Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 7: Cứu binh
Ninh Yên Nhiên há hốc miệng, phát hiện ra mình cũng không nhớ tên của vị anh trai này.Giang Đông sải bước tiến đến, phía sau còn có vài người trẻ tuổi đi cùng, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người, đứng bên cạnh Ninh Yên Nhiên, tay phải khoác lên vai cô, ánh mắt sắc bén liếc về phía Trương Dương, “Vị này chắc là chú rể? Xin chúc mừng.”
Tiểu Trương nhìn khuôn mặt tinh tế và ngọt ngào của Ninh Yên Nhiên, càng thêm nghi ngờ.
Trang điểm có thể làm ra được diện mạo đến thế này sao? Lão Từ nhất định là đang lừa cậu ta.
Lão Từ sau lưng Tiểu Trương cũng buồn bực, chẳng lẽ bọn họ điều tra sai người? Rõ ràng tên tuổi đơn vị công tác đều đúng mà, không đến mức nhầm người chứ?
Trước khi Giang đội trưởng phát hiện ra mình đã đi xem mắt nhầm người, chuyện này trở thành nghi án lớn nhất chưa được giải đáp của đội cảnh sát hình sự Ninh Thành.
Ninh Yên Nhiên cong khoé môi, tiến đến bên tai anh nói tiếng cảm ơn, cảm ơn anh giúp mình giải vây, nhân tiện giải thích rõ tình huống lúc này.
Cô là người ân oán phân minh, nếu gặp phải ở nơi khác, rất có thể đã quay đầu bỏ đi, ai bảo gây thù với cô! Nhưng ở chỗ này, chú cảnh sát đã giúp cô giải quyết tình thế cấp bách, nói như vậy, vẫn là một người chính trực tốt bụng nha.
Ninh Yên Nhiên ở trong lòng cầm lấy cục tẩy, lặng lẽ xoá đi một nửa vạch đen trên tên anh.
Thôi vậy, dù sao cũng không phải là quan hệ thân thiết gì cho lắm, loại chuyện nhỏ nhặt này, cô sẽ cố gắng tha thứ cho anh vậy.
Trương Dương sắc mặt khó coi cực kỳ, “Đây là… người nhà của cậu?”
Giang Đông thừa nhận không chút khiêm tốn, “Đúng vậy, tôi là bạn trai của Mạn Mạn.”
Cả người Ninh Yên Nhiên lập tức cứng đờ, xung quanh cũng đột nhiên yên tĩnh, Trương Dương nhướn mày: “Mạn Mạn?”
Giang Đông cảm thấy khó hiểu, Ninh Yên Nhiên máy móc quay đầu, vẻ mặt mờ mịt, cô cảm thấy còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng két két cạch cạch phát ra từ cổ họng mình, nhìn anh một cái, lập tức lộ ra ý cười e lệ, nhéo eo anh nũng nịu, “Đã nói là trước mặt người khác đừng gọi em bằng nhũ danh mà!”
Xì, cô mới không thèm cái nhũ danh “chậm chậm”* kia, cô quyết định kể từ hôm nay nhũ danh của cô sẽ là “nhanh nhanh”!
[*chậm: Vì chữ “mạn” trong tên Mạn Mạn đồng âm với chữ “mạn” nghĩa là chậm, cho nên Ninh Yên Nhiên mới hiểu lầm.]
Nghe xong lời này, Giang Đông sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một chút do dự.
Cô có ý gì? Anh gọi sai tên rồi sao? Tên cô không phải Diệp Mạn Mạn?
Ninh Yên Nhiên ở bên cạnh anh tỏ vẻ thân mật, nhưng trong lòng muốn phun trào, chỉ sợ là anh không cẩn thận đã gọi nhầm tên bạn gái cũ rồi cũng nên.
Trên mặt cô vẫn cười ngọt ngào, khiến mọi người không nhìn ra nửa điểm manh mối, trong lòng lại tự mặc niệm: không được nóng nảy, không được nóng nảy, đợi lát nữa ít người lại cùng anh thảo luận vấn đề này.
Giang Đông là bạn bên phía cha cô dâu, sau khi nói lời chúc mừng và tặng lễ vật, liền tỉnh bơ mang cái ghế đến ngồi cạnh Ninh Yên Nhiên, cùng mọi người tự nhiên chào hỏi.
Lâm Kiều An vẻ mặt kinh ngạc chưa kịp thu hồi: “Chị nhỏ thật lợi hại, tìm được cứu binh khi nào vậy?”
Cô chỉ biết Ninh Yên Nhiên đi xem mắt, nhưng không phải nghe nói là thất bại rồi sao? Ninh đại tiểu thư còn bị người kéo vào danh sách đen, loại chuyện mất mặt này mà truyền đi thì sẽ trở thành lịch sử đen tối mãi không rửa sạch mất!
“Tìm ở đây.” Vừa nói, Ninh Yên Nhiên vừa nhanh tay lẹ mắt gắp một khối chân giò chưng tương, ăn đến thỏa mãn, “Cậu đừng nói nhân phẩm Trương Dương không được, chọn khách sạn tốt như vậy, đồ ăn cũng rất ngon.”
Một người ngồi ở phía bên kia hiển nhiên không biết thân phận vị “cứu binh” này, dùng cánh tay chọc chọc cô, vẻ mặt bát quái, “Nhiên Nhiên, bạn trai của cô làm công việc gì thế?”
Ninh Yên Nhiên trong miệng căng phồng, âm thanh mơ hồ không rõ, “Chú cảnh sát nhà chúng ta là bắt người xấu.”
Giang Đông yên lặng hai giây, từ bên cạnh gắp qua một khối chân giò, phát huy vô cùng tinh tế hình tượng bạn trai trầm ổn lại quan tâm săn sóc.
Lâm Kiều An chép chép miệng: cứu binh đẳng cấp như thế này, chắc là đắt lắm.
Trên thực tế, Giang đội trưởng “lao động miễn phí” đang ăn đồ ăn, dáng vẻ gió cuốn mây tan so với Ninh Yên Nhiên bên cạnh thực là giống như dã thú.
Ninh Yên Nhiên chớp chớp mắt liếc qua, tiến đến nói nhỏ bên tai anh, âm thanh thật cẩn thận, “Anh…, ở nhà anh bị ngược đãi sao?”
Dáng vẻ này, chính là 800 đời chưa nhìn thấy thịt.
Giang Đông cười lạnh một tiếng, “Nghĩ cái gì vậy, tôi chỉ là quá đói bụng, gần đây công việc bận quá.”
Đương nhiên, lúc anh không đói thì cũng chẳng ưu nhã hơn chút nào.
Ninh Yên Nhiên lo lắng sốt ruột, “Chú cảnh sát, anh lừa ai cũng đừng lừa chính mình nha, trên đời này chuyện ăn no mới là chuyện quan trọng nhất đấy.”
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, Giang Đông lớn tiếng cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái, “Nghĩ gì thế? Mau ăn đi, thức ăn nguội kìa.”
Lâm Kiều An biết rõ nội tình, nhìn thấy mà trợn mắt há miệng.
Nhiên Nhiên này phải chăng là tìm được dịch vụ bạn trai cao cấp trong truyền thuyết? Nhìn mức độ tận tình chu đáo này, người không biết có khi còn cho rằng bên trong chính là tình yêu cuồng nhiệt nữa đấy.
Lúc vợ chồng Trương Dương tới kính rượu, cả bàn đều đứng lên, khách sáo nói lời chúc mừng.
Ly rượu vừa mới đến tay Ninh Yên Nhiên, người đàn ông bên cạnh liền nhận lấy, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.
“Xin lỗi, bạn gái tôi không biết uống rượu.” Thái độ của anh bình tĩnh khiến mọi người không thể nói gì được.
Ninh Yên Nhiên nhịn cười, nhìn hai người kia đi xa, lặng lẽ kéo tay áo anh một cái, cảm thấy quả thật mình đã hiểu lầm chú cảnh sát.
Anh thật đúng là người tốt, chính là kiểu có thể nhận cờ biểu dương đến mỏi cả tay.
“Này, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
“Tôi cũng cảm thấy chân giò ngon hơn thịt viên.”
“... Không phải chuyện này!” Ở trong lòng anh, liệu cô có phải là loại người trong đầu chỉ biết đồ ăn hay không vậy.
Được rồi, cô đúng là tham ăn, đây là sự thật, không thể chối cãi.
“Tôi là muốn hỏi, ừm…”, cô cố gắng hạ thấp âm lượng, “Tại sao anh kéo tôi vào danh sách đen?”
Giang Đông nhíu mày, trực giác nhạy bén của cảnh sát hình sự nhiều năm kinh nghiệm cho anh biết hình như có điểm kỳ lạ, “Không phải cô kéo đen tôi sao?”
Ninh Yên Nhiên lập tức trừng lớn hai mắt, dựng thẳng sống lưng, hai tay chống hông, cố gắng không thể vứt hết khí thế trước mặt anh được.
Này, chuyện gì vậy? Đây là đang trả thù cô sao?
Từ từ, người cần trả thù phải là mình chứ???
Giang Đông nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tâm tình thoải mái, đang định thảo luận thêm vài câu thì đột nhiên nhận được điện thoại, nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Bọn họ hôm qua vừa mới bắt được một trong những tên cầm đầu của băng cướp, hắn khia ra manh mối mới, hiện giờ anh cần phải lập tức quay về Đội cảnh sát hình sự một chuyến.
Giang Đông trầm mặt, thông báo cho các đồng nghiệp đang ăn như hổ đói kia một tiếng, chuẩn bị ra về.
Ninh Yên Nhiên lặng lẽ so sánh một chút, phát hiện tướng ăn của chú cảnh sát và mấy người này không khác biệt cho lắm.
Đây có thể cũng là một loại bệnh nghề nghiệp trong truyền thuyết chăng?
Đám người Giang Đông không lái xe, hiện tại thời gian cấp bách nên đứng ở cửa khách sạn đón xe, nhưng đáng tiếc chờ đến 10 phút mà chẳng có chiếc nào chạy qua.
Ninh Yên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mấy người đàn ông, lại nhìn cái sân trống rỗng, hài lòng gật nhẹ đầu, nói với bạn học một tiếng tạm biệt, rời đi trước.
“Này, lên xe đi.”
Nhìn chiếc xe mini màu đỏ vô cùng quen mắt, nhưng Giang Đông không có thời gian suy nghĩ nhiều, mang theo mấy người lên xe, bắt đầu hướng dẫn đường đi.
Ninh Yên Nhiên lái xe tốc độ rất nhanh, tuy rằng kỹ thuật chẳng ra gì, nhưng lá gan đặc biệt lớn, so với mấy người tài cao gan lớn trong truyền thuyết cũng tính là tương đối dũng cảm.
Sau nhiều lần vượt xe liên tiếp, Giang Đông đen mặt thay đổi vị trí với cô.
“Vì an toàn của bản thân cô cũng như sinh mệnh của quần chúng, tốt nhất cô nên thuê tài xế lái xe.”
Ninh Yên Nhiên vô tội chớp mắt, “Nhưng mà tôi nghèo lắm.”
Giang Đông nhìn vòng tay Cartier trên tay cô, lại nhìn quần áo đặt may thủ công hoàn mỹ trên người cô, đối với chữ “nghèo" phát ra từ miệng cô lại có thêm trải nghiệm mới.
Trước khi xuống xe, anh nắm chặt cổ tay cô một cái, thấp giọng nói, “Thêm Wechat được không?”
Ngữ khí vô cùng chân thật.
Thật vất vả mới gặp lại, nếu lần này không thể lấy được phương thức liên lạc, sau này nói không chừng sẽ rất khó tìm được cô trong biển người mênh mông.
Bất kể là vì muốn nhờ cô giúp đỡ trấn an ông nội cũng được, mà vì một phần tâm tư nào khác cũng được, anh hiện tại chỉ nghĩ làm sao phải lấy được phương thức liên lạc của cô mà thôi.
Ninh Yên Nhiên kỳ quái liếc anh một cái, mang điện thoại di động ra, quét mã.
Mười phút sau, Giang đội trưởng tự cho là đã thêm bạn thành công, nhìn điện thoại một cái, phát hiện đối phương đưa mã cho anh quét chính là mã thanh toán, tức giận đến mức xém chút ném luôn điện thoại.
Cái người lừa đảo này, anh nhất định phải vạch trần cô!
Lúc này, cái người lừa đảo trong miệng anh kia, đang chuẩn bị lái xe đi đến địa điểm tụ họp tiếp theo, lại nhìn thấy một chiếc xe đang đậu trước cửa đội hình sự.
Chiếc xe kia, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải???
Chiếc xe màu đen uy phong lẫm liệt, khí thế bức người, giống như một con báo săn mồi đang chờ thời cơ phát động tấn công, ngầu muốn chết!
Ninh Yên Nhiên ngưng lại ánh mắt, bước nhanh xuống xe, đi đến gần quan sát một chút.
“Lỗ tai” trên xe có một vết xước, bảng số xe giống y như đúc, tất cả sự thật chỉ hướng về một điểm duy nhất.
Đây chính là chiếc xe “nhỏ” màu đen mà cô đã hành hạ!
Ninh Yên Nhiên rút ra một tấm danh thiếp kẹp ở nơi dễ thấy nhất, nghĩ nghĩ, lại loạt xoạt viết mấy chữ, đem nguyên nhân của những sự cố trước đây trình bày rõ ràng, thể hiện mãnh liệt mong muốn được bồi thường cho chủ nhân chiếc xe, hy vọng họ sẽ mau chóng liên lạc với cô, lúc này mới lên xe rời đi.
Nguyên nhân sự cố?
Đương nhiên là do chỗ này không được dừng xe.
Được rồi, chủ yếu là do kỹ thuật chuyển xe của cô quá kém, lúc thi chuyển xe vào ô cũng phải mấy lần mấy qua, cô đâu còn cách nào? Cô cũng thật bất đắc dĩ mà!
“Bất đắc dĩ” Ninh Yên Nhiên cuối cùng cũng nhận được điện thoại của chủ xe ở chỗ tụ tập buổi tối.
Đối phương không hề khách khí, âm thanh trầm khàn xuyên qua sóng điện thoại đập vào tai cô, “Chỉ là ngoài ý muốn?”
Ninh Yên Nhiên bịt một lỗ tai, miễn cưỡng mới nghe rõ, “Thật xin lỗi, nhưng thật sự là ngoài ý muốn, thật ra tôi rất thích chiếc xe của anh, quá ngầu, tôi sờ qua rất nhiều lần, nếu không phải chân tôi quá ngắn, nói không chừng cũng sẽ mua một chiếc.”
Ôi chao, không xong rồi, cô lại đem lời thật lòng nói hết ra rồi.
Giang Đông bận rộn cả đêm, ngữ khí rất khó giữ được bình tĩnh, cũng không muốn động chân động tay vô nghĩa với người phụ nữ lỡ yêu thích xe của anh, trực tiếp mang tài khoản wechat đã quét trước đó, sau đó chụp cho cô một tấm, viết rõ phí sửa chữa, sau đó thì không để ý tới nữa.
Ninh Yên Nhiên thêm wechat của anh, chuyển hết nợ cho anh, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng mới ầm ầm rơi xuống, khiến cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Giang đội trưởng cũng không biết, dãy số wechat mà anh tâm tâm niệm niệm muốn có được đã đến tay, hơn nữa anh cũng đã gặp chủ nhân dãy số này từ rất sớm.
Bởi vì các khoản chi phí đã thanh toán xong, anh lập tức kéo đen tài khoản này, không muốn tiếp tục nói chuyện với cái người cuồng phá hoại thế này một chút nào nữa.
Ba phút sau, Ninh Yên Nhiên đang chuẩn bị đi xem vòng bạn bè của anh xem có ảnh chụp chiếc xe “tiểu hắc” không, mới ngạc nhiên phát hiện…
Cô, vô duyên vô cớ, lại bị kéo đen!
Cái gì vậy? Chuyện kéo đen cô giờ đã thành trào lưu rồi sao?