Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bản thân không nghe không biết chuyện gì, liền cho rằng cái thế giới này thật sự phi thường kỳ diệu. Một khi đã nghe được, biết được, liền mới phát hiện ra rằng cái thế giới ở một mặt nào đó chợt sụp đổ tan tành, vỡ thành vô số những mảnh vụn rực rỡ tung tóe, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào có thể khôi phục lại được.
Đối với cái lời nói hoan nghênh về tương lai ngập tràn thâm ý của Hoài Thảo Thi vừa rồi kia, Hứa Nhạc căn bản không thể nào làm ra được chút phản ứng nào cả. Hắn chỉ là chợt nhớ tới năm đó, khi Điền Đại Bổng còn ở Tây Lâm đã từng ai oán nói với chính mình rằng, hắn ta căn bản không thể nào làm được một vị phụ thân tốt, đến bây giờ Hứa Nhạc mới thật sự hiểu được, chính mình quả thật căn bản cũng không phải là một gã phụ thân xuất sắc.
Hắn trơ mắt nhìn thấy cô bé con năm xưa, khi còn là một đứa bé năm tuổi, mặc trên người kiện áo ngủ xinh xắn, ở bên cạnh chính mình, dần dần biến thành một cô nàng thiếu nữ mười lăm tuổi lưu lạc khắp nơi giữa các Tinh cầu vũ trụ, thế nhưng từ trước đến giờ hắn lại chưa có phát hiện ra được trong lòng cô nàng đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra được bên trong cái thân hình dẫn dần có xu hướng phát triển thanh xuân hoàn mỹ kia, lại có được một dã tâm thiêu đốt mạnh mẽ đến như thế.
Bàn tay nắm chặt ly nước chanh trước mặt, Hứa Nhạc liếc nhìn về phía khuôn mặt thanh tú của Chung Yên Hoa, không biết có phải là do ảo giác hay không, thế nhưng hắn lại phảng phất như là nhìn thấy hình ảnh của vị lão đầu hổ đã từng hùng cứ một góc của vũ trụ, bên trong thân hình nhìn qua gầy yếu nhưng lại ẩn chứa một cỗ khí phách mạnh mẽ không thể nào kháng cự lại được. Cái loại hình ảnh này dùng để hình dung đối với một người con gái thì chẳng có chút phù hợp nào cả, hơn nữa tính tình của hai người cũng không tương đồng với nhau, nhưng mà về mặt bản chất cơ bản nhất thì cái loại khí chất cùng với khí phách phất tay một cái có thể hủy diệt toàn bộ thế gian kia, trên cơ bản giống như là cùng được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy.
Bản thân Hứa Nhạc lúc này cũng giống hệt như là những vị đại thúc bên trong Liên Bang, sau khi nhìn thấy hình ảnh Giản Thủy Nhi sau khi một lần nữa xuất hiện, lại ôm chặt lấy một gã nam nhân, liền lệ rơi đầy mặt mà phát hiện ra rằng cô nàng thiếu nữ nhỏ bé bên cạnh mình đột nhiên trong một đêm đã hoàn toàn trưởng thành, sắp sửa có được cuộc sống nhân sinh độc lập của chính mình, biến thành một cánh chim chuẩn bị rời khỏi chính mình. Một cô nàng thiếu nữ quật cường chuẩn bị rời khỏi gia đình, tiếp xúc với cái phiến thế giới rộng lớn của chính mình, có khả năng gặp phải một vài gã nam nhân nhỏ vô cùng tốt hoặc là cực kỳ không tốt nào đó… Tình tự của Hứa Nhạc nhất thời trở nên ảm đạm, thậm chí có chút chán nản cùng với uể oải nữa.
o0o
Phần sau của buổi cơm trưa cực kỳ xa hoa bên trong gian khách sạn sang trọng nhất Tang Thực Châu này, Hứa Nhạc trên cơ bản là vượt qua trong cái loại cảm xúc phức tạp này. Bộ dáng của hắn so với thường ngày có vẻ càng thêm trầm mặc hơn rất nhiều. Hắn hoàn toàn không có chú ý tới, cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa mở to cặp mắt tròn xoe vô tội của mình, đang càng không ngừng hướng về phía vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc thể hiện sự sùng bái cùng với kính ngưỡng của chính mình. Tự nhiên hắn cũng không có nghe được việc Hoài Thảo Thi phi thường khẳng khái mà giảng thuật cho cô nàng thiếu nữ về thời thơ ấu của chính mình, cùng với sự phấn đấu mạnh mẽ bên trong thế giới quyền thế mạnh mẽ của nàng ta.
Hoài Thảo Thi sau khi dưỡng thương hoàn tất xong liền phải quay trở về Tinh cầu Mặc Hoa chủ trì các hành động quân sự mạnh mẽ trong giai đoạn gần nhất của Đế Quốc. Nàng ta cũng không hỏi xem Hứa Nhạc chuẩn bị đi đến nơi nào, mà chỉ là khẽ nheo mắt lại, dùng tia hàn ý lạnh lẽo thấu xương nhất trong cặp mắt mình, bức bách Hứa Nhạc nhất định phải để lại phương thức liên lạc tin cậy nhất của hắn, sau đó song phương cứ như vậy mà chia tay.
Một chiếc phi thuyền màu đen dạng nhẹ không hề có bất cứ dấu hiệu gì, lặng lẽ bay lên từ trên phiến hải dương dâu tằm hạo hàn xanh biếc dưới chân Hoàng Thạch Sơn, dùng tốc độ cực nhanh phóng vọt vào trong không trung. Hệ thống phòng không của Cách Phản Tinh mãi đến hơn nửa phút đồng hồ sau đó mới có thể bắt giữ được dấu vết của chiếc Phi thuyền vũ trụ thần bí này. Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ kịp bố trí tên lửa đạn đạo địa đối không tiến hành công kích chiếc Phi thuyền thì đã liền nhận được nghiêm lệnh đến từ thượng tầng Quân đội, cấm bọn họ tiếp tục theo dõi chiếc Phi thuyền thần bí kia.
Một chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen không hề có bất cứ dấu hiệu gì, dùng một loại tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được mà phá tan tầng khí quyển, men theo những khe hở hệ thống phòng ngự của Đế Quốc, chỉ trong giây lát đã phiêu phù bên trong vũ trụ rộng lớn. Trên thực tế chỉ hơn nửa giờ sau đó, nó đã lặng lẽ không một tiếng động, nương theo sự yểm trợ của một tảng thiên thạch gần đó, đi tới phần mặt trái bóng râm của một Tinh cầu vệ tinh của Cách Phản Tinh.
Tại khu vực mặt trái của phiến Tinh cầu vệ tinh kia có một khu vực bóng tối càng sâu hơn những nơi khác một chút. Chỉ khi nào có thể tiến lại đủ gần, sử dụng mắt thường, hoặc là sử dụng các loại thiết bị kỹ thuật vệ tinh tiên tiến nhất, mới có thể nhìn ra được ở bên trong phiến bóng tối nồng đậm kia, hóa ra chính là một đầu Phi thuyền rác rưởi vô cùng khổng lồ đang phiêu phù ở nơi đó!
Bề ngoài của chiếc Phi thuyền vũ trụ kia được sơn phết thành một màu đen đậm nhạt đan xen nhau không theo bất cứ quy tắc nào cả. Đủ các dạng lại cấu kiện hình thể giống như phiến tiếp nhận năng lượng Hằng tinh hỗn độn thò ra bên ngoài thân thể, giống hệt như một cái vệ tinh vũ trụ chuyển tiếp khổng lồ đã bị vứt đi vậy.
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Liên Bang sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần cải tiến tự chủ, sớm đã không còn bộ dáng của năm xưa nữa. Hình dáng so với năm xưa đã từng một phen điên cuồng phóng như điên trên không trung, hải dương, lục địa của Tinh cầu S1 cũng đã có thêm một vài biến hóa khác biệt. Những phiến cấu kiện hình dáng như mái hiên nhô ra ngoài kia, sắp xếp lại theo bộ dáng dày đặc như một cái tổ ong, kết hợp với lớp sơn màu đen tuyền bên ngoài thân thể, có thể hoàn mỹ hấp thu hết thảy các loại sóng điện từ ra đa thăm dò. Chính vì thế nên bên ngoài cái bộ dáng nhìn qua vẫn là rác rưởi cùng với thô ráp hồ đồ như năm xưa, hiện tại lại lộ ra một cỗ hương vị cực kỳ khủng bố cùng với huyền bí kinh khủng.
Cũng chỉ có thể nói rằng cái vị kia đã cố tình sử dụng các loại cấu trúc thiết kế để mặc lên trên mình một bộ áo khác căn bản không theo bất cứ tiêu chuẩn thiết kế nào của nhân loại, hòng để thỏa mãn cái cảm giác hư vinh của chính mình, chính vì vậy đã hoàn toàn quên đi mất cái gì gọi là cảm giác mỹ cảm!
Đẩy cánh cửa khoang điều khiển ra, phiến không gian tối tăm bên trong khoang điều khiển nhất thời sáng lên một ngọn đèn sinh hoạt có mức độ cảm thụ ánh sáng tuyệt đối phù hợp nhất với khả năng tiếp nhận của mắt con người. Thế nhưng dù như vậy, Hứa Nhạc vẫn như cũ nhịn không được khẽ nheo lại cặp mắt vốn đã ti hí của chính mình. Hiển nhiên là tâm tình hắn cũng chẳng có chút thoải mái nào cả. Ngay cả cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa mãi luôn thành thành thật thật cầm chặt cổ tay áo của Hứa Nhạc, đứng sau lưng hắn, lúc này cũng khẽ nheo lại cặp mắt xinh đẹp của mình, tâm tình tựa hồ cũng không quá thoải mái.
Kể từ sau khi rời khỏi phiến hải dương dâu tằm xanh biếc kia, cả hai người mãi cũng không có mở miệng nói bất cứ lời nào cả, vẫn duy trì sự trầm mặc tuyệt đối. Cái loại không khí trầm mặc này đến từ một loại nguyên nhân nào đó cực kỳ phức tạp, cũng không có biện pháp nói ra rõ ràng được, vì thế bọn họ đành phải không nói gì cả.
Chẳng qua cái chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm này chưa bao giờ thật sự là một căn nhà trầm mặc cả. Kể từ sau khi bắt đầu lưu lạc khắp nơi trong vũ trụ, Hứa Nhạc cùng với Tiểu Dưa Hấu có đôi khi phẫn nộ, có đôi khi hờn dỗi, có đôi khi trở nên cáu kỉnh, có đôi khi van xin, có những lúc thường xuyên trầm mặc suốt một ngày một đêm không nói tiếng nào, nhưng mà cái tên gia hỏa nào đó cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ để ý đến những vấn đề đó cả, thủy chung luôn luôn hoàn mỹ sắm vai một kẻ lắm lời…
- Oa ha ha ha ha! Ta đã từng nói qua rồi mà, trong toàn bộ phiến vũ trụ này, ngoại trừ cái cỗ máy vi tính chết tiệt nằm bên dưới lòng đất Cục Hiến Chương kia ra, không có bất luận kẻ nào có kiến thức Sinh vật học tốt hơn so với ta cả! Ta là ai? Ta chính là sự tồn tại vĩ đại không ai biết, ta có thể làm ra được cái thứ phức tạp như là thịt protein tổng hợp kia, chẳng lẽ lại không thể nào làm ra được tơ tằm tổng hợp hay sao?
- Hai vị đồng bọn thân ái của tôi ơi, báo cáo với hai vị một cái tin tức tốt, phi thường tốt. Vào thời gian ba tiếng đồng hồ trước đây, bản Hạm trưởng đại nhân Phỉ Lợi Phổ vĩ đại đã thành công nghiên cứu chế tạo ra được loại tơ tằm nhân tạo a! Căn cứ vào mức độ tiêu hoa nguyên liệu, chất lượng sản phẩm cùng với tính toán về mặt số lượng, như vậy chỉ cần chúng ta tùy tiện chọn đại một khỏa Tinh cầu quặng mỏ nào có dầu mỏ, như vậy chúng ta liền có thể lũng đoạn toàn bộ thị trường tơ lụa của vũ trụ! Chỉ cần đến lúc đó, bất luận là đám quý tộc trên Tang Thực Châu, hay thậm chí là đám thương nhân buôn lậu của Bách Mộ Đại đi chăng nữa, cũng sẽ phải quỳ gối trước mặt chúng ta, ôm lấy chân chúng ta, khóc lóc van xin chúng ta ban thưởng cho bọn chúng chút cơm cháo… Đến lúc đó chúng ta có thể đạt được bao nhiêu là thế lực a!
Bên trong hệ thống điều khiển trung tâm không ngừng trào dâng quanh quẩn thanh âm phi thường kích động cùng với hưng phấn. Mấy cái cánh tay máy móc bằng thủy áp không ngừng quơ loạn khắp nơi, giống hệt như là đang khiêu vũ vậy, đong đưa liên hồi trước mặt Hứa Nhạc. Sau đó thanh âm kia lại hạ giọng hưng phấn nói:
- Cái này thuyết minh cho cái gì? Chính là thuyết minh rằng khoa học kỹ thuật phát triển a, chỉ có khoa học kỹ thuật phát triển mới là sức sản xuất cường hãn đệ nhất thế gian!
Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa đều ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, một lớn một nhỏ đồng thời làm ra hai động tác cực kỳ tương tự nhau, toàn thân giống hệt như một bức tượng chống cằm, ánh mắt mở lớn ảo não, nhìn chằm chằm ngẩn người về phía phiến không gian vũ trụ tối đen bên ngoài cửa sổ trước mặt, căn bản không thèm để ý đến sự điên cuồng hưng phấn của tên gia hỏa kia.
Trên thực tế thì trong khoảng thời gian ba năm gần đây, tuy rằng không có sự duy trì hỗ trợ của kho số liệu trung ương Liên Bang, nhưng mà cái tên gia hỏa kia cũng vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng nghiên cứu tạo ra một đống phát minh mới. Hơn nữa mỗi lần cũng đều có bộ dáng giống hệt như ngày hôm nay, hưng phấn kích động liên hồi. Thân là hai người nghe duy nhất của hắn, bọn họ sớm đã chết lặng không biết bao nhiêu lần rồi.
- Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhac! Cậu bị làm sao vậy?
Cánh tay máy móc mảnh khảnh ở trong không trung xoay loạn, vẽ ra một vòng tròn phi thường xinh đẹp, sau đó phát hiện có chút bất bình thường, bèn chĩa phần đầu có cái camera nhỏ xíu đến ngay phía trước mi tâm của Hứa Nhạc, xoay xoay nhẹ mấy cái, hỏi han:
- Có phải là cậu bị cô nàng tỷ tỷ khủng bố kia lôi gia pháp ra đánh cho một trận choáng váng rồi hay không?
Hứa Nhạc khẽ cau mày lại một chút, nói:
- Tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi, không được phép gọi tôi là Nhạc Nhạc!
Chung Yên Hoa ngồi một bên, ngữ khí trào phúng nói xen vào:
- Hắn nghĩ rằng nếu gọi anh như vậy, sẽ có vẻ thêm đáng yêu, thân thiết hơn một chút!
Anh chàng Phỉ Lợi Phổ đồng học thẹn quá hóa giận, cất giọng u oán chất vấn:
- Cái tên Nhạc Nhạc này nghe hay lắm mà, có cái gì không tốt chứ?
- Năm đó khi mà Thi công tử cùng với đám nữ nhân của hắn chơi trò tình một đêm, vẫn luôn một mực dùng tên của tôi. Hơn nữa hắn luôn kiên trì bảo đám nữ nhân kia lúc ở trên giường phải gọi hắn là Nhạc Nhạc.
Hứa Nhạc khẽ dang hai tay ra, ngữ khi phi thường nghiêm túc, nói:
- Cái lý do này có đầy đủ hay chưa?
- Vậy thì cậu muốn ta gọi cậu bằng cái tên gì đây? Ông chủ nhỏ? Thái Tử gia? Trước kia thì còn có thể gọi cầu là Thượng tá Hứa Nhạc, nhưng mà hiện tại cậu đã không phải là Thượng tá Liên Bang nữa rồi, thậm chí cậu cũng không phải tên là Hứa Nhạc nữa, vậy thì đến tột cùng cậu là ai đây?
Anh chàng Phỉ Lợi Phổ lúc này giống hệt như là một gã triết học gia nào đó, bị bà vợ sư tử Hà Đông nhà mình đánh cho đau quá đến mức kích động, lớn giọng kháng nghị:
- Không ai biết được tên thật sự của cậu là gì cả. Chẳng lẽ cậu muốn ta gọi cậu là Hoài Nhạc à? Cậu hoài thai mấy tháng rồi nhỉ? Vì cái gì ta lại không biết vậy ta?
Chung Yên Hoa nghe được có người nào đó dùng lời nói ác độc mà công kích gã huynh trưởng kính yêu nhất của chính mình, rốt cuộc cũng không áp lực được sự phẫn nộ trong lòng mình nữa, bàn tay nhỏ bé đập mạnh xuống thành ghế một cái, thắt lưng mềm mại khẽ thẳng người dậy, hai tay chống lưng đứng lên, phẫn nộ nói:
- Thế thì chúng ta đây nên xưng hô ông như thế nào đây?
- Là Tiểu Phỉ Phỉ thân ái đáng yêu nhất…
- Dẹp đi! Ông không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà được quyền tự đặt tên cho chính mình chứ? Một con gà con khi lần đầu tiên chui ra khỏi trứng, sẽ xem sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy là cha mẹ của nó. Như vậy ông nên mang họ của Hứa Nhạc ca ca đi! Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, ông sẽ có tên là Hứa Phỉ!