp môi mím lại, có chút xấu hổ khẽ gật gật đầu. o0o
Hứa Nhạc ôm chiếc mũ quân dụng của mình trong tay, chậm rãi bước xuống đại sảnh của nhà trọ. Ở trong thang mấy hắn vẫn luôn cúi đầu, trong đầu liên tiếp nói ra những câu mắng chửi vô cùng bất nhã, trong lòng thì lại tràn ngập một loại tình tự luyến tiếc cùng với cực kỳ không cam lòng.
Không dễ dàng lắm hắn mới dưới sự cỗ vụ đồng thời của cả dục vọng lẫn hơi men mới hạ được quyết tâm ra tay. Ai ngờ được đến cuối cùng lại chính do bên trong thân thể của chính bình xảy ra nội chiến… Hơi men đã nâng cao dục vọng, rồi cũng lại chính hơi men đã đánh bại luôn một số cơ năng cần thiết để thực hiện cái dục vọng đó. Loại tình huống như thế này, bất cứ một gã nam nhân nào khác gặp phải cũng đều sẽ buồn bực không thể nào dằn lòng được…
Đứng ở cửa bên hông bên dưới khu nhà trọ, hắn nheo mắt, nhìn về phía con đường lớn im lặng ở phía trước, cùng với khu phố tràn ngập cây cổ thụ xanh mướt ở đối diện, cũng không hề phát hiện ra bất cứ nguy hiểm nào cả. Thế nhưng hắn vẫn là cẩn thận đeo cặp kính râm lên mắt.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, một khi đã phán định những kẻ nhắm mục tiêu về phía mình đã không mang theo vũ khí trên người, không có nguy hiểm, vì cái gì cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia lại còn đi cảnh báo mình như thế chứ?
Ở phía đầu đường xa xa, chiếc ô tô màu đen không biển số đang nhanh chóng chạy đến.
Hứa Nhạc bước ra khỏi khu nhà trọ, đứng đợi trên phần đường dành cho người đi bộ phía trước, tâm tư thì lại một lần nữa bay lên trên gian phòng ở tầng bốn phía sau lưng. Cái này không có quan hệ gì với tình cảm, nhưng lại có quan hệ với chuyện tình của nam nhân. Hắn có chút nghi hoặc giơ cánh tay phải của mình lên, dùng sức làm ra hai ba động tác khởi động mạnh mẽ. Nhìn thấy bên dưới quân trang là một khối cơ thể săn chắc có thể nói là toàn mỹ, thầm nghĩ cái năng lực của mình ở phương diện kia hình như là cùng với thân thể của mình cũng không có mối quan hệ gì trực tiếp a!
Liền đúng vào lúc này, bên phía mấy gốc đại thụ xanh mát trên con phố đối diện đột nhiên sáng lên một ánh đèn flash. Sau đó là vô số những tia sáng giống như những đạo tia chớp nhất thời cắt qua khu quảng trường vắng lặng, chiếu rọi lên trên người của hắn, đem mấy cái hình ảnh nhìn qua có chút buồn cười này của Hứa Nhạc biến thành một cái hình ảnh vĩnh viễn.
Từ mấy tháng mùa xuân trước đây, sau cái sự kiện scandal của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang khiến cho toàn bộ Liên Bang phải rung động lên kia, Hứa Nhạc sớm đã có thói quen xem chính mình là một kẻ mang đầy chuyện xấu trên người. Kinh nghiệm ứng phó với đám phóng viên quả thật cũng rất nhiều. Nhưng mà lúc này vẫn như cũ bị đám đèn flash chợt bùng lên dọa cho có chút hoa mắt, có chút hoảng hốt.
- Nền khoa học kỹ thuật của Liên Bang đã tiến bộ vô số năm trời rồi. Những chiếc camera cũng càng ngày càng nhỏ lại, vì cái gì mà ánh đèn flash chụp ảnh lại không thể bớt sáng một chút đi chứ?
Thời khắc này, trong lòng hắn đang vô cùng kỳ quái mà nghĩ đến loại chuyện tình kia, sau đó nhìn thấy từ bên khu lề đường đối diện chợt xuất hiện hơn mười tên phóng viên đang lao băng băng về phía mình, sắc mặt trở nên trầm mặc dị thường.
- Trung Tá Hứa Nhạc, xin hỏi anh vì cái gì lại xuất hiện ở nơi này vậy?
- Trung Tá Hứa Nhạc, khu nhà trọ này chính là khu nhà trọ nổi tiếng nhất của các cô nương ca kỹ của Lạc Nhật Châu. Anh nên hiểu được cái này là có ý tứ gì. Buổi tối hôm qua có phải là anh đã qua đêm ở nơi này hay không?
- Trung Tá Hứa Nhạc, phiền anh hãy trả lời một chút những câu hỏi của chúng tôi.
- Được rồi, Trung Tá Hứa Nhạc, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, thân là một quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, suốt đêm không quay lại doanh trại, có phải là đã vi phạm điều lệ quân sự hay không?
Hứa Nhạc trầm mặc đứng ở bên đường, căn bản không thèm để ý đến mấy câu hỏi mà đám phóng viên này luôn miệng đặt ra. Đợi đến khi chiếc xe màu đen chạy đến, dừng lại trước mặt mình, cũng không chút do dự, bình thản mở cửa xe mà chui vào.
Đám phóng viên lắc lắc đầu đứng bên lề đường, dùng cây bút ghi âm trong tay mình rất nhanh tiến hành ghi chép cái gì đó. Đang trong lúc bọn họ nghĩ rằng chiếc xe màu đen sẽ lưu loát phóng đi, đột nhiên cái kính thủy tinh bên của sổ lại chậm rãi hạ xuống.
Hứa Nhạc trên mặt đeo cặp kính râm, nhìn các phóng viên bình thản nói:
- Đừng có quên điều khoản giữ bí mật đối với quyền cá nhân của công dân trong Đệ Nhất Hiến Chương. Các người có thể đăng tin của tôi, nhưng chỉ cần có bất cứ một chữ nào liên quan đến những người khác… Tôi sẽ khiến cho tòa soạn của các người phải đóng cửa. Còn về phần các người, tôi sẽ đem các người quẳng vào ngục giam.
Nói xong những lời này, chiếc ô tô màu đen liền không một tiếng động, vô thanh vô tức giống như một đầu u linh lướt đi.
Bên trong cái thùng xe, Hứa Nhạc gỡ xuống cặp kính râm trên mặt, trầm mặc một lúc thật lâu, thầm nhủ trong lòng kẻ nào lại dùng cái loại biện pháp ngây thơ mà nhàn chán như vậy đâm sau lưng mình một đao? Mục đích của bọn họ là cái gì chứ? Bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cặp lông mày hắn khẽ nhướng lên một chút, quay sang phía Bạch Ngọc Lan nói:
- Gọi điện thoại cho Lợi Hiếu Thông!