Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lên núi tuyết. hạ
Một đêm không có biến cố nữa, nhưng đa số vẫn đóng thật chặt cửa phòng riêng phần mình, ôm binh khí mà ngủ.
Đợi qua hôm sau mặt trời lên cao, đám người ác mộng một đêm ra khỏi phòng, nhìn máu đông và xác người bị tàn phá trên mặt tuyết, dường như đã qua mấy đời. Lam Điền Ngọc như già đi mười tuổi sau một đêm, nếp nhăn trên da mặt khô quắt, như da quýt phơi gió, gã khàn giọng hỏi mọi người: “Sao đây, vẫn lên núi tiếp nhỉ?”
Hồ Thiên Vi tỏ thái độ khoan thai, ra ý vẫn lên núi.
Trần Phục Quang mới đầu bàng hoàng do dự, chạm đến ánh mắt dịu dàng của Khởi Nùng cũng lấy dũng khí ra vẻ muốn lên núi.
Chu Trí Khâm lặng lẽ nhìn bọn hắn, giờ ông một lòng muốn báo thù cho con, lên núi tiếp là tất nhiên, song ông khuyên Đông Phương Hiểu chớ tuỳ tiện mạo hiểm, Đông Phương Hiểu lại nói: “Chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, dĩ nhiên đồng sinh cộng tử, đại ca đừng khuyên nữa.”
Thiên Tuyết Thâm tận tình thuyết phục: “Tình hình các người cũng đã thấy rồi đó, ấy là còn chưa tới sườn núi, càng lên cao tất nhiên càng hung hiểm, chúng ta vẫn nên dẹp đường về phủ đi, luôn có cách khác phá Thế thân đại pháp của ta mà.”
“Còn cách nào khác chứ?” Thái Chiêu liếc.
Thiên Tuyết Thâm xấu hổ: “Hiện giờ ta còn chưa biết… Ài, Yến công tử cậu khuyên nhủ cổ đi.”
Mộ Thanh Yến hời hợt: “Không sao, cứ chờ lại mấy ngày đi. Nếu trong bảy tám ngày chúng ta không thu hoạch được gì ở núi tuyết sẽ lập tức xuống núi, ngồi Kim linh cự bằng chỉ hai ba ngày trở lại Thanh Khuyết tông thôi, khi đó Tống Thời Tuấn cũng mới vừa đến, không chậm trễ chuyện vạch trần tên giả mạo.”
Thiên Tuyết Thâm khóc không ra nước mắt.
Đám người lại lên đường.
Vì bọn hộ vệ theo hầu Kim Bảo Huy tử thương hơn phân nửa, không thể kéo xe trượt tuyết, mọi người đành phải ruổi lừa lên núi. Thái Chiêu cũng dắt một con lừa núi cường tráng đến, cho nó vác hành lý lương thực.
Hôm đó đi đường không thể xa bằng hôm qua, càng đi tới, quang cảnh càng nhiều màu trắng, màu đen càng thưa dần, theo cách giải thích của Lam Điền Ngọc, chính là càng lên trên núi tuyết đọng càng dày, triệt để lấn át thổ nhưỡng đáy núi.
Trên đường đi hoang vu thanh lãnh, chớ nói người ở, ngay cả tiếng chim thú trong rừng tuyết cũng khó nghe thấy, giữa trời đất phảng phất chỉ còn lại trời xanh lặng im, tuyết trắng trống vắng, và đỉnh núi vàng vĩnh viễn biến mất sau tầng mây.
Đêm hôm đó, đám người đặt chân đến chặng nghỉ thứ hai, Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu chuẩn bị kỹ dạ minh châu, trắng đêm không ngủ đợi con Bạch mao hống tấn công ai ngờ cả đêm gió êm sóng lặng.
Lam Điền Ngọc rất cảm khái: “Xem ra con Bạch Mao hống tuyết sơn này có linh tính nhỉ, nếu trời trăng sao sáng trong, khắp nơi sáng sủa, nó sẽ không ra ngoài. Nếu mà bắt sống được một con xuống núi, ắt vạn kim khó mua.” Làm đại tặc, dĩ nhiên hết sức rõ việc thủ tiêu tang vật.
Chu Trí Khâm chỉ cười lạnh, hiển nhiên không có ý định tha cho con Bạch mao hống kia.
Kim Bảo Huy lại chần chờ: “Ta lại cảm thấy con quái lông trắng này chưa chắc chỉ chờ đêm đen xuất hiện, có lẽ nó chỉ chán ghét khí tức của đám đông… Ôi, chuyện này khó nói…”
Chu Trí Khâm không để ý đến suy đoán của hai người, sau hai đêm vẫn bày dây thừng bẫy ngầm quanh phòng, chờ con quái lông trắng tới cửa để săn nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đổi lấy cặp mắt quầng thâm.
Thái Chiêu không kiềm được nói: “Do ái cố sinh phố, do ái cố sinh ưu, nhược ly vu ái giả, vô phố diệc vô ưu.* (Từ yêu nên sinh sợ, từ yêu nên sinh lo, như cách tại yêu người, không sợ cũng không lo). Chú Chu đau lòng mất con yêu, đã mất luôn suy nghĩ tỉnh táo rồi.”
Thiên Tuyết Thâm cũng không khỏi thở dài, chỉ có Mộ Thanh Yến nói lời sát phong cảnh: “Cô bé nhà ta đừng niệm loạn kinh Phật nữa, muốn theo Pháp Không lão nhi đoạt mối làm ăn à.”
Sau hai ngày đi đường, đến ngày thứ ba thế núi dốc đứng rõ ràng, không khí loãng đi, lừa núi tốn sức, tiến lên đầy gian nan, người tu vi thấp như Kim Bảo Huy mặt đã trắng bệch.
Mấy thị vệ đỡ Kim Bảo Huy thở hổn hển: “Núi dốc gắt quá.”
Hồ Thiên Vi không đổi sắc mặt, vẻ đầy tự nhiên: “Gắt một chút cũng tốt, thế núi càng dốc đứng, càng có thể chóng trèo đến đỉnh núi.”
Đám người nghĩ lại, cũng chẳng sai.
Lam Điền Ngọc cao giọng: “Đã đến chỗ sâu trên núi, vì ít ai lui tới, tuyết đọng nhiều năm ngưng tụ thành băng cứng, dễ té nhé.” Rồi đề nghị mọi người dùng dây gai quấn đinh sắt chông sắt các kiểu vào đế giày, ngừa trượt chân.
Những thứ này Mộ Thanh Yến đã chuẩn bị từ trước, Thiên Tuyết Thâm hậm hực nói: “Hay là ta cứ một đường lăn xuống núi đi, các người cũng đừng tới tìm, ta sẽ vào khách điếm chờ các người. Để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra, chi bằng Yến công tử cho ta mười mấy hai chục viên thuốc giải trước đi.”
Mộ Thanh Yến bơ mặt: “Ngươi nên hốt tuyết rửa mặt đi, mơ mộng hão huyền dễ chết sớm đó.”
Thái Chiêu nín cười đến đau bụng.
Trần Phục Quang đi đường gian nan, lảo đảo nghiêng ngả đi góc cuối đoàn.
Khởi Nùng ấy mà không rời không bỏ, từ đầu đến giờ vẫn dịu dàng quan tâm đỡ hắn, cổ vũ hắn.
Trần Phục Quang cảm động giọng phát run: “Khởi Nùng chờ ân tình ta, chờ… đến một ngày, ta nhất định không cô phụ.”
Trong mắt Khởi Nùng nhu tình như nước, thấp giọng: “Công tử là người trung hậu ấm áp lương thiện, gặp được công tử, là phúc khí của Khởi Nùng.”
Hồ Thiên Vi đi đầu có vẻ như hoàn toàn không biết.
Không biết có phải là ảo giác không, Thái Chiêu xa xa nhìn y, cảm thấy trên đầu y có tí xanh mơn mởn. Đang cười thầm, chợt nghe Thiên Tuyết Thâm bên cạnh á lên một tiếng, rồi người trụt xuống phân nửa.
Thái Chiêu sửng sốt, kéo Thiên Tuyết Thâm lên mới phát hiện dưới tầng tuyết là miếng băng mỏng bị hổng, Thiên Tuyết Thâm một đạp giẫm lên thành đạp phải tầng băng rất mỏng, như giẫm vào vũng bùn.
Phản ứng của Mộ Thanh Yến lại có phần thú vị, rõ ràng người dẫm lên tầng băng hổng là Thiên Tuyết Thâm, song trong khoảnh khắc phản ứng đầu tiên của hắn là một mực níu Thái Chiêu lại, Thiên Tuyết Thâm trợn trắng mắt.
Lam Điền Ngọc chạy tới xem xét, lớn tiếng cảnh cáo đám người: “Hiện giờ dưới chân chúng ta đều là băng cứng do tuyết đọng, tầng băng dần dần dày, cũng không biết thổ nhưỡng ngọn núi dưới lớp băng bao sâu. Tầng băng và thổ nhưỡng núi khác biệt, dễ thành hang rỗng, thậm chí sẽ vỡ nứt, chư vị để ý dưới chân, đặt chân đừng giẫm thực, tốt nhất nên cột dây thừng với người bên cạnh.”
Đám người rối rít nghe theo.
Quả nhiên, từ đó về sau chung quanh vang liên tiếp tiếng ui da, rất nhiều người giẫm vào hố băng, ngay cả Đông Phương Hiểu cũng trúng chiêu, cười khổ nhấc chân mình khỏi hố.
Đi tới lúc mặt trời ngả về Tây, chợt nghe một tiếng kêu thảm thật dài, một thị vệ của Kim Bảo Huy đột ngột biến mất ngay trước mặt, thì ra là rơi xuống, không thấy leo ra hố băng nữa.
Đám người nghe tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn rất lâu, vội vàng qua nhìn, mới phát hiện chỗ người thị vệ rơi xuống là một khe băng cực sâu, ít nhất cũng bốn năm trượng, dưới đáy khe băng hiện đầy gai băng dài nhỏ bén nhọn.
Thị vệ kia trong vội vàng không kịp đề khí nhảy lên, lúc rơi xuống trực tiếp bị gai băng đâm thủng. Cặp mắt hắn trợn trắng, máu tươi nhiễm đỏ lớp băng, hình tượng đáng sợ.
Mọi người chưa kịp bàn tán mấy lời, đã nghe tiếp hai tiếng kêu thảm thiết rất dài, thì ra lại có một thị vệ rơi xuống khe băng, qua tiếng kêu có lẽ khe băng càng sâu hơn. Hắn và một tên thị vệ khác buộc lưng vào nhau, lúc một người rơi xuống, người kia cũng bị kéo đi, một người tươi sống té chết, người kia bị băng cứng đâm xuyên hốc mắt, thủng đầu, chết đột ngột.
Kim Bảo Huy bị hù mặt không còn chút máu, muốn xụi lơ.
Lam Điền Ngọc thở dài: “Khe băng khó lòng phòng bị, mọi người không bằng xếp thành hàng dài, thay phiên từ đệ nhất nhân dò đường.”
Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu không muốn kết bạn với người Ma giáo, bèn cùng ba người Mộ Thanh Yến Thái Chiêu Thiên Tuyết Thâm xếp thành hàng, Chu Trí Khâm dẫn đầu, đi phía trước. Những người còn lại xếp thành hàng dọc, Lam Điền Ngọc đi trước dẫn đoàn.
Kim Bảo Huy đi theo sau gã hồng hộc thở: “Gì mà loạn thất bát tao thế này chứ, năm xưa lên núi rõ ràng một đường thái bình, không chút động tĩnh, sao hôm nay lại…”
Lam Điền Ngọc quay đầu quát khẽ: “Bớt nói đi, thở không mất sức à.”
Mộ Thanh Yến cười nói: “Thế nào, nhiều năm trước Kim tiền bối từng đến đây à?”
Kim Bảo Huy phát hiện mình lỡ lời, cười lớn đôi tiếng không chịu nói tiếp.
Hồ Thiên Vi không thèm che giấu cất tiếng cười to, mắt toả hào quang hưng phấn: “Thế đất khác thường, nghĩa là ngày mai sẽ có thần vật dâng tới. Nếu chuyến này không hỏng mất, vượt qua sẽ nhận gió êm sóng lặng gấp trăm ngàn lần, sợ cái gì?!”
Mộ Thanh Yến vẫn mỉm cười: “Xin hỏi thần vật gì thế, có thể khiến chư vị tiền bối không màng đến an nguy vậy.”
Hồ Thiên Vi lạnh lùng nói: “Chờ gặp được, ngươi sẽ biết.” Mắt chuyển sang người Thái Chiêu, lão cười nói, “Nói đến, khinh công anh em Yến công tử không kém nhỉ. Nhất là Phong cô nương, làm chúng ta rửa mắt mà nhìn.”
Đi đến đây rồi, đã rất khó che giấu thực lực hoàn toàn.
Đám người thấy rất rõ, vị tiểu cô nương nghe nói rất ‘mảnh mai’ này trên đường đi lại nhẹ nhàng, khí tức dẫu không dài dằng dặc, nhưng khoảng cách ổn định, dù sức chiến đấu không mạnh, song khinh công hiển nhiên xuất sắc, thêm nữa hẳn là sư xuất danh môn.
Thái Chiêu rất muốn vỗ một chưởng tới, đánh họ Hồ một cái bay thẳng đến dải ngân hà chắc là cách ba ngàn thước trước mặt, nhưng khi đưa tay lên vẫn mang vẻ yểu điệu, đỏ mặt nói: “Mẹ tôi bảo con gái con đứa chém chém giết giết không dễ nhìn, luyện tốt khinh công là đủ.”
Hồ Thiên Vi ngả ngớn cười khì: “Lệnh đường nói rất có lý.”
“Đừng nói nhăng nói cuội nữa, nên tìm lối ra đi, xem trời muốn tối thui rồi kìa.” Kim Bảo Huy lớn tiếng kêu lên.
Đông Phương Hiểu cười khổ: “Nói không sai.”
Đám người vội vàng dõi mắt nhìn ra xa, cũng thấy nửa bầu trời không thấy có dải lụa đỏ tung bay, trái lại chỗ cạnh mé khe núi có một bóng đen. Lam Điền Ngọc quen nhìn cảnh tuyết xa xa, lên tiếng trước: “Chỗ đó có phòng nghỉ.”
Hai nhóm đành phải đánh đường vòng qua, cẩn thận đi bộ nửa canh giờ sau mới đến gần.
Trên đường, đám người phát hiện vài cọng cây cỏ hình dạng rất kỳ lạ mọc góc xó trên núi tuyết, trông như dây leo hay dây mây quấn quanh trên núi đá, chỉ lộ ra mấy nhánh trụi lủi, lại tựa như mũi tên, cắm thật sâu vào trong tuyết.
Lam Điền Ngọc Kim Bảo Huy nhìn mấy cọng cây kì lạ này, khẽ thở dài mấy hơi.
Đến nơi, mọi người mới phát hiện nơi này thật ra là một toà viện lạc bằng gỗ hai phòng thông nhau, trước có hàng rào sau có nhà kho, trong hai căn thông nhau có phòng lớn phòng bếp phòng ngủ nhà ăn đầy đủ, chỉ là có lẽ đã lâu không người ở, phòng đã rách nát khó đỡ, nóc nhà thủng mấy lỗ to, tuyết đọng khắp, trong phòng ngoài phòng đều đóng băng khối.
Thái Chiêu ngơ ngác nói: “Đây không phải phòng thợ săn ở sao.”
“Không phải, chỗ này từng có người ở lâu dài.” Mộ Thanh Yến xem xét độ cũ nát của phòng ốc và độ dày lớp băng kết, “Ít nhất cũng năm sáu năm người ở đây đã dọn đi rồi?”
Sắc mặt Kim Bảo Huy càng thêm trắng bệch, cứ như đã dùng hết hơi sức, Lam Điền Ngọc ở bên cạnh cúi đỡ lấy lão.
Trái lại sắc mặt Trần Phục Quang thì đỏ ửng, ánh mắt rã rời, khí tức nặng nề.
Khởi Nùng sờ trán hắn, nói khẽ: “Công tử hình như sốt rồi, đợi lúc ngủ lại dùng ít thuốc.”
Chu Trí Khâm nhìn toà viện lạc, “Có lẽ trước đây có dân vùng núi ở đây, năm sáu năm trước cả nhà dọn đi, nhà bỏ hoang. Nếu trời đã bắt đầu tối, tìm phòng ở nữa không dễ, đành qua đêm ở đây vậy.”
Thị vệ Kim Bảo Huy lại mất thêm ba người, lúc này người còn lại đã không nhiều. Mọi người tìm các góc trong phòng lớn, dựng ghim lều vải da trâu, nấu nước tuyết nướng thịt dùng cơm.
Mộ Thanh Yến vẫn dựng hai căn lều vải trong góc khuất cách xa đám người như trước, Chu Trí Khâm và Đông Phương Hiểu vẫn quang minh chính đại chọn phòng lớn chính giữa.
Thái Chiêu rất hào hứng đi lại trước sau viện lạc, nhìn mắt lò, giường, bàn gãy chân, chén đĩa sành sứt mẻ còn lưu lại, thậm chí còn có một nôi treo em bé lay động, hai thanh kiếm gỗ nhỏ hư cũ một thanh khắc đỉnh núi ở chuôi, thanh khác khắc cành cây nhỏ.
Thái Chiêu mặt đầy nặng nề quay về, Thiên Tuyết Thâm đã bắt đầu ăn như hổ đói.
Mộ Thanh Yến đưa thịt khô nướng xong cho cô, phát hiện nét mặt khác thường của cô, “Sao rồi?”
“Nhà này có.. ừm chừng trên dưới mười người.” Thái Chiêu nhìn lên xà nhà, “Từ lớp băng đọng mà xem, ở đây bỏ hoang năm sáu năm, song xem tình trạng đồ đạc hư hỏng thì cũng phải mười mấy năm không người ở.”
Thiên Tuyết Thâm tọng lương khô đầy miệng, ngẩng lên nói: “Có gì khó đoán đâu, mười mấy năm trước người ta dọn đi, nhưng nhà mới thủng nóc chừng năm sáu năm trước thôi.”
Mặt Thái Chiêu mù mờ, “Tuy ta lớn lên ở phương Nam, nhưng dọc đường cũng xem không ít. Không buộc phải thủng nóc, bông tuyết rơi vào thì trong phòng mới có thể đóng băng. Tỉ như trong một tòa liệp phòng cửa tường vẫn còn tốt mà bên trong vẫn đóng băng mà.”
“Chiêu Chiêu thật thông minh.” Mộ Thanh Yến mỉm cười, mắt ánh lên hào quang sâu thẳm.
Ở chung lâu ngày, Thái Chiêu biết hắn có chuyện trong lòng, song hắn chẳng nói gì, chỉ khuyên Thái Chiêu ăn nhiều chút.
Đêm ấy, Thiên Tuyết Thâm đi vệ sinh về, vụng trộm kể với hai người Mộ Thái: “Này này, ta thấy thấy Khởi Nùng cô nương đi vào lều của Trần Phục Quang ấy! Hình như Trần Phục Quang bị bệnh, họ Hồ để Khởi Nùng cô nương sang ấy chăm sóc, còn bản thân và lão bộc câm điếc ở cùng một lều.”
Thái Chiêu khẽ giật mình: “… Hồ Thiên Vi hào phóng thế á.”
Thiên Tuyết Thâm hết sức tò mò: “Giày vò như thế cả đường, ta đã nhìn ra, Kim Béo và tay Lam đạo tặc chắc chắn là đã quen biết trước, cũng không biết lên núi làm gì.”
“Tặc không đi không, có lẽ trên núi tuyết có bảo vật gì đấy.” Thái Chiêu giễu nói, “Không thì còn có thể có cái gì chứ, tóm lại sẽ không giống như ta, để khảo nghiệm hôn phu nên lên núi ngắm cảnh tuyết.”
Thiên Tuyết Thâm tuyệt vọng thở dài, “Đời này ta không muốn cưới vợ nữa đâu.”
Thái Chiêu thấy Mộ Thanh Yến trầm tư, bèn hỏi thế nào.
Mộ Thanh Yến chậm rãi nói: “Suy nghĩ hơi loạn, khó nói, luôn thấy có chỗ không ổn.”
“Ta biết.” Thái Chiêu nói.
Mộ Thanh Yến hơi giật mình.
Thái Chiêu nói: “Mấy người này chợt nhìn thì không hề liên quan, thật ra nghĩ kỹ lại đều liên quan, Trần Thự chết trong tay bác Chu, hôm nay em trai Trần Thự và em họ bác Chu cùng trên một núi.”
“Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu tàn sát cả nhà Thanh Phong quán, Đại đệ tử Hồ Thiên Vi còn sót lại của lão và một trong hai người may mắn còn sống sót của Thanh Phong quán Đông Phương tiền bối cũng đều ở chỗ này. Thêm nữa, đánh chết Đoạn Cửu Tu là cô của ta, mà ta cũng đang ở đây.”
“Đổi lại Kim Béo và Lam đạo tặc, bọn họ lại không thấy dính dáng với mấy người kia.”
Thiên Tuyết Thâm kinh ngạc: “… Ta không nghĩ tới.”
Mộ Thanh Yến cười nhìn cô gái: “Thì ra cô cũng thầm nhận thấy, ta còn tưởng dọc đường cô không tim không phổi chứ.”
Thái Chiêu kéo mền nhung đắp kín, “Cô của ta nói, có một số việc nghĩ không ra chỉ là thời cơ chưa tới, nghĩ nhiều cũng vô ích. Đợi thời cơ đến, mọi thứ sáng tỏ thông suốt thôi.”
Hừng đông hôm sau, mọi người lại lên đường.
Trần Phục Quang càng sốt cao hơn, ngồi trên lừa núi được Khởi Nùng săn sóc mà đi. Trong phút mơ mơ màng màng, y kéo tay Khởi Nùng, “Nàng yên tâm, ta có chết cũng phải che chở cho nàng, không để cho nàng phải làm nô tỳ, bị lăng nhục nữa.”
Thái Chiêu nhìn Hồ Thiên Vi kẻ ‘làm nhục tỳ thiếp’ đi phía trước, có vẻ như chẳng nghe thấy gì.
Lại đi gần nửa ngày, đám người giẫm phải hố băng không biết bao nhiêu lần, chợt thấy chỗ thoáng đãng phía trước có một hình người cao nửa người ngồi xổm.
Có người thử gọi vài tiếng, không hề có động tĩnh.
Thái Chiêu thấy nhột nhạt trong lòng.
Lam Điền Ngọc dẫn đầu bước qua, dùng cây gậy chống nhẹ gạt lớp tuyết đọng thật dày trên hình người nọ, quan sát hồi lâu, hô lên kinh ngạc: “Trời ạ, là một bức tượng thần ngọc bích!”
Đám người vội vàng đuổi theo, chỉ thấy một bức tượng nữ thần ngọc bích màu xanh sẫm đứng lặng lẽ giữa tuyết.
Tượng thần ngồi trên một chiếc bệ hình khóm cây hoa lá, nhắm mắt bấm ngón tay, bờ eo cuốn mềm mại.
Thái Chiêu khẽ ồ lên: “Bệ hoa này giống cây hoa đào núi có một không hai ở nhà ta ghê.”
Lạc Anh Cốc bốn mùa như mùa xuân, dĩ nhiên không ít hoa cỏ cây cối, song hiếm ai biết trong cốc có một cây hoa đào núi kì lạ, đóa hoa chỉ nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, cánh hoa chia thành ba tầng trên dưới, tất cả đều cụp vào phía nhụy, như một nụ hoa tròn vo đáng yêu.
Không giống như bệ hoa thú vị bên dưới, tượng thần lại vô cùng trầm lặng nghiêm túc.
Tượng nữ thần trong dân gian thường thường mặt mũi hiền lành, nở nang hòa ái, nhưng bức tượng nữ thần đang ngồi này lại có đường cong thon gầy nghiêm túc, mi mày uy nghiêm, dầu điêu khắc đơn giản, nhưng vẫn có thể thấy thần sắc không kiên nhẫn.
“Cả khối ngọc bích lớn thế này, giá trị đâu chỉ vạn kim nhỉ.” Lam Điền Ngọc lẩm bẩm.
Hồ Thiên Vi cười nói: “Ta đến nhấc thử, nếu không nặng thì cầm về thôi.” Nói xong liền di chuyển bức tượng ngọc bích.
Thần sắc Lam Điền Ngọc đại biến: “Không được! Thần tiên và băng tầng tương liên, coi chừng phá vỡ băng tầng…”
Hồ Thiên Vi đã di dời tượng thần, thấy quanh mình không có biến cố. Lão cười ha ha: “Lam Điền Ngọc ngươi quá nhát gan sợ chuyện.”
Lam Điền Ngọc nhìn dưới đáy tượng thần bị dời, kinh ngạc nói: “Không đúng, nếu bức tượng thần ở đây nhiều năm, hẳn phải dính kết với tầng băng thành một, sao dễ tuỳ tiện di dời thế?”
Kim Béo nịnh nọt: “Tất nhiên là Hồ huynh đệ võ nghệ cao cường, cánh tay có thần lực.” Làm kẻ yếu, càng đến chỗ nguy hiểm càng cần dựa vào kẻ mạnh, lúc này lão cũng chả cần đoái hoài tới thể diện danh môn chính phái gì sất.
Chu Trí Khâm ở bên hừ lạnh.
Đúng lúc này, đám người nghe một tiếng rắc nặng nề từ dưới lòng bàn chân truyền đến, như có thứ gì nứt ra, rồi lập tức thêm mấy tiếng.
Lam Điền Ngọc gọi to: “Không hay rồi, lớp băng muốn nứt, chạy mau…”
Chưa kịp rống xong, dưới chân đám người không còn, trong tiếng vang oanh minh, bề mặt rộng bảy tám trượng vuông toàn bộ vỡ ra, mọi người cả người cả lừa thẳng tắp rơi xuống.
Gió lạnh mãnh liệt gào thét, thế rơi rất mạnh, cho thấy dưới hầm băng rất sâu.
Nếu cứ rơi thẳng xuống như thế, không chết cũng tàn phế, mấy người trước rơi xuống lập tức thể hiện bản lĩnh; Thiên Tuyết Thâm, Khởi Nùng, Trần Phục Quang đều ở mé ngoài tượng thần, rơi chậm hơn một bước.
Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu song song rút kiếm, dùng sức đâm vào băng bích, chìa một tay có thể trống bắt lấy Kim Bảo Huy và Lam Điền Ngọc, làm chậm thế rơi của họ.
Hồ Thiên Vi và lão bộc câm điếc vươn tay thành trảo, năm ngón gấp khúc, sắc bén cắm vào băng bích, sau khi rơi xuống tiếp được Khởi Nùng và Trần Phục Quang.
Mộ Thanh Yến đánh băng bích ra một lỗ nhỏ, treo trên băng bích tiếp được Thái Chiêu.
Thái Chiêu vốn định rút Diễm Dương đao, sau khi Mộ Thanh Yến bắt lấy tay bèn thả Xích bạc ở cổ tay trái ra, đầu đinh trên dây xích cắm vào băng bích, cô ngẩng đầu hô to: “Bắt lấy Vạn Đại Cường!” Giờ mà cô còn nhớ tên giả của Thiên Tuyết Thâm, thật thấy tự hào cho chính mình.
Trước khi mọi người đáp xuống đất, mấy thị vệ và vài con lừa núi không ai tiếp ứng, rơi mạnh xuống mặt băng, hoặc chết, hoặc nứt gãy xương đùi, kêu thảm không ngớt.
Đầu đinh xích bạc của Thái Chiêu bám không sâu, lúc rơi xuống đất dọc theo băng bích có phần chật vật.
Cô cúi đầu rạp xuống đất vừa vào tư thế đứng lên, vừa mới ngồi dậy, chợt thấy sau tường băng hình như có bóng người, cô gạt bông tuyết xem xét, đúng là một bộ cương thi màu xanh tím, nét mặt dữ tợn vặn vẹo, đầu lưỡi kéo ra thật dài, cứ như ác quỷ.
Từ lúc lên núi tuyết đến giờ, lần đầu Thái Chiêu hét thành tiếng.