Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đứng đây làm gì?"
Tiêu Hữu Phúc khảng khái sảng khoái.
"Thì đứng chờ mày chứ còn làm gì nữa."
Phạm Tuấn Kiệt phì cười.
"Đúng rảnh."
Trương Lãnh Hàn gấp sách nhíu mày.
"Tối qua nghe nói bọn Trần Lục tới phá quán của mày."
Phạm Tuấn Kiệt xuồng xã khoác vai hai người rồi nở nụ cười thân thiện.
"Thôi, chiều tao kể chúng mày nghe sau. Giờ tao lên làm thủ tục nhập học đã."
Vừa cười nói được vaif câu thì Phạm Tuấn Kiệt lại rẽ hướng. Anh vẫy tay hời hợt, chân bước đầu quay vừa nói vừa đi luôn. Hai người bạn chỉ biết vỗ vai nhau ừm à cho có lệ.
* * *
Trong quán ăn nhỏ tên Trà Thế Vị, hai cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ở quầy lễ tân rảnh rỗi uống cafe.
"Dương Diệu Vy, nay cậu không đi học sao?"
Dương Diệu Vy vừa lau bàn vừa quay đầu nhìn cô gái đứng xếp cốc phía bên tay trái.
"Hôm nay cậu mới làm thủ tục nhập học, cũng vừa hay khai trương quán mà. Mình xin nghỉ, đến quán ăn giúp cậu một tay, mai chúng ta cùng đi học."
Vũ Phi Diệp xoay người cầm cốc cafe lên, cô điềm nhiên nhấp nháp hưởng thụ.
"Hỏi vậy thôi chứ mình cũng đoán được câu trả lời rồi."
Dương Diệu Vy lăng xăng sấn tới.
"Ây này, Phi Diệp! Trường Đại Nam này không phải dễ ăn đâu. Ngoài nội quy nhà trường thì còn một bộ luật giang hồ nữa đấy. Cậu xem qua nó chưa?"
Dương Diệu Vy nở nụ cười diêm dúa nhạt nhẽo.
"Dương Diệu Vy, mình đã rất mệt rồi, cậu đừng hỏi mình nữa được không? Từ lúc mình về quán đến giờ chưa được hai tiếng mà cậu đã hỏi mình hết mấy chục lần rồi. Bộ luật ấy mình xem ti tỉ lần rồi."
Dương Diệu Vy buồn rầu ủ rũ nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ hòa nhã.
"Thôi, vậy mình không hỏi nữa. Mình sang bên kia một chút."
Vũ Phi Diệp thở dài ngán ngẩm nhìn theo bóng lưng Dương Diệu Vy cứ xa dần rồi khuất dạng. Trong phút chốc, quán bỗng vắng teo, heo hút chỉ có mình cô lục đục bày dọn các thứ.
* * *
Tiếng chuông trường vang lên, các lớp ra về. Phạm Tuấn Kiệt đủng đỉnh đi ra sân trường. Tiêu Hữu Phúc chạy tới vỗ vai anh, vừa thở dốc vừa hỏi Tuấn Kiệt.
"Này, mày cãi nhau với Thùy Liễu à. Sao nay Liễu toàn tránh mặt mày thế?"
Phạm Tuấn Kiệt nhún vai hờ hững.
"Tao biết đâu được ý. Thôi kệ đi, tao không quan tâm lắm."
Trương Lãnh Hàn đeo cặp, đứng ngơ ngác trước mặt Phạm Tuấn Kiệt.
"Đang nói chuyện gì đó?"
Phạm Tuấn Kiệt kéo lại quai cặp lên vai, anh cười xòa.
"Có gì đâu."
Trương Lãnh Hàn thở nhẹ.
"Hôm nay tao mới lãnh lương, bữa trưa chúng mày ăn tao trả tiền."
Phạm Tuấn Kiệt lạnh lùng hất tay ra lệnh.
"Vậy thì đến quán Mèo Rừng đi."
Cả hội cùng đi ra cổng trường, vừa nhò đầu ra ngoài được mấy bước thì một đám người mặt đằng đằng sát khí, hai tay cầm gậy chặn đường họ. Phạm Tuấn Kiệt nhíu cặp lông mày xếch ngược, nhìn chằm chằm đám người trước mặt, anh điềm nhiên nở nụ cười huyền bí đầy khinh bỉ. Nhìn kĩ lại, Phạm Tuấn kiệt mới thầm nhận ra tên bảnh bao đứng đầu kia chính là thằng chặn đường bạn nữ hồi sáng. Giờ giàn hàng ngang như vậy chắc là trả thù anh.
Phong Giản Triệt xồng xộc vừa chạy tới nơi, thấy không khí đặc quánh. Anh nhếch mép ngơ ngác hai mắt đảo quanh.
"Đại ca, vụ gì đông vui thế. Em không đến muộn chứ?"
Phạm Tuấn Kiệt vỗ nhẹ vai Giản Triệt, anh buông giọng bâng quơ.
"Đến vừa đúng lúc tập thể dục giãn gân giãn cốt."
Diễm Nghi Quật nổi trận lôi đình, xoa xoa bên má, chỉ tay về phía Phạm Tuấn Kiệt.
"Thằng oắt con kia, mày dám động đến tao thì mày phải chết!"
Phạm Tuấn Kiệt quay đầu nhìn đám bạn đứng sau lưng, anh giả vờ chớp mắt buồn rầu nghẹo đầu nghẹo cổ tỏ ra yếu thế.
"Giờ tính sao đây, chúng nó lại muốn giết tao kìa bọn mày."
Phạm Tuấn Kiệt chưa nói hết câu, Nghi Quật đã gồng mình phồng ngực gào lớn ra lệnh.
"Chúng mày lên đập nó cho tao!"
Nguyên một đám xông lên, Phạm Tuấn Kiệt chẹp miệng cười khinh, anh nhếch mép hùng hổ ném cặp về phía chúng làm vài thằng ngã lăn ra đất.
Tiêu Hữu Phúc xoay bả vai cùng mọi người chạy vào dốc sức đánh đấm.
Bảo vệ trường chạy tới can ngăn, kết quả vẫn là vô ích.
Ngay trước cổng trường Đại Nam, cảnh học sinh đánh đấm nhốn nhào khiến ai đi qua cũng nán lại hóng hớt. Phạm Tuấn Kiệt đi bộ chậm rãi, trông dáng oai phong hách dịch vừa đá vừa đấm những tên xông về phía mình. Từng động tác khua khoắng nhẹ nhàng nhưng thực chất là sát thương chí mạng, tên nào lao tới nhận đòn thì xác định lăn không lăn nổi thậm chí không kêu không kêu được. Phạm Tuấn Kiệt như một kẻ miễn nhiễm, cứ hiên ngang mà bước đi giữa đám hỗn độn. Dừng lại trước mặt Diễm Nghi Quật, Phạm Tuấn Kiệt một tay bóp cổ anh ta, nhẹ nhàng nhấc bổng lên.
"Bảo chúng nó dừng tay."
Diễm Nghi Quật run cầm cập ú ớ gào lên.
"Th.. thả.. tao.. ra!"
Phạm Tuấn Kiệt mạnh tay hơn, giọng đanh thép sát khí, dứt khoát.
"Bảo chúng nó quỳ xuống."
"Aaa! Quỳ, quỳ.. bọn mày.. quỳ hết xuống!"
Diễm Nghi Quật vật vã, quằn quại khổ sở rặn từng chữ một. Đàn em của Nghi Quật từ từ quỳ xổm một chân xuống dơ hai tay lên trời.
Phạm Tuấn Kiệt tức giận quăng Nghi Quật xuống đất như vứt một con chó. Sau đó anh sải chân bước qua người hắn, Phạm Tuấn Kiệt nhặt cặp xách rồi đeo một quai lên vai trái, môi mấp máy chế giễu.
"Phế vật!"
Bạn bè cũng nhặt cặp rồi đi theo sau Phạm Tuấn Kiệt, bỏ lại đám người quỳ gối phía sau. Nghi Quật bị bảo vệ bắt lại đưa đi trong gang tấc.
* * *
Trời tối, Vũ Phi Diệp xách hai túi đồ đi vào trong nhà.
"Dì Huyền ơi, con về rồi nìe!"
Phong Huyền đi ra cầm đỡ một túi cho Vũ Phi Diệp.
"Con vào tắm rửa, ăn uống đi. Xong rồi đi ra nhà cô Minh ở cuối đường Trấn Hải lấy rau về."
Vũ Phi Diệp tròn mắt hơi ngạc nhiên.
"Ủa dì, cô Minh đó sao không ship hàng đến quán, mà lại bắt con đến lấy hàng?"
Phong Huyền ân cần véo má Vũ Phi Diệp.
"Hôm qua cô ấy nói là bị ốm, con chịu khó đến nhà cô Minh lấy hàng vài hôm cũng không sao mà."
Vũ Phi Diệp thốt lên kinh ngạc.
"Ỏ, cô ấy bị ốm rồi á. Vậy lát đi đường con mua chút đồ mang đến thăm hỏi cô Minh luôn."
Phong Huyền mỉm cười thân thiện.
"Vào trong tắm đi, tắm xong ra ăn cơm."
Vũ Phi Diệp gật đầu thay dép, treo túi xách lên giá.
"Vâng ạ."
Vũ Phi Diệp mặc áo sơ mi mỏng diện với cái quần đùi ngắn, cô dắt xe đạp ra ngoài cổng. Đinh ninh quay đầu lại, cô gào lên thật to.
"Dì Huyền, con đi lấy hàng đây!"
Vũ Phi Diệp chạy xe tới tiệm tạp hóa mua một gói bánh trứng rồi tiếp tục lái xe đến nhà cô Minh.
Dừng xe trước cửa căn nhà lớn, Vũ Phi Diệp cầm gói bánh trứng thong thả đi vào trong.
* * *
Trên vìa hè đường Trấn Hải, Phạm Tuấn Kiệt lang thang một mình hóng gió, đi bộ. Quay đầu nhìn sang quán trà sữa Thái An, anh ngơ ngác trước bóng dáng quen thuộc đang dang ôm tay ai đó đi ra ngoài. Phạm Tuấn Kiệt bước tới, lịch sự chào hỏi.
"Thùy Liễu, sáng nay cậu nghe thấy mình gọi không?"
Trần Bảo Lục nắm tay Vương Thùy Liễu, dơ lên ra oai khoe khoang.
"Nhìn mà không hiểu sao, còn hỏi được cơ à?"
Phạm Tuấn Kiệt chẹp miệng cách nói chỉ hờ về phía Trần Bảo Lục, giọng châm biếm ghét bỏ rất rõ từ.
"Em không biết quản chó à."
Trần Bảo Lục vừa nghe hết câu liền nhảy dựng lên nhào thân về phía Phạm Tuấn Kiệt. Mắt anh trừng trợn trắng dã.
"Tuấn Kiệt, mày nói cái gì hả?"
Phạm Tuấn Kiệt thản nhiên đáp lại.
"Tao vừa nhắc đến mày đấy."
Trần Bảo Lục tức sôi máu, nắm đấm đã chắc đến mức muốn độn thổ thụi nát mặt Phạm Tuấn Kiệt. Vương Thùy Liễu tinh ý, kéo tay cản lại nên anh không ra tay.
Phạm Tuấn Kiệt phớt lơ Trần Bảo Lục. Vì nể tình nên anh mở lòng chân thành buông giọng nhỏ nhẹ hỏi Vương Thùy Liễu.
"Anh muốn nghe em giải thích."
* * *