Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tờ mờ sáng, Phạm Tuấn Kiệt mặc áo sơ mi trắng, anh sắn tay áo lên quá khuỷu tay, oai phong vuốt tóc. Sau vài phút chỉnh đốn trang phục, anh cầm ba lô lên ném qua ô cửa sổ.
"Míe, chuồn không nhanh.. lát bị bắt lại thì toang."
Phạm Tuấn Kiệt chèo ra ngoài, bám chắc lấy thềm cửa sổ, tuột xuống từ từ theo đường ống nước. Đáp chân xuống đất một cách an toàn, Tuấn Kiệt nhặt balo đeo một quai lên vai trái, nhanh nhẹn chạy ra cửa lớn.
Chèo qua cửa chính nhảy ra ngoài đường, Phạm Tuấn Kiệt phủi quần áo rồi đưa ngón cái lên hẩy mũi, nhếch mép cười.
"Hừ! Bye bye."
Phạm Tuấn Kiệt vội vã chạy thật nhanh về phía quán Mèo Rừng xa tít tận phía bên kia tuyến đường nhựa. Khi trời sáng hẳn, anh đã gõ cửa ở cổng quán.
"Giản Triệt, mở cửa."
Trong quán đèn điện sáng trưng, Phong Giản Triệt giật mình tỉnh dậy trên ghế mây ngoài sân. Anh vui vẻ chạy ra mở cửa mời Phạm Tuấn Kiệt vào trong.
"Em chờ anh mãi, anh vào trong đi. Căn nhà của anh em dọn sạch sẽ rồi. Khu vườn ở phía sau quán, bọn em bày trí theo ý anh rồi nhé. Còn có con Kiki đang ngủ trên xích đu ngoài đó. Mấy nay anh không tới, nó nhớ anh lắm."
Phạm Tuấn Kiệt vừa đi vừa ném balô cho Phong Giản Triệt. Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, anh đưa mắt nhìn một vòng vào sâu tận bên trong.
Trong góc trái vườn, một con chó lông xù màu trắng nhảy từ trên xích đu xuống. Nó chạy tới vẫy đuôi mừng ríu rít rồi cứ quanh quẩn dưới chân Phạm Tuấn Kiệt. Anh mỉm cười ngồi xuống bế con chó lên vuốt ve nó. Phong Giản Triệt đang đứng cạnh anh thì bỗng nhiên trợn tròn mắt thốt lên đầy kinh ngạc.
"Ơ, anh Kiệt, sao vai anh lại có máu thế này?"
Phạm Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn thoáng qua, anh hờ hững đáp.
"Bị ông già nhà đánh."
Phong Giản Triệt vội giằng lấy con chó, anh một tay ôm nó một tay túm lấy cổ tay Phạm Tuấn Kiệt.
"Đi vào phòng em, em bôi thuốc cho anh đã."
Phong Giản Triệt cứ vậy mà lôi Phạm Tuấn Kiệt vào căn phòng dưới hầm phía sau quán. Mặt trời lúc này mới rọi lên vách tường làm cả thành phố tỉnh hồn bắt đầu một ngày mới.
* * *
Tại biệt thự Tuế Kì nơi Phạm Quốc Lộc đang ở, sáng sớm tinh mơ, quản gia Châu thong thả đi lên tầng trên. Đứng trước của phòng Phạm thiếu gia, lão gõ cửa lớn giọng gọi.
"Thiếu gia, tới giờ ăn sáng rồi. Mời thiếu gia xuống bàn dùng bữa."
Sau hồi lâu chờ đợi thì lão nhận lại là cái đáp rất im lặng đáng sợ đến từ cánh cửa phòng lạnh ngắt. Quản gia Châu nhíu mày gọi thêm vài lần vẫn không thấy có phản hồi gì. Lão băn khoăn mãi cho tới khi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa mới biết: Phạm Tuấn Kiệt đã nhảy cửa sổ bỏ trốn.
Quản gia Châu bình thản đi xuống phòng ăn, lão đứng sau lưng Phạm Quốc Lộc đinh nhiên báo cáo.
"Lão gia, thiếu gia lại trốn nhà đi rồi."
Phạm Quốc Lộc chưa kịp ăn uống gì, ông đứng dậy lật khăn trải bàn lên làm toàn bộ đồ ăn rơi hết xuống đất. Tiếng leng keng, xoang xoảng của bát đũa vỡ lăn lóc nằm lổng chổng dưới sàn nhà khiến những cô hầu gái đứng xung quanh co dò sợ hãi lùi lại sát vách tường.
"Bảo nó cút xéo luôn đi, không cần về cái nhà này nữa."
Phạm Quốc Lộc bực bội rời khỏi phòng ăn, bỏ mặc mấy cô người hầu khép nép run rẩy, cắm đầu cắm cổ dọn dẹp bát đĩa vỡ vụn nằm lăn lóc chồng lên đống đồ ăn nhoe nhoét dưới đất. Quản gia Châu nặng lòng chỉ biết lắc đầu, thở dài ngán ngẩm.
* * *
Quán Mèo Rừng khách vào thưa thớt, Phạm Tuấn Kiệt cầm cặp sách đi từ trong phòng của Phong Giản Triệt. Anh đang thư thái ngắm nhìn con chó sứ ở sát tường cửa ra vào thì Phong Giản Triệt từ trong bếp chạy ra. Anh vừa nói vừa lau tay vào tạp dề trước ngực.
"Để em đưa anh đến trường."
Phạm Tuấn Kiệt lắc đầu vẩy nhẹ tay, giọng trầm xuống rất uy.
"Không cần, trường gần quán mình mà. Nay anh đi bộ. Mày cứ lo nấu bếp đi."
Phong Giản Triệt gật đầu, anh vẫn vui vẻ hì hục lau tay vào tạp dề.
"Vậy anh đi học vui vẻ nhé."
Phạm Tuấn Kiệt nhìn Phong Giản Triệt, anh mím môi hời hợt nở nụ cười không mấy vui vẻ.
"Ừ, anh đi đây."
Phạm Tuấn Kiệt thong thả rời khỏi quán đi về phía trường học.
Gần cổng trường có một tên to con mặc đồng phục học sinh, tay cầm gậy sắt lượn lờ rồi chặn đường một cô gái mặc váy hồng.
"Em gái, nộp phí trăm ngàn ra đây anh cho qua."
Cô gái mạnh miệng ngoan cường.
"Tại sao mình phải nộp tiền cho bạn."
Tên kia chống cây gậy sắt xuống đất, chống tay nạnh ra oai.
"Mày muốn vào trường hay ra ngoài đều phải trả phí cổng cho tao."
Cô gái vẫn cố đối chấp.
"Mình chỉ đến đăng kí học thôi, bạn là trùm trường này à. Sao bạn lại thu tiền ở đây?"
Tên kia oang oang cái miệng cười khà khà.
"Mày nhìn tao đi, tao mà không phải trùm đất này thì ai làm trùm được nữa."
Miệng gào tay hành động, hắn dơ gậy sắt lên đánh cô gái.
"Bây giờ mày thích đôi co không nộp phí à?"
Bỗng từ phía xa có một chiếc balo bay tới đập trúng đầu tên lưu manh to béo. Phạm Tuấn Kiệt thong dong bước tới, chớp mắt đã túm chặt cổ tên kia. Anh điềm nhiên nhấc bổng hắn lên một cách nhẹ nhàng.
"Cút!"
Trong khi tiếng cút vẫn bay dạt trong không khí thì Phạm Tuấn Kiệt lẳng tay quăng tên to khỏe kia xuống đất.
Tên kia chỉ dám ú ớ ôm cổ, mặt mày tím tái đỏ lừ như quả cà chua ho hắt kêu gào không thành tiếng.
Phạm Tuấn Kiệt bình thản cúi người nhặt balô lên. Anh đinh nhiên đeo một quai lên vai trái rồi liếc mắt nhìn hắn nằm dưới đất. Phạm Tuấn Kiệt thở hắt một hơi rồi nhét ngón tay cái vào túi quần, xoay người lại thì chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bỏ chạy của cô gái kia.
Tên kia nhân cơ hội dồn sức lồm cồm bò dậy bỏ chạy.
Khương Lưu Bắc vừa hay đi ngang qua, anh nhào tới chào hỏi Phạm Tuấn Kiệt.
"Đại ca, anh vẫn ngầu như ngày nào."
Chưa kịp nhìn phản ứng của Phạm Tuấn Kiệt, Khương Lưu Bắc liếc mắt ra xa liền thấy Vương Thùy Liễu đang đi vào cổng trường, anh vội vỗ cánh tay Phạm Tuấn Kiệt.
"Ây, ây, đại ca đại ca, tẩu tấu kìa đại ca?"
Quay đầu về hướng đó, Phạm Tuấn Kiệt vỗ vai Khương Lưu Bắc nhưng lại hét lớn gọi cô gái phía xa kia.
"Thùy Liễu!"
Dứt lời, Phạm Tuấn Kiệt đổ người về phía trước, chân rảo bước thật nhanh. Giọng anh vừa trầm vừa rõ ràng rành mạnh
"Mày về trường Quang Du đi, có gì tao với mày gặp nhau sau."
Khương Lưu Bắc cười nhạt khua tay vẫy chào.
"Anh học vui vẻ nha."
Phạm Tuấn Kiệt vừa chạy theo vừa gọi giật thanh.
"Liễu, Thùy Liễu!"
Vương Thùy Liễu đã nghe thấy tiếng Phạm Tuấn Kiệt gọi nhưng cô cố tình làm ngơ. Cô gắng bước chân thật rộng rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh về phía trước.
Phạm Tuấn Kiệt thấy kì lạ, đang định đuổi theo hỏi xem có việc gì thì bị tiếng gọi giật lại từ phía xa.
"Lão tam!"
Quay đầu nhìn về phía gốc cây gần phòng đa năng, Phạm Tuấn Kiệt nhớn mày nhếch mép cười mỉm chi rất khoái chí.
"Không ngờ, vào trường Đại Nam tao lại gặp được chúng mày."
* * *