Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Chuyết ngẩn người, đáp:
- Tại hạ làm bẩn nước suối khi nào?
Cô gái nói:
- Ta nhìn thấy, ngươi còn không dám thừa nhận sao? Ngươi vừa dùng nước suối rửa mặt!
Tô Chuyết chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cười hỏi:
- Nếu như tại hạ không nhìn lầm, cô nương vừa rửa chân trong nước suối chứ!
Cô gái nhẹ gật đầu, chân thành đáp:
- Không sai!
Tô Chuyết lại nói:
- Lẽ nào chân cô nương còn sạch hơn bản mặt tại hạ sao?
Cô gái nói:
- Chẳng lẽ lại không?
Nói xong nhấc hai chân lên khỏi mặt nước, duỗi ra phía trước, nói:
- Ngươi nhìn xem, có phải là sạch hơn mặt ngươi hay không?
Chỉ thấy một đôi chân ngọc nhỏ nhắn của nàng chẳng những sạch sẽ, hơn nữa còn trắng như tuyết. Nhưng mà Tô Chuyết chỉ có thể cười khổ. Cô gái dân tộc này không có chút ngăn cách nam nữ nào, phong tình vạn chủng, nhưng cũng làm người ta đau đầu. Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, cô gái xinh đẹp mà còn lớn mật này tuyệt đối không biết phân rõ phải trái. Tô Chuyết lần nữa nhớ tới danh ngôn của Khổng thánh nhân: Chỉ tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy.
Làm một người đàn ông, Tô Chuyết chỉ có thể làm ra lựa chọn chính xác nhất, đó chính là tuyệt đối không nên tranh luận với người phụ nữ như vậy. Tô Chuyết gật đầu, nói ra:
- Đích xác! Chân cô nương xác thực sạch sẽ hơn mặt Tô mỗ nhiều.
Nói xong, rồi đi về phía con đường nhỏ.
Ai ngờ cô gái lớn tiếng nói:
- Hóa ra ngươi gọi là Tô mỗ, cái tên thật kỳ cục!
Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, cũng không muốn giải thích cho nàng, nhanh chân bước về phía trước. Vừa bước ra hai bước thì ngừng lại. Bởi vì y trông thấy phía trước đường nhỏ đang có bốn người đi lên trên núi. Đường núi chật hẹp, bốn người trước sau theo sát, khoảng cách không xa. Bốn người toàn là khất cái, một thân rách rưới tả tơi vết bẩn. Dẫn đầu là một cái lão cái, trên mặt râu dài bóng bẩy, che khuất nửa bên mặt. Lão đeo tám túi sau lưng, hiển nhiên địa vị không thấp. Còn người đi theo đằng sau tuổi tác cũng không nhỏ, chỉ đeo bốn túi. Kỳ quái nhất chính là con mắt trái của hắn lõm vào một hốc, hết sức dọa người, đúng là một tên độc nhãn. Hai người cuối cùng thì là khất cái trẻ tuổi.
Tô Chuyết không khỏi sững sờ, nghĩ thầm: từ trước đến nay không phải là Cái Bang hoạt động ở phương bắc sao? Làm sao lại đến nơi đây? Hơn nữa còn có một bát đại trưởng lão?
Bốn tên khất cái khí thế hùng hổ, nhanh chân bước tới. Tô Chuyết vội tránh sang một bên, những người kia cũng không thèm nhìn y một cái, trực tiếp đi qua, nhưng là đi về phía cô gái ở mép nước. Tô Chuyết không nhịn được lùi qua một bên, ngừng chân quan sát, chỉ thấy một tên tiểu khất cái chỉ vào cô gái kia nói:
- Sư thúc, chính là yêu nữ này đả thương bốn năm huynh đệ chúng ta!
Tô Chuyết sững sờ, nghe ý của tên khất cái là tiểu cô nương này chọc tới Cái Bang, hơn nữa còn đả thương người. Vừa rồi y quả thật là nhìn lầm rồi, không khỏi một lần nữa đánh giá lại cô nương kia. Chỉ thấy thiếu nữ cũng không quay đầu, hai chân run run hai lần, vẩy xuống giọt nước, luồn vào giày cỏ bên bờ, tự mang giày vào.
Thiếu nữ không thèm đặt mấy người Cái Bang vào mắt, sắc mặt lão cái râu dài trầm ngưng, không nói gì. Mà tên độc nhãn đã dựng râu trừng mắt, cả giận nói:
- Con yêu nữ kia, có phải là ngươi đả thương đệ tử bổn bang đúng không?
Thiếu nữ đứng dậy cười nói:
- Lão già, ta đâu có biết ai là đệ tử của lão hử? Lão đừng có mà vu oan người tốt!
Tiểu khất cái thấy nàng chống chế, tức giận kêu to:
- Ngươi đừng hòng giảo biện, lúc ấy ta tận mắt thấy! Ngươi chẳng những đả thương người của chúng ta, còn ở quán rượu ăn nói ngông cuồng...
Thiếu nữ cười nói:
- Ồ? Ta nói gì ngông cuồng nào?
Tên khất cái nổi giận đùng đùng, nói:
- Ngươi nói đệ tử bản bang đều là sắc quỷ, trưởng lão cũng là lão sắc quỷ, bang chủ là tổ tông sắc quỷ...
Hắn chợt ý thức được mình lỡ lời rồi, vội vàng ngậm miệng không nói.
Nhưng mà mấy câu nói từ miệng ra cũng khó có thể thu hồi. Tô Chuyết cười thầm trong lòng, Cái Bang đã có từ xưa, Thời Đường mạt loạn thế thì phát triển lớn mạnh. Nhưng bởi vì vàng thau lẫn lộn, lại không đủ quản thúc, làm ác không ít. Hành động của Cái Bang Tô Chuyết cũng từng nghe qua, không ngờ cô nương này lại dám nhục mạ bọn họ trước mặt mọi người, cũng coi như lớn mật. Y nghĩ đến cô gái này chọc tới Cái Bang chỉ sợ không cách nào làm lành, thì càng không thể đi được.
Thiếu nữ vẫn cười hì hì, nói:
- Ta nhớ hình như không chỉ có chừng đó? Sao ngươi không nói tiếp đi?
Tiểu khất cái cúi đầu xuống, không dám nói lời nào. Thiếu nữ nói:
- Lão già, các ngươi có phải là ăn mày không?
Hai lão cái hai mặt nhìn nhau, gật đầu nói:
- Đương nhiên là ăn mày rồi!
Thiếu nữ lại nói:
- Nếu là ăn mày sao lại đến quán rượu? Đến quán rượu ăn ít đồ thừa cơm thừa thì cũng không sao, mà lại còn muốn thịt cá, còn muốn rượu ngon nhất, đây chẳng phải là không giữ bổn phận sao?
Tên độc nhãn cả giận nói:
- Đệ tử bổn bang tự lo ăn uống thì có làm phiền ngươi à?
Thiếu nữ nói:
- Bọn chúng lo ăn uống thì cũng thôi, nhưng mà con mắt gian tà chỉ lo nhìn chằm chằm trên thân bổn cô nương, nói thế nào đây?
Tên độc nhãn cười quái dị một tiếng:
- Hừ hừ, ai bảo ngươi mặc như thế này, chẳng lẽ không phải là chuyên môn câu dẫn đàn ông à?
Thiếu nữ cũng không nổi giận, lại nói:
- Bổn cô nương chỉ để cho đàn ông đẹp trai ngắm nhìn, đâu phải để cho heo chó đến xem hở?
Nói xong, ánh mắt đung đưa liếc nhìn về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết không khỏi rùng mình. Lần đầu y sinh ra loại cảm giác kỳ quái này, nhìn thấy ánh mắt như nước của thiếu nữ trước mặt, ngược lại toàn thân không được tự nhiên.
Thiếu nữ và lão ăn xin độc nhãn càng cãi càng hăng say, ngược lại thật sự ứng chứng lời của tiểu khất cái. Trưởng lão râu dài còn chưa lên tiếng kia nặng nề hừ một tiếng, quay đầu trông thấy Tô Chuyết, nói:
- Bằng hữu, có đường không đi, làm gì xem náo nhiệt đây?
Tô Chuyết vốn cũng không muốn xen vào chuyện vô bổ, nhưng nghe được chuyện đã xảy ra, lại nghe giọng điệu người này bất thiện, không khỏi có chút bận tâm tới thiếu nữ. Y cười đáp:
- Đi ngay, đi ngay...
Nhưng mà dưới chân lại không có vẻ muốn xê dịch.
Thiếu nữ đột nhiên hô:
- Tô mỗ, ngươi không phải là đàn ông à? Nhìn thấy mấy kẻ này khi dễ ta, ngươi không biết xấu hổ mà đi sao?
Tô Chuyết cười khổ, lão cái độc nhãn bỗng quay đầu, nói với Tô Chuyết:
- Nguyên lai hai người các ngươi là cùng một bọn!
Tô Chuyết lắc đầu, thiếu nữ lại nói:
- Đương nhiên là chúng ta cùng một bọn rồi, ta cũng biết tên hắn đó! Hắn gọi là Tô mỗ!
Lão cái râu dài có chút bụng dạ, thầm nghĩ: Tô mỗ là cái tên kiểu chi? Hay là yêu nữ này đang muốn lừa gạt chúng ta? Lão nghĩ như vậy, nói với Tô Chuyết:
- Các hạ rốt cuộc là ai?
Tô Chuyết cười đáp:
- Tại hạ chỉ là một người qua đường mà thôi!
Thiếu nữ cười nói:
- Tô mỗ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao những người này muốn tìm ta gây phiền phức sao?
Dường như thiếu nữ một lòng muốn kéo hắn vào trong, Tô Chuyết không khỏi nhíu mày. Y đáp:
- Không muốn!
Câu trả lời này để thiếu nữ có chút chán nản. Tô Chuyết lại nói:
- Mặc dù ta thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn tự dưng dính líu thị phi!
Sắc mặt thiếu nữ hơi đổi, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cứ đứng đó xem bọn chúng khi dễ ta à?
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đáp:
- Cô nương rõ ràng không sợ hãi, ta nghĩ lấy thủ đoạn của cô nương cũng không cần ta hỗ trợ chứ?
Thiếu nữ đổi giận thành vui, nói:
- Không ngờ ánh mắt của ngươi cũng không tệ!
Thiếu nữ hỉ nộ vô thường, quả thực khó mà dự đoán, Tô Chuyết không khỏi khẽ lắc đầu, nghĩ thầm, chỉ sợ lại chọc vào một phiền toái lớn! Chỉ nghe thiếu nữ lại nói:
- Mấy tên ăn mày này, ta đích xác không thèm đặt vào mắt!
Lão cái độc nhãn đột nhiên biến sắc, cả giận nói:
- Tiểu yêu nữ, khẩu khí của ngươi quá lớn rồi đấy!
Thiếu nữ cười hì hì nói:
- Khẩu khí có lớn hay không, phải thử mới biết được!
Lão cái độc nhãn cười quái dị nói:
- Được!
Vừa mới nói xong, lão thò tay vào một cái túi rách giữa hông mà lần mò, bỗng nhiên vung ra một vật có màu sắc rực rỡ. Vật kia bắn nhanh về phía thiếu nữ, bay đến giữa không trung, Tô Chuyết mới nhìn rõ thì ra là một con rắn đốm hoa độc, kích cỡ chừng ba ngón tay, dài ba xích. Trên cái đầu tam giác ngược là một đôi mắt nhỏ đỏ bừng, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, bay về phía thiếu nữ.