Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Cố Ngôn Chi rời đi thì phi thường phẫn nộ. Không phải do bị uy hiếp, mà do Trần Khiêm Quân nói kẻ trộm huyết ngọc phượng hoàng bây giờ vẫn còn ở Thường Đức, cho nên phải nhanh chóng tìm được người. Con mẹ nó tên trộm ngu ngốc đã trộm đồ còn không biết chạy, y căn bản không muốn thừa nhận đó là đệ tử ma giáo!
Y một mình trở lại khách điếm, thấy mấy người Thành Ưng Toàn đang ngồi uống rượu ở đại sảnh, liền tiến tới hỏi tình hình hiện tại.
Thành Ưng Toàn đem những gì tra được đều nói cho Cố Ngôn Chi biết. Có thể nói là không thu hoạch được gì. Cố Ngôn Chi gật gật đầu, rồi một người đi ra ngoài.
“Lão Đại, huynh không ăn cơm à?”
Còn ăn gì nữa, y sinh khí tới no rồi.
Giờ này mặt trời chiều ngã về tây. Chân trời dần dần đổi màu, màu đỏ diễm lệ ngược bóng xuống hộ thành hà(1), trời và nước quyện lại một màu nhìn rất xinh đẹp.
(1): sông được đào quanh chân thành để bảo vệ thành.
Một thân bạch y đứng ở hộ thành hà, bị ánh nắng chiều chiếu lên vừa ấm áp lại lẻ loi. Cố Ngôn Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt kia nửa ngày, quả nhiên nhìn mặt mình sẽ thoải mái hơn.
“Có manh mối gì.” Biết là y đang nhìn mặt của chính y, nhưng Trần Khiêm Quân cũng không thói quen bị người ta nhìn chằm chằm.
Cố Ngôn Chi đem tình hình nói rõ lại, nhưng lại giấu chuyện phát hiện người trong Duy ngã thần giáo có liên quan. Y đương nhiên không biết đồ đệ kia đã đem ngọn nguồn mọi chuyện nói cho Trần Khiêm Quân biết.
Trần Khiêm Quân cúi đầu tự hỏi, nhân tiện nói: “Nếu phạm nhân còn ở thành Thường Đức, chắc rằng hắn đang đợi cái gì đó. Chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất thả tin tức ra, nói là huyết ngọc phượng hoàng hắn trộm được chỉ là đồ giả đã được làm phi thường khéo léo tinh tế.”
“Nếu đã dám đi trộm đồ, khẳng định hắn biết phân rõ thật giả.” Cố Ngôn Chi cho rằng, đó chính là bẫy ai dại gì tin tưởng được.
“Không, đằng sau nhất định có người xuất hiện, một người để chứng minh đồ có thật hay không.”
Cố Ngôn Chi không phải kẻ ngốc, lập tức nghĩ thông, nói: “Người kia là một tên giỏi giám định đồ, hơn nữa võ công phải tốt nhất.”
“Đúng vậy, vì để nghiệm chứng thật giả, hắn nhất định sẽ đi tìm người kia, đến lúc đó chúng ta chỉ cần úng trung tróc miết(2) được.”
(2: bắt ba ba trong hũ.
Hai người nhanh chóng thương nghị cụ thể cách phá án. Cùng lúc, mặt trời ở chân trời chiếu một tia ánh sáng cuối cùng rồi lặn xuống biến mất, trên sống bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một ngọn đèn dầu.
Trần Khiêm Quân nhìn xa nơi chân trời, ngâm nói: “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn.”
Cố Ngôn Chi vừa nghe xong gân xanh nổi lên dữ dội, nhào tới bóp cổ Trần Khiêm Quân hung tợn nói: “Hỗn đản, không được phép trước mặt lão tử nói mấy câu thơ hủ bại này!”
Trần Khiêm Quân thản nhiên nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi bóp chính là thân thể của mình.”
Một câu làm cho Cố Ngôn Chi nhất thời nóng nảy. Đệt, tên hỗn đản này tuyệt đối là khắc tinh. Khi nào thân thể đổi trở về, nhất định phải đánh chết hắn!
Một lúc lâu sau, Trần Khiêm Quân nói tiếp một câu: “Ngươi không nên bạo lực khuôn mặt ta như vậy, ta là bộ đầu.”
Cố Ngôn Chi nghĩ nghĩ, tất nhiên không khỏi buồn bực .
Sau khi trở về y đem những gì cùng Trần Khiêm Quân thương lượng nói cho đám người Thành Ưng Toàn, lập tức đạt được những ánh mắt sùng bái của đám bộ hạ, hơn nữa còn tỏ vẻ quả nhiên không hổ là lão Đại, mưu kế này cũng chỉ có lão Đại mới có thể nghĩ ra được.
Chu Trường Viễn nhanh chóng tiếp thu kế hoạch Cố Ngôn Chi đề bạt, lập tức phái người đi thả tiếng gió, nói huyết ngọc phượng hoàng bị trộm chẳng qua là hàng nhái, huyết ngọc phượng hoàng chân chính hiện giờ vẫn còn bình yên nằm ở trong phủ Tri châu. Nhưng tên ăn trộm kia cũng dám đột nhập phủ Tri châu trộm đồ, cho nên nhất định không thể tha thứ. Vì thế còn có người đem chân dung treo lên tường thành truy bắt.
Kỳ thật hôm đó là buổi tối chẳng ai thấy rõ tên kia bộ dạng ra sao, nhưng nghe nói tên ma giáo đồng lõa kia ở cổ có một cái bớt màu đỏ, cho nên tấm chân dung kia chỉ có cái bớt là thật.
Cũng ngày hôm đó, bên trong thành có một nhà khai trương hiệu cầm đồ tên Đồng Nguyên. Nghe nói hiệu cầm đồ này ở các nơi đều có chi nhánh, địa vị trong giới phải đứng số một số hai. Hơn nữa nghe nói chưởng quầy chính là nhân vật phi thường khôn khéo, phàm là có vật gì vô giá cũng có thể nói ra nguồn gốc.
Lúc hiệu cầm đồ khai trương, còn đặc biệt chuẩn bị bao lì xì thật to cấp nha phủ, phàm là người đi vào cầm đồ cũng có thể được tặng một khăn tay của hiệu cầm đồ làm lễ vật. Trong nháy mắt hiệu cầm đồ Đồng Nguyên đông như trẩy hội.
Cố Ngôn Chi cùng ngày mang theo người cải trang đi vào, hơn nữa Trần Khiêm Quân cũng tung tin nói người Thần giáo làm việc tốc độ rất cao, trong khoảng thời gian ngắn là có thể thu phục mọi việc.
Buổi tối hôm nay không có sao, ngay cả trăng cũng bị tầng mây che khuất. Một người thần không biết quỷ không hay lẻn vào phủ Tri châu. Hắc y nhân kia khinh công rất cao, thế nhưng đi thẳng đến tàng bảo các.
Điều này đã sớm được bọn họ đoán trước, cũng may xung quanh đã sớm bày ra thiên la địa võng chờ người, hắc y nhân mới vừa bước vào vòng vây đã bị mấy chục mũi tên bắn tới tấp vào người. Biết bản thân cùng đường, hắc y nhân lập tức thi triển khinh công tìm lỗ hổng đột phá trốn thoát.
Người Lục phiến môn không phải kẻ ngồi không, hắn khinh công lợi hại, những người này khinh công cũng không kém. Lập tức truy đuổi ở phía sau hắn.
Cố Ngôn Chi lúc này vô cùng buồn bực thân thể Trần Khiêm Quân này không có nội lực, còn bày đặt làm tổng bộ đầu Lục phiến môn, một tí nội lực cũng không có, hắn cũng quá giỏi đi.
Trên đường đuổi theo, vừa lúc thấy Thành Ưng Toàn bắt được hắc y nhân.
“Thành Ưng Toàn.” Cố Ngôn Chi lập tức hô một tiếng.
“Lão Đại, ta đã bắt được người.” Thành Ưng Toàn giữ chặt tay người nọ, dùng dây thừng đem người cột chặt.
Cố Ngôn Chi nói: “Vừa rồi lúc ta tới ở góc đường thấy có một người khả nghi, rất có thể là đồng đảng của tên tặc tử này. Ngươi cũng biết ta không có nội lực, cho nên không dám đánh bừa liều mạng, ngươi mau đi xem thử xem.”
Thành Ưng Toàn nghe vậy lập tức chạy tới góc đường, lúc sau Cố Ngôn Chi rút miêu đao đem dây thừng cắt đứt.
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi ngốc a, còn không chạy?” Cố Ngôn Chi lại một lần nhận thấy, sao y lại có tên đồ đệ ngu ngốc như vậy. Y đã cùng quan phủ nói một nửa kế hoạch, lường trước người này khẳng định sẽ không rơi vào bẫy, ai biết tên này ngu ngốc đạt đến mức này.
Thành Ưng Toàn đuổi tới góc đường lại không phát hiện bóng người nào, liền quay lại tìm lão Đại, lại thấy lão Đại đi một mình hướng ngược lại.
Hắn có chút kinh ngạc hỏi: “Lão Đại, kẻ trộm kia đâu?”
Cố Ngôn Chi coi như không có việc gì trả lời: “Chạy.”
Chu Trường Viễn nghe tin kẻ trộm chạy mất rất giận dữ. Lão tuy rằng thoạt nhìn hiền hoà, nhưng cũng không thể nói tính tình cũng không có. Huống chi việc này liên quan tới huyết ngọc phượng hoàng, sao có thể không cẩn thận? Đã để hắn chạy mất, lần sau muốn bắt người sẽ càng khó khăn hơn.
Thành Ưng Toàn lập tức nói do mình hành sự bất lực, Ngô Đức, Triệu Toàn cũng lập tức nói chuyện này không thể trách bọn họ.
Có thể nói phẩm chất của Chu Trường Viễn cao hơn đám người này, nhưng cũng không thể làm gì đám người này. Cuối cùng đành phải đỏ mắt nói: “Hạn cho các ngươi trong vòng mười ngày phải bắt được kẻ trộm ngọc, nếu không ta nhất định sẽ bẩm báo La đại nhân, để hắn nghiêm trị không thua!”
La Cương phẩm cấp tuy so ra kém Trương Thúc Đại, nhưng lão trực tiếp cai quản Lục phiến môn, cho nên chuyện này nếu thật sự bị La Cương bắt được nhược điểm, cho dù có Trương đại nhân tận lực bảo vệ cũng khó tránh tội. Trương đại nhân quyền cao chức trọng, lúc này ra tay che trở e là khó, sợ rằng sẽ không ra mặt cũng không chừng.
Thành Ưng Toàn đối với việc này phi thường để ý, nhìn lão Đại lại một bộ không liên quan tới mình, khiến hắn hoàn toàn không biết nên phải làm sao. Từ sau chuyện đó, các hành vi của lão Đại trở nên dũ phát cổ quái, giống như thay đổi toàn bộ cơ thể. Thành Ưng Toàn bắt đầu đối chuyện này để bụng.
Buổi tối, Cố Ngôn Chi thay đổi một bộ y phục hàng ngày tiêu sái đi vào hậu viện hiệu cầm đồ Đồng Nguyên.
Vừa vào cửa còn có một đạo đao khí bắn thẳng tới trước mặt y, nhưng chỉ cách một tấc với chóp mũi thì dừng lại.
Cố Ngôn Chi chọn mi nói: “Ngươi giết ta, là không muốn lấy lại thân thể của mình ?”
“Ngươi vì sao lại để cho hắn chạy?” Trong giọng nói Trần Khiêm Quân cất dấu lửa giận. Hắn rất ít khi tức giận, rõ ràng đã rất gần, rất nhanh là có thể biết được tin tức của đại ca, lại bị kẻ trước mặt này toàn bộ đảo loạn.
“A, tin tức của người rất nhanh.” Cùng Trần Khiêm Quân tương phản, Cố Ngôn Chi ung dung thoải mái đi vào.
Hậu viện hiệu cầm đồ, tứ đại trưởng lão thần giáo đang vây quanh nhìn một viên ngọc lục bảo dạ minh châu to bằng nắm tay, viên dạ minh châu này đem căn phòng chiếu sáng như ban ngày. Dạ minh châu cũng không gây ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là viên dạ minh châu này còn sáng hơn ánh sáng thường, rất là phi phàm. Tuy bọn họ đã gặp nhiều kỳ trân dị bảo, thì đây là lần đầu tiên gặp dạ minh châu phẩm chất đặc biệt như vậy.
Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng liếc mắt viên dạ minh châu kia một cái, đi tới nòi: “Thoạt nhìn giống cống phẩm a.”
“Cống phẩm thì thế nào, trong hoàng cung hắn có thứ gì, Ngã thần giáo cũng có thể có.” Nói chuyện chính là Thiếu Âm trưởng lão Ẩn nương, thái độ kiêu ngạo theo thói quen, đoàn sơn nhẹ nhàng đung đưa rất có phong tình.
Ngôn Chi nghe vậy gật đầu, quả nhiên không hổ là trưởng lão, nói chuyện thật khí phách.
Trần Khiêm Quân lại trầm mặt, hỏi: “Thứ này làm sao có?”
“Hôm nay có người cầm đồ, chúng ta nhìn thấy là vật tốt, liền cho tám trăm lượng bạc.” Viên dạ minh châu này, giá trị đâu chỉ có tám trăm lượng bạc, cho dù là mười vạn hai hoàng kim chỉ sợ cũng có người nguyện ý thu mua.
“Người nọ đâu? Nói khi nào chuộc đồ?” Trần Khiêm Quân hỏi.
“Nói một tháng sau sẽ tới lấy, nếu một tháng sau hắn lấy không đủ một ngàn hai trăm lượng bạc, cái này phải đổi thành tử đương .” Thái Âm trưởng lão Từ Mộ Khanh nói chuyện vẫn là một bộ ẻo lả, vừa nói vừa một bên lắc đầu.
Gặp Trần Khiêm Quân liền cúi đầu làm bộ suy nghĩ, mấy trưởng lão thấy y giống như người ngoài, một chút nhiệt tình trước kia hoàn toàn biến mất, Cố Ngôn Chi cảm thấy không thú vị nên muốn rời khỏi.
Ngày hôm sau, Cố Ngôn Chi mang theo đám người Thành Ưng Toàn đi trên đường, nhìn còn tưởng đi tìm phạm nhân, kỳ thật chính là tùy tiện đi dạo chợ. Đám người Thành Ưng Toàn còn thành thật cầm một bức họa hỏi từng người từng người.
Cố Ngôn Chi hiển nhiên sẽ không thật sự đi tìm người, chỉ toàn đông nhìn nhìn tây sờ sờ, quay đầu lại đột nhiên thấy một người.