Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Lăng nghe xong lời nói của Quỷ Ẩn thì âm thầm gật đầu. Nàng cũng từng nghe qua câu nói gừng càng già càng cay, bây giờ xem ra quả là đúng. Sư phụ an bài hết thảy có đầu có đuôi, Vô Ngã cùng Tô Chuyết ngoại trừ tiếp nhận đề nghị này thì còn có thể lựa chọn gì khác nữa à?
Hiển nhiên Vô Ngã cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của Quỷ Ẩn, trên mặt rốt cục nở một nụ cười. Nhưng hắn cũng không nói lời nào mà là quay đầu nhìn sang Tô Chuyết. Quỷ Ẩn cũng nhìn về phía Tô Chuyết.
Bọn họ đều biết, kế sách này chỉ có Tô Chuyết là một biến số.
Tô Chuyết bỗng dưng cười ha hả. Vô Ngã cùng Quỷ Ẩn không khỏi nhíu mày, Triệu Lăng chỉ cảm thấy kỳ quái, y cười cái gì? Chẳng lẽ việc này rất buồn cười hay sao?
Tô Chuyết cười một hồi, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Sư phụ, con muốn tiêu dao giang hồ, như bây giờ là được. Cần gì phải phí nhiều tâm trí mà đi giúp các người giành lấy thiên hạ hả?
Quỷ Ẩn cười cười, nhấp một miếng trà, nói:
- Ta đã sớm đoán được là con tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện này. Tính tình của con đạm mạc, an lòng với hiện trạng. Nếu có ai muốn làm đại sự cùng con, quả thực là tìm một đồng bạn xấu nhất!
Tô Chuyết lạnh nhạt nói:
- Sư phụ, nếu con không đáp ứng đề nghị của ngài, ngài sẽ xuống tay với Vệ Tú đúng không?
Quỷ Ẩn chậm rãi lắc đầu, nói:
- Lão phu sẽ không xuống tay với một phụ nữ mang thai trói gà không chặt...
Lông mày Tô Chuyết nhấc lên, lại nghe Quỷ Ẩn nói:
- Chẳng qua lão phu cũng không dám cam đoan Vệ Thắng có biết kiềm chế như vậy hay không!
Hai mắt Tô Chuyết trợn lên, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Quỷ Ẩn, gầm thét:
- Ngươi...
Nhưng mà lời đến khóe miệng cũng không biết nên nói gì cho phải. Tô Chuyết biết Vệ Thắng ganh ghét và mang thù với Vệ Tú. So với ở đây tranh cãi mồm mép, không bằng tranh thủ đi tìm Vệ Tú. Chậm trễ thêm một khắc, Vệ Tú lại thêm một phần nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Tô Chuyết không dừng lại chút nào, phóng người vọt ra viện tử.
Vô Ngã nhìn xem bóng lưng Tô Chuyết rời đi, cau mày nói:
- Phong tiên sinh cứ để hắn đi như thế ư? Kế hoạch của tiên sinh thiếu đi Tô Chuyết chỉ sợ cũng rất khó hoàn thành.
Quỷ Ẩn lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, nói khẽ:
- Yên tâm, rồi ngày nào đó hắn sẽ trở về. Ra khỏi cửa này, hắn hoàn toàn cùng đường mạt lộ...
Tô Chuyết rời khỏi cổng lớn của Dương Liễu sơn trang, nhất thời không biết đi đâu mà tìm. Đang lúc không biết làm sao, chợt nhìn thấy người áo xanh đứng trước cổng cười lạnh với mình. Tô Chuyết biết hắn là thủ hạ của Quỷ Ẩn nên cũng không định tìm hiểu tung tích của Vệ Thắng từ trong miệng hắn.
Nhưng mà Tô Chuyết nhìn thấy hắn, bỗng dưng trong đầu linh quang lóe lên, có chút hiểu được. Y thầm nghĩ:
- Giờ phút này Vệ Tú tất nhiên sẽ không ở Dương Liễu sơn trang. Bởi vì nếu như Vệ Tú còn ở chỗ này, Quỷ Ẩn nhất định sẽ để cho Tô Chuyết gặp nàng. Nhìn thấy dáng vẻ Vệ Tú bị bắt có lẽ còn hữu dụng hơn so với bất kỳ uy bức dụ lợi nào. Quỷ Ẩn biết rõ điểm này.
Nếu Vệ Tú đã không ở Dương Liễu sơn trang, vậy Vệ Thắng sẽ đưa nàng đến đâu đây? Tô Chuyết đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay bọn hắn sắp xếp bố cục gần như là muốn đẩy mình vào chỗ chết, lấy tính cách của Vệ Thắng thì sao có thể không tận mắt chứng kiến thời khắc đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết lập tức chạy về hướng Triêu Dương phong.
Sở dĩ Vệ Thắng từ đầu đến cuối không có xuất hiện, đó là bởi vì hắn muốn áp giải Vệ Tú. Tình cảnh mà Vệ Thắng muốn cho Vệ Tú nhìn thấy nhất chính là Tô Chuyết chết thảm ở đỉnh núi.
Tô Chuyết chưa bao giờ chạy nhanh đến như vậy, bởi vì Tô Chuyết không biết thời điểm Vệ Thắng nhìn thấy y thành công hóa giải nguy cơ, chuyển nguy thành an thì sẽ nổi giận như thế nào. Nếu như hôm nay Tô Chuyết chết thảm, có lẽ Vệ Thắng sẽ tha cho Vệ Tú một mạng. Bởi vì lúc nào nàng cũng có thể để hắn cảm giác được khoái cảm khi chiến thắng Tô Chuyết, nhưng mà bây giờ...
Tô Chuyết không còn dám nghĩ tiếp mà chỉ chạy càng nhanh thêm. Trên đường núi đã không có người, y ở lại Dương Liễu sơn trang quá lâu, người trên Triều Dương phong sớm đã lần lượt tản đi. Tô Chuyết một hơi chạy vội lên đỉnh núi, đứng ở chính giữa đài quan nhật.
Bốn phía không có một ai, cũng không có bóng dáng của Vệ Thắng cùng Vệ Tú. Tô Chuyết không nhịn được lên tiếng hô:
- Vệ Tú! Vệ Thắng!
Tiếng la lên cao vang vọng thật lâu giữa sơn cốc hiểm trở. Tiếng vang mãi đến rất lâu mới tiêu tán, nhưng mà cũng không có người nào đáp lại Tô Chuyết. Tô Chuyết cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, bây giờ chỉ có tỉnh táo mới là biến pháp duy nhất.
Vệ Thắng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giết chết Vệ tú. Bởi vì chỉ có nhìn thấy Tô Chuyết thống khổ, Vệ Thắng mới có thể đạt được khoái cảm. Bởi vậy hắn nhất định là còn ở một nơi nào đó, sắp đặt cạm bẫy chờ đợi Tô Chuyết đưa tới cửa.
Tô Chuyết dạo quanh đài quan nhật một vòng, cũng không có nhiều chỗ vừa có thể quan sát đài quan nhật vừa có thể ẩn nấp bản thân không bị người khác phát hiện. Tô Chuyết chú ý tới mặt nam bình đài còn có một con đường nhỏ uốn lượn hướng lên, thông đến một chỗ vách đá dựng đứng.
Nhiều người đến đây đã che con đường này lại, bây giờ đám người tản đi mới phát hiện nơi này bất ngờ còn có một con đường. Tô Chuyết không do dự, theo đường nhỏ một mực hướng lên. Đường nhỏ uốn lượn vòng qua nửa ngọn núi, vách đá phía trước dựng đứng cao ngất, đã không có đường đi.
Từ xa Tô Chuyết trông thấy trên vách núi có vài cây tùng lớn, như là bàn tay duỗi ra vách núi, lung lay trên không. Dưới cây tùng hình như còn treo hai chấm đen. Trong lòng Tô Chuyết cảm giác nặng nề, chạy đến gần mấy bước, quả nhiên trông thấy dưới cành cây tùng có treo một người phụ nữ áo trắng váy trắng xinh đẹp duyên dáng. Không phải Vệ Tú thì là ai?
Chỉ thấy tay chân Vệ Tú bị trói, trong miệng cũng bị nhét vải bố, nói không nên lời. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mấy tháng không gặp cũng gầy gò không ít. Vệ Tú nhìn sang Tô Chuyết, trong mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ.
Trong lòng Tô Chuyết chấn động, quanh thân Vệ Tú chỉ có một dây gai mảnh treo ở ngọn cây. Lung la lung lay trong gió núi, dưới chân chính là vách đá vạn trượng. Tô Chuyết lại phóng tầm mắt nhìn, ngoài vài chục trượng treo ở một ngọn cây khác bất ngờ chính là Đoàn Lệ Hoa!
Trong miệng Đoàn Lệ Hoa ngược lại không bị nhét vải bố, nhưng nàng cúi thấp đầu, hình như đã ngất đi.
Tô Chuyết hô với Vệ Tú:
- Vệ cô nương, ta lập tức tới cứu cô!
Ai ngờ Vệ Tú lại lắc đầu không ngừng, trong mắt bỗng dưng tuôn trào nước mắt. Tô Chuyết không rõ ràng cho lắm, liền nghe thấy một tiếng cười dữ tợn, Vệ Thắng từ trong rừng cây bước ra. Ánh mắt Tô Chuyết sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Trong tay Vệ Thắng xách theo một người bị trói gô, mắt mũi sưng bầm, khóe miệng chảy máu, chính là Lạc Khiêm như hình với bóng cùng Đoàn Lệ Hoa.
Ngày đó ở Lạc Dương, Đoàn Lệ Hoa bị Quỷ Ẩn lừa gạt, Lạc Khiêm ở cùng một chỗ với nàng cũng thất thủ bị bắt. Bây giờ tất cả đều lọt vào tay Vệ Thắng.
Vệ Thắng cười điên dại, chỉ tay vào Đoàn Lệ Hoa xa xa, nói:
- Tô Chuyết, ngươi cần phải biết. Hai người này chỉ dùng một sợi dây thừng treo trên cây, ngươi muốn cứu Vệ Tú thì tiểu nha đầu kia sẽ rớt xuống!
Trong lòng Tô Chuyết chấn động, cẩn thận xem xét, quả nhiên trông thấy một sợi dây nhỏ từ cành cây trên đỉnh đầu Vệ Tú thòng qua bên phía Đoàn Lệ Hoa. Chính như Vệ Thắng nói, chỉ cần bên này vừa cởi bỏ dây thừng cho Vệ Tú, hai bên mất cân bằng, Đoàn Lệ Hoa tất nhiên sẽ rớt xuống vách đá vạn trượng. Mà ở khoảng cách vài chục trượng, xem như có mọc hai cánh cũng khó có thể bay qua bên kia trong thời gian ngắn như vậy.
Vệ Thắng cười gằn nói:
- Tô Chuyết, ngươi cần phải hiểu rõ, rốt cuộc phải cứu ai đây? Ha ha...
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Vệ Thắng, Vệ Tú là em gái ruột của ngươi, Đoàn Lệ Hoa vốn không quen biết với ngươi. Người mà ngươi muốn đối phó là ta, cần gì làm khó các nàng?
Vệ Thắng cười lạnh nói:
- Đương nhiên là ta không muốn làm khó bọn ả. Chẳng phải là ngươi rất yêu Vệ Tú à? Vậy ngươi có thể thay thế ả treo ở trên đó! Đến lúc đó bảo tiểu tử ngốc này đi cứu người trong lòng hắn, tất cả đều vui vẻ!
Sắc mặt Tô Chuyết biến đổi không ngừng, đề nghị của Vệ Thắng chính là muốn hi sinh một mình y, như vậy mới có thể cứu được hai người
Lạc Khiêm gắng gượng khí lực, trong miệng khàn giọng nói:
- Tô tiên sinh... Không... Không thể...
Vệ Thắng cười nói:
- Tiểu tử ngốc, Tô Chuyết sẽ không cứu người yêu của ngươi đâu!
Tô Chuyết bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Vệ Thắng, chỉ cần ta làm theo lời ngươi nói, ngươi có thể thả bọn họ sao?
(chưa xong còn tiếp.)