Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc về lại Thanh Khuyết Tông đã là giờ lên đèn, Thường Ninh Thái Chiêu đuổi về Vạn Thủy Thiên Sơn nhai vừa kịp trước chuyến thu cuốn xích sắt cuối cùng, chậm chút thì phải bị khóa đường, không có thủ lệnh không ai được lên vách núi.
Thái Chiêu ngoắc hai cánh tay nhỏ sau lưng, tung tăng đi trước.
Thường Ninh thấy cô nhẹ nhõm vui vẻ, hỏi: “Vừa rồi hai cha con ở trong phòng nói gì thế?” Còn cố ý mời hắn ra sảnh khách điếm uống trà, kết quả khiến hắn phải uống nửa bát nước giếng lạnh như băng.
Thái Chiêu cười tủm tỉm quay đầu: “Cha nói, sáng sớm mai cha sẽ lên núi thăm sư phụ.”
Thường Ninh hồ nghi: “Chỉ nói một câu vậy thôi hả?” Hắn phải uống nửa bát nước lạnh lận á.
Thái Chiêu ngửa đầu ra phía trước: “Cha còn nói, hiện giờ hỗn loạn mức này, đoán chừng giang hồ lại muốn gợn sóng gió, bảo ta xem tình hình không ổn thì tranh thủ lui về Lạc Anh Cốc trốn đi. Vô lượng thọ Phật, thiện tai thiện tai.”
Thường Ninh phụt cười ra tiếng: “Thái cốc chủ thật là người thành thật. Ta còn tưởng cô muốn học phẩm hạnh thuần hậu hiệp nghĩa của cô mình, kiên quyết không lùi chứ. Ừa, vầy cũng tốt, may mà cô không giống cô của cô.”
“Đâu phải mọi tiểu bối đều giống trưởng bối đâu.” Thái Chiêu mỉm cười: “Ngươi cũng chả giống Thường đại hiệp.”
Con ngươi Thường Ninh chợt co rút: “Ý cô là sao.”
Thái Chiêu xoay người, nhảy nhót trên đường: “Ý chính trên mặt chữ á.”
Thường Ninh dừng bước, mặt trầm như nước.
Thái Chiêu cũng dừng bước theo, phát hiện bên cạnh là một cái hồ lớn. Cô nhìn quanh: “Ngươi thật biết chọn chỗ, ở đây khắp nơi không người, dễ nói chuyện.”
“Chiêu Chiêu có lời cứ nói.” Thanh niên trường bào tay áo rộng đứng bên mặt nước, thật giống như trích tiên… hay là như yêu ma giả tiên.
Cặp mắt Thái Chiêu như nước: “Thường thế huynh, thật ra ngụy trang cũng không phải sở trường của ngươi. Từ sau khi lên núi Cửu Lãi, ngươi cố ý giả vẻ ác độc, đuổi tất cả người quan tâm mình dù chân tình hay giả ý ra xa, vậy sẽ không ai phát hiện ngươi không ổn.”
Thường Ninh: “Ta có gì không ổn nào.”
“Ban đầu, ta cho là ngươi bệnh tật từ nhỏ, nên tính tình mới bất thường.” Thái Chiêu nói, “song ở chung lâu ngày, ta phát hiện ngươi không chỉ hỉ nộ vô thường, còn tùy ý làm bậy, chưa từng so đo hậu quả. Ngươi muốn tìm người từng làm nhục ngươi để xả giận, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, để mình thống khoái trước rồi mới tính.”
“Thường đại hiệp mấy mươi năm hiệp nghĩa vi hoài, trạch tâm nhân hậu, cho là chú ấy có yêu thương đứa con trai yếu ớt bệnh tật nhường nào thì cũng sẽ dạy điều nên dạy cho Thường thế huynh chân chính, không giống ngươi nổi loạn thế này. Ta nói đúng không, Thường thế huynh?” Thái Chiêu nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh chau khóe miệng: “Nói không sai. Nhưng cô quên là, ta đã không còn là Thường Ninh trước kia, nhà gặp đại biến, cả nhà bị đồ sát, lẽ nào tâm tính ta không thể thay đổi rất lớn sao?”
Thái Chiêu gật gù: “Ta cũng có nghĩ đến, song tính tình thay đổi nhiều, kinh nghiệm đối địch cũng không thể từ vô căn cứ thành có nha.”
Cô lại nói, “Hôm đó trên Vạn thủy thiên sơn nhai, ngươi chỉ từ vẻn vẹn vết thương của mười mấy xác chết mà ngẫm ra được họ trải qua sát hại gì, rồi mấy phát hiện kế sách của Ma giáo cũng không phải đóng cửa chế tạo xe là có thể nghĩ ra được, phải gặp qua rất nhiều thi thể, trải qua rất nhiều chém giết, mới luyện ra bản lãnh đó.”
“Con trai của Thường đại hiệp bệnh tật mười mấy năm, hai năm gần đây mới có chuyển biến tốt, vội vàng đóng cửa tu luyện bù khiếm khuyết trước đó còn không kịp, sao lại có ‘kiến thức’ nhiều đến thế? E là cha ta cũng nhìn ra ngươi không ổn, nào có chuyện công lực cả người phục hồi bảy tám phần, mà nhọt độc trên mặt vẫn còn trải rộng chứ.”
“Còn Thường gia kiếm pháp của ngươi nữa, ta không cần dùng đao, là vì ta chỉ quen dùng đao của mình, nhưng mấy lần thường xuyên quên mang theo người, đành phải tiện tay nhặt thanh kiếm dùng đại, cũng không phải là cố ý giấu diếm. Song Thường thế huynh không dùng tay phải thuận để múa kiếm, mà cứ phải dùng tay trái, là vì đâu?”
Thường Ninh trầm mặc: “… Chiêu Chiêu cảm thấy là vì đâu?”
“Là vì sức tay phải ngươi có uy lực quá lớn, một khi thi triển kiếm pháp sẽ không đừng được, dễ làm người sinh nghi.” Thái Chiêu, “Thường công tử kỳ tài ngút trời, tập võ cũng chỉ mới đôi ba năm. Còn Thường thế huynh nếu vung một kiếm, thế như sấm sét không thể đỡ, há không kỳ lạ ư?”
“Kết hợp với tính tình cáu kỉnh không chịu ăn nhục của ngươi, Thường thế huynh tính cách cao ngạo không cần cố kỵ hậu quả, cuộc sống trước kia của ngươi, rất là tôn vinh hiển quý nhỉ.” Cô gái cười tủm tỉm.
Thường Ninh không cười, “Thế, Chiêu Chiêu thấy ta là ai.”
Thái Chiêu ung dung: “Ta không biết. Cha ta luôn nói, chỉ dựa vào phỏng đoán thôi thì đoán thế nào được.”
Thường Ninh lẳng lặng ngắm cô gái, “Sao Chiêu Chiêu không báo Thích Tông chủ, bắt ta tra hỏi.”
Thái Chiêu thở dài, “Dẫu ngươi có thể là giả, song từ miệng ngươi đã nói ra được rất nhiều bí mật trong quá khứ đều là thật, Tơ liễu kiếm pháp ngươi múa cũng là thật.”
“Nhất là chuyện thuở thiếu thời của cô cô, nếu không phải Thường đại hiệp tự nguyện, ta thật sự không nghĩ ra lý do gì, chú ấy mới có thể hào phóng kể hết chi tiết không giữ tẹo nào như thế. Còn nội công tâm pháp của Thường gia nữa, với bản lãnh của Thường đại hiệp, nếu thật sự bị ép, lúc truyền lại tâm pháp động chút tay chân, cũng không phải là việc khó.”
Cô gái dừng đoạn, ánh mắt dán lên người Thường Ninh, “Muốn khiến Thường đại hiệp dốc sức dạy bảo võ học gia truyền họ Thường, và cũng mất quãng thời gian rất lâu từng giờ từng phút kể lại chuyện cũ, ta nghĩ, ngươi nhất định là người mà Thường đại hiệp vô cùng tín nhiệm.”
Qua thật lâu, khắp nơi im ắng, Thường Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Ta xem thường Chiêu Chiêu rồi.”
Thái Chiêu thật lòng nói: “Là ngươi không đề phòng ta nhiều hơn.”
Thanh niên trầm tư một lát, “Cô muốn biết ta là ai không.”
“Ngươi muốn nói thì nói, không muốn thì đừng nói. Hiện giờ ngươi còn chưa nghĩ nói thế nào, chẳng sao cả.” Thái Chiêu nhìn thanh niên chăm chú, “giờ ta chỉ muốn biết một chuyện, con trai Thường đại hiệp hiện vẫn còn sống chứ?”
Thanh niên cực chậm rãi mở miệng, “Còn sống, song cô cũng có thể khiến anh ta chết.”
Thái Chiêu thầm run, “Sao lại nói vậy.”
Thanh niên lắc đầu, “Hai ba năm trước, cuối cùng chuyện anh ấy khôi phục cũng có hy vọng, sau khi Thường đại hiệp vui mừng đã cho con tu luyện tâm pháp. Ai ngờ bị Thường phu nhân bắt gặp rồi nổi điên không dứt, lo con mình học võ rồi sẽ bước vào bụi trần cũ của cha anh. Trong một lần Thường huynh đệ bế quan, Thường phu nhân bỗng xông vào, la to ngăn con luyện công, khiến Thường huynh đệ tẩu hỏa nhập ma kinh mạch đứt đoạn, cả đời này cũng không thể luyện võ.”
“Anh ta hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại không nhớ rõ chuyện gì. Thường đại hiệp sớm đêm suy tư rất lâu, bảo rằng có lẽ ấy là ý trời, thế là giao phó cho lão bộc trung thành đưa con rời đi, mai danh ẩn tích, rút khỏi mảnh đất này, từ đây sẽ không còn Ninh nhi Thường thị.”
Thanh niên ngẩng đầu ngó trăng, “Sau khi Thường huynh đệ đi chưa đầy mấy tháng Ma giáo giết đến tận cửa, lúc ấy Thường đại hiệp ngẫm lại vẫn rất vui mừng, bảo ông trời thương hại Thường gia, may mắn bảo vệ được tính mạng của Thường Ninh, có thể giống dân chúng bình thường sinh con dưỡng cái, cũng là chuyện may mắn.”
Thái Chiêu ảm đạm: “… chuyện Thường gia diệt môn lớn đến thế, lẽ nào vị lão bộc kia không nghe thấy.”
“Nghe thấy thì cũng chả thể làm gì.” Thanh niên nói, “Trước khi đi Thường đại hiệp lặp đi lặp lại căn dặn lão bộc, lần này đi sẽ không được tiếp tục nhớ thương chuyện giang hồ và Thường gia, dù ông có chết cũng không cho phép quay lại. Lão bộc chỉ cần chăm sóc con ông thật tốt đã là đối đãi ông xứng đáng rồi. Lão bộc đã lập huyết thệ nhận lời.”
Thái Chiêu thở thật dài: “Vậy cũng tốt, chức cao thì nguy hiểm, làm ông nhà giàu bình thường chưa chắc đã không tốt.”
Thanh niên đợi mãi lâu không thấy cô bé hỏi gì, nhịn không được nói, “Cô thật sự tuyệt đối không muốn biết ta là ai sao.”
Thái Chiêu cười nhỏ, khuôn mặt xinh xắn non tơ nho nhỏ, “Từ miệng ngươi nói ra thì nhất định là thật à.” Có thể giả vờ thành người khác, vậy cũng có thể nói dối mà.
“Cô không vạch trần ta, xứng đáng sao.” Thanh niên vẫn ngạc nhiên.
Thái Chiêu tiếp tục cất bước, “Xứng hay không xứng đáng, cũng thế. Dẫu sao Thường đại hiệp tín nhiệm ngươi, sư phụ tự mình giao phó ngươi cho ta, ta một tay đệ tử mới lên núi nửa tháng thì biết cái gì chứ.”
Thanh niên chân dài bước một bước, ngăn trước người cô bé, “Ta cho là cô một lòng bắt chước Thái nữ hiệp đấy.”
Một màn ảm đạm trên mặt tiểu Thái cô nương: “Cha ta cũng không hy vọng ta giống cô… Mẹ ta ngoài miệng thì thảo luận rất êm tai, nhưng ta biết trong thâm tâm bà thật ra cũng giống cha. Cô cô là người ta kính yêu nhất đời, song, ta chỉ sợ không thể giống bà.”
Cô ngẩng đầu, “Ngày mai ta dọn qua Xuân Linh tiểu trúc, Thường thế huynh… Ta vẫn gọi ngươi là Thường thế huynh vậy thôi, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, cô cũng chẳng quay đầu bước tiếp.
Thường Ninh nhìn bóng lưng rời đi của cô bé, thật lâu không động một bước. Theo lý mà nói, hẳn hắn phải thở phào, nhưng sao giờ phút này vẫn mãi phiền muộn không nói thành lời.
…
Hẳn là vì chuyện gặp được cha, đêm nay Thái Chiêu thiếp đi rất nhanh.
Cô nằm mơ.
Trong mơ cô cô rất trẻ, như mẹ miêu tả, sắc mặt hồng hào, hào quang toả khắp, một đôi ngươi vĩnh viễn mang theo ý cười sinh khí bừng bừng, không sợ trời không sợ đất. Cô rỉ tai cô cháu bé nhỏ, “Tiểu Chiêu Chiêu, đừng sợ tối, cuối cùng yêu quái sẽ bị đánh chạy, trời thể nào cũng sẽ sáng…”
Cô bé nho nhỏ khóc um xùm rối rít, la hét ‘Cô đừng có đi con sợ’.
Tỉnh mộng.
Cả người Thái Chiêu toát mồ hôi lạnh ngồi dậy, bên ngoài là màn đêm đen đặc như ác mộng.
Cô ngây ngẩn, tại sao phải sợ?
Cha đã về, mẹ và em trai tạm lánh ở Ninh gia, cả nhà đều rất an toàn.
Coi như giang hồ ngoài kia đánh đầu chó, chỉ cần đóng lại Lạc Anh Cốc, sẽ chẳng có gì liên quan đến nhà họ.
Cô hờn dỗi nằm lại, dẫu ngủ không được cũng phải gắng ngủ. Cô đã không còn là trẻ con, bị một cơn ác mộng hù ngủ không được cũng quá mất mặt.
Mê man lại qua hơn nửa canh giờ, chân trời màu mực bắt đầu tờ mờ, ngoài phòng bỗng trở nên ồn ào, Thái Chiêu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng kinh hô của Phù Dung, Phỉ Thúy tỉnh táo quát lớn, còn có một tràng bước chân hốt hoảng hỗn loạn.
Sau đó là giọng Thường Ninh đẩy cửa ra, hắn dùng ngữ khí không thể tưởng tượng nổi hỏi lại ‘Nói tầm phào gì vậy, gì mà bảo không thấy’.
Tiếp theo, cô bị dựng dậy được báo tin rằng không thấy Thái Bình Xuân.
…
Đám người dài dằng dặc nối đuôi nhau thông qua vực sâu đen như mực, xích sắt lay động, kéo theo đám người giơ cao bó đuốc.
Chuyện này lớn, ngay cả Thích Vân Kha chưa dứt dư độc cũng được tôi tớ nâng ghế nằm xuống núi.
Trong bóng tối ánh lửa lắc lư, khuôn mặt mỗi người đều phá lệ không chân thật, Tằng Đại Lâu bận rộn vội vàng, Đới Phong Trì cười khi người gặp hoạ, Tống Úc Chi lo lắng, Phàn Hưng Gia kinh ngạc, đều phảng phất như những lớp hoá trang trên sân khấu.
Ai Thái Chiêu cũng không chẳng thấy rõ, cũng chẳng phân biệt rõ ai, chỉ trừ Thường Ninh ở phía sau đỡ mình, cánh tay hắn ấm áp cường tráng, bắp thịt rắn chắc, có thể làm nàng cảm giác được chân mình đang đạp trên đất.
Tiến vào cửa trước khách điếm Duyệt Lai, một vòng quanh mình đã bị ánh đuốc của đệ tử Thanh Khuyết Tông vây lại, vòng ngoài còn rất nhiều gương mặt lạ Thái Chiêu từng gặp vào ban ngày.
Rồi sau đó, một lão nông run cầm cập chưa tỉnh hồn bị đẩy ra đằng trước.
Lão nông này phụ trách đưa thức ăn đến khách điếm Duyệt Lai, tuy bảo khách sạn sinh ý quạnh quẽ, song bản thân chưởng quỹ và hỏa kế cũng phải ăn, thế là mỗi ngày trời chưa sáng ông chịu trách nhiệm sắp xếp thịt cá rau xanh tươi sống giao hàng.
Ai ngờ gõ cửa nửa buổi chả thấy ai trả lời, nhưng rõ ràng qua khe cửa lộ ra vài tia đèn, hiển nhiên là có người. Ông giao hàng cho khách điếm này nhiều năm, tuy tay chưởng quỹ nửa chết nửa sống không thấy sinh ý, nhưng chưa từng ký sổ nợ, thành ra giao tình mua bán hai bên ngày càng sâu.
Lão nông biết cửa sau khách điếm xưa nay không khóa, thế là quẩy đòn gánh vòng ra cửa sau, xuyên qua bếp vào sảnh lớn, ngó thấy một cái xác đẫm máu, ông suýt thì bị dọa rớt sạch can đảm, mới nhanh chóng báo cáo với quản sự tông môn.
Cửa chính khách điếm rộng mở, quầy lật nhào, bút mực giấy nghiên sổ sách thìa đồng lả tả trên đất, thẻ trúc phòng treo trên tường rớt hết, xác chưởng quỹ nằm sấp ở giữa, chậu than sưởi bên cạnh đã tắt.
Cả đám vội tìm Thái Bình Xuân, nhanh chóng chạy lên lầu hai, ven đường gặp tiếp năm cái xác khác.
Trong phòng chữ Thiên số một trên lầu hai, mặt bàn chỉnh tề sạch sẽ, ấm chén trà bày biện thành hình hoa mai, vẻ như chưa từng có ai ở.
Thái Chiêu bận bịu chạy lại giường, chồng chăn đệm ngay ngay ngắn ngắn, cũng không một vết tích.
Gian phòng vắng vẻ quạnh quẽ, không thể tưởng tượng chỗ này đúng là nơi cha con họ Thái vừa nói cười mới đây, cũng hoàn toàn không có vết tích đánh nhau, hiển nhiên đã bị người cố gắng dọn dẹp.
Đám người nhìn nhau, trong phòng tràn ngập một bầu khí tức quỷ dị.
“Cha ta đã đi đâu?” Thái Chiêu tê dại nói một mình.
Tằng Đại Lâu an ủi: “Đừng nóng vội, chúng ta xem xét thêm đã.”
Thích Vân Kha được người vịn đứng một bên, nhẹ ho khan.
Từ phòng chữ Thiên số một đẩy cửa ra, ngoài cửa là cái xác của tiểu nhị đầu tiên, tư thế nằm nghiêng cuộn lại.
Trên bậc thang đầu là tay tiểu nhị thứ hai, xác gá vào trên lan can.
Giữa thang là tiểu nhị thứ ba, mặt úp vào bậc thang.
Trên hành lang là hai cái xác cuộn tròn riêng biệt, người bên trái dáng mập mạp, tay cầm dao phay, ra vẻ toan chém vào kẻ địch, hiển nhiên là đầu bếp.
“Khách điếm này có tất cả bao nhiêu người?” Tằng Đại Lâu hỏi.
Đệ tử trả lời: “Một chưởng quỹ, một đầu bếp, bốn tên tiểu nhị… ở đây cả.”
“Có mấy khách trọ?”
Lần này Thái Chiêu trả lời, “Đêm nay, chỉ mỗi cha tôi trọ.”
Lại là một trận im lặng đến hoảng lòng người.
“Mấy đứa đi xem xét thi thể mấy người trước đi.” Thích Vân Kha hết chống chọi nổi, được đỡ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tằng Đại Lâu tuân lệnh.
Thái Chiêu đứng không vững, cứ như khí lực toàn thân bị rút đi hết một nửa, toàn bộ nhờ vào cánh tay Thường Ninh đỡ cô.
Đờ đẫn xuống cầu thang, cô ra sức đẩy Thường Ninh, cố giả vờ trấn định dựa vào cột hành lang, cả người rét lạnh, tay chân không ngừng run lên.
Xác chưởng quỹ bị lật qua, khuôn mặt vàng như nến quen thuộc kia đập vào mi mắt, cả đám cùng kinh ngạc hô to thì ra lồng ngực ông bị khóe một lỗ đầy máu, tim bị móc ra, treo bởi mấy dây máu thịt lạnh băng rũ ra ngoài cơ thể, tứ chi mềm nhũn buông thỏng.
Tằng Đại Lâu sững sờ, lớn tiếng: “Lật mấy xác còn lại lên.”
Chúng đệ tử lập tức làm theo quả nhiên năm người còn lại cũng ngực bị khoét một lỗ máu, trái tim bị móc treo ra ngoài cơ thể, tứ chi bị đánh gãy gân cốt.
Đới Phong Trì nghẹn ngào kêu to: “Đây là Thiên Hoa Thiên Diệp Cầm nã thủ Lạc Anh Cốc!”
Cả đám giật mình, rồi đồng loạt đưa mắt về phía Thái Chiêu.
Thiên Hoa Thiên Diệp Cầm nã thủ là tuyệt kỹ của Lạc Anh Cốc, toàn bộ hai mươi mốt chiêu, hai mươi chiêu đầu dùng để cầm địch, chỉ chiêu cuối cùng Niêm hoa trích diệp* là dùng để lấy mạng người.
(*) Nhặt hoa hái lá
Lúc ra chiêu trước tiên đánh gãy tứ chi đối phương, sau đó thẳng đến chỗ trái tim quan trọng; nếu công lực thâm hậu, có thể tươi sống móc tim người ra, còn công lực không đủ cũng có thể phá vỡ lồng ngực dồn người vào chỗ chết.
Bởi chiêu này quá mức độc ác, nhiều Cốc chủ đương nhiệm không muốn sử dụng.
Song sau đại chiến Đồ Sơn mười tám năm trước, Thái Bình Thù mất hết tu vi, Lạc Anh Cốc mưa gió phiêu diêu, Thái Bình Xuân để trấn áp quần ma đạo chích, trong đại chiến Thanh La Giang đã tận sức dùng Niêm hoa trích diệp liên tục tổn thương hơn mười người, máu nhuộm bờ sông, chấn kinh cả đám.
“Nhị sư huynh quá võ đoán rồi, chỉ bằng một vết thương vầy liền có thể kết luận là công phu Lạc Anh Cốc sao chứ?” Phàn Hưng Gia nhìn thấy Thái Chiêu dựa cột bên kia sắc mặt tái nhợt, trong lòng thấy sao mà đáng thương.
Đới Phong Trì ngạo mạn nói: “Cậu thì biết cái gì, nhìn vị trí vết thương và lực kình ra tay kìa, sáu người đều một kích mất mạng, ngoài chưởng quỹ còn có tí vết thương bên ngoài, năm người còn lại không hề có lực chống đỡ, chiêu thức lợi hại như thế, không phải Niêm hoa trích diệp thì còn là gì!”
“Nhị sư huynh sai rồi.” Tống Úc Chi đột nhiên nói, “Trích tâm thủ của Quảng Thiên Môn cũng có uy lực như vậy.”
Đới Phong Trì ngây ra, lập tức nói: “Trích tâm thủ chỉ móc tim thôi, còn Niêm hoa trích diệp có thể đánh gãy xương cốt tứ chi người, các người nhìn xem có phải sáu cái xác này đều gãy tay chân cả không?”
Đám người nhìn lại, quả thế.
Thường Ninh lạnh lùng lên tiếng, “Ta không biết công phu của Lạc Anh Cốc, nhưng ta có thể đánh gãy tứ chi Đới sư huynh y vậy, móc tim gan ra, Đới sư huynh muốn thử một lần không.”
Đới Phong Trì bị nghẹn, “Ngươi đang đe dọa ta sao?!”
“Không dám. Chỉ muốn nói cho Đới sư huynh, công phu trên thiên hạ rất nhiều, chỉ cần đạt đến cảnh giới tu vi, muốn giết người thế nào là giết được thôi.” Thường Ninh thản nhiên nói.
Đới Phong Trì phẫn uất ngậm miệng.
“Mọi người nhìn xem thứ gì trên đất kìa?” Phàn Hưng Gia lại lên tiếng.
Đám người nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy bên cạnh quầy hàng lật nhào, đầu ngón tay phải của chưởng quỹ nhuốm máu, trên mặt đất bị xác ông ta che lại được dùng máu vẽ một nét sổ đứng.
“Một nét sổ đứng, đây là ý gì?” Tằng Đại Lâu hoang mang.
Phàn Hưng Gia xoay người nhìn hồi lâu, “Hẳn muốn viết mà chưa xong đây, chữ gì nhỉ.”
Đới Phong Trì lại há mồm, “Nói không chừng không phải nét sổ đứng, mà là một chấm nghiêng nghiêng.”
“Một chấm?” Phàn Hưng Gia không hiểu.
Tiếng Thái Chiêu thánh thót, “Chữ Lạc (落) của Lạc Anh Cốc, nét đầu tiên chính là một chấm nghiêng.”
Cô quay về phía Đới Phong Trì, “Nhị sư huynh muốn nói gì đừng ngại nói thẳng. Nói một nửa giấu một nửa, thật đáng sợ lắm.”
Đới Phong Trì bị chọc giận, “Được, vậy ta nói thẳng! Tình hình trước mắt hết sức rõ ràng, khuya hôm qua, tiểu nhị trong tiệm tình cờ thấy lệnh tôn không biết đang làm chuyện gì mờ ám trong phòng, trong kinh hoảng lỡ gây tiếng động. Lệnh tôn phát hiện, bước ra lấy mạng tiểu nhị đó, sau đó mới không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót giết sạch người trong khách điếm, miễn tiết lộ cơ mật!”
“Ta nhìn không ra đấy.” Thường Ninh châm chọc, “Không phải vẫn còn để Đới thiếu hiệp nhìn ra huyền cơ bên trong sao? Tức là thủ đoạn giết người diệt khẩu kia chẳng có tí tác dụng nào hết.”
Đới Phong Trì cứng cổ, “Có lẽ dưới tình thế cấp bách, Thái cốc chủ không kịp suy tính tỉ mỉ.”
“Có thể để kẻ ngu xuẩn như ngươi nhìn thấu, không phải không kịp suy tính tỉ mỉ mà căn bản là không có đầu óc.” Thường Ninh cười lạnh, “Cơ mà chắc chắn Thái cốc chủ là người có đầu óc, dĩ nhiên tình hình lúc đó không phải như thế.”
Mặt Đới Phong Trì đỏ lên.
“Nhị sư huynh.” Thái Chiêu chợt mỉm cười, “Mấy hôm nay hẳn anh biết sáu phái Bắc Thần bị Ma giáo tập kích nhiều lần nhỉ.”
Đới Phong Trì giật mình, “Biết, biết. Thì sao nào?!”
“Tôi cứ luôn nghĩ, Ma giáo có thể gặp thuận lợi nhiều lần, phải chăng có nội ứng trong sáu phái?” Thái Chiêu nghiêm mặt, trừng mắt, “Nhị sư huynh, anh là nội ứng của Ma giáo à?!”
“Cô nói hươu nói vượn gì đấy?! Không được ngậm máu phun người!” Đới Phong Trì kích động suýt nhảy dựng lên xà nhà.
Thái Chiêu bước lên lên một bước, tới gần nói, “Năm đó Doãn lão tông chủ đã từng nói, sáu phái Bắc Thần đồng khí liên chi, tay chân một thể, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực không sinh nghi kỵ, Ma giáo sẽ giết chúng ta không thành.”
“Đổi lại giờ cũng tốt. Nhị sư huynh đầu tiên chỉ bằng mấy vết thương trên xác thì một mực chắc chắn là võ công Lạc Anh Cốc. Rồi bằng một xíu vết máu trên đất là ấn định cha tôi ở trong phòng làm chuyện không thể cho ai biết ha ha ha ha, Nhị sư huynh, khả năng này của anh mà không làm thuyết thư trong quán trà xỉa mấy đồng thật là đáng tiếc!”
Đới Phong Trì bị chửi há mồm cứng lưỡi, tuôn mồ hôi trán.
Thái Chiêu bước lên một bước, khí thế lốp đốp, “Cha tôi chờ bên ngoài nửa tháng, ở đâu đấy lúc nào đấy chẳng thể đi làm chuyện cơ mật, cứ nhất định phải ngàn cay vạn đắng chạy về Thanh Khuyết trấn, đàng hoàng vào khách điếm ở, rồi chưa kịp đợi mớ tiểu nhị đi ngủ đã gấp gáp cuống quýt làm chuyện bí ẩn thế thì là ông bị điên hay là bị đần?!”
“Nhị sư huynh, anh muốn ly gián tình nghĩa sáu phái đấy à? Anh thật sự không phải nội ứng Ma giáo phái tới sao! Nếu không thì sao có thể dùng lý do buồn cười hoang đường này mà quắn đít định tội cha tôi!”
Đới Phong Trì gấp đổ đầy mồ hôi trán, gân xanh nổi đầy cổ.
Tằng Đại Lâu trầm giọng: “Phong Trì, lần này là lỗi của đệ. Chiêu Chiêu không gặp được cha đã nóng ruột lo lắng lòng như lửa đốt, đệ làm sư huynh chẳng những không an ủi, còn vặn vẹo vô đức nói hươu nói vượn! Phong Trì, mau tạ lỗi với Chiêu Chiêu nhanh!”
Đới Phong Trì lòng đầy không phục, nhưng chúng đệ tử trong khách điếm đều lia mắt về mình lộ ra vẻ khinh thị xem thường, hắn đành gắng gượng quay sang Thái Chiêu cúi đầu chắp tay tạ lỗi.
“Được rồi.” Thái Chiêu phất tay, “Đều là đồng môn thủ túc, Nhị sư huynh đừng để trong lòng là được rồi.”
Đoạn, “Để tránh Nhị sư huynh lo nghĩ, mọi người nhìn kỹ sáu cái xác này đi, vết thương nơi tim đều hơi chếch, hiển nhiên kẻ ra tay đứng ngay chính diện trước người chết”
Hai người đứng chính diện nhau, một kẻ ra tay cắm sát vào ngực đối phương, thế vào của vết thương không thể tuyệt đối thẳng đứng, kiểu gì cũng sẽ hơi chếch do tay trái tay phải.
“Nhị sư huynh trẻ tuổi, kiến thức chưa đủ, thế nên cũng không rõ chiêu thức Thiên Hoa Thiên Diệp Cầm nã thủ. Không ngại đi hỏi thử Lý sư bá ngoại môn, hay Lôi Sư bá ở nhà thuốc, các bác ấy sẽ bảo cho, Niêm hoa trích diệp là nghiêng người xuất chưởng. Dùng chiêu đó mà gây ra vết thương, nhất định sẽ thẳng tắp!”
Cô gái thần sắc khinh miệt lời lẽ như đao, nói khiến Đới Phong Trì mất hết thể diện, đến đầu cũng không ngẩng lên được.
Chúng đệ tử trong hành lang nghe xong xuýt xoa nhẹ, lấy làm bất mãn với Đới Phong Trì.
Không ai biết, ngay lúc này Thái Chiêu ngoài mặt giả trấn định, nhưng trong lòng bối rối không chỗ dựa.
Cô chợt nhớ đến giấc mơ mới rồi.
“Tiểu Chiêu Chiêu, đừng sợ, trời luôn phải sáng…” giọng của cô vừa dịu dàng vừa dũng cảm, lúc bé dù bao đêm đen tối muộn, bao nhiêu ác mộng đáng sợ, chỉ cần nghe tiếng cô mình, cuối cùng cô không còn sợ nữa.
Ba năm trước, cô cô qua đời, cô thấy trời sập một nửa.
Giờ đây, cha thì mất tích, mẹ không giúp được gì, cô phải tự mình đánh chạy lũ yêu quái, rồi hẵng chờ trời sáng.
“Ta lạnh quá.” Cô bỗng lên tiếng, “Đốt đuốc lên đi.”