Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 32: Giấy ghi chú
Ninh Yên Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái trẻ đứng trước mặt mình, áo dài màu đen, áo khoác màu hồng, váy ngắn, mang giày ủng cao, trông giống như sẵn sàng tranh giành đàn ông vậy.
Đều là phụ nữ xinh đẹp, Ninh Yên Nhiên nhanh chóng phán đoán trong lòng, cô ta cao hơn cô khoảng tám phân, nhưng da không trắng bằng cô, mắt không to như cô, tỉ lệ gương mặt không hoàn hảo như cô, giọng nói cũng không tự nhiên như cô, nếu dựa theo trạng thái bình thường mà nói, cô chắc chắn thắng tuyệt đối.
Nhưng thất bại ở chỗ, hôm nay cô vừa tập thể dục buổi sáng xong, đang mặc một bộ đồ thể thao.
Ninh Yên Nhiên: thật đáng ghét.
Áo kháoc hồng chiếm cái ghế trống cuối cùng, nhưng mà lại không mua gì cả, hai tay chống cằm, mắt mèo tinh xảo nhấp nháy nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, âm thanh ngọt ngào mềm mại, “Tiên sinh, đi một mình sao?”
Ninh Yên Nhiên lúc này mới thấy rõ người ngồi phía đối diện.
Giang Đông không muốn để ý tới, gắp bánh bao cắn một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt là một khuôn mặt nhỏ quen thuộc.
Anh nuốt một cái, lại nhìn cô gái ngồi đối diện, cúi đầu uống một ngụm cháo, lười phản ứng.
“Giang đội trưởng, người ta đang nói chuyện với anh kìa.” Ninh Yên Nhiên kéo giọng nói, so với ngày thường còn ngọt ngào hơn gấp mười lần, cố gắng hạ thấp giọng nói với người bên cạnh.
Nụ cười của áo khoác hồng căng cứng trên mặt, “Hai người,... đi cùng nhau sao?”
Giang Đông nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương của Ninh Yên Nhiên, lạnh mặt xuống, kéo khoé miệng một cái, “Không quen.”
Lần này, nụ cười cứng đờ biến thành Ninh Yên Nhiên.
Cô không thể tưởng tượng nổi mà trừng to mắt, có ý muốn dùng ánh mắt làm Giang đội trưởng cảm thấy áy náy lương tâm.
Áo khoác hồng cười càng thêm ngọt ngào, làm lơ Ninh Yên Nhiên đứng một bên, ánh mắt trông mong nhìn Giang Đông ăn sáng, chỉ thiếu chút nữa là mang đũa đến gắp đồ ăn trong bát của anh thôi.
“Có thể cho xin wechat được không?”
Ninh Yên Nhiên đáng nhìn bốn phía xung quanh tìm chỗ trống, mà cái người này có chỗ lại không ăn cơm chỉ lo tán tỉnh, quả thật là làm việc không đứng đắn.
Giang Đông ánh mắt không kiên nhẫn, không hề cho cô ta một sắc mặt tốt, đem Ninh Yên Nhiên đang đứng bên cạnh bàn xách tới đặt ở bên cạnh, chia cho cô một nửa chỗ ngồi, “Ăn nhanh lên, không cần nhìn xung quanh.”
Ninh Yên Nhiên rốt cuộc cũng có chỗ ngồi, mặt mày hớn hở, đối với hành động tối ngày xách cổ cô như xách hành lý kia của anh cũng không oán giận nửa câu.
Áo khoác hồng nhíu mày mất hứng, “Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
Giang Đông cúi đầu uống cháo, nhịn xuống xúc động muốn đứng dậy bỏ đi, trầm giọng nói, “Xin lỗi, không có WeChat.”
Trong lòng Ninh Yên Nhiên âm thầm vỗ tay, không sai, Giang đội trưởng của chúng ta chính là người có nguyên tắc như vậy, đối xử với các cô gái khác đều giống như gió thu cuốn hết lá vàng, vô cùng lạnh lùng.
Giang Đông không giống cô, anh ăn rất nhiều, đặc biệt là sau khi vận động, trên bàn đã bày bảy tám vỉ hấp trống rỗng, chén cháo chỉ còn một nửa, anh gắp một đũa dưa muối, bỏ vào chén đảo hai cái, há miệng ăn hết.
Đúng lúc này, anh phát hiện có điểm không đúng
Phía dưới bàn, có một cái chân thong thả đi lên, nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân của anh từng chút một.
Giang Đông nhíu mày, phát hiện chuyện này cũng không đơn giản.
Nếu là cô gái ở đối diện trêu chọc anh, anh tất nhiên có thể trực tiếp đứng dậy né tránh, nhưng nếu là cô gái nhỏ lưu manh bên cạnh chơi xấu, anh phải làm sao bây giờ?
Tiệm bánh bao nhà này quá đông người, không gian xung quanh không có nhiều khe hở, anh không có cách nào đoán ra là ai ở dưới cái bàn đang trêu chọc anh.
Giang Đông né tránh cái bàn phía dưới chân, quay đầu, nhìn cái miệng nhỏ Ninh Yên Nhiên tập trung ăn bánh bao, ánh mắt có chút kỳ quái.
Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu, so với anh còn khó hiểu hơn, “Làm sao vậy?
Giang Đông trong lòng có đáp án, hai chân lùi về sau, thoát khỏi phạm vi hoạt động của cô gái đối diện.
Ninh Yên Nhiên nhạy bén phát hiện được tình huống của anh, cái bánh bao cuối cùng cắn ba cái là hết, chân trái duỗi ra, giẫm lên chân áo khoác hồng một cái, còn dùng mũi chân hung hăng nghiền qua nghiền lại, vô tội chớp mắt, “A, cái gì vậy nhỉ?”
Giang Đông lạnh mặt, nhìn cô biểu diễn một cách xuất sắc, sắt mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đối với trận địa gió nổi mây gào phía dưới bàn không hề liên quan đến anh.
Sắc mặt áo khoác hồng vô cùng khó coi, khuôn mặt nhỏ trang điểm tinh xảo nháy mắt vặn vẹo, gằn từng chữ một, “Cô giẫm chân tôi!”
Ninh Yên Nhiên kinh ngạc, “Làm sao có thể? Tôi giẫm rõ ràng là…, nếu thật là chân cô, sao chân cô đột nhiên lại chạy đến bên này?”
Cô vừa nói, vừa dùng đế giày cảm nhận chất lượng giày của đối phương một chút, một giây ngay trước khi tiểu thư áo khoác hồng sắp sụp đổ, rốt cuộc nâng chân lên, lưu luyến rút về.
Áo khoác hồng tức giận đứng lên, xách túi đi ra ngoài, không những không có được số wechat mà còn bị đạp lên chân, thật là mất nhiều hơn được.
“Không lễ phép.”
Vừa nói, cô ta vừa nổi giận đùng đùng ra cửa, không ngoảnh lại nhìn thêm một cái nào.
Ninh Yên Nhiên lúc này mới chuyển đến ngồi xuống đối diện, cái miệng nhỏ uống canh, nhìn Giang đội trưởng ngồi trước mặt, lắc đầu thở dài, “Quyến rũ nhầm người, nhầm người rồi.”
Có điều nhầm người thì cứ nhầm đi, vị trí này đúng là tốt, tầm nhìn trống trải, phạm vi hoạt động lớn, quan trọng nhất chính là đùa giỡn người khác đặc biệt thuận tiện.
Trách không được tiểu thư áo khoác hồng muốn đùa giỡn Giang đội trưởng, vị trí tốt như vậy, thiên thời địa lợi nhân hoà, không đùa giỡn Giang đội trưởng thì thật có lỗi với vị trí tốt như vậy nha.
Nhưng mà cô cũng không dám quá phận, nhẹ nhàng vươn chân, mũi chân ở trên giày của anh nhẹ nhàng chạm một chút, vừa chạm vào liền tách ra, làm bộ chỉ là lơ đãng đụng tới anh, cũng không có ý đồ không đứng đắn gì.
Giang Đông đã cơm nước xong, nhìn cô giống như đang kéo dài công việc chầm chậm mà ăn, liền đứng dậy muốn đi.
Ninh Yên Nhiên nhanh tay lẹ mắt, dùng ngón út níu lấy tay áo anh, nhẹ nhàng nói, “Em ăn không nổi nữa.”
Giang Đông dừng bước chân, nhìn trong chén cô còn hơn phân nửa hoành thánh, đối với hành vi lãng phí lương thực của cô vô cùng không ủng hộ, nhưng anh chịu đựng không có phát tác, chỉ là dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô, “Em có biết toàn thế giới có bao nhiêu người không có cơm ăn hay không?”
Ninh Yên Nhiên khiêm tốn thỉnh giáo, “Có bao nhiêu người?”
Giang Đông nghẹn một chút, anh làm sao biết con số cụ thể, anh chỉ muốn giáo dục Ninh tiểu thư một chút về vấn đề lãng phí lương thực mà thôi.
“Em cũng không muốn lãng phí thức ăn mà.” Ninh Yên Nhiên uỷ khuất cúi đầu, cái muỗng múc hoành thánh tinh xảo đặc sắc, tôm bóc vỏ ẩn hiện, “Nhưng em thật sự ăn không nổi nữa.”
Vừa nói, cô vừa đưa cái muỗng lên, đem một cái hoành thánh đến trước mặt anh, “Giang đội trưởng yêu quý lương thực, thay em ăn một cái đi mà.”
Một cái lại một cái, một ngụm tiếp một ngụm, đến lúc cô dừng lại, Giang đội trưởng yêu quý lương thực đã tính toán được tỉ lệ chết sớm của mình có bao nhiêu lớn.
Ninh Yên Nhiên một bên đút ăn, một bên hỏi một vấn đề, “Anh nói, giọng nói cô ta dễ nghe hay giọng của em dễ nghe hơn?”
Cái này lại là vấn đề gì nữa đây?
Giang Đông liếc mắt một cái, hơi bất mãn mà nhớ lại giọng nói cố tình ra vẻ của tiểu thư áo khoác hồng, ăn một cái hoành thánh nhỏ, âm thanh mơ hồ không rõ, “Một cái chính phẩm, một cái hàng nhái, giống nhau cái gì?”
Ninh Yên Nhiên đem cái hoành thánh cuối cùng nhét vào miệng anh, cảm thấy mỹ mãn đứng lên, hoạt động cổ một chút, đối với anh nhướng chân mày, “Vừa rồi là em giúp anh không đánh mà thắng, giải quyết phiền phức, anh muốn cảm ơn em thế nào?”
Giang Đông đi nhanh đi ra ngoài, trong đám người chen chúc mở một đường máu cho cô, “Cái này gọi là ở ác gặp ác.”
Có điều, nhớ tới cô lúc vừa mới giúp mình trút giận xong có chút động chạm nhỏ, anh lại cảm thấy cái mũi có chút ngứa.
“Cũng được, miễn cưỡng khen ngợi một lần.” Anh cũng không quay đầu lại, nói.
Ninh Yên Nhiên không nói chuyện, cô đang ở sau lưng anh vội vàng giẫm lên cái bóng của anh.
Trước khi đi vào văn phòng, Giang đội trưởng vẫn chưa tính được khả năng bản thân bị chọc tức chét có bao nhiêu lớn.
Anh quyết định cách xa tiểu thư hàng xóm làm nhiều chuyện ác một chút, đảm bảo mình sẽ không chết oan uổng lúc còn trẻ.
Nếu lại tính toán với cô, anh nếu không phải bị tức chết thì cũng là chết vì tức.
Có đôi khi anh cũng cảm thấy buồn bực, chỉ là một cô nhóc hơn hai mươi tuổi, sao có thể bức anh thành như vậy?
Anh có thể nhạy cảm nhận ra được, tại thời điểm mấu chốt, anh lại lui từng bước một, thẳng đến khi không còn đường lui nữa.
Trên thế giới này nhiều người như vậy, tốt, xấu, thiện lương, tà ác, cũng chỉ có một người có thể khiến anh thoả hiệp đến mức này.
Cô nắm giữ chính xác điểm mấu chốt của anh, không làm đến mức khiến tiếng còi báo trong lòng anh vang lên, nhưng lại giống như thứ gì đó không có tiếng động, từng giọt từng giọt, thong thả mềm mại thẩm thấu vào cuộc sống của anh, xâm nhập vào lãnh địa của anh.
Điều này có nghĩa là gì, anh không dám nghĩ nhiều.
Sau khi Ninh Yên Nhiên bắt đầu công việc vào giờ trưa, thời gian gặp gỡ bạn bè càng thêm phù hợp.
Vài người hẹn nhau ăn cơm chiều, gần đây trạng thái Diệp Hàm tốt lên không ít, trong nhà tuy rằng vẫn có ý định liên hệ với cô, nhưng cô thay đổi điện thoại và địa chỉ, công việc cũng đổi, trừ khi gặp nhau ngoài đường, nếu không rất khó lại tìm cô nói chuyện.
Ninh Yên Nhiên nói chuyện tiến triển của mình, lại nói đến chuyện của Lương Tây Châu.
Làm cho người chưa từng gặp mặt đối tượng xem mắt là Lâm Kiều An vô cùng tò mò.
“Cậu nói, anh ta làm sao mà lại rơi vào tình huống này chứ?”
Ninh Yên Nhiên đang vội ăn xoài, nghe hỏi như vậy, trực tiếp lấy ra di động, nhấn mở diễn đàn, tìm được bài của mình đưa cho cô ấy xem, “Cậu xem đi, đây chính là khác biết về tư duy của nam và nữ. Mình đăng hai bài, phụ nữ đều mắng đáng đời anh ta, còn đàn ông lại khuyên anh ta nên tìm người khác, hai phong cách hoàn toàn bất đồng.”
Lâm Kiều An chính là người chiếm giữ tuyến đầu bát quái, hai mắt sáng rực.
Ninh Yên Nhiên vốn dĩ cũng chỉ là thuận tay giúp một chút, nhưng mà nhiệm vụ này đã vượt qua tiêu chuẩn năng lực và kinh nghiệm công việc của cô, cho nên chuyện trước mắt cứ mờ mịt, không có cách nào xử lý.
Nếu Lương Tây Châu là cái loại ngoại tình hay cặn bã lừa hôn thì có đánh chết cô cũng không giúp, ngay cả khi anh ta là bạn bè của Giang Đông cũng vậy.
Đáng tiếc anh ta không phải, cho nên cô “tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên*”
[*tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên: ý nói giúp người phải giúp cho trót.]
Nhưng mà chỉ với năng lực nghiệp vụ của cô thôi thì xem ra mới được nửa đường Phật đã ngã ngựa, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể dựa vào khả năng bát quái của chị em tốt mà thôi.
“Mấu chốt chính là hiện tại anh ta muốn níu kéo với vợ cũ, nhưng vợ cũ không phản ứng, nên mới nhờ mình bày mưu tính kế, mình cũng không hiểu chuyện này, mấy người các cậu có ai biết phương thuốc cổ truyền nào giúp gương vỡ lại lành không?”
Trình Uẩn Nghi dũng cảm giơ tay: “Cái này mình biết.”
“Mình cũng biết.”
“Củi khô lửa bốc.”
“Cây khô gặp mùa xuân.”
“Lão hán đẩy xe.”
“Một đêm bảy lần”
Mấy chị em tốt hợp mưu hợp sức cống hiến tiêu chuẩn văn học bản thân tích luỹ bấy lâu, một loạt thành ngữ giống như giếng phun rào rào phát ra, Ninh Yên Nhiên nghe đến đầu óc choáng váng.
Cô bắt đầu nghi ngờ mình sắp mọc ra một cái khe hở.
Nhưng khe hở này lại bị hàn dính, tốc độ lại quá cao, khiến cô không thể quay lại nhà trẻ được nữa.
Nhìn biểu cảm trống rỗng của cô, Trình Uẩn Nghi do dự một chút, cố gắng giảm đi lực sát thương, “Thật ra, năm lần cũng được.”
“Nhưng nếu không được thì vạn lần cũng không được.”
Ninh Yên Nhiên thủ sẵn tư thế, “Từ từ, từ từ, chóng mặt quá, chúng ta có thể thuần khiết mà suy xét những mặt khác của vấn đề này được không?”
“Mọi người đều là người trưởng thành rồi, một viên thuốc nhỏ màu xanh là có thể giải quyết vấn đề, cần gì phải động não.”
“Đương nhiên, trong đầu chúng ta cũng không phải chỉ có mấy thứ này.”
Chờ đến lúc mọi người nói đến cao hứng, rốt cuộc bình tĩnh lại, nghiêm túc mở miệng hiến kế.
“Trước dùng khổ nhục kế, kể khổ, khóc lóc kể lể bản thân không có vợ thì không sống được.”
“Làm cho vợ anh ta thấy quyết tâm sửa đổi của anh ta.”
“Đứa nhỏ, mấu chốt là đứa nhỏ, làm cho đứa nhỏ muốn cha quay về nhà.”
“Tặng quà, tặng hoa, quay lại thời kỳ yêu đương ngọt ngào.”
Ninh Yên Nhiên xẹt xẹt viết ra một hàng dài, nét bút rồng bay phượng múa lưu loát hết một trang giấy, nhìn lại đặc biệt thấy thành tâm thành ý.
Cô cầm di động, chụp một bức ảnh, gửi cho Lương tiên sinh.
Đối phương chắc là không phải làm việc, hồi âm một giây sau.
“Tôi chỉ có một vấn đề.”
“Anh nói đi.”
“Cô viết chữ thì viết chữ, vì sao lại viết trên giấy ăn?”
Ninh Yên Nhiên tự nghĩ hai giây, “Tôi nghèo.”
Ninh tiểu thư nghèo khổ đem giấy ăn quấn lại thành một cục, dùng đầu ngón tay vê lại, ở trên cao nhắm hai cái, muốn ném vào thùng rác.
Một cậu bé đang ngồi bên cạnh cầm muỗng ăn bánh kem, nhìn thấy cục giấy bay tới, tròng mắt theo bản năng cũng chuyển động theo.
Đại khái là xem quá chuyên chú, cậu bé chụp lấy cục giấy, cái tay cầm muỗng còn lại trực tiếp ụp vào mặt.
Ninh Yên Nhiên không nghĩ tới quỹ đạo bay lại kỳ diệu như vậy, vì thế trơ mắt nhìn cục giấy bị cậu bé lấy được, mở ra nhăn nhúm.
Cậu bé không biết đọc chữ, vì thế lôi kéo mẹ đọc cho cậu.
Người phụ nữ đang ôm cậu bé đang trả lời wechat, nhìn tờ giấy xa lạ, liếc mắt nhìn Ninh Yên Nhiên tỏ ý xin lỗi, ánh mắt chỉ lướt qua nội dung trên tờ giấy, cũng không để ý nữa.
“Ngại quá, thằng bé không hiểu chuyện.”
Ninh Yên Nhiên vội vàng xua tay, “Không có việc gì, không có việc gì”
Cũng may cậu nhóc không biết chữ, nếu không thật sự đọc ra chắc là phải ném hết mặt mũi đi rồi.
Đặc biệt là cô còn ở trên tờ giấy vẽ cái đầu heo.
Người phụ nữ kéo khăn choàng xuống, cúi đầu cho đứa bé ăn gì đó, di động đột nhiên rung một cái, là một tin nhắn thoại.
Ninh Yên Nhiên không định quan tâm chuyện riêng tư của người khác, nhưng âm thanh quen thuộc lại lặng lẽ truyền vào tai.
Ninh Yên Nhiên ban đầu vốn định đứng dậy rời đi làm đẹp cùng với mấy cô bạn, nghe vậy liền hướng tới dĩa trái cây, ung dung từ tốn ăn.
“Baba, ba tới ăn cơm cùng con sao?” Cậu bé nhìn người đàn ông đang đến gần, khó giấu vẻ ngạc nhiên.
Lương Tây Châu vừa học đã hiểu, dựa vào tờ giấy nhỏ đã tìm ra phương hướng, trầm ổn bước tới, xoa đầu cậu bé, “Đúng vậy, ba tới ăn cơm cùng con, có vui không?”
Cậu bé nhanh chóng gật đầu, “Vui ạ.”
Lương Tây Châu cười ha ha, nắm chặt di động, thầm cảm ơn Ninh tiểu thư đã giúp anh ta tìm được phương hướng.
Nửa phút sau, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, thân mình nháy mắt cứng đờ.
Người vừa được anh ta âm thầm cảm tạ Ninh tiểu thư đang vẫy tay “chào" một tiếng.
Vị Lương tiên sinh này, quả nhiên là vừa học đã hiểu, là một đệ tử tốt khó gặp.