Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Vọng Chi thấy hắn căn bản không có dự định cùng nàng nói tiếp, lập tức kéo Trần Khiêm Quân tới phòng hắn.
Trần Khiêm Quân không thể động thủ đối với một tiểu cô nương, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng.
Cố Vọng Chi tìm một cái ghế giẫm lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Trần Khiêm Quân, nhìn rất lâu, rốt cuộc nói: “Ta biết, ngươi chắc chắn không phải lão hỗn đản Cố Tư kia, nói đi ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn thế nào mới rời khỏi thân thể lão hỗn đản kia?”
Trần Khiêm Quân thật không ngờ tiểu cô nương ước chừng mười tám tuổi có thể nhạy cảm như vậy, hắn chỉ hỏi: “Ta nếu không là Cố Tư, thì là ai?”
Câu này hỏi ngang với ba phải coi như cái nào cũng được, Cố Vọng Chi từ trên ghế hạ xuống, trực tiếp ngồi lên, không thèm ghét bỏ trên ghế có hai vết dấu chân.
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thương tâm lại thất lạc nói: “Ta cho rằng lão hỗn đản Cố Tư kia sẽ theo ta cả đời, nhưng hắn lại rời đi như vậy.” Nói xong nàng lại ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, giơ tay lên dùng sức lau lau nói: “Ta đang nghĩ, khả năng ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu đó nhập vào thân hắn, nhưng mà không sao, ngươi chỉ cần cố gắng đối xử tốt với thân thể của hắn là được rồi. Dù sao thân thể này vẫn là ca ca ta.”
Nói xong Cố Vọng Chi lại lộ ra vẻ mặt giống như trên đời này không còn thân nhân vậy, ai nghe mà không thương tâm tới rơi lệ.
Trần Khiêm Quân vẫn nhìn nàng như cũ, muốn từ trên vẻ mặt bi thương kia nhìn ra một điểm giả tạo, nhưng cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt thương tâm.
Trần Khiêm Quân thở dài một hơi, nhớ tới Cố Ngôn Chi thường thường hay nói muội muội của y không sủng ái cho lắm, cho nên không tính toán gạt tiểu cô nương này.
“Ta cũng không biết rời đi thế nào.”
Câu nói này hiển nhiên khiến Cố Vọng Chi quên trước đó mình đã làm gì, nàng chỉ trợn tròn mắt lên nhìn Trần Khiêm Quân.
Cố Vọng Chi là cô nương nhìn qua rất xinh đẹp, một đôi mắt hạnh thủy linh, thật giống như sẽ nói như thế.
Nàng có chút run rẩy hỏi: “Vậy thì, lão hỗn đản kia, chết rồi?”
Trần Khiêm Quân nói: “Hắn còn sống rất tốt.”
Chỉ câu nói này thôi cũng làm Cố Vọng Chi yên tâm, sau khi dùng giọng điệu dứt khoát bây giờ dùng giọng ngược lại nói chuyện. Nàng vắt chân lên, tiện tay cầm điểm tâm trên bàn, sau đó nhét vào trong miệng. Hoàn toàn không nhìn ra một điểm thương tâm gần chết vừa nãy.
Trần Khiêm Quân: “…” Trước đó chỉ gặp qua cô nương này ríu rít ngồi xướng khúc nhi, làm bộ như sầu dung, không ngờ bình thường lại không câu nệ tiểu tiết như vậy.
Điểm tâm trong miệng Cố Vọng Chi còn chưa nuốt xuống, ngẩng cổ hỏi: “A, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Sống ở đâu? Chết lúc nào?”
“…” Trần Khiêm Quân nói: “Ta còn chưa có chết.”
Cố Vọng Chi lại nhét vào một khối điểm tâm vào trong miệng, hỏi: “Ngươi còn chưa chết thì làm sao nhập vào thân thể lão hỗn đản Cố Tư được?”
Nói xong, Cố Vọng Chi chỉ nhìn thấy điểm tâm trong miệng đã biến thành hạt cám phun vào y phục đối phương, nhanh chóng kéo ống tay áo hắn tùy ý lau lau, không để ý chút nào lại tiếp tục ăn điểm tâm.
“…” Trần Khiêm Quân nói: “Ta cũng không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào.” Nói xong, Trần Khiêm Quân lại hỏi: “Ngươi từ lúc nào phát hiện ta không phải anh ngươi?”
Cố Vọng Chi hiển nhiên ăn quá nhanh, lập tức rót một chén nước, uống vào một hơi, thuận khí một lúc mới nói: “Từ buổi sáng ngươi bắt đầu tỉnh lại hôm đó.”
Buổi sáng hôm Tẩu hỏa nhập ma?
Cố Vọng Chi nói: “Lão hỗn đản Cố Tư thật giống như một con heo, mỗi ngày không ngủ thẳng tới mặt trời lên cao cũng không chịu tỉnh. Ngày đó khi ta tới đây, ngươi đã tỉnh lại, ta ở trước mặt ngươi xướng khúc nhi ngươi cũng không phản ứng, ta đuổi theo ngươi chạy, ngươi cũng chỉ có thể trốn.”
Trần Khiêm Quân nhìn Cố Vọng Chi, nữ tử này xem ra thật cẩn thận, chỉ qua sự theo dõi, dường như bất luận biến hóa nhỏ bé cỡ nào cũng chạy không thoát khỏi con mắt của nàng.
Hai người bắt đầu tán gẫu. Nói một cách chính xác, là Cố Vọng Chi bắt đầu tán gẫu. Nàng cảm thấy Trần Khiêm Quân xem ra là người có hương khí đọc sách thư hương, nhưng không khiến người ta cảm thấy cổ hủ, lúc không nói chuyện thường có lực chấn nhiếp.
Lúc Cố Ngôn Chi khen ai đó, trước giờ không keo kiệt một từ. Hiếm thấy bị một cô nương tán thưởng Trần Khiêm Quân không thể làm gì khác hơn là chỉ cười trong toàn bộ cuộc nói chuyện, chấp nhận cũng không nói, không đồng ý cũng không nói.
“Nhưng ca ca ngươi không đánh giá ta như vậy.”
Khi nghe nhắc tới ca ca mình, Cố Vọng Chi ngược lại giống như uống nước đắng. Lão hỗn đản Cố Tư kia chính là một lão đại thô, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, trước giờ không đọc sách viết chữ tu thân dưỡng tính, dẫn dắt mọi người trong ma giáo hoành hành ngang ngược, quả thật khiến người ta không thể nhịn được.
Sau mấy câu nói, Trần Khiêm Quân cảm thấy Cố Vọng Chi là cô nương rất kỳ quái. Nếu nói nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, thì hành vi cử chỉ lại không hợp lễ nghi; nếu nói nàng thô chi đại diệp*, thì lại thấy giống như nàng đã đọc qua nhiều sách, đàm luận kim luận sử đều là tiện tay nắm được.
*thô chi đại diệp, một người phụ nữ cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết.
Cố Vọng Chi kéo Trần Khiêm Quân vừa mới trở lại Duy Ninh thần giáo, từ buổi trưa nói tới buổi tối, nước trong ấm trà cũng uống hết, điểm tâm cũng ăn gần no, Cố Vọng Chi mới nói nàng rất bận bịu, cho nên ngày khác lại tán gẫu.
Tiễn Cố Vọng Chi đi, Trần Khiêm Quân nhìn khối điểm tâm to bằng lòng bàn tay trong đĩa, trầm mặc.
Phòng Cố Ngôn Chi rất lớn, đồ vật trang trí bên trong cũng nhiều vô cùng, muốn từ chỗ này tìm được thứ hai người đều gặp, Trần Khiêm Quân cảm thấy rất khó khăn.
“Ngươi đã trở về?”
Trần Khiêm Quân nghe thấy lập tức quay đầu, đã thấy Phong Phi Dương một thân thanh y ôm cánh tay đứng phía sau hắn.
“Ngươi… Không phải muốn rời khỏi chỗ này, về phái Không Động?” Nếu đúng là như vậy, hắn sẽ để Phong Phi Dương rời đi. Dù sao Phong Phi Dương là đại đệ tử phái Không Động, không thể để cho hắn cả đời đều ở lại trong ma giáo.
Vẻ mặt Phong Phi Dương vốn nhu hòa thì vừa nghe thấy câu này, lập tức đổi sắc mặt, nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi!” Nói xong Phong Phi Dương xoay người rời đi, thoáng như một khắc cũng không muốn dừng lại.
Cũng không biết tại sao Phong Phi Dương lại có phản ứng như thế, Trần Khiêm Quân từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nói muốn hắn nói ra bí tịch võ công phái Không Động. Đã như vậy, sau đó hắn lại tìm cơ hội để Phong Phi Dương rời đi là được rồi.
Vừa mới chuẩn bị tìm xem trong căn phòng này có những thứ gì, thì thấy Phong Phi Dương lại đi vào.
Lần này trên tay hắn cầm hai cây kiếm, chỉ vào Trần Khiêm Quân nói: “Có bản lĩnh thì theo ta tỷ thí một chút, để ta nhìn xem một giái chủ ma giáo đến cùng có bao nhiêu năng lực.”
“…” Trần Khiêm Quân biết Cố Ngôn Chi nội lực hùng hồn, Phong Phi Dương với hắn căn bản không ở cùng một cấp bậc, nhưng đối phương lại hạ chiến thư, hắn cũng không thể dễ dàng từ chối.
Trần Khiêm Quân quen thuộc dùng đao, Quỷ Đầu Đao hơi hiện ra một sắc lam quang, vừa nhìn đã biết là binh khí cực phẩm. Còn thanh kiếm trên tay Phong Phi Dương vừa nhìn thì biết là kiếm phổ thông.
Hai người đánh đánh, từ trong nhà đánh ra ngoài phòng, lại đánh lên nóc nhà. Trong đêm tối, mặt trăng to lớn soi sáng hai người trên người nóc nhà, nhìn qua như tranh vẽ.
Vào lúc này vốn là lúc bọn giáo chúng Duy Ninh thần giáo sau khi ăn xong tản bộ nhàn nhã tán gẫu bát quái, thấy trên nóc nhà có trò hay, mỗi người ngẩng đầu lên coi xem.
Kiếm quang của Phong Phi Dương đâm thẳng yết hầu Trần Khiêm Quân, lại bị Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng lùi về sau một bước hóa giải. Dưới chân hắn uốn cong muốn đá vào đầu gối Phong Phi Dương.
Phong Phi Dương giơ lên một cước muốn đá vào ngực Trần Khiêm Quân, thì thấy Trần Khiêm Quân đem sống dao nhẹ nhàng vỗ một cái, đem chân kia đập sai lệch.
Trên nóc nhà không phải chỗ nắm vững cân bằng, Phong Phi Dương để một chân đứng thẳng, một chân khác không ngừng phát động tiến công vào Trần Khiêm Quân, nhưng bởi trên nóc nhà có rêu xanh bám, trượt một cái, mắt thấy từ nóc nhà lăn xuống.
Trần Khiêm Quân phản ứng thật nhanh, liền lôi kéo vát áo của Phong Phi Dương, một tay kia ổn định lại eo Phong Phi Dương.
Phong Phi Dương quay đầu lại, khoảng cách hai người hầu như chỉ còn nửa tấc, bởi vì giao đấu mà hơi thở trở nên nóng rực phun vào mặt nhau, khiến mặt Phong Phi Dương lập tức đỏ lên.
Bọn giáo chúng bày tỏ, ngày hôm nay có một màn biểu diễn thật đặc sắc, bọn họ thật chờ mong giáo chủ lập tức hôn xuống. Loại tình cảnh tương ái tương sát này, bọn họ đã nhìn quen!
Trần Khiêm Quân lại không như bọn họ mong muốn thả Phong Phi Dương ra, nói một tiếng đa tạ, rồi nhảy xuống mái hiên.
Phong Phi Dương cũng nhảy xuống theo, nói: “Chỉ là do rêu xanh, ngày khác tái chiến!” Nói xong Phong Phi Dương liền chạy.
Bọn giáo chúng lập tức thất vọng nhìn giáo chủ. Chuyện đại sự cả đời của giáo chủ bọn họ đều cực kỳ lưu ý, dựa theo Thiểu Âm trưởng lão nói, giáo chủ lớn lên như vậy, ngay cả nụ hôn đầu cũng không muốn tặng ra ngoài, một lần này khiến bọn giáo chúng vì tính phúc sinh hoạt của giáo chủ cảm thấy lo lắng. Trước đó vài ngày tuy rằng đã truyền ra tin tức giáo chủ có hỉ sự, nhưng đến hiện tại vẫn để sống chết mặc bay. Đúng là gấp chết bọn họ!
Trần Khiêm Quân đi trở về phòng, lập tức khoá cửa. Vừa nãy trong nháy mắt đó, hắn suýt chút nữa cho rằng người đứng đối diện là Cố Ngôn Chi! Tại sao lại có ý nghĩ như thế?
Sờ sờ trái tim đập liên hồi, trong đầu không tự chủ được nhớ tới tình cảnh ngày đó ở Côn Luân điện. Tất cả hình ảnh đó đối với Trần Khiêm Quân là cấm kỵ. Ngay cả một nữ nhân hắn còn chưa có chạm qua, huống chi là nam nhân? Thậm chí từ trước giờ hắn còn không cho rằng hai người nam nhân cùng nhau sẽ sản sinh cái gọi là tình cảm, nhưng nghĩ tới những phản ứng kỳ quái kia là xảy ra chuyện gì?
Hắn chậm rãi đi tới bên giường, nhớ tới Cố Ngôn Chi nói cái bô dưới gầm giường có võ công bí tịch của y, suy nghĩ một chút, Trần Khiêm Quân vẫ đem quyển bí tịch lấy ra lật qua lật lại.
Không hổ là ma giáo ở trong võ lâm khiến người ta nghe tới đã biến sắc, không hổ là giáo chủ ma giáo khiến người bạch đạo căm hận nhưng lại không có cách nào đối phó, quyển bí tịch này ghi chép nội công tâm pháp hầu như là thứ từ trước tới giờ hằn chưa từng gặp qua.
Trần Khiêm Quân ngồi bằng xuống bắt đầu vận hành nội lực, đem hình ảnh tươi đẹp ngày ấy cùng Cố Ngôn Chi quên ra sau đầu.
******
Ở Lục Phiến Môn, có một tiểu thái giám mặc trang phục lam sắc, nói Trương đại nhân hoăng ( đã chết), hoàng thượng hạ chỉ cả nước cùng bi, treo tang ba ngày.
*hoăng: (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
Không lâu lại tới một người mặc đồ tang màu trắng, nói là quản gia Trương phủ, phụng chủ nhân di mệnh tặng đồ cho Trần bộ đầu.
Triệu Toàn suy nghĩ đã lâu, không biết lão đại đã chạy tới chỗ nào, mới nhớ tới tới, lão đại nói muốn đuổi theo vợ. Nhưng vào lúc này rời đi chính là tự ý nghỉ việc, khẳng định không thể nói cho người khác biết.
Thành Ưng Toàn nói: “Ngươi giao cho ta cầm, ta sẽ đưa cho hắn.”
Trương quản gia suy nghĩ một chút, hắn biết Thành Ưng Toàn cùng Trần Khiêm Quân từ trước đến giờ quan hệ rất tốt, liền không nghi ngờ đưa đồ cho Thành Ưng Toàn.
Thành Ưng Toàn lấy tới xem, chỉ là một khối Mặc Ngọc bình thường, nhìn hình dáng chỉ có một nửa. Khối ngọc này hắn đã từng thấy, ngày đó phá án có nhìn thấy qua, đáng ra là ở trên tay lão đại trên tay, tại sao lại bay tới Trương phủ?
Cảm ơn Trương quản gia xong, đám người từng người tản đi.
Còn Cố Ngôn Chi đang trên đường tới Lương châu. Chuyện truy vợ này, quả thật chính là cấp bách!