Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe giọng ca du dương trong trẻo chậm rãi dâng lên bên trong hội trường rộng lớn, thân thể đang khẩn trương của Hứa Nhạc cũng dần dần thả lỏng lại một chút. Mấy ngón tay đang nắm chặt cặp kính râm chợt buông lỏng ra, dùng ống tay áo đưa lên lặng lẽ xoa xoa mồ hôi.
Lúc này hắn đang ngồi ở vị trí tốt nhất bên trong khán phòng, ngay phía trước hàng ghế đầu đối diện với cái sân khấu. Trong phạm vi xung quanh người hắn toàn bộ đều là những nhân vật minh tinh vô cùng nổi tiếng, mà ngày xưa cũng chỉ có thể gặp được trên hình ảnh TV mà thôi. Hắn hiện tại cũng không đến mức bởi vì chút chuyện này mà trở nên có chút khẩn trương. Nhưng mà lần đầu tiên tham dự vào loại tràng cảnh giống như thế này, cũng khó tránh khỏi có cảm giác phi thường không thích ứng.
Quân nhân sĩ quan hoặc là Công Trình Sư bình thường cùng với thế giới văn nghệ vô cùng sáng lạn này cũng vốn không cùng một thế giới. Bản thân hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tham dự vào một tràng điển lễ trao giải thưởng văn hóa nghệ thuật giống như là Giải thưởng Tinh Vân như thế này. Nhưng mà thân là một anh hùng chiến đấu mà Chính phủ Liên Bang đã cố ý tuyên truyền hình ảnh rộng rãi, cuối cùng hắn nhất định cũng phải tham dự vào sự kiện này, tiếp nhận sắm vai nhân vật nào đó.
Thậm chí ngay cả cái vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lãnh ngạo như hàn mai trong tuyết kia, cũng phải tiếp nhận một hồi phỏng vấn trực tiếp độc nhất vô nhị của Đài truyền hình Liên Bang, bị hỏi một đống lớn những vấn đề, những câu hỏi nhìn qua ngu xuẩn mà nhàm chán đến cực độ, tỷ dụ như là, âm nhạc cùng với thôi diễn chiến thuật quân sự có mối liên hệ nào với nhau hay không.
Trong buổi phỏng vấn trực tiếp đó, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh sau khi nhíu mày một lát, liền trực tiếp trả lời:
- Âm nhạc chính là thứ để giải trí, cùng với chuyện thôi diễn chiến thuật quân sự liên quan đến chuyện sinh tử thậm chí ngay cả một chút quan hệ cái rắm gì cũng đều không có!
Ngay sau đó người MC tiến hành phỏng vấn cũng phải sửng sốt suốt năm giây đồng hồ.
Hứa Nhạc cũng không phải là Đỗ Thiếu Khanh, đối với kiếm sống quân lữ kia bình thường cũng không có sự theo đuổi quá mức rõ ràng. Cho nên hắn cũng không cần để ý đến cái gì mà quy tắc của cái trò chơi nuôi dưỡng một anh hùng chiến đấu này cả. Dựa theo tính cách vốn có của hắn, buổi tối ngày hôm nay căn bản là không thèm đến đây. Nhưng mà đích thân Chủ nhiệm Bố Lâm của Dinh thự Tổng Thống đã tự mình gọi điện thoại đến, lại thêm chỉ thị chính xác của Bộ Quốc Phòng… Nghĩ đến nổi buồn đau âm thầm của Tổng Thống tiên sinh trong căn biệt thự buổi cơm tối ngày hôm trước, hắn mơ hồ hiểu ra được một chút ý tứ gì đó, cho nên chung quy cũng là chạy đến nơi này.
Tiếng ca ở trên sân khấu vẫn còn tiếp tục kéo dài. Những lời ca từ đơn giản mà chấn động tâm hồn lòng người khác kia giống như là những luồng nước chảy vậy, chậm rãi tiến thẳng vào trong lỗ tai tất cả khán giả ngồi dưới khán đài. Hứa Nhạc cũng vô cùng nghiêm túc lắng nghe, thầm nhủ trong lòng, hẳn là mấy tên gia hỏa của Tiểu đội 7 hôm nay cũng nên bị Bộ Quốc Phòng triệu tập đến nơi này. Chỉ là hội trưởng điển lễ trao giải thưởng ở đây quá mức tăm tối, khán giả lại đông như kiến, hắn như thế nào cũng không tìm ra được mấy tên gia hỏa kia đã bị an bày ngồi ở nơi nào.
Ngồi ngay phía bên phải hắn một chút là Bạch Trạch Minh, vị đạo diễn sản xuất phim phóng sự được lựa chọn ngẫu nhiên trong tiểu đội phóng viên chiến trường của Bộ Quốc Phòng này, bởi vì là đạo diễn chính thức của bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ thành công xuất sắc cho nên cũng đạt được thanh danh đại chấn. Ngàu hôm nay ở trong giới văn nghệ của Liên Bang cũng chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng, cho nên ở dưới khán đài này cũng được sắp xếp ngồi ở hàng đầu khán đài.
Ngồi xa xa bên phía tay trái của hắn cũng là người quen, chính là người rất lâu hắn chưa từng gặp qua, Chị Đồng. Mà cái ghế ngồi ngay bên phải chị ta vẫn còn trống chưa thấy ai ngồi. Hứa Nhạc từ trong mấy cái chi tiết này, tự nhiên cũng đã đoán ra được chút gì đó. Cho nên đối với chuyện Giản Thủy Nhi đứng trên sân khấu cất lời ca mở màn, những người khác có lẽ sẽ vô cùng giật mình ngạc nhiên, nhưng mà hắn cũng không có cảm thấy quá mức ngoài ý muốn.
Chỉ một ca khúc duy nhất mà thôi.
Trong bối cảnh quầng sáng màu lam nhàn nhạt chiếu rọi xuống như là một mảnh vũ trụ sáng lạn, Giản Thủy Nhi mặc trên người chiếc váy mềm rũ xuống tận mặt đất sau khi hát xong đã lặng lẽ không một tiếng động rời đi, cũng không có cùng những tân khách bên dưới khán đài hay là những khán giả phía sau màn hình TV khắp nơi trong cả Liên Bang chào hỏi cái nào. Bản thân nàng có cảm giác giống như là thanh âm của nàng ở cuối cùng bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ kia vậy, hài hòa mềm nhẹ hoàn mỹ mà tiến vào, sau đó lại im lặng trầm mặc mà từ từ rút đi, giống như là chưa từng xuất hiện trên sân khấu bao giờ vậy.
Ngọn đèn bên trong hội trường nghi thức điển lễ trao giải rốt cuộc cũng sáng bừng lên. Hứa Nhạc ngồi ngay hàng ghế đầu tiên rốt cuộc cũng cảm giác được ánh mắt tò mò cùng với suy đoán của các khách quý ngồi bên cạnh mình quẳng ném sang phía của hắn, nên khẽ cúi đầu xuống đeo cặp kính râm quen thuộc lên trên mũi của mình.
Ở trong hội trường mà đeo kính râm, chính là loại sự tình mà cũng chỉ có những gã trung niên ở trong giới văn nghệ, vì muốn tạo ra một phong cách đặc biệt, thể hiện sự thần bí độc hành mới có thể làm ra mà thôi. Thế nhưng cho dù là các gã trung niên văn nghệ kia ở dưới loại hiện trường trao giải thưởng Tinh Vân long trọng như thế này, đại khái cũng sẽ mỉm cười hoặc là bình tĩnh phô bày ra bộ mặt vốn có của mình.
Cho nên Hứa Nhạc đột nhiên đeo lên cặp kính mắt, ngược lại càng hấp dẫn nhiều ánh mắt của người khác hơn nữa. Một vài gã quan khách sang quý ngồi bên cạnh hắn đã bắt đầu khe khẽ nghị luận, vài vị nữ minh tinh màn bạc nổi tiếng trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ mặt hưng phấn. Đại khái là bọn họ cũng đã dự đoán ra được thân phận của Hứa Nhạc rồi. Dù sao vô luận là trên các kênh tin tức hay là trong bộ phim phóng sự nổi tiếng kia, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đeo kính râm của hắn mà thôi, cho nên đối với loại hình dáng thần bí này của hắn là vô cùng quen biết. Ngược lại nếu như hắn không đeo kính mắt thì chưa chắc mọi người đã có thể nhận ra.
Nữ MC chủ trì buổi lễ trao giải thưởng hôm nay rốt cuộc cũng xuất hiện trên sân khấu, khiến cho một mảnh xôn xao bên dưới khán đài cũng trở nên bình ổn lại. Dù sao cũng là truyền hình trực tiếp, các tân khác nói thế nào cũng phải chú ý đến phong độ của chính mình.
Nữ MC chủ trì buổi lễ trao giải thưởng này tên là Kha Dĩ Trữ. Người này chính là năm rồi trong Đại hội Văn nghệ Mùa thu Liên Bang đã đạt được giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Đúng là chính trong buổi trao giải thưởng lần đó, cô ta đã kích động đến mức rơi lệ rất nhiều, thế nhưng vẫn như cũ không có quên phát biểu một hồi mang theo tính hài hước vô cùng, đạt được sự yêu thích của rất nhiều khán giả trong Liên Bang, đồng thời cũng đạt được sự thưởng thức của Chủ quản Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang. Sau đó khi được tiếp nhận vào Đài truyền hình Liên Bang, cô nàng đã đạo diễn ra một tiết mục truyền hình hoàn toàn mới, Trò chuyện đêm khuya, hơn nữa lại đảm nhận luôn vai trò người dẫn Chương trình, rốt cuộc cũng thành công đạt được vị trí MC chủ trì buổi lễ trao giải thưởng Tinh Vân dành cho Văn hóa Nghệ thuật tối ngày hôm nay.
- Chư vị, tôi tên là Kha Dĩ Trữ… Hoan ngênh tất cả mọi người tham gia vào hiện trường nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân cho lĩnh vực văn hóa nghệ thuật tối ngày hôm nay.
- Buổi lễ trao giải thưởng ngày hôm nay, chính là mọt quá trình khiến cho tất cả những người làm việc trong ngành sản xuất văn hóa văn nghệ chúng ta mà nói cũng đều hưng phấn, buồn rầu, thậm chí là dày vò vô cùng. Chư vị, hoan nghênh cách vị tiến vào chiến trường không có tiếng súng tiếng pháo!
Dưới khán đài là một trận tiếng cười giống như đã thấu hiểu.
- Nhưng mà theo như ý kiến của tôi mà nói, buổi tối ngày hôm nay đạt được chiến thắng, có lẽ còn là thắng lợi hơn cả trên một chiến trường tràn ngập tiếng súng tiếng pháo nữa!
Kha Dĩ Trữ mặc trên người một bộ váy ngắn lễ phục có màu đen nhàn nhạt, mười phần mị lực, chỉ đơn giản làm như vô tình nói ra vài câu nói mở đầu, thế nhưng đã chỉ ra được tiêu điểm của buổi lễ trao giải thưởng ngày hôm nay, chính là bộ phim phóng sự chiến trường kia.
Cô nàng lại tiếp tục hướng các khán giả trong toàn bộ Liên Bang tiếp tục nói:
- Trong lúc tôi đạt được giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, giải thưởng vinh dự nhất trong suốt cuộc đời của tôi, đã từng hướng về phía bầu trời mà thốt lên, Giản Thủy Nhi tiểu thư, mau mau trở lại, bởi vì mọi người cần cô!
- Kết quả, tựa hồ như là ông trời cũng đã nghe được lời câu xin của tôi lúc đó, cho nên… Hôm nay cô ấy thật sự đã trở lại.
Kha Dĩ Trữ xoay người nhìn lại về phía bức tường sân khấu trống rỗng không một người nào ở phía sau lưng của mình, hơi một chút khoa trương nhún nhún vai, nói:
- Đáng tiếc cô ta lại rời đi nữa rồi!
- Dưới khán đài lại là một mảnh tiếng cười nữa.
- Đương nhiên, chúng ta cũng đều biết rõ rằng, Giản Thủy Nhi tiểu thư cũng không có khả năng là bởi vì nghe được lời kêu gọi của tôi mà lại một lần nữa đứng lên trên sân khấu.
Kha Dĩ Trữ lại một lần nữa nhìn xuống bên dưới sân khấu, cười cười nói:
- Chúng ta đều biết rõ ràng, buổi tối ngày hôm nay cô ta vì cái gì lại một lần nữa xuất hiện. Đó chính là bởi vì một bộ phim phóng sự chiến trường đã khiến cho rất nhiều người cười vui cùng với rơi lệ. Đạo diễn của bộ phim phóng sự này, chính là Bạch Trạch Minh tiên sinh, hiện tại đang ngồi bên dưới kia.
- Bạch Trạch Minh tiên sinh, ngài lúc này cũng không cần đứng lên hướng về phía mọi người chào hỏi. Bởi vì tôi tin tưởng rằng, buổi tối ngày hôm nay số lần ngài cần phải cảm ơn khẳng định là rất nhiều. Tôi thật sự lo lắng ngài nói ra lời tạ ơn sớm quá, sau đó lúc đứng ở trên khán đài lại nói không nên lời được, khiến cho thời gian lên tiếng trên Kênh tin tức sẽ trở thành uổng phí như vậy.
Kha Dĩ Trữ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn xuống bên dưới sân khấu nói, tự nhiên lại dẫn đến một mảnh tiếng cười ra vẻ thấu hiểu của các khán giả.
- Những lời nói dạo đầu tựa hồ có chút quá dài rồi thì phải. Chẳng qua là chừng mực mà cấp trên của Kênh tin tức Đài truyền hình cấp cho ta tự do phát huy tài ăn nói, kỳ thật so với những gì mà các người tưởng tượng thì còn ít hơn rất nhiều.
Vị nữ MC chủ trì thanh tú với những lời nói dễ thương mà thú vị này khẽ nhún nhún vai, nói:
- Trên thực tế, tôi nói đến chuyện Giản Thủy Nhi tiểu thư, nói tới bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’, chính là bởi vì ngày hôm nay, cái mà tôi phải tuyên bố đầu tiên, chính là ca khúc đã đạt huy Chương cho giải thưởng Ca khúc điện ảnh và truyền hình xuất sắc nhất!
- Đoạt giải chính là… Ân, ca khúc này hình như là mãi cho đến bây giờ cũng chưa có tên chính thức thì phải. Nó chính là… Ca khúc kết thúc của bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’! Người biểu diễn ca khúc: Giản Thủy Nhi tiểu thư!
Bên trong hội trường thoáng có chút im lặng một trận, tựa hồ như là không nghĩ đến nội dung chính của việc trao giải ngay từ đầu đã được thể hiện ra như vậy. Sau đó mới là một trận vỗ tay giống như sấm sét nhất thời bộc phát lên một trận. Trận vỗ tay này tựa hồ như là muốn cấp cho Giản Thủy Nhi, vị thiếu nữ truyền kỳ đã rời khỏi thế giới văn nghệ này, cũng như là muốn cấp cho bộ phim phóng sự đã nhận được vô số lời ca ngợi của rất nhiều người.
- Giải thưởng Quay phim xuất sắc nhất trong loại giải thưởng Văn hóa Nghệ thuật của Giải thưởng Tinh Vân: Bộ phim ‘Tiểu đội 7’, nhà quay phim Hoàng Thái Hằng!
- Phối nhạc xuất sắc nhất: Bộ phim ‘Tiểu đội 7’: Dàn nhạc tiểu đội phóng viên chiến trường của Bộ Quốc Phòng Liên Bang!
- Nhạc sĩ xuất sắc nhất: Bộ phim ‘Tiểu đội 7’, nhạc sĩ Trịnh Thời Thiên!
- Bộ phim phóng sự truyền hình xuất sắc nhất: Bộ phim ‘Tiểu đội 7’!
- Biên tập viên xuất sắc nhất: Bộ phim ‘Tiểu đội 7’…
Giống như tất cả mọi người mong muốn vậy, thế nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ không ngờ lại lấy một loại tư thế quét ngang toàn diện, chiếm giữ được tất cả những giải thưởng mà nó được đưa vào danh sách đề cử.
Tuy rằng số lượng giải thưởng đưa vào danh sách được đề cử của bộ phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’ cũng không có sáng tạo ra một kỷ lục ghi chép mới, nhưng mà nếu như hắn có thể đạt được gai cái giải thưởng lớn cuối cùng quan trọng nhất trong danh sách đề cử, vậy thì thành tựu đoạt giải của nó sẽ liền vượt lên cả bộ phim ‘Triều Dâng Cuối Thế Kỷ’ đã hoành thiên xuất thế vào mấy năm trước đây, ở trên lịch sử của giải thưởng Tinh Vân viết xuống một lịch sử huy hoàng khó có thể phục chế lại được.
Mà nhìn vào số lượng giải thưởng được công bố phía trước, ai còn có thể hoài nghi kết quả cuối cùng nữa đây? Đối diện với loại thanh thế kinh người như thế này, những vị diễn viên vĩ đại cùng với các nhóm siêu sao đạt được giải thưởng biểu diễn cũng gần như mất đi tất cả sự sáng rọi vốn có.
- Đạo diễn xuất sắc nhất, Bạch Trạch Minh!
Bên trong hội trường nghi thức trao giải thưởng nhất thời vang lên một làn sóng vỗ tay nhiệt liệt nhất từ sau khi buổi lễ trao giải mở màn. Mấy nghìn người có mặt ở nơi này nhìn theo bóng dáng cái gã nam nhân đang bước nhanh lênh trên khán đài kia, sự tán thưởng phát ra từ sâu trong nội tâm của mỗi người.
Phim phóng sự bình thường đã không dễ quay. Phim phóng sự chiến trường lại càng khó quay hơn nữa. Bạch Trạch Minh cùng với tổ đội phim phóng sự của ông ta đã đội trên mình những lửa đạn mãnh liệt, ở trong tiền tuyến gian khổ mà cố gắng kiên trì một đoạn thời gian rất dài như thế, thật là đáng được người ta tôn kính. Hơn nữa bộ phim phóng sự chiến trường này, cũng không phải quay lại những hình ảnh bi tráng hoặc là những chủ nghĩa anh hùng mà chỉ trong những bộ sách võ thuật mới có mà thôi. Vô số những chi tiết cuộc sống trong quân doanh nhìn qua tựa hồ như rất tầm thường cùng với những hình ảnh tư liệu sống về ánh mắt cay độc khi rơi lệ, về góc độ quay chụp này nọ kết hợp lại, mới có thể cấu thành một sự mị lực đặc biệt độc đáo của bộ phim phóng sự chiến trường này, mới có thể khuynh đảo được toàn bộ dân chúng của Liên Bang.
- Tôi thật sự vô cùng khẩn trương…
Bạch Trạch Minh mang theo vẻ cảm khái mà cúi đầu, đứng thẳng về phía microphone mà run run nói:
- Thậm chí so với lúc đầu khi vừa mới tiến vào trong Tiểu đội 7, suýt chút nữa đã bị Trung Tá Hứa Nhạc phái người đánh thành một đống thịt vụn thì cũng càng khẩn trương hơn nhiều.
Những lời ông ta nói cũng không phải là lời chọc cười, mà là một lời nói thật tâm, thế nhưng mà những quan khách tại hiện trường buổi lễ trao giải thưởng cùng với hàng tỷ khán giả ngồi trước màn hình TV, cũng đều cười to lớn một trận.
- Đây là lần thứ tôi tôi bước chân lên đây ngày hôm nay. Tuy rằng tôi xem trọng nhất là cái giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất này, nhưng mà mấy cái giải thưởng Biên tập xuất sắc nhất, Phối âm xuất sắc nhất cùng với Lồng âm xuất sắc nhất trước đây, liền giống như là vị MC Kha Dĩ Trữ kia nói vậy, đã xài hết sạch sẽ danh sách những người mà tôi cần phải cảm ơn rồi. Tôi đã mấy lần quấy rầy người cha quá cố của tôi rồi, cuối cùng cũng không có khả năng lại đi quấy rầy người cha của cha tôi, cứ như thế lại quấy rầy đến mười tám đời tổ tông của tôi được.
Bạch Trạch Minh sau một lúc khẩn trương liền bắt đầu trở nên hưng phấn một trận, run rẩy nói:
- Cho nên tôi mới chuẩn bị đơn giản nói mấy câu nguyên nhân cùng với cảm tưởng khi mà tiến hành quay chụp bộ phim phóng sự chiến trường này.
Tay phải của hắn giơ cao cái Cup phần thưởng, hướng về phía các khán giả đang ngồi đông nghìn nghịt dưới khán đài, nói:
- Tôi đã từng hỏi bọn họ, các người vì cái gì lại muốn chiến đấu? Bọn họ nói, bởi vì địch nhân còn ở bên kia. Có người hỏi tôi, vì cái gì tôi lại phải mạo hiểm, chịu đựng nguy hiểm cùng với sự địch ý cùng với không thấu hiểu khi mới bắt đầu của Tiểu đội 7 mà kiên trì quay chụp… Câu trả lời của tôi chính là, bởi vì… Vì các đám binh sĩ chiến đấu đẫm máu để cho mỗi một người chúng ta cũng đều có thể ở trong Liên Bang hưởng thụ một cuộc sống hòa bình hạnh phúc bên kia, vẫn còn ở nơi đó!
Nghe được những lời nói kích động mà biểu lộ chân tình vô cùng của Bạch Trạch Minh, hiện trường của buổi lễ trao giải nhất thời chợt im lặng lại. Một bầu không khí trầm mặc cảm khái nhất thời bao phủ toàn bộ mọi người, tất cả các khán giả cũng đều động dung không thôi.
Nhưng mà liền đúng vào lúc này, một cái thanh âm chua ngoa đanh đá đã quấy rầy đến không khí trang nghiêm đó trong phòng. Trong một cái góc không mấy bắt mắt trong hội trường, có một người mang theo ngữ khí vô cùng tức giận lớn tiếng hét lên:
- Này, ông cướp mất lời kịch của tôi rồi! Tôi đang chuẩn bị thời điểm lên trên khán đài sẽ nói những lời nói đó!
Bên trong toàn trường nhất thời dâng lên một trận ồn ào, các tân khách cũng đều giật mình tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Một vài người nào đó có tính cách nôn nóng lại từ trên chỗ ngồi của mình đứng thẳng dậy mà tìm kiếm.
Vị đạo diễn hội trường của Kênh tin tức cực kỳ nhanh chóng đã điều phối ngọn đèn cao áp truy tìm kẻ kia, đem nguyên một góc vốn có chút u ám kia chiếu sáng rực lên. Nơi đây chính là đang có mười mấy tên quân nhân sĩ quan Liên Bang đang chỉnh tề ngồi đó. Trên người bọn họ mặc một bộ quân phục chuyên nghiệp có màu xanh sẫm, trước ngực lộ ra huân Chương quân biểu màu sẫm đánh dấu phiên hiệu của Sư đoàn Thiết giáp 17 của Quân khu I Liên Bang. Dáng người ai nấy cũng đều cao ngất oai hùng. Chính là biểu tình của tất cả mọi người ở đó rõ ràng cũng bởi vì vừa rồi có kẻ đồng đội nào đó quát to, khiến cho có vẻ có chút xấu hổ.
- Tiểu đội 7! Là Tiểu đội 7!
- Hóa ra bọn họ thật sự có đi đến hiện trường hôm nay a!
Hơn mấy ngàn danh tân khách mang theo nét mặt kinh hỉ nhìn về phía đám quân nhân đang ngồi trong góc kia, hưng phấn mà không ngừng nghị luận. Sau đó cũng không biết là ai dẫn đầu, thanh âm vỗ tay giống như đột nhiên phát ra mưa to vậy, vang lên mãnh liệt. Pha trộn trong thanh âm vỗ tay là tiếng cười to vui vẻ cùng với những tiếng huýt sáo đầy kích thích, nhất thời biến toàn bộ hội trường thành một mảnh bạo động.